CHƯƠNG 292
“Cái gì?” Hoàng Văn Hoa giật mình, tát vào gáy người lái xe, thốt lên: “Mày lái xe kiêu gì thế ? Con đường rộng như thế này mà mày vẫn đâm vào người được, mày không muốn làm nữa đúng không?”
Người lái xe nói với gương mặt buồn: “Tôi không có cô ý, đang lái xe rất tốt, đột nhiên một người lao ra trước mặt tôi, tôi không kịp. phanh lại ,thành ra đâm vào!”
Bởi vì hắn lần đầu tiên lái xe, xe của Sở Hạo thì vẫn còn ở phía sau, không có thời gian để phanh xe lại, cũng bùm một tiêng, cũng đâm vào sau xe của họ.
Họ lúc này nhìn, rất rõ ràng cảm thấy bánh xe trước đã nghiền nát thứ gì đó, nhìn giông như. một người vậy.
Tình hình này, do dù là Hoàng Văn Hoa cũng có bị sợ hãi!
“Làm, làm thế nào đấy?” tài xế hỏi trong sự sợ hãi.
Hoàng Văn Hoa động não nghĩ, thật tình mà nói, trong những tình huồng như vậy, hẳn tạ cũng bắt đầu hoảng sợ, được cái hắn đã từng trải qua những chuyên lớn hơn nên là tâm lý của hắn ta tốt hơn bình thường một chút, nói: “Hãy ra khỏi xe xem đồi phương đã chêt hay chưa?”
— “Vâng…”
Sự việc đến mức này, người lái xe cũng chỉ biết tuân lệnh.
Đằng sau Sở Hạo đợi người cũng không biết là có chuyện gì, xuông xe hỏi Hoàng Văn Hoa: “ Hoàng tông, có chuyện gì thế? Sao lại dừng xe lại vậy?”
Hoàng Văn Hoa nói với một cái mặt lạnh lùng: “Mẹ kiếp, thật là xui xẻo, đụng người rồi, biết sớm hơn là tao sẽ không đi lối này.”
“Ah?” Sở Hạo cũng hơi sợ một chút, hắn nhanh chóng ra trước xe, đúng là nhìn thấy một người nằm trên mặt đất, thi thể bị mắc kẹt dưới bánh xe.
Hắn và tài xế nhìn thấy tình huống này, khuôn mặt của họ lập tức tái xạnh, bất cứ ai nhìn thầy cảnh này đều có một ý nghĩ là đối phương đã – chết.
Người lái xe trở lại run rẫy nói, “Sếp, đúng là đụng phải một người…”
Lúc này thì bộ mặt của Hoa Văn Hoa càng tệ hơn, hắn cũng xuống xe, một chân đạp vào chân của người lái xe làm cho ngã xuống đất la mắng: “Mẹ kiếp, cái thứ vô dụng nhà mày lái xe kiểu gì thế? Sự phấn kích của ông mày bị mày phá Thư rồi!”
Tài xế bị đá, nhưng hắn ta không dám phàn nàn, hắn ta vẫn còn trẻ, lái xe chưa bao giờ đụng phải người, rơi vào tình huông này, hắn ta sẽ phải ngôi tù! Rất nhanh Hoàng Văn Hoa đi ra đẳng trước, nhìn thấy thi thê của người đàn ông năm dưới bánh xe, hắn: cũng sợ hãi.
Nhưng sớm thôi, hắn phát hiện ra có gì đó không ồn.
Tại sao không có máu trên mặt đất?
“Không đúng!” Hoàng Văn. Hoa thốt lên.
Sở Hạo và tài xế xe đang rất sợ hãi, đột nhiên nghe thấy hắn thốt lên như”
thế bị dọa một trận ° ‘ Sếp, có chuyện gì vậy?”
“Không có máu trên mặt đât.” Hoàng Văn Hoa cau mày của mình lên, gan hắn lớn hơn một chút, hạ thấp đầu xuông để nhìn ngay lập tức hiểu ra, mẹ nó đấy không phải người thật, đó là một con búp bê, mặt đât không có máu.
“Đù, bị lừa , đấy là búp bê, là ai chơi trò ghê Sợ như này?” Hoàng Văn Hoa măng chửi, cùng lúc đó, hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Sở Hạo và tài xế cũng mụ mẫm, “Hả?