Chương 426
Vừa may người anh Kì này toàn mồ hôi, hắn ta đang lau mồ hôi và không nhìn thây cảnh này.
Đó cũng là một sự trùng hợp, khi Lâm Tử Minh nhà nhàn rồi không có gì làm khiến anh thấy chán nản, vậy nên anh đã cùng Vương Vệ Qúy và những người khác đến trường quay đề xem xét, không ngờ lại gặp được người quen.
Gần đây, Tử Quỳnh đã đầu tư vào một bộ phim li với một khoản đầu tư của ba bồn trăm vạn nhân dân tệ, Lâm Tử Minh đã nhậm chức lâu như vậy rồi, cũng chưa có nghiêm túc đến trường quay xem xét bao giờ. Ngay lúc nhàn dỗi này, anh có một sở thích nhất thời, muốn đến xem xem, kết quả gặp được vị anh Kì này.
Nhắc tới anh Kì, Lâm Tử Minh đã rất bắt ngờ, bởi vì anh và anh Kì này có cùng một thân phận, đều là con rẻ, cũng là trong bôn năm này, có rất ít người coi thường anh sẵn sàng làm bạn với anhI Trước đây nghe nói rằng anh Kì này đi ra bên ngoài làm việc, bọn họ cũng đã không gặp nhau được một năm rồi, bây giờ ở trường quay của Tử Quỳnh lại gặp được.
Lâm Tử Minh nhìn vị anh Kì này vẫn như trước đây trông. rất thật thả và trung thực, anh cười nói: “Anh đùa à?
Chúng ta có quan hệ như thế nào chứ ? Ngay cả khi anh biên thành tro bụi, em vân nhớ anh, he he.”
Anh Kì lại đắm cho Lâm Tử Minh một năm đắm nữa, cười măng: ˆ Cái tên tiểu tử này đang nguyên rủa anh chết đúng không?”
Lâm Tử Minh cười lên hai tiêng, rồi nháy mắt một cái với Vương Vệ Qúy và những người khác đề họ tư đi đầu đó hóng mát đi không làm phiền anh, rồi anh quay nhìn anh Kì này nói với một nụ cười xâu xí: “Anh Kì, sao anh làm thái giám thế này? Chị dâu đồng ý à?”
Anh Kì ngồi trên mặt đất, thuận tay vơ lấy một chai coca ném vào người Lâm Tử Minh nói: “ Thái giám cái mông ây, anh đến đề đóng phim, sao nào, có phải là rất giỏi giang không?”
Anh Kì vỗ vỗ lên bộ quần áo của thái giám, mặt hắn ta đây thái độ tự mãn.
Lâm Tử Minh đã giơ ngón tay cái lên nói: “ Giỏi, anh Kì anh là một diễn viên à? Tiểu đệ em vân còn đang chuyển gạch nữa.”
Rồi hai người bắt đầu trao đổi chào hỏi và nói chuyện. Lâm Tử Minh cũng nhân cơ hội này ngăm nhìn xưởng phim, phát hiện diện tích cũng khá lớn, bởi vì Vương Vệ Qúy và những người khác đên, đạo diên và các diễn viên cùng lúc kéo đến biểu hiện rất nhiệt tình, giống như đánh máu gà vậy đủ kiểu nịnh nọt Vương Vệ Qúy và những người khác đó.
Đôi mắt của anh Kì nhìn Vương Vệ Qúy một cách ghen tị nói: “Làm sếp vấn là sướng nhật, ngay cả những đạo diễn và những ngôi sao lớn cũng kính trọng trước mặt họ, còn những diễn viên phụ như chúng ta lại không có bắt kỳ quyền con người nào hệt.”
Lâm Tử Minh nói với nụ cười: “Anh Kì, anh không phải đang bán sơn à?
Sao anh lại đến đây đề làm diễn viên?”
Anh Kì thở dài nói trong vô vọng: ‘ Bán sơn bị thua lỗ tiền bạc, không còn việc làm nữa, chị dâu của em măng cho một trận nghiêm trọng, cũng may có một người bạn cũng đang làm diễn viên phụ, nên là qua đây làm cùng. Này, đừng nhắc đến chuyện đó, làm một diện viên cũng rất thú vị, không ‹ chỉ có thê kiếm tiền, mà còn có thẻ thầy những ngôi sao lớn trên TV mỗi ngày, rất là đẹp.”
Sau đó, hắn ta đá đít Lâm Tử Minh một cái rồi hỏi, “Nhân tiện, Tử Minh, giờ em đang làm gì? Tìm được việc chưa?”
Lâm Tử Minh đã Suy nghĩ một lúc rồi nói, “Tìm thấy rồi.”
“Đang làm gì vậy?” Anh Kì hỏi.
“Là một nhân viên bát động sản.”
“Hây” Anh Kì dùng lực vẫy tay mạnh mẽ, ngay lập tức đứng lên nói: “ Làm cái này không có tiền đồ, bây giờ thị trường bất động sản không tt. Hay là như thế này, em cùng anh là diễn viên phụ đi, chịu đựng khó khắn làm việc chăm chỉ một tí, mỗi ¡ ngày cũng kiểm được hai trăm tệ, cũng không có tồi đâu. Hơn nữa với những điêu kiện của em, nêu em đủ may mẫn chỉ mắt ba đến năm năm có thê trở thành diễn viên chính, như vậy sẽ nồi tiếng rồi!”