Chương 667
Trước sự ngạc nhiên của Lâm Tử Minh, những người của Sở Gia cũng đến, Sở Quốc Đống, Sở Hoa Hữu, Sở Hạo họ đều cầm quà đến, rõ ràng là có chút lo lắng trên khuôn mặt của họ, chúc mừng Lâm Tử Minh.
Tuy nhiên biểu hiện trên mặt bọn họ có chút xấu hồ, nhất là Sở Quốc Đống, hiện tại cười khan, là trụ cột của Sở Gia, trước đây không ít chôn vùi Lâm Tử Minh, còn cho răng Lâm Tử Minh là nỗi hỗ thẹn của Sở Gia, muốn đuôi Lâm Tử Minh ra khỏi Sở Gia, ai mà ngờ có ngày Lâm Tử Minh lại trở thành ông chủ của ba công ty lớn như thế này.
Về phần hai bố con Sở Hạo, cũng không khá hơn là bao, bây giờ nhìn thấy rất nhiều nhân vật lớn, sếp lớn đều đến tặng quà cho Lâm Tử Minh, -hơn nữa bọn họ rõ ràng là đang nịnh bợ, trong lòng lo lắng không thôi, vì sợ Lâm Tử Minh sẽ ghi thù, sẽ gây phiền phức cho họ, thê thì bọn họ không thể chịu đựng được!
Còn có những người của Sở Gia khác, họ cũng rất căng thẳng, rất thấp thỏm, thậm chí không dám nhìn thăng vào mắt Lâm Tử Minh.
Nếu đổi lại là trước đây, dù có đánh chết họ cũng sẽ không nghĩ răng một ngày như vậy sẽ xảy ra.
Lâm Tử Minh đã rất cảm kích khi nhìn thây họ đến, lúc trước anh ở Sở Gia, thực sự không Ít bị xúc phạm, bị sỉ nhục.
Bây giờ anh đã phát triên thành một tồn tại ngoài tầm với của Sở Gia, có thê dễ dàng giết chết Sở Gia chỉ bằng cách di chuyên ngón tay.
“Tử Minh, bây giờ anh thật sự rất có triển vọng, đó là niêm tự hào của Sở Gia, ông nội tặng một số món quà, chúc Tử Minh công ty mới sẽ ngày càng phát triển, ngày càng thịnh vượng, đông thời, chúc anh sẽ có một sự nghiệp tốt hơn, sớm trở thành phú hào của đất nước.”Sở Quốc Đông đích thân đến tặng quà cho Lâm Tử Minh, ngượng ngùng nói.
Sau đó, Sở Hoa Hữu, Sở Hạo với các thành viên khác của Sở Gia cũng tăng quà cho Lâm Tử Minh, nói lời chúc mừng, họ giữ tư thế rất khép nép, với sự thập thỏm và sợ hãi rõ ràng, bây giờ Lâm Tử Minh chính là sự tôn tại mà họ muốn hướng tới.
Đặc biệt là đối với Sở Hạo, bậy giờ hắn thực sự sợ hơn, bởi vì hăn từng bắt nạt Lâm Tử Minh nhiều nhất, thậm chí tệ nhất còn lấy. tàn thuốc đi đốt Lâm Tử Minh, bây giờ Lâm Tử Minh lắc mình một phát đã biến thành một nhân vật to lớn, một cách tình cờ đó là một tồn tại siêu phàm có thể bóp chết hắn chỉ bằng một ngón tay, làm sao mà hắn không sợ cho được.
Lâm Tử Minh không lầy quà của bọn họ ngay lập tức, mà là vẻ mặt bình tĩnh, hơi nheo mắt, nhìn bọn họ thật sâu.
Vì hành động của Lâm Tử Minh, họ càng thêm lo lắng và sợ hãi!
Ngay cả Sở Quốc Đống cũng không khỏi sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.
Không nói đến đám người Sở Hạo, bây giờ đều hồi hận, nêu biết như .vậy, bọn họ cũng không tới chúc mừng Lâm Tử Minh rôi.
Lâm Tử Minh đột nhiên bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của họ, điều này khá buồn cười.
Anh không tiếp tục làm cho đám người Sở Quôc Đồng khó xử, cũng không tự mình đi lây quà, thay vào đó anh yêu cầu cấp dưới nhận quà, đáp: “Cảm ơn rất nhiều.”
Ngoài ra, không còn gì đề nói.
Trong khi điều này khiến mọi người của Sở Gia thấy nhẹ nhõm, họ cũng cảm thấy rất thật vọng, rất hồi hận.
Lâm Tử Minh không làm khó họ, để họ không xuống được, nhưng anh cũng rât thờ ơ với họ, họ muôn ôm đủi Lâm Tử Minh, sợ rằng sẽ không thể, ai bảo họ bắt nạt Lâm Tử Minh như thế suốt bốn năm qua chứ? Hồi hận hết cả ruột.
Buổi lễ khai trương hôm nay được tổ chức rất thành công, cũng rât hoành tráng, có thê nói 2/3 các ông chủ lớn của thành phó Hoa đều đến tham gia ủng hộ nhiệt tình, bầu không khí rât ấm cúng.
Lúc này, Lâm Tử Minh cảm giác được điều gì đó, hai mắt híp lại, nhìn về một hướng, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, từ trong đám người bước ra.