Chương 140
Đúng vậy, lần trước hai ngàn vạn chính là Sở Phi mượn được, nếu Sở Phi nguyện ý lại hy sinh, không những còn có cơ hội xoay chuyền tình thế.
Nhưng mà Sở Quốc Đống lắc đầu nói: “Vô dụng, tôi đã hỏi qua Vương tổng, hắn lần này không nguyện ý cho vay tiền. Hơn nữa, hắn còn thúc giục chúng ta, nếu chúng ta ba năm sau, còn không trả hai ngàn vạn, chỉ có thể đứng trước pháp luật mà trả nợ!” “Không phải không có viết giấy nợ sao?”Có người nhẹ giọng than thở.
Không phải ai, đúng là Sở Hoa Hữu.
Ánh mắt Sở Quốc Đống lập tức trừng qua, Sở Hoa Hữu cổ co rụt lại, chột dạ đứng lên.
Sở Phi thấy một màn như vậy, cô cũng lạnh lòng. “Ngu xuẩn, cho dù không có viết giấy nợ, hai ngàn vạn này liền không cần trả?Phi Phi mượn được chính là từ chủ tịch Tử Quỳnh, người ta là chủ tịch của Tử Quỳnh, bối cảnh thâm hậu, thực lực lớn, không phải Sở gia chúng ta có thể đối đầu. Đến lúc đó cho dù vay nặng lãi, cũng phải đem hai ngàn vạn này trả lại!”
Dừng một chút, Sở Quốc Đống lại đối Sở Phi nói: “Sở Phi, con không phải cùng chủ tịch của Tử Quỳnh có chút giao tình sao, con xem có thể hay không qua tìm hắn một lần nữa. Chúng ta lần này không vay tiền, mà kéo hẳn tiền vào đầu tư, thế nào?”
Sở Phi nghĩ nghĩ, cười khổ nói: “Ông nội, kỳ thật con cùng chủ tịch của Tử Quỳnh không quen biết, nếu con đi tìm hắn mà nói, hắn hơn phân nửa cũng không đáp ứng.”
Thực ra, Sở Phi ngày hôm qua phải đi công ty Tử Quỳnh tìm chủ tịch Tử Quỳnh, đáng tiếc cô căn bản ngay cả tư cách gặp chủ tịch Tử Quỳnh cũng không có, ngày hôm qua cổ ước chừng ở Tử Quỳnh đợi mấy giờ, đều không có đợi được người.
Cuối cùng, thật ra cô gặp được Vương Thủ Quý, bất quá Vương Thủ Quý minh xác nói với cô, chủ tịch Tử Quỳnh không có khả năng sẽ đầu tư vào Sở gia, cô đành phải thất vọng rời đi.
Nghe được lời nói của Sở Phi, mọi người lại lần nữa trầm mặc.
Đúng lúc này, từ cửa truyền đến âm thanh một trận huyền náo: “Sở thiếu gia, ngài đã bị đuổi ra khỏi bản giám đốc, hiện tại thành viên ban giám đốc đều ở bên trong họp, ngài không có tư cách đi vào…” “Cút ngay!Ông lần này trở về, là tới giải cứu Sở gia!”
Nói xong, cửa phòng họp bị mạnh mẽ đẩy ra, Sở Hạo vội vàng đi vào trong, trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười đắc ý, cả người hăng hái, không ai bì nổi. “Sở Hạo! Cậu đã muốn bị đá ra khỏi ban giám đốc, chạy vào làm cái gì, cút đi ra ngoài!” “Đúng vậy, Sở gia chính là bị cậu liên lụy, cậu còn có mặt mũi tiến vào?” “Người đâu, bắt hắn đuổi ra ngoài cho tôi!”
Rất nhiều người đều đối với Sở Hạo trợn mắt nhìn thắng, tức giận mắng to.
Có hai ngàn vạn kia của chủ tịch Tử Quỳnh, vốn Sở gia đã phục hồi lại, kết quả bởi vì súc sinh Sở Hạo này Ích kỷ, thua cược hơn một ngàn vạn, lại làm cho Sở gia lâm vào khốn cảnh! Phần đông Sở gia đều hạn chết hắn Nếu không phải bởi vì có Sở Quốc Đống bảo vệ, phỏng chừng có không ít người phải xử hắn. Hiện tại hắn thế nhưng còn dám trở về, còn kiêu ngạo như vậy, mọi người lập tức đều tức giận
Sở Phi cũng phẫn nộ nhìn hắn.
Sở Quốc Đống trầm giọng nói: “Sở Hạo, con còn dám trở vê?”
Sở Hạo quét sạch những sa sút trước đó, hắn hiện tại tùy tiện đi vào, cầm ghế dựa, trực tiếp ở bên cạnh Sở Phi ngồi xuống, còn chen Sở Phi, đem Sở Phi đẩy qua một bên, “Nhường đường, nhường đường, không hiểu chuyện à?” “Sở Hạo, anh còn có mặt mũi quay về?”Sở Phi nghiêm mặt nói. “Ha ha, tôi đương nhiên là có mặt mũi quay về!”Sở Hạo quét ngang mọi người, khinh thường nói: “Nhìn xem các ông, mới hơn một ngàn vạn, liền đem các ông khó xử thành như vậy ?Thật sự là gà bệnh”.
Hắn nói, lại khơi dậy một trận phẫn nộ cùng chửi rủa. “Không cần như vậy nhìn tôi, tôi lần này quay về, là tới giải cứu Sở gia.”Sở Hạo lớn tiếng nói, hắn đưa một ngón tay, “Tôi, Sở Hạo, đến đây đầu tư một triệu!” “Cái gì?” “Nằm mơ!” “Thật hay giả!”
Lời hắn nói, như hòn đá khuấy động mặt hồ.
Sở Phi cũng ngây ngẩn cả người, cô thật không ngờ, Sở Hạo loại người ngu ngốc này, còn có thể kéo đầu tư nhiều như vậy?