CHƯƠNG 329
Hơn nữa, hôm nay là yến tiệc đính hôn của cô ấy, đến lúc đó Lâm Tử Minh sẽ xuất hiện với tư cách là bạn trai của cô ấy, không tin Hoàng Gia vẫn có thể đồng ý với hôn nàyÌ “Thưa cô, hôm nay cô thật xinh đẹp, đến lúc đó cô sẽ là tiêu điểm của toàn buổi tiệc, tất cả mọi người sẽ ngã dưới chân váy của cô.” Một người giúp việc đang giúp ‹ Quách Quân Nhi làm tóc, rất ngưỡng mộ nói.
Thêm một người khác nữa cũng nói, “Còn phải nói như, tiểu thư là một trong ba người đẹp ở thành phố Hoa, nghiêng nước nghiêng thành, có bao nhiêu người muôn được gặp tiểu thư một lần mà cũng không có cơ hội.
Tiểu thư vốn dĩ đã đẹp rồi, bấy giờ còn cần thận ì trang điềm , còn không bị ngã gục nữa mới là lạ.”
“Tôi có chút ghen ty với Hoàng Văn Hoa, có thể đính hôn với tiêu thư, không những đức tính tốt mà còn có năng lực?”
“Hoàng Văn Hoa là công tử của Hoàng Gia, thân phận rất tôn quý, miễn cưỡng xứng đáng với tiêu thư.”
Trong phòng trang. điểm, có bảy đến tám phụ nữ mặc đồ cho Quách Quân Nhị, từ trang điểm đến đầu tóc, lệ phục đêu là những chuyên gia phục trách lựa chọn.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Quách Quân Nhi đứng trước gương nhìn vào chính mình với một nụ cười thỏa mãn, kiêu hãnh. Đội trang điểm này không tồi, để lộ ra những góc độ đẹp nhật của cô ấy. Giờ thì cô ấy tỏa ra những nét vô cùng quyến rũ trên cơ thê mình, nụ cười và gương mặt thật đầy cảm hứng.
“Tôi không trang điểm đẹp như thế này không phải vì Hoàng Văn Hoa.”
Cái câu Quách Quân Nhi chỉ nghĩ trong lòng, không có nói ra.
Càng ngày càng nhiều khách đến khách sạn, không khí ngày càng náo nhiệt.
Lâm Tử Minh không nuốt lời, anh đã đi buổi tiệc như đã hứa.
Sau khi đến, nhận ra rằng có rất nhiều khách, hầu hết họ là những khách quý có mặt mũi trong xã hội, cả một hội trường lớn ngập tràn không khí của tầng lớp thượng lưu.
Lâm Tử Minh đã từng là một thằng con rễ trong bốn năm trời rồi nên không còn quan tâm đến nơi như thế này nữa.
Nên là khi anh đến nơi đã tìm một góc đề ngồi xuống, chơi điện thoại di động một cách kín đáo, anh xem các tài liệu được cấp dưới gửi cho, duyệt chúng.
Từ sau khi anh quản lí Tử Quỳnh, thời gian của anh không đủ Bừng nữa, chỉ cân ngừng lại là phải duyệt qua các file tài liệu, nhất là khi anh quyết định mở một công ty quảng cáo, càng bận rộn hơn nữa.
Khoa trang mà nói hôm nay anh dùng cả buổi tối để đến buổi tiệc này là dã nê mặt Quách Quân Nhi lắm rồi đồi lại là người khác, anh lười biếng không trả lời.
Anh đã xem hết một vòng. hội trường, không thấy dấu vết nào của Sở Phi, hay bất kỳ người nào của Sở Gia, anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời, trái Min không tránh khỏi bị mật hai phần thất vọng.
“Nè, đem cho tôi một chai rượu.”
Lúc Lâm Tử Minh đang xem tài liệu một cách cần thận, có người đột nhiên vỗ võ anh, nói bằng cái giọng mệnh lệnh với anh.
Anh ta nhìn lên thấy mình là một gã mập, đeo một Em: hồ Rolex, toàn thân ăn mặc cũng tâm mười mấy vạn, theo tình hình xem ra là một doanh nhân giàu có, toàn bộ cơ thể hắn ta tràn ngập đẳng cập của bọn nhà giàu, giỗng như coi Lâm Tử Minh là nhân viên phục vụ.
Lâm Tử Minh cau có một chút nói, Nhằm người rồi, tôi không phải tiến viên phục vụ.
“Cái gì?” Gã mập nói ngay lập tức không tin, mặt hắn đầy khinh miệt: “Mày không phải là nhân viên phục vụ, chắng lẽ lại là khách quý ‹ đên tham gia buổi tiệc đính hôn của Quách Gia và Hoàng Gia như?”
Lọai người như này, Lâm Tử Minh không có thèm kiên nhẫn, vì sao vận may của anh tệ đến vậy, chỉ tủy ý tìm một nơi ngồi xuống thôi cũng có người đến khiêu khích mình, chẳng lẽ nhìn anh trông giỗng người rất dễ bắt nạt.