Trong nhà ăn lớn của nhà khách Điêu Ngưu, Lãnh Mai yên lặng ngồi một góc, đợi An Tại Đào đến. Hai người đã hẹn tối nay cùng nhau ăn cơm, chuẩn bị kết nối ý tưởng phát triển kinh tế của riêng từng người. Theo ý của An Tại Đào, tìm quán ăn nào cũng được, nhưng Lãnh Mai nhất quyết phải chọn khách sạn lớn nhất trong các khách sạn ở huyện Quy Ninh.
Thật ra Lãnh Mai không phải người thích xa xỉ, chỉ là cô cho rằng quán ăn nhỏ không bảo đảm vệ sinh. Cô lại là một người nghiện sạch sẽ, tất nhiên chưa bao giờ đến mấy chỗ nhỏ đó.
Nhưng quán nhỏ nhất định là rất bẩn, còn khách sạn lớn thì chắc chắn sẽ sạch sẽ sao? An Tại Đào không cho rằng tư duy của Lãnh Mai là đúng. Nhưng hắn cũng không thể vì mấy việc cỏn con này mà cãi cọ với Lãnh Mai. Mọi người đều có sở thích riêng, chuyện này cũng rất bình thường.
Lãnh Mai nhìn đồng hồ, thấy đã hơn 6 giờ 30. Giờ đang rét đậm, ngoài trời đã tối đen như mực. Nhưng An Tại Đào vẫn chưa tới, cô không khỏi thầm nhíu mày, Cô luôn đúng giờ, ghét nhất là người không biết giờ giấc. Giờ đã là 6 giờ 30, sao hắn còn chưa đến?
Trong nhà ăn tuy rất sáng sủa, nhưng vắng vẻ, không có mấy người đến ăn cơm. Đối với loại khách sạn này ở Quy Ninh mà nói, nhà ăn lớn nhiều lúc chỉ để trang trí, ngoại trừ những lúc có tiệc cưới, rất ít khi có thể ngồi đầy người. Vì người có thể đến nơi này ăn cơm cơ bản không có tiền thì có quyền. Những người đi làm bình thường, còn ở nhà thuê chung không có mấy người ngồi ăn ở đại sảnh.
Lãnh Mai đợi vài phút, cảm thấy bắt đầu mất kiên nhẫn.
Đúng lúc này, thấy An Tại Đào mặc áo khoác đen, mang theo một luồng gió lạnh từ ngoài đại sảnh đi tới. Dường như bên ngoài gió rất lớn, khiến cho tóc hắn lòa xòa rũ xuống trán, có một lọn tóc rơi xuống chỗ cái mũi cao, gương mặt anh tuấn hơi đỏ, khóe miệng kiên nghị khẽ nhếch lên, độ cong thanh lịch như chim ưng.
Thấy bóng dáng cao lớn lãng tử của hắn chậm rãi đi về phía mình. Trái tim cứng rắn của Lãnh Mai không khỏi mất tự chủ nhảy thót lên, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp hiện lên hai làn đỏ ửng. Nhận thấy tâm tư mình nhộn nhạo, cô lập tức cố lấy lại bình tĩnh, đè nén gợn sóng kia xuống, sau đó nhìn An Tại Đào bằng ánh mắt bất mãn.
- Thật ngại quá, Bí thư Lãnh. Mới vừa tan tầm lại có việc, tôi phải giải quyết ngay rồi mới tới đây, không ngờ đã đến trễ một chút. Ha ha, khiến Bí thư Lãnh phải đợi lâu.
An Tại Đào tự ý ngồi xuống, nhẹ nhàng giải thích.
Lãnh Mai liếc mắt nhìn hắn đầy thâm ý, gật gật đầu, không nói gì thêm.
Hai ngày nay An Tại Đào bận việc gì cô biết rất rõ. Cô hiểu An Tại Đào phải vội vàng lập uy, phải tranh thủ giành lấy quyền lực trong thời gian ngắn nhất, sau đó mới thi hành các biện pháp chính trị của hắn.
Nhưng phương pháp sấm sét của An Tại Đào xem ra quá kích động và không hề khôn ngoan. Cô vẫn hy vọng động tác của An Tại Đào sẽ lớn một chút. Hắn càng gây sức ép dữ dội, ba đống lửa của hắn sẽ càng cháy lớn, tấn công được nhiều người, người bên chính phủ sẽ càng chạy về dưới trướng hắn.
Người này luôn thích nắm giữ mọi thứ trong tay. Hắn đúng là một người đàn ông mạnh mẽ cứng rắn. Lãnh Mai không nén nổi, thở dài trong lòng, thầm nghĩ: “Anh càng mạnh mẽ cứng rắn thì uy hiếp tới tôi càng lớn, tôi không thể không tập trung hết tinh lực để đối phó anh. Kết quả là chúng ta rốt cuộc sẽ trở thành đối thủ, thậm chí còn là kẻ thù sống chết.”
“Chẳng lẽ anh không thể ngồi yên ở vị trí của mình, đàng hoàng giúp tôi làm tốt chuyện ở Quy Ninh? Anh muốn chống đối tôi, hay vì anh được trời sinh ra là một người không cam lòng chịu làm kẻ dưới?”
Càng nghĩ, Lãnh Mai trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần “hờn oán”.
“Hừ, là đàn ông gì mà không có chút phong độ, cũng không biết nhường cho tôi…”
Loại tình cảm khác nảy sinh, khiến Lãnh Mai giật mình kinh hãi vì quá nguy hiểm.
Hai người ngồi đối diện, đều chăm chú nhìn đối phương, sắc mặt có vẻ bình tĩnh thản nhiên, nhưng trong lòng đang dậy sóng dữ dội.
An Tại Đào cũng hiểu được tâm tư của Lãnh Mai lúc này như thế nào.
Hai người, một phải lấy hạt dẻ trong lò lửa, một muốn đục nước béo cò, ai có thể cười cuối cùng vẫn còn chưa biết.
Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên có chút kỳ quái nhìn hai người khách này một cái. Đúng là lạ lùng. Theo cách ăn mặc, diện mạo, khí chất của họ, hai người có thể nói là trai tài gái sắc, cực giống tình nhân, nhưng họ ngồi đối mặt lại không nói được lời nào, đều nhìn đối phương với ánh mắt tóe lửa, lại khiến cho người khác cảm thấy như người qua đường xa lạ.
Lãnh Mai gọi bốn món ăn, thấy thức ăn lên đủ rồi, bèn phá vỡ sự im lặng.
- Anh có uống rượu không? Nếu muốn uống thì gọi đi, dù sao tôi cũng không uống.
Lãnh Mai cố hết sức làm cho giọng nói dịu dàng hơn. Cô cầm đũa gắp cho mình ít rau, từ tốn đưa vào miệng, nhai kỹ.
- Thôi được rồi, tôi cũng không uống rượu.
An Tại Đào tất nhiên cũng không khách khí cầm đũa lên, vừa ăn vừa khen thức ăn ngon.
- Thật ra, từ lâu tôi đã muốn chuyện nói với anh, mở lòng mà nói, bỏ qua hết các nhân tố bên ngoài. Hiện giờ thân phận của tôi và anh đều đã thay đổi. Tôi là Bí thư, anh là Chủ tịch huyện. Trọng trách phát triển huyện Quy Ninh này cả hai chúng ta phải cùng gánh như nhau.
Cô còn chưa nói dứt lời, chợi nghe An Tại Đào cười, đáp một câu:
- Không, không, Bí thư Lãnh là lãnh đạo chủ chốt ở huyện, nhân vật số một. Đảng ủy lãnh đạo chính phủ, tôi làm việc cho Bí thư Lãnh, trọng trách của cô nặng nề hơn tôi nhiều.
Nói xong, An Tại Đào nâng chén trà sứ bạch ngọc lên uống một ngụm lớn.
Lãnh Mai nhướng mày, cúi đầu, sẵng giọng:
- Tôi nói nghiêm túc với anh, anh có thể đừng giả dối như vậy nữa được không?
- Ha ha… Tôi ăn ngay nói thật mà thôi. Nếu tôi không chấp nhận Bí thư Lãnh là lãnh đạo, Bí thư Lãnh còn không rút Thượng phương bảo kiếm ra tiêu diệt tôi sao?
An Tại Đào cười ha hả đùa. Rõ ràng câu nói nửa thật nửa đùa, đầy thâm ý này đã lọt vào mắt Lãnh Mai. Lãnh Mai đột nhiên cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Cố nén những cảm xúc “tiêu cực” trong lòng, lấy lại bình tĩnh, Lãnh Mai tiếp tục nói:
- Chúng ta hôm nay cứ mở lòng ra để nói chuyện. Nếu Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố giao Quy Ninh cho chúng ta, thì chúng ta phải làm hết phận sự, dùng người tài trong quyền hạn của mình, làm ra một ít thành tích. Làm cho Quy Ninh phát triển tốt hơn, làm huyện mạnh trong cả nước, tôi nghĩ đó chính là mục tiêu của cả hai chúng ta. Điều này chắc anh không phủ nhận chứ? Về ý tưởng phát triển sau này của Quy Ninh, anh có ý tưởng gì không? Nói tôi nghe với!
An Tại Đào khẽ mỉm cười, nói:
- Bí thư Lãnh nói trước đi.
- Ý tưởng của tôi cũng chưa hoàn thiện. Lúc tôi công tác ở nơi khác cũng từng đi đến các thành phố lớn ở vùng duyên hải phía nam để học tập kinh nghiệm. Tôi cảm thấy chúng ta nên học kinh nghiệm thành công của các thành phố lớn khác, một là nâng cao trình độ công nghiệp hóa trên toàn huyện, hai là thúc đẩy thu hút gia tăng đầu tư khai thác bất động sản, đẩy mạnh tiến trình đô thị hóa. Từ xưa đến nay, Quy Ninh sở dĩ phát triển chậm hơn các địa khu khác vì gốc rễ là trình độ công nghiệp hóa còn rất thấp, dự án công nghiệp hiện đại hóa loại lớn gần như không có, còn mấy doanh nghiệp nhà nước sống dở chết dở. Tình hình này phải thay đổi, nếu không, chắc chắn kinh tế Quy Ninh không thể phát triển được.
- Cho nên chúng ta phải giúp đỡ những dự án như “Căn cứ ngàn mẫu rượu” của công ty tập đoàn rượu Quy Ninh. Phải dựa vào những hạng mục lớn như thế để thúc đẩy kinh tế phát triển.
Lãnh Mai nói xong vẫn còn chút hưng phấn, xem ra cô suy nghĩ về vấn đề này không phải một hai ngày.
- Còn một vấn đề là khai thác, phát triển bất động sản. Anh thấy ở huyện ta, có nhiều nơi hoàn toàn có thể thông qua việc giải phóng mặt bằng toàn bộ, gia tăng xây dựng một ít dự án. Xây dựng khu buôn bán nhỏ cũng được, xây dựng công trình kinh doanh hay giải trí cũng tốt, đều có thể tối ưu hóa việc góp vốn. Lúc tôi học ở trường Đảng trung ương, từng nghe qua một thầy ở Đại học Yến Sơn giảng bài, anh ta có nói một đoạn thế này, vẫn còn nguyên trong trí nhớ của tôi: “Cách thức vận dụng kinh tế thị trường, thông qua cơ cấu thị trường, hình thành vật dẫn tự nhiên cho không gian và công năng thành thị, tạo ra tư bản (như đất, như sông). Cùng nhân lực dùng tư bản (như cầu đường, quyền hạn, quyền thiết lập sử dụng quảng cáo) và tiến hành vận chuyển buôn bán lớn. Trong địa bàn sinh tồn lớn nhất, hấp dẫn năng lượng, nâng cao tổng sản lượng, lợi dụng tài chính xã hội rộng khắp tiến hành xây dựng đô thị.”
An Tại Đào yên lặng lắng nghe. Là một người có ưu thế tái sinh, sao hắn có thể không biết những lời nói của Lãnh Mai chính là quan niệm “kinh doanh thành thị” phổ biến một thời trong nước, nói trắng ra chính là tài chính đất đai hay là bán của chìm.
Lợi dụng chế độ đất đai quốc hữu, lại muốn giải phóng mạnh mẽ mặt bằng, chính phủ bán lấy tiền, lại được chiến tích, đồng thời lại cấp cho nhà đầu tư một chén canh. Kết quả là không ngừng làm cạn kiệt tài nguyên và đất đai thành thị, làm cho giá nhà ngày càng tăng cao, dân chúng khổ không nói nổi.
Loại suy nghĩ này là “không thấy chính là sai”. Dù cho sai lầm rồi cũng không thể thay đổi được tình hình trong cả nước. Dù An Tại Đào không cho là đúng, cũng không có cách chống lại trào lưu mạnh mẽ này. Nhưng có được ưu thế tái sinh, tuy hắn không thể xoay chuyển được trời đất, nhưng cũng muốn dùng hết khả năng của mình thi hành những quan niệm phát triển kinh tế của riêng mình.
Ngoại trừ bán đất, ngoại trừ thúc đẩy phát triển bất động sản ra, nền kinh tế sẽ khó có đường nào khác để phát triển sao? Thật ra, từ lúc tái sinh đến nay, An Tại Đào vẫn luôn tự hỏi câu hỏi này.
Thấy An Tại Đào hơi thất thần, Lãnh Mai ho khan một tiếng, sẵng giọng:
- Anh có nghe tôi nói không?
- Ha ha, sao Bí thư Lãnh lại nói như vậy? Thật ra, chuyện bán đất này cũng không mới mẻ gì.
An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Có phải vậy không?
Lãnh Mai đỏ mặt:
- Sao lại nói là bán đất? Đây gọi là tối ưu hóa phân phối tài nguyên. Nếu không làm như vậy, thì tiền của huyện từ đây ra, kinh tế của huyện phát triển như thế nào?
- Không phải là sai, nhưng không nhất định thích hợp với Quy Ninh.
An Tại Đào lắc lắc đầu.
- Tôi cần phải nhắc nhở Bí thư Lãnh, Quy Ninh là một huyện nông nghiệp, các cơ sở công nghiệp vốn rất bạc nhược. Cô nói đến gia tăng các dự án, lại nói nghe dễ dàng như thế, phải gia tăng như thế nào? Tài chính từ đâu mà có? Gia tăng dự án gì? Vấn đề kỹ thuật giải quyết thế nào? Nhà đầu tư ở đâu?
- Còn nữa, thị trấn của chúng ta nhỏ, đừng nói là có thể hấp dẫn được nhà đầu tư triển khai phát triển hay không, có rất nhiều dự án bất động sản không thể phát triển được. Thí dụ như nói đến khu buôn bán nhỏ. Nhân khẩu trong thị trấn chúng ta quá ít, thu nhập lại thấp, sức mua của người dân cũng kém. Cô cũng đã nhìn thấy rất nhiều khu buôn bán nhỏ, có ai tới mua không? Còn dự án kinh doanh giải trí thì không cần phải nói. Thị trấn nhỏ như lòng bàn tay của chúng ta, loại dự án này chỉ là làm cho có thôi.
- Vậy mới nói, biện pháp như thế ở thành phố có thể khả thi, nhưng trong thị trấn nhỏ của chúng ta thì không thể được. Ít nhất là tạm thời không thể được. Một cái đã làm không tốt, huống gì có nhiều công trình.
An Tại Đào dừng một chút.
- Đương nhiên, nếu Bí thư Lãnh dựa vào chỗ dựa hùng mạnh, nhất định phải làm vài công trình hình tượng, tôi tin rằng có thể làm được không ít, còn Bí thư Lãnh cũng có thể tìm được một chiến tích chói mắt. Nhưng tôi chỉ sợ một điều, khi Bí thư Lãnh được điều khỏi Quy Ninh, tên tuổi lưu lại chỉ để cho dân chúng chửi mắng mà thôi.
Lời nói của An Tại Đào không hề khách sáo, vừa thốt ra khỏi miệng, sắc mặt của Lãnh Mai liền rất khó coi.
Cô cười lạnh một tiếng:
- Sao cái gì từ miệng anh thốt ra cũng khó nghe như vậy? Có phải anh nhất định muốn làm trái lại với tôi?
Khóe miệng An Tại Đào hơi nhếch lên, biết rằng những lời vừa rồi của hắn, Lãnh Mai không thèm nghe. Nhưng dù cô không nghe hắn cũng phải nói. Chẳng những nói mà còn phải kiên trì, nếu không, sao hắn có thể thi hành được sách lược của hắn?
- Bí thư Lãnh, đây không phải là làm trái lại, mà là sự thật. Phát triển kinh tế phải căn cứ vào thực tế, nguyên nhân…
An Tại Đào nhìn thấy mặt Lãnh Mai đỏ bừng lên, dường như muốn khóc:
- Bí thư Lãnh có muốn nghe nhận định của tôi không?
- Được, anh nói đi.
Lãnh Mai thở dài, nhìn thật kỹ An Tại Đào.
- Bí thư Lãnh, tôi cảm thấy, chúng ta muốn phát triển kinh tế huyện, thì nhanh hơn cả là xây dựng theo lối của một thị trấn nhỏ, hơn là theo đề xuất của trung ương. Chúng ta còn có thể tranh thủ chính sách ủng hộ và đầu nhập tài chính của cấp trên. Trước mắt, huyện Quy Ninh, ngoại trừ khu kinh tế mới Tư Hà, còn có sáu xã và thị trấn. Sáu xã và thị trấn này đều có đặc điểm riêng, chúng ta có thể…
An Tại Đào còn chư nói xong, Lãnh Mai đã kinh ngạc cắt ngang lời hắn:
- Cái gì gọi là kinh tế huyện? Sao khái niệm này tôi lại nghe xa lạ đến thế?
An Tại Đào hơi sửng sốt. Khái niệm “kinh tế huyện này dù chỉ mới được viết vào báo cáo, nhưng trước đây cũng đã thảo luận rất nhiều. Giờ đã cuối năm 94, còn xa lạ gì nữa? Không ngờ Lãnh Mai cũng không biết.
Hắn thở dài một cái, cười nói:
- Rất nhiều chuyên gia và học giả đã đưa ra khái niệm này. Nói ngắn gọn, chính là lấy thị trấn làm trung tâm. Thị trấn, xã và nông thôn ràng buộc kinh tế. Thí dụ như có vài xã và thị trấn của chúng ta, thích hợp phát triển ngành dịch vụ, lại có xã và thị trấn thích hợp phát triển công nghiệp. Trọng điểm là phải bồi dưỡng điểm đặc sắc, cùng lúc đó có thể nâng cao thu nhập của người dân, mặt khác có thể xây dựng các trấn nhỏ thành những thị trấn xung quanh xã hay thị trấn, thành những trung tâm có quy mô nhỏ, như vậy thị trấn tất nhiên cũng được lợi. Tôi gọi nó là “nông thôn vây quanh thành thị” hay chính là nông thôn lôi kéo thành thị. Ha ha, Bí thư Lãnh, cô thấy khu kinh tế mới Tư Hà là một ví dụ rất thành công. Nếu chúng ta tập trung ưu thế của từng xã, thị trấn, theo đó mà phát triển các sản nghiệp đặc sắc, sao lại lo kinh tế không phát triển.
Lãnh Mai nhíu mày, suy nghĩ một lúc:
- Anh nói cũng rất có lý, nhưng suy nghĩ thì thế, còn thực tế thì không tập trung nên sẽ chậm lắm.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, không nói gì thêm. Hắn hiểu rõ Lãnh Mai rất nôn nóng lập được chiến tích. So với việc “mau chóng gia tăng các dự án lớn để xây dựng chiến tích” của cô thì cách làm của hắn khá chậm. Vì muốn được mạ vàng ở Quy Ninh để sau đó tiếp tục được thăng chức, Lãnh Mai thật sự không đủ kiên nhẫn để làm việc này.
Đương nhiên, quan trọng hơn là, trong lòng cô sớm đã hình thành cố định lối suy nghĩ hình thức, hay là cô đã tự đóng khung mình, rất tự tin vào bản thân, tự cho mình là người đúng, không nghe ý kiến khác.
Hai người tranh luận một hồi, không ai thuyết phục được ai.
Lãnh Mai buông đôi đũa trong tay, nhìn chằm chằm An Tại Đào cân nhắc lời nói một chút, nói khẽ:
- Hai người lãnh đạo chủ chốt chúng ta phải thống nhất suy nghĩ, không thể làm điều mình cho là đúng. Thế này vậy, theo yêu cầu của cấp trên, phải phát triển xây dựng các thôn trấn nhỏ, đây là một trong những công tác chủ yếu của huyện ta. Đồng chí Tại Đào, chỉ có kinh tế phát triển nhanh thì quần chúng mới có thể có được lợi ích thực tế, mà báo cáo tổng kết công tác của chúng ta mới viết được tốt. Anh là người thông minh, chuyện đó chắc anh cũng hiểu.
An Tại Đào cũng cân nhắc và nhanh chóng nhìn Lãnh Mai chằm chằm, trong lòng thầm cười phá lên.
Thật lâu sau hắn mới thản nhiên nói:
- Bí thư Lãnh, tôi thật sự đề nghị cô nên suy xét ý kiến của tôi. Hiện trạng Quy Ninh không giống với các địa phương khác, cơ sở công nghiệp quá yếu kém, cô lại cưỡng ép phải nhanh chóng làm được những dự án công nghiệp lớn, kết quả chính là sẽ làm cho tảng đá đập vào chân mình.
Lãnh Mai hết lần này đến lần khác phải bỏ qua tự tôn để thương lượng với hắn, không ngờ hắn lại ra vẻ như vậy, biểu lộ quyết tâm quyết làm trái lại với cô, nên không nén được tức giận trong lòng, cười lạnh nói:
- Đồng chí Tại Đào, có một câu tôi phải nhắc nhở anh, chúng ta là cán bộ Đảng, phải có nguyên tắc tổ chức.
An Tại Đào trầm giọng nói:
- Tôi đã nói rồi, tôi sẽ làm việc dưới sự triển khai của Bí thư Lãnh. Nhưng tôi làm Chủ tịch huyện, cũng phải có quyền tham dự nhất định vào ý tưởng quy hoạch phát triển kinh tế toàn huyện. Không thể Bí thư Lãnh bảo đi hướng đông, thì toàn bộ nhân dân trong huyện phải nhắm đến hướng đông mà đi, không thể mắt nhìn thấy trắc trở mà nhất định phải đi đến cùng.
- Là quyền Chủ tịch huyện thôi!
Lãnh Mai cắn chặt răng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên.
- Ồ!
Mặt An Tại Đào lập tức sa sầm xuống, ánh mắt lấp lánh nhìn Lãnh Mai, nói khẽ:
- Đây là Bí thư Lãnh uy hiếp tôi sao?
- Uy hiếp hả?
Lãnh Mai bĩu môi nói:
- Tôi thấy Chủ tịch huyện An đắc ý vênh váo, mới từ trong khu kinh tế mới nhảy ra, đã tự cho là không có gì mà mình không thể làm được. Được, tôi thấy chúng ta cũng không cần bàn bạc gì nữa. Vấn đề này, tôi sẽ đề xuất trong hội nghị thường vụ, để mọi người biểu quyết.
Nói xong, Lãnh Mai đột ngột đứng dậy, mặc chiếc áo len màu vàng nhạt vào, hấp tấp quấn vội chiếc khăn quàng cổ sọc đen trắng lên, cầm lấy túi xách bước đi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK