Mục lục
[Dịch] Quan Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Mai đi rồi, An Tại Đào nhìn đồng hồ, thấy đã là 4 giờ chiều, lại tới nằm ở sô pha, tiếp tục chợp mắt một lát, chờ Lưu Ngạn tan tầm trở về, Trúc Tử cũng về nhà, buổi tối, ba người đi ăn cơm.

Thời gian này, nói chung ba người không ăn cơm nhà, chủ yếu là vì thời tiết quá nóng, vào bếp là một cực hình.

Thật ra, trước đó Lưu Ngạn đã quay lại, buổi chiều đơn vị không có việc gì, cô ngồi đọc báo trong phòng làm việc, rồi đi siêu thị thành phố mua cho An Tại Đào mấy hộp bia mang về, định bỏ vào tủ lạnh. An Tại Đào rất thích uống bia đen hiệu này, đáng tiếc là huyện Quy Ninh không có bán.

Dừng xe lại, trên tay cầm mấy lon bia và Coca Cola, cô rất hứng thú bước lên lầu, vừa lúc giáp mặt với Lãnh Mai đang đi xuống lầu với vẻ mặt hầm hầm.

-Bí thư Lãnh?
Dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, Lưu Ngạn chào cô ta.

Nhưng Lãnh Mai liếc nhìn Lưu Ngạn, chỉ vội vàng gật nhẹ đầu một cái, rồi bước xuống lầu mà đi. Lưu Ngạn thoáng nhìn vẻ mặt khác thường của Lãnh Mai, hơn nữa cô ta còn từ phòng An Tại Đào đi ra, lòng hơi ngờ vực, mày liễu hơi nhướng lên.

Cô vốn định bước tới dùng chìa khoá mở cửa phòng An Tại Đào hỏi hắn một chút, nhưng do dự một chút, lại quay về phòng mình trước. Trở về phòng thay quần áo xong, cô lấy điện thoại gọi cho An Tại Đào.

-Tiểu Ngạn à?

-Đào, anh đang ở đâu?

-Tôi? Tôi còn có thể đi đâu? Tôi đang nằm ở nhà. Cô hỏi cũng lạ, hai ngày nay ở nhà nghỉ ngơi rồi lại nghỉ ngơi, nghỉ đến phát bệnh, càng ngày càng lười nhúc nhích. Ha ha, cứ nghỉ hoài thế này, xem ra tôi không muốn đi làm nữa!

-Ồ, trong nhà không có người nào đi ra sao?

Tuy rằng cảm thấy Lưu Ngạn hỏi hơi lạ, nhưng An Tại Đào cũng không để ý, cười lớn:
-Các đồng chí trong khu kinh tế mới đến thăm tôi, mới vừa đi không lâu.

-Không có ai nữa sao?
Lưu Ngạn cười nhạt:
-Đào, tôi thấy Lãnh Mai từ phòng anh đi ra, còn nổi giận đùng đùng, có phải anh khi dễ người ta không? Tôi nói cho anh biết, anh đừng trêu chọc người phụ nữ này, cô ta chính là một tổ ong vò vẽ, thọc không được!

An Tại Đào ngẩn ra, mỉm cười:
-Cô khéo thêu dệt thật, thì ra là cô đã trở về rồi. Còn định tính toán thiệt hơn với tôi? Ghen à? Thảo nào tôi thấy cô hỏi thật kỳ lạ. Đừng nói nhảm nữa, mau tới đây xoa bóp cho tôi đi, giống như ngày hôm qua ấy!

-Tới địa ngục đi! Tôi không qua đâu!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Ngạn thoáng chốc đỏ bừng lên, khẽ gắt.

Đứng ở nơi đó, cô nhớ tới hôm qua An Tại Đào nói đau bả vai, bảo cô xoa bóp cho hắn, chỉ là xoa bóp thôi, nhưng anh chàng đáng ghét này không ngờ lại “hướng dẫn” cho tay cô xoa bóp về phía cái “chỗ kia” của hắn…Màu đỏ trên khuôn mặt cô càng thêm nồng đậm, làn da tươi thắm như trái cây chín mọng, dường như chỉ cần ấn vào là nước chảy ra.

Lưu Ngạn chỉ nói ngoài miệng như thế, lại mềm lòng ngay, bất giác đi tới bên cạnh An Tại Đào, ngồi trên ghế sô pha nhẹ nhàng xoa nắn bả vai hắn.

An Tại Đào thoải mái lim dim mắt, duỗi thẳng người ra, thở một hơi thật dài, toàn bộ thể xác và tinh thần hoàn toàn thả lỏng.

-Đào à, Lãnh Mai tới tìm anh có phải muốn hợp tác với anh?

Lưu Ngạn vừa xoa vừa hỏi. Mặc dù cô đang làm việc tại thành phố nhưng khá chú ý tới mọi động tĩnh của quan trường Quy Ninh, nói chung là vì An Tại Đào đang ở Quy Ninh. Nếu hắn không công tác ở đó, cô không hơi đâu để ý mấy chuyện rối rắm này.

Huống chi, hai ngày nay, lời đồn Trương Bằng Viễn muốn làm khó dễ Tôn Cốc đã lan truyền khắp các cơ quan cao thấp trong thành phố, đã trở thành một bí mật được công khai. Theo Lưu Ngạn thấy, đây chính là thái độ mà Trương Bằng Viễn cố ý biểu hiện ra, rõ ràng là muốn để Tôn Cốc thấy.

Ở tất cả các cơ quan của thành phố Phòng Sơn, Tôn Cốc đã là một vật hy sinh được định sẵn. Mà người tiếp nhận vị trí của Tôn Cốc, gần như tất cả mọi người đều thầm đoán là Lãnh Mai. Suy cho cùng, thứ nhất là Lãnh Mai và Trương Bằng Viễn có quan hệ thân mật, đây là sự thật bán công khai, thứ hai, nghe nói Lãnh Mai ở tỉnh còn có bối cảnh, thứ ba, Trương Bằng Viễn lựa chọn vào lúc này đưa Lãnh Mai vào vị trí Phó bí thư huyện ủy Quy Ninh, ý nghĩa đã rất rõ ràng.

Dù sao Lưu Ngạn đã ở Quy Ninh hơn nửa năm, đối với tình hình tổng thể quan trường Quy Ninh có chút hiểu biết, biết Tôn Cốc cũng không phải đơn giản như bề ngoài, nếu Thành ủy cưỡng ép Tôn Cốc, tất nhiên có thể khiến quan trường Quy Ninh rung chuyển. Hơn nữa, còn có Hạ Canh.

Ép Tôn Cốc xuống,đưa Lãnh Mai lên, chắc chắn Tôn Cốc sẽ tìm cách phản công cho dù rất có thể chỉ phản công sau khi đã mất chức, mà Hạ Canh chờ đợi vị trí đó đã lâu, lại thấy người khác chiếm mất, tự nhiên cũng không giữ được bình tĩnh.

Như vậy hai nhân tố rất quan trọng này rõ ràng trực tiếp làm cho tình hình chính trị Quy Ninh ở vào tình trạng rút dây động rừng, khả năng mất ổn định chiếm đến hơn chín phần. Ngẫm lại, một huyện mà Bí thư và Chủ tịch huyện đều “bất ổn” như thế thì làm sao ổn định được tình hình chung? Ngay cả cho dù Tôn Cốc mất chức, nhưng y đã công tác nhiều năm như vậy ở Quy Ninh, chỉ cần y giở sơ sơ vài thủ đoạn cũng sẽ khiến Lãnh Mai chịu không nổi, huống chi còn có Hạ Canh. Chắc chắn Hạ Canh sẽ phối hợp với Tôn Cốc, khuấy động thật mạnh mẽ sóng gió ở Quy Ninh.

Cho nên, vào lúc này, Lãnh Mai phải tìm kiếm một đồng minh chính trị mạnh mẽ để hợp tác, trợ giúp cô ổn định tình hình. Mà An Tại Đào, chính là người thích hợp nhất đối với Lãnh Mai. Điểm này, không chỉ có Lưu Ngạn nhận ra, chỉ e là các lãnh đạo khác ở huyện cũng thấy rõ ràng.

An Tại Đào nghe Lưu Ngạn nói vậy, mới vừa gật đầu định nói gì, đột nhiên ngẩn ra, sắc mặt chợt sa sầm, không nhịn được oán hận buông ra một câu chửi tục:
-Chó thật, lão tử đúng là xui xẻo mà! Mặc dù tôi tỏ rõ thái độ cự tuyệt Lãnh Mai, không chịu lao vào cài vũng nước đục này, đáng tiếc, người khác đâu có nghĩ như vậy? Sợ rằng vào lúc này, rất nhiều người trong huyện cũng đã coi tôi là đồng minh của Lãnh Mai! Thời buổi này thật là!

Lưu Ngạn nhíu mày, tay đưa xuống dưới hung hăng bóp một cái:
-Lại còn văng tục! Đào này, thật ra tôi cảm thấy anh cũng có thể giúp cô ta. Dù sao, chuyện cô ta lên chức đã là kết cục được định trước, chuyện này đối với anh không có gì là tốt, nhưng nếu Quy Ninh rối loạn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến khu kinh tế mới của các anh. Đến lúc đó anh…

Lưu Ngạn chợt hạ giọng:
-Anh đã cãi nhau với cô ta? Hai người trở mặt rồi à?

-Chưa nói tới cái gì trở mặt, chỉ có điều tôi trả lời rõ ràng với cô ta là sẽ không xen vào việc của người khác thôi.
Khoé miệng An Tại Đào hơi giật giật:
-Sở dĩ tôi làm vậy, có ba lý do. Thứ nhất, tham gia vào chuyện này đối với tôi thực chất là không có bất cứ lợi lộc gì, không đáng để tôi dính vào vũng nước đục, thứ hai, Lãnh Mai đã chắc chắn được lên chức ư? Không hiếu sao tôi cảm thấy Tôn Cốc sẽ không dễ dàng chấp nhận “rơi đài” như vậy, thứ ba, nếu Lãnh Mai lên làm Bí thư Huyện uỷ, tôi chỉ còn có nước rời khỏi Quy Ninh, tôi không thể thành thành thật thật ngồi đây chờ đến lúc cô ta được điều đi. Không biết đến bao giờ! Tôi ở Quy Ninh công tác lâu như vậy, đâu có thể để người khác hưởng dễ dàng như vậy?

-Ha ha, Đào, dã tâm của anh cũng khá lớn! Không ngờ cũng nhắm vào chiếc ghế Bí thư Huyện uỷ này!

Lưu Ngạn bĩu môi:
-Anh thật là một người mê làm quan, bây giờ tôi mới phát hiện, càng ngày anh càng mê làm quan, không còn nghĩ đến điều gì khác.

-Ha ha, một binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải là một binh sĩ tốt, tương tự như vậy, một cán bộ không muốn được lên chức cũng không phải là cán bộ tốt! Nếu như mất đi động lực thăng quan tiến chức, chúng ta còn có nhiệt tình trong công tác không? Đừng nói với tôi, đó là vì nhân dân phục vụ! Lấy thăng quan làm mục tiêu, lấy việc làm thực tế là trách nhiệm, hai điều cơ bản này chính là nguyên tắc tôi đã định ra khi vừa bắt đầu bước vào quan trường.

An Tại Đào cười lớn:
-Cô thử nghĩ xem lý lẽ này có đúng hay không?

-Chỉ cần tôi có thể làm được chút chuyện thật sự, làm quan phải tạo phúc một phương, như thế mới không thẹn với chức vị của mình.

-Cán bộ không muốn thăng chức là cán bộ không tốt?

Lưu Ngạn cười khanh khách, mắng:
-Anh nguỵ biện bậy bạ cái gì thế? Thôi đi, không nói chuyện tào lao với anh nữa. Cho dù anh nói có lý, nhưng dù sao anh cũng còn thiếu sự từng trải, chức vụ Bí thư Huyện uỷ này sẽ không đến lượt anh làm đâu…Đào này, quan trọng hơn là tôi lo Trương Bằng Viễn sẽ đích thân nhờ anh ra mặt giúp đỡ Lãnh Mai. Nếu đã như vậy, không bằng anh chủ động cho cô ta một ân tình, tương lai hai người cũng trở thành cộng sự tốt thôi!


Lưu Ngạn cân nhắc lợi hại, cảm thấy đứng về phía Lãnh Mai là lựa chọn tốt nhất của An Tại Đào, cho nên liền dịu dàng khuyên hắn. Đương nhiên, cô cũng biết An Tại Đào là một người rất có chủ kiến, một khi hắn đã quyết định, ai nói cũng không được.

An Tại Đào cười ha hả:
-Tiểu Ngạn, bây giờ tôi đang phải chờ đợi điện thoại chỉ thị của Trương Bằng Viễn đây. Ha ha, cho Lãnh Mai một ân tình có giống cho Bí thư Trương một ân tình không? Nếu muốn tôi tham gia vào, thì ân tình này tôi cũng chỉ có thể tặng cho Trương Bằng Viễn, chứ không phải Lãnh Mai!

Lưu Ngạn hơi sửng sốt, nhưng là người cực kỳ thông minh, cô liền hiểu ngay, cười hì hì:
-Anh thật là cáo già, đồ cáo già!

An Tại Đào khẽ đảo con mắt, ngồi dậy, kéo một cái đã ôm Lưu Ngạn vào lòng, cười ha hả xoay người đè lên:
-Tôi là cáo già, còn cô chính là hồ ly tinh! Tô Ðát Kỷ!

Mùa hè nóng bức, quần áo trên người Lưu Ngạn vốn rất mỏng manh, về nhà thay bộ đồ công sở ra, trần truồng mặc áo ngủ vào, bên trong hoàn toàn trống trải. Không đợi cô phục hồi tinh thần lại, bàn tay to lớn của An Tại Đào đã luồn vào chiếc áo ngủ rộng thùng thình, dễ dàng bắt được bộ ngực căng tròn, nhẹ nhàng ve vuốt.

-Đừng!

Lưu Ngạn ửng hồng hai má, vừa kịp “ưm” một tiếng, đã bị nụ hôn nóng bỏng của An Tại Đào chặn ngay miệng. Với những nụ hôn nóng bỏng của An Tại Đào và đôi tay lượn lờ ve vuốt khắp nơi, thân thể Lưu Ngạn run rẩy, mặt đỏ bừng, ánh mắt dịu dàng trở nên mơ màng mê đắm, cái phòng tuyến mỏng manh vốn không chịu nổi một đòn tấn công lặng lẽ tan rã, từ từ cuốn cô vào vòng xoáy đam mê.



Mặt trời chói chang rốt cuộc đã chìm xuống, Trúc Tử và hai nữ sinh, đứng ở sân vận động, cười đùa chơi bóng chuyền, mà nơi chân trời phía tây chút ráng đỏ le lói còn sót lại cũng đang dần tan đi.

Sau khi kết thúc kỳ thi giữa kỳ, Trúc Tử rốt cục trầm tĩnh lại sau một thời gian học tập căng thẳng. Cô là trưởng lớp, xế chiều hôm nay các nữ cán sự trong lớp họp lại đưa ra quyết định tổ chức cho các bạn cùng lớp đi chơi một chuyến, coi như là lời chào tạm biệt thời học sinh phổ thông cơ sở đầy ngây ngô và lãng mạn.

Dĩ nhiên, địa điểm cũng sẽ không quá xa, chỉ là một thắng cảnh du lịch trong tỉnh. Dù sao, các cô là học sinh, điều kiện kinh tế không cho phép. Trúc Tử đề nghị đi Tân Hải, mặc dù Tân Hải không phải làthành phố ven biển lớn nhất Đông Sơn, nhưng là bờ biển sạch sẽ nhất Đông Sơn, và là thành phố tươi đẹp nhất, có tuyến đường sinh thái ven biển dài nhất. Hơn nữa, nếu như đi Tân Hải, cô còn có thể thăm anh trai Lộ Binh của mình một chút. Sắp xếp cho các bạn ở tại khách sạn Hải Thiên ven biển, cô là người quen, dù không thể miễn phí, ít nhất cũng được giảm giá chứ?

Nghe nói Trúc Tử có thể liên hệ với khách sạn, thậm chí còn có thể miễn phí, hơn nữa mọi người cảm thấy Trúc Tử là người ở Tân Hải, quen thuộc đường đi nước bước, bàn bạc một hồi liền quyết định đi Tân Hải chơi hai ngày. Buổi sáng lên đường, buổi trưa tới Tân Hải, sau đó xế chiều đi bãi tắm lớn nhất Tân Hải tắm biển, buổi tối đi dạo dọc theo con đường ven biển, sau đó đi ngủ trong khách sạn trong tiếng sóng biển ru êm. . . Lãng mạn biết bao!

Các thiếu niên, thiếu nữ đang đang ở vào thời kỳ trưởng thành luôn rất ảo tưởng, ngay tức khắc trong đầu hiện ra một cảnh tượng lãng mạn, kích thích mạnh mẽ lòng hăng hái của họ, cho nên liền quyết định lập tức chia nhau báo cho bạn học, chuẩn bị sáng sớm ngày mốt xuất phát. Dĩ nhiên, để bảo đảm an toàn, các cô còn mời chủ nhiệm lớp Lý Hiểu Tuyên cùng đi.

Bàn bac xong, các nam sinh đều rời đi, chỉ còn Trúc Tử và hai nữ sinh đi đến sân vận động chơi bóng chuyền.

Lớp phó học tập Lương Na cười hì hì cầm quả bóng chuyền trong tay, thở hổn hển:
-Thôi, không chơi nữa, cả người đầy mồ hôi nhớp nháp, không được rồi, tớ phải về nhà tắm đây.

Lương Na ném quả bóng cho Trúc Tử, vừa cười vừa cầm túi xách lên chạy đi.

Lớp phó Cố Hiểu Kiệt cũng lắc đầu:
-Ngọc Trúc, chúng ta cũng nghỉ chơi thôi, mình về nhà đi. Đúng rồi, Ngọc Trúc, khi trở về cậu nhất định phải nói với anh trai cậu một tiếng, tìm gặp bạn của anh ấy, tốt nhất là có thể giảm giá cho chúng ta năm phần trăm, hì hì, tụi mình là học sinh nghèo mà

Trúc Tử để quả bóng chuyền vào trong ngực, cười khúc khích:
-Hiểu Kiệt, năm phần trăm thì tớ không dám chắc, nhưng giảm giá nhất định là có. Chúng ta đi nhiều người như vậy, khách sạn chưa chắc có đủ chỗ ở, bây giờ đang là cao điểm của mùa du lịch mà! Được rồi, các cậu cũng đừng lo lắng, để tớ trở về nói với anh tớ, xin anh ấy hỗ trợ. Tóm lại, đến Tân Hải có chỗ ở là được, dù sao chúng ta chỉ ở một đêm!

Cố Hiểu Kiệt gật đầu cười, cô không hề hoài nghi lời của Trúc Tử, anh trai Trúc Tử đường đường là Phó Bí thư Huyện uỷ, là lãnh đạo có tiếng trong huyện, làm chút chuyện như vậy là rất dễ dàng.

Hai nữ sinh sóng vai nhau đi ra khỏi trường. Hai người cũng mặc đồng phục học sinh sơ mi ngắn tay và váy, toàn thân tràn đầy sức sống thanh xuân tươi đẹp. Nhất là Trúc Tử, hai năm qua đã trổ mã ra nhiều, xinh đẹp thanh tú, vóc người cũng dần dần cao lớn, đang ở vào thời kỳ dậy thì thật sự.

Bộ ngực nhỏ tuy rằng chưa được đầy đặn như cô gái trưởng thành, còn hơi có vẻ ngây ngô, nhưng đã là ngọn núi nhỏ. Cô mới vừa chơi bóng chuyền, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, áo sơ mi trắng tinh dán sát vào người, càng làm bộ ngực mềm mại nổi bật hẳn lên.

Hai nam sinh cưỡi hai chiếc xe đua có thể đổi tốc độ đang thịnh hành, lướt qua bên cạnh hai cô. Nhưng ngay lập tức, hai nam sinh kia liền dừng xe, quay về phía Trúc Tử và Cố Hiểu Kiệt khinh bạc huýt sáo, ánh mắt tham lam nhìn hau háu vào trước ngực hai cô.

Trúc Tử đỏ mặt, vừa muốn bước tới mắng hai tên kia mấy câu, lại bị Cố Hiểu Kiệt kéo tay lại. Cố Hiểu Kiệt hạ giọng nói:
-Ngọc Trúc, hai tên này là học sinh lớp mười hai đã tốt nghiệp trung học, tên cao hơn là Tôn Cương, con của Bí thư Huyện uỷ Tôn Cốc, thằng nhóc này nổi danh chơi bời gái gú, thường xuyên đùa giỡn nữ sinh lớp dưới, chúng ta đừng để ý đến hắn, đi nhanh lên đi!

Trúc Tử ồ một tiếng, hai người vội vàng rảo bước.

Nhưng Tôn Cương ngồi ở trên xe cười ha hả:
-A, em gái, theo anh đi hát nhé? Anh mời hai em uống rượu!

Trúc Tử xấu hổ trừng mắt nhìn Tôn Cương, lẩm bẩm mắng:
-Đồ lưu manh, đây là trường học!

Tôn Cương đột nhiên biến sắc, nhảy xuống xe, tức khắc đuổi theo, cao giọng quát to:
-Đứng lại đó cho tao, mày mắng ai đó?

Trên bãi tập vắng hoe không một người, bởi vì đang trong thời gian nghỉ hè, sân trường rất yên tĩnh. Giọng nói hung dữ của Tôn Cương nổi lên nghe chát chúa.

Tính cách Trúc Tử cũng khá kiên cường, cô thấy Tôn Cương đuổi theo, xoay người lại nhìn quanh không thấy bóng người, nhưng cũng không sợ. Cô nhìn chằm chằm Tôn Cương, lớn tiếng nói:
-Nơi này là trường học, ngươi lại muốn đùa giỡn nữ sinh, ta liền đi báo cáo thầy cô!

-Lão tử tốt nghiệp rồi, thầy cô cái con c**!

Tôn Cương vốn tính tình ngang ngược, hơn nữa là con của Bí thư Huyện uỷ, ở trong trường này đấu đá lung tung hầu như không ai dám đụng vào.

Hắn ta nhe răng cười một cách dữ tợn, bước nhanh tới, đưa tay sờ soạng khuôn mặt xinh đẹp của Trúc Tử:
-Con bé xấu xí kia, dám mắng ta là đồ lưu manh, vậy thì để, ta đây lưu manh cho mày xem!

Cố Hiểu Kiệt sợ hãi co rúm người lại, vành mắt đỏ lên, suýt khóc thành tiếng. Tôn Cương trợn mắt nhìn cô:
-Không được khóc, khóc cái rắm, câm miệng!

-Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng tới đây!
Trúc Tử né ra sau một chút, từng bước một lui về phía sau.

Tôn Cương thấy bộ ngực nhỏ mà đã có vẻ đầy đặn của Trúc Tử run rẩy đung đưa, thầm nuốt một ngụm nước miếng. Hắn ta nhe răng cười độc ác từ từ ép tới:
-Con bé xấu xí, mày có gan thì đừng né nha!

Nam sinh đi cùng Tôn Cương liếc nhìn chung quanh, thấy có một công nhân đi tới, liền nhíu mày, thầm nghĩ “Thằng này đùa giỡn nữ sinh cũng không nhìn trước ngó sau, đây là trường học nha!”

Tôn Cương đuổi tới, Trúc Tử đã thối lui đến gần góc tường, không thể lui thêm được nữa. Mặt Trúc Tử đỏ lên, cúi xuống nhặt một cục gạch trên mặt đất, kêu lên:
- Anh mà tới nữa, tôi. . .

Tôn Cương chẳng thèm ngó tới, bĩu môi, vừa sấn tới trước vừa vỗ vỗ ngực:
-Có gan thì đập vào đây này! Tới đây, đập đi! Anh chờ nè!

Trúc Tử cắn chặt môi:
-Anh đừng tới đây, đừng tới đây!

Tôn Cương cười hăng hắc, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, vung tay chộp vào bộ ngực Trúc Tử, Trúc Tử hét lên một tiếng lanh lảnh, cục gạch trong tay lập tức ném tới.

Tôn Cương không ngờ Trúc Tử có can đảm ném mình, theo phản xạ nghiêng người tránh né, nhưng cho dù hắn ta tránh né kịp thời, tránh khỏi trúng đầu, cục gạch kia lại hung hăng đập đánh bốp vào bả vai.

“Á!” Tôn Cương hét thảm một tiếng, ôm vai nhảy dựng lên.



Trong phòng ngủ, An Tại Đào và Lưu Ngạn đang chuẩn bị cuộc mây mưa với nhau, thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại phòng khách vang lên. Lưu Ngạn đang muốn đứng dậy để nghe điện thoại thì lại bị An Tại Đào nhẹ nhàng kéo tay trở về.

Trong phòng làm việc của Phó hiệu trưởng Hạ Liên trường Trung học Quy Ninh.

Ninh Lập Cươngvừa mới được điều nhiệm đến làm Trưởng phòng Giáo dục huyện, vị trí Hiệu trưởng của trường Trung học Quy Ninh vẫn còn bỏ trống. Cho nên chỉ có Phó hiệu trưởng Hạ Liên giải quyết công việc hàng ngày. Trong trường học đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, Hạ Liên nhìn hai nam sinh đã thi đậu vào trường đại học, rồi lại nhìn hai nữ sinh thần sắc nhợt nhạt, mặt nhăn mày nhó thì âm thầm kêu khổ.

Tôn Cương vừa mới băng bó bả vai, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Trúc Tử, trong lòng thầm nghĩ khi nào trở về sẽ nhất định trả thù. Tuy nhiên, khi nghe được Trúc Tử là em của An Tại Đào, nhưng là con trai của Tôn Cốc, Tôn Cương căn bản không thèm để mắt đến Trúc Tử. Trong suy nghĩ của y, cha của y chính là Hoàng đế ở huyện Quy Ninh, một Phó bí thư Huyện ủy thì chẳng là cái gì cả.

“Con bé xấu xí kia, khi nào ra khỏi cửa, bố mày sẽ cho mày biết tay”.

Hạ Liên nở nụ cười khổ. Tôn Cương là con trai của Bí thư Huyện ủy, là một học sinh quậy phá. Trong trường học các thầy cô giáo đều biết nhưng đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Chỉ cần y đừng gây ra chuyện lớn gì thì cũng mặc kệ y. Cũng may y đã tốt nghiệp cấp ba và rời khỏi trường. Nhưng hôm nay lại không nghĩ đến y lại đến đây gây chuyện. Còn một trong hai nữ sinh đó lại là em gái của Phó bí thư An.

Nếu cả hai đều không thể trêu vào thì quả bóng này biết đẩy cho ai đây?

Hạ Liên đầu tiên là gọi điện thoại cho Triệu thị, mẹ của Tôn Cương. Triệu thị nghe nói con trai mình ở trường bị đánh thì liền lập tức nóng nảy, ở trong điện thoại quát ầm cả lên. Sau đó cúp điện thoại nhanh chóng chạy đến trường.

Khi Hạ Liên gọi điện thoại đến nhà An Tại Đào thì trong nhà không có ai nghe. Hỏi Trúc Tử số điện thoại di động của An Tại Đào thì vẫn không thấy bắt máy.

Hạ Liên bất đắc dĩ, đành phải thôi, chuẩn bị lát nữa sẽ gọi lại.

Triệu thị cấp tốc xông vào văn phòng của Hạ Liên, thấy con trai của mình bả vai đang bị băng bó, trên chiếc áo thun vẫn còn vương vết máu, thì không khỏi đau lòng, lao thẳng đến, lật chiếc áo thun lên.

Toàn bộ bả vai của Tôn Cương đều sưng đỏ, bầm tím, còn cả một vệt máu.

Đây là đứa con trai mà Triệu thị nuông chiều từ bé, lại phải chịu cảnh bị thương như thế này thì không khỏi đau lòng, cúi người thổi thổi lên miệng vết thương của Tôn Cương. Sau đó bỗng nhiên phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào Trúc Tử và Cố Hiểu Kiệt, quát lớn:
- Là đứa nào làm bị thương con tao? Nói ngay!

Cố Hiểu Kiệt sợ hãi, liếc mắt nhìn Triệu thị không dám nói lời nào. Còn Hạ Liên thì xấu hổ muốn cất lời lại thấy Trúc Tử chậm rãi đứng dậy, lớn tiếng đáp lại:
- Là cháu, nhưng là cậu ấy ức hiếp cháu trước. Cậu ấy muốn sàm sỡ cháu, cháu không tránh được nên mới phản kháng lại.

Triệu thị sắc mặt đỏ bừng, đột nhiên hung hăng giơ bàn tay tát thẳng vào mặt Trúc Tử.

Bốp!

Một âm thanh giòn vang vang lên, Trúc Tử lảo đảo một chút, thiếu chút nữa là ngã nhào xuống đất. Cô ôm lấy má bên trái, ánh mắt phẫn nộ nhìn Triệu thị nhưng không khóc, cắn răng lớn tiếng nói tiếp:
- Bà dựa vào cái gì mà đánh người? Con của bà là thứ đồ lưu manh.

Triệu thị thấy cô gái chỉ là một nữ sinh mà lại dám chống đối lại mình thì lập tức lửa giận trong lòng bốc lên. Bà ta xông lại, tính đánh Trúc Tử thì lại bị Hạ Liên kéo lại:
- Chị Triệu à, xin chị cũng bớt giận. Dù sao em nó vẫn còn nhỏ, chị cũng đừng như vậy.

Triệu thị dùng sức rút tay khỏi tay Hạ Liên nhưng không được:
- Xem nó ra tay độc ác với con trai của tôi kìa. Quả là một đứa con gái hư hỏng mà. Để tôi thay cha mẹ nó giáo dục nó một chút. Phó hiệu trưởng Hạ, cô đừng bao che khuyết điểm cho nó. Con của tôi bị người ta đánh như vầy, lại ở ngay trong trường học của các người. Các người phải có trách nhiệm. Tôi sẽ gọi điện thoại cho Phòng công an, còn nhỏ tuổi mà đã biết hành hung đả thương người khác thì tội sẽ rất nặng đấy.

Nói xong, bà ta cố rút tay khỏi tay Hạ Liên, rồi lấy điện thoại bấm số 110 gọi đến phòng trực ban của Phòng công an huyện. Hạ Liên vốn muốn nói cho Triệu thị biết đây là em gái của Phó bí thư An, các người cũng nên nhường nhau một bước. Nhưng Triệu thị lại hống hách như vậy, Hạ Liên căn bản không kịp nói bất cứ cái gì, trong lòng tất nhiên là rất căm tức.

Cô thầm nghĩ, bà đã không biết dạy con thì bị đánh cũng xem như là một bài học.

Phòng trực ban của Phòng công an huyện khi nghe phu nhân của Bí thư Huyện ủy báo án, bảo là con trai của Bí thư Huyện ủy bị đánh thì không dám chậm rãi, lập tức phái người đến ngay.

Hạ Liên thấy tình hình không ổn thì khẩn trương bảo hai giáo viên khác bảo vệ Trúc Tử, còn mình thì chạy ra khỏi văn phòng gọi điện thoại cho An Tại Đào.

An Tại Đào và Lưu Ngạn vừa mới xong trận mây mưa, đang nằm ôm nhau. Khi đang chuẩn bị đi tắm rửa thì đột nhiên lại nghe tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Lưu Ngạn thẹn thùng nhìn An Tại Đào:
- Đào, mau nghe điện thoại đi. Nếu chẳng may là điện thoại của Bí thư Trương thì sao?

An Tại Đào cả kinh, thầm nghĩ chắc là như vậy. Hắn nhẹ nhàng buông Lưu Ngạn, vỗ vào ngực của Lưu Ngạn một cái rồi nói:
- Em đi tắm rửa trước đi, anh đi nghe điện thoại.

Lưu Ngạn đỏ mặt, khẩn trương bước vào phòng vệ sinh.

An Tại Đào tiếp điện thoại:
- Xin chào, tôi là An Tại Đào.

- Phó bí thư An…
Hạ Liên vội vã đem sự việc nói sơ qua một lần. An Tại Đào lập tức kinh hãi, hô lên:
- Phó hiệu trưởng Hạ, phiền cô trông giúp em tôi.

Lưu Ngạn và An Tại Đào lái xe chạy vội đến trường Trung học Quy Ninh. An Tại Đào trực tiếp lái xe vào thẳng trong trường, thấy dưới lầu đã có một chiếc xe cảnh sát đậu sẵn.

Hai người vội vã chạy lên lầu hai, như một trận gió lao vào phòng làm việc của Hạ Liên.

Trong phòng làm việc của Hạ Liên, một vài cảnh sát sắc mặt khó xử đứng một chỗ, không biết xử lý như thế nào. Lúc này, Triệu thị đã biết đây là em gái của An Tại Đào, cảm thấy cũng có chút hối hận.

Mọi người đang khó xử thì An Tại Đào và Lưu Ngạn bước vào.

Trúc Tử vừa thấy An Tại Đào và Lưu Ngạn thì lập tức khóc to lên, nhào vào lòng ngực của An Tại Đào.

- Trúc Tử, đừng khóc, đừng sợ nữa!
An Tại Đào cúi người, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Trúc Tử in hằn năm dấu tay thì sắc mặt lập tức sa sầm xuống. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai má Trúc Tử, cúi đầu nói:
- Trúc Tử, đừng khóc nữa.

Lưu Ngạn thấy Trúc Tử không ngờ bị người ta đánh đến như vậy thì tức giận đến khóe miệng cũng co giật hẳn lên. Cô bước đến, kéo tay Trúc Tử qua, ôm lấy cô bé rồi nhẹ nhàng trấn an.

Nghe Trúc Tử nghẹn ngào tường thuật lại chân tướng sự việc, An Tại Đào nhìn chằm chằm vào Triệu thị lớn tiếng nói:
- Bà nghe rõ rồi chứ? Là con trai bà sàm sỡ nữ sinh, em gái của tôi rơi vào đường cùng mới phản kháng.

An Tại Đào tiến lên vài bước, cổ họng khàn khàn nói tiếp:
- Triệu thị, bà chẳng những không giáo dục lại con trai của mình mà lại còn dám đánh em gái của tôi?

Triệu thị sắc mặt có chút tái nhợt. Tôn Cốc tuy là Bí thư Huyện ủy nhưng An Tại Đào cũng thế mạnh rất khó đỡ. Hơn nữa, trong thời khắc mấu chốt này, không ngờ con trai của mình lại đùa giỡn với em gái An Tại Đào. Đã không dạy con mà còn ra tay đánh con bé nữa chứ.

Bà xoa tay, miễn cưỡng cười:
- Phó bí thư Tiểu An, chỉ là sự hiểu lầm thôi. Được rồi, chỉ là những đứa trẻ, chúng ta làm cha mẹ cũng nên bỏ qua.

An Tại Đào cười lạnh, rồi đột nhiên giương tay lên.

Bốp!

Một cái tát tay của An Tại Đào khiến cho Triệu thị một phen lảo đảo, khóe miệng rỉ ra vết máu. Triệu thị bụm mặt, kinh sợ lui về sau hai bước:
- An Tại Đào, cậu điên rồi sao?

Những viên cảnh sát, Hạ Liên và các giáo viên khác, lại còn Tôn Cương, gã nam sinh còn lại đều đứng ngây người, quả thật không tin vào mắt mình. Bọn họ đều không ngờ, An Tại Đào là Phó bí thư Huyện ủy, lại trước mặt mọi người tát tay vợ của Bí thư Huyện ủy.

- Triệu thị, cái tát này là tôi tát thay em gái tôi. Bà không cần nhìn tôi như vậy, bà cũng không cần phải báo cảnh sát. Có bản lĩnh thì bảo họ bắt tôi đi.
An Tại Đào tiến lên một bước, rống lên:
- Triệu thị, bà quả thật là quá đáng, dám đánh em tôi.

An Tại Đào lúc này đã thật sự phẫn nộ đến gần như mất cả lý trí. Em gái mình bị con trai bà ta sàm sỡ, lại còn bị đánh, lửa giận trong lòng hắn đã bốc lên ngùn ngụt khó có thể dập tắt nổi.

Cái gì là lõi đời? Cái gì là khéo léo? Dẹp mẹ nó đi!

Hạ Liên và một cảnh sát giữ chặt tay An Tại Đào khuyên nhủ:
- Phó bí thư An, xin anh đừng nóng giận.

An Tại Đào phẫn nộ quát:
- Tránh qua một bên cho tôi!

Hạ Liên và viên cảnh sát kia run rẩy, khẩn trương buông lỏng cánh tay, bước qua một bên.

An Tại Đào bước lên một bước, lạnh lùng nhìn cái tên Tôn Cương đang núp đằng sau mẹ mình.

An Tại Đào một phen đẩy Triệu thị qua một bên, hung hăng tát cho Tôn Cương một cái:
- Mày là thứ không học vấn, không nghề nghiệp, đồ khốn kiếp. Mày dám động vào em tao. Mày chết chắc rồi.

Triệu thị thất kinh, đứng chắn trước mặt Tôn Cương, khóc to lên:
- An Tại Đào, cậu muốn làm gì vậy? Cậu điên rồi sao? Còn đám cảnh sát kia, các người mù rồi à, không thấy hắn ta đánh người sao? Hãy bảo vệ chúng tôi về nhà mau.

An Tại Đào phun một ngụm nước miếng:
- Triệu thị, bà nhớ kỹ cho tôi, hôm nay là các người bức tôi. Được rồi, tôi đánh các người hai cái, các người về tố khổ với Bí thư Tôn đi. Tuy nhiên, chuyện này tôi không để yên đâu. Các vị cảnh sát, bây giờ tôi đem em tôi đến bệnh viện để kiểm tra. Sáng mai tôi sẽ dẫn em tôi đến phòng công an để báo án. Tên tiểu tử này dám trước mặt mọi người sàm sỡ nữ sinh, quả thật là coi trời bằng vung.

An Tại Đào và Lưu Ngạn mang theo Trúc Tử nghênh ngang bước ra ngoài.

Người của phòng công an nhanh chóng trở về trụ sở báo cáo lại sự việc này. Vi Chi Kiến nghe xong sự việc này thì khóe miệng hiện lên một nụ cười, trong lòng vui như nở hoa:
- Tôn Cốc ơi Tôn Cốc, xem như lần này ông tàn đời rồi. Ai không kiếm chuyện, lại đi kiếm chuyện với An Tại Đào.

Nghĩ đến đây, ông ta cười lạnh một tiếng:
- Đáng đời!

Mẹ con Triệu thị chật vật về đến nhà. Tôn Cốc sau khi nghe xong sự việc thì trở nên giận dữ. Tuy nhiên là không có mắng An Tại Đào mà là mắng vợ và con trai. Lúc này, ông ta đang lo lắng chờ câu trả lời ở thủ đô nhưng cái người đàn bà xấu xí này và thằng con ngỗ ngược lại mang thêm phiền phức đến cho mình.

Ông ta gần như là cắn răng quát lên:
- Bị người ta đánh là xứng đáng. Thật mất mặt xấu hổ mà. Mau biến khỏi mắt của tôi đi.

An Tại Đào, cậu thật là lớn gan lắm. Cậu điên rồi!

Tôn Cốc tâm thần bất an đi vào trong phòng khách. An Tại Đào trước mặt mọi người đánh vợ và con mình. Đây chính là sự khiêu khích quyền uy lớn nhất đối với Bí thư Huyện ủy như ông ta. Nếu không phải là đang trong thời điểm mấu chốt thì ông ta sẽ không bỏ qua cho An Tại Đào, Nhưng hiện giờ…..

Nghĩ tới nghĩ lui, ông ta cảm thấy tiền đồ của mình quan trọng hơn cả. Ông ta âm thầm nén cơn tức giận lại, tạm thời không truy cứu nữa. Hết thảy vì bảo vệ vị trí của mình rồi hãy nói sau.

Ông ta biết rõ, ông ta đột nhiên bổ nhiệm Trương Thao làm Trưởng phòng Tổ chức khu kinh tế mới, thì đã giống như một sự trả thù. Thấy An Tại Đào lúc ấy nhẫn nhịn thì ông ta thở phào nhẹ nhõm một hơi. Biểu hiện của An Tại Đào đã chứng minh hắn không thừa nước đục thả câu. Nhưng hiện tại, nếu vì hai cái tát tai này mà trở mặt với An Tại Đào, có thể vãn hồi mặt mũi hay không thì không biết nhưng nhất định sẽ vì vậy mà đem An Tại Đào hoàn toàn nghiêng về phía Lãnh Mai.

Một khi An Tại Đào cùng Lãnh Mai liên thủ thành đồng minh thì ông ta tương lai sẽ trở nên khốn khổ. Ngay cả khi ông ta có một động tác nhỏ cũng không thể thi triển.

Tôn Cốc vẻ xấu hổ và giận dữ đã dần dần lan xuống cổ, bờ vai có chút run rẩy. Ông ta làm quan đã hai mươi năm, lần đầu tiên phải chịu một sự nhục nhã lớn như vậy.

Tôn Cốc nghĩ nếu An Tại Đào đánh cũng đã đánh thì cơn giận chắc cũng nguôi ngoai. Còn mình thì duy trì sự im lặng thì xem như đã nể mặt hắn rồi. Nhưng điều khiến ông nổi giận chính là An Tại Đào không ngờ sáng sớm hôm sau đã mang Trúc Tử đến phòng Công an để báo án.
Những người tâm địa ác độc đã truyền tai nhau, Phó bí thư An Tại Đào đã tát con trai và bà xã của Bí thư Huyện ủy. Còn con trai của Bí thư huyện ủy lại sàm sỡ với em gái của An Tại Đào đến mức bị đánh. Loại tin tức này trong một thời gian ngắn lan truyền khắp ngõ ngách của huyện Quy Ninh.

Biết được tin tức này, Lãnh Mai ban đầu có chút không tin, nhưng chợt nghĩ lại thì thấy giật mình. Cô và An Tại Đào ở cùng một tầng lầu, tuy rằng ngày thường không có quá nhiều sự lui tới nhưng cô dù sao cũng là một người em gái nhỏ. Từ lâu đã nhìn ra được tình cảm của anh em An Tại Đào rất tốt, biết được vị trí của Trúc Tử trong lòng An Tại Đào rất quan trọng.

Thấy em gái mình bị sàm sỡ lại còn bị người ta đánh, nếu hắn không nổi giận thì quả thật không đáng là người đàn ông. Lãnh Mai cười lạnh, trong lòng suy tính, nét mặt lạnh lùng không ngờ biến mất đi, thay vào đó là một niềm vui bất ngờ.

Cô cảm thấy cô nên cảm ơn cái loại công tử con ông cháu cha vô sỉ này của nhà Tôn Cốc. Không ngờ vào lúc này lại làm cho An Tại Đào tức giận. Tôn Cốc có thể hay không sẽ cùng đấu với An Tại Đào?

Lãnh Mai lắc đầu, cảm thấy khả năng này không lớn. Nhưng Tôn Cốc có phản ứng hay không thì không quan trọng, An Tại Đào lúc này đã bày ra một tư thế quyết chiến với Tôn Cốc. Đây chính là điều mà Lãnh Mai cần thấy nhất.

Không kìm nổi, cô đã đứng trong phòng khách cười khanh khách lên, tiếng cười rất đắc ý.

Ngẫm nghĩ một chút, cô không ngờ đã ra ngoài siêu thị mua một ít thuốc bổ và quà tặng, rồi đến trước cửa phòng nhà An Tại Đào, gõ cửa. An Tại Đào nhìn thấy cô, trong lòng cười lạnh một chút, trên mặt thản nhiên cười:
- Phó bí thư Lãnh!

- Phó bí thư An, tôi nghe nói em gái của anh bị thương. Tôi sang thăm cô ấy một chút.
Lãnh Mai cười nói.

- Phó bí thư Lãnh đã khách sáo quá. Xin mời vào!

Nhìn thấy người phụ nữ này vui vẻ thay vì lạnh lùng như thường ngày, An Tại Đào âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ: “Cô cao hứng vẫn còn quá sớm”.

Trước khi Lãnh Mai đến, An Tại Đào đã nhận được một tin tức từ thư ký của Bí thư Tỉnh ủy Tiếu, nói là từ thủ đô có một người đồng nghiệp của Bí thư Tiếu gọi điện thoại đến, nhờ Bí thư Tiếu chiếu cố đến Bí thư Huyện ủy Quy Ninh Tôn Cốc một chút. Lời này tuy rằng không nói rõ nhưng trong quan trường thì có cần nói rõ sao?

Tiếu Tác Niên là một người rất trọng ân tình, trong nhất thời khó mà cự tuyệt được người đồng nghiệp của mình, ngẫm nghĩ một chút thấy cũng không phải là chuyện đại sự gì liền đồng ý ngay. Xong rồi, thư ký của Tiếu Tác Niên gọi điện thoại cho Trương Bằng Viễn, quanh co một hồi cũng nói rõ ý của Bí thư Tiếu.

Trương Bằng Viễn trong lòng kinh hãi, mặc dù trong lòng rất căm ghét và phẫn nộ đối với Tôn Cốc nhưng cũng không còn cách nào khác. Bí thư Tỉnh ủy Tiếu đã mở miệng thì mình bất kể như thế nào cũng không thể động vào Tôn Cốc. Cho dù đừng nói đến hiện tại, ngay cả vài năm sau ông ta cũng không thể động vào Tôn Cốc.

An Tại Đào khi biết được tin tức này, trong lòng đánh bộp một tiếng, nhưng lại càng thêm quyết tâm phải làm cho Tôn Cốc rơi đài.

Nếu bản thân hắn và Tôn Cốc chưa từng xảy ra mâu thuẫn, hắn cũng mừng rỡ khi Tôn Cốc có thể củng cố vị trí của mình. Nhưng hiện tại, hắn và Tôn Cốc đã như nước với lửa, cả hai đều không thể tồn tại. Hắn căn bản không thể bỏ qua chuyện Trúc Tử bị nhục nhã. Cho dù hắn có thể bỏ qua nhưng Tôn Cốc sau khi có chỗ dựa là Bí thư Tỉnh ủy thì khi củng cố được địa vị của mình thì cũng sẽ giống như chó điên cắn bậy mà vồ đến hắn.

Bởi vì tình thế đã có sự thay đổi. Hiện tại An Tại Đào, so với Lãnh Mai thì còn bức thiết phải đánh rơi Tôn Cốc hơn. Trong chuyện này, An Tại Đào hoàn toàn âm thầm chiếm cứ chủ đạo.

Nhưng An Tại Đào ngay trước mặt Lãnh Mai vẫn không biểu hiện gì. Đối mặt với Lãnh Mai, hắn vẫn như cũ, đối đáp cẩn thận. Cho nên Lãnh Mai cuối cùng phải ra về trong buồn bực.

Nhìn thấy bóng dáng của Lãnh Mai khuất dần, An Tại Đào nắm chặt tay, sắc mặt bình thản dần dần trở nên âm trầm.

Hắn chậm rãi quay về phòng khách, ngồi trên ghế sofa, bảo Trúc Tử về phòng học bài. Trải qua chuyện như vậy, cho Trúc Tử đi du lịch cũng chẳng giải quyết được gì. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK