Mục lục
[Dịch] Quan Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngờ ông nội của Trương Hân lại muốn gặp mình? Nhớ tới mình vì phòng ngừa Trương gia mà âm thầm bố trí “hậu chiêu”, nhớ tới tình hình ở Lưu gia, An Tại Đào thầm thở dài, biết thực lực của mình rốt cuộc không thể giấu diếm được ông lão này.

Trong lúc nhất thời, đột nhiên An Tại Đào có một cảm giác ngộ nghĩnh, như thể mình là một cậu bé bị ức hiếp, thậm chí là có tội! Đây đúng là một cảm giác kỳ quái, An Tại Đào vừa xuống lầu vừa cười khổ.

Dưới lầu, Quý Mộng Khiết đang định mở cửa chiếc Mercedes-Benz quay lại chỗ ở trong khu nghỉ mát hồ Tùng Sơn, thấy An Tại Đào xuống, bèn bắt chuyện:

- Chủ tịch thành phố An, anh về nhà à? Đi ăn cơm chung nhé?

- Ngại quá, Quý tổng, tối nay tôi có hẹn, một vị bề trên muốn gặp. Tôi không thể không đi. Thôi để hôm nào tôi mời Quý tổng ăn cơm.

An Tại Đào cười cười. Quý Mộng Khiết lơ đễnh gật đầu, lên xe lái đi.

Cách đó không xa, Hoàng Thao đứng ở trước xe, mở cửa xe chờ sẵn. An Tại Đào bước nhanh tới, chui vào xe. Hoàng Thao đóng cửa xe rồi lái ra khỏi sân công ty.

- Chủ tịch, ngài định đi đâu?

- Đến khách sạn Đông Lai.

An Tại Đào khoát tay. Trên đường đi, An Tại Đào gọi điện báo cho Lãnh Mai. Vì có mặt Hoàng Thao, hắn chỉ có thể nói chung chung:

- Cô chờ tôi một lát, tôi đi gặp một người rồi sẽ sang.

Lãnh Mai hơi ngạc nhiên, nhưng không hỏi nhiều, biết hắn có việc và không tiện nói chuyện.

Gọi cho Lãnh Mai xong, An Tại Đào do dự một chút rồi bấm số điện thoại thư phòng của Lưu gia. Đây là số do Lưu Đức Thắng-ông nội của Lưu Ngạn cho hắn, số điện thoại này chỉ có LƯu Đức thắng mới có thể tiếp, những người khác trong nhà họ Lưu không vào trong thư phòng của Lưu Đức Thắng.

Điện thoại đổ nhiều hồi chuông nhưng không ai tiếp, An Tại Đào hơi thất vọng, định cúp điện thoại, chợt nghe bên kia truyền đến một giọng nói già nua:

- Tôi là Lưu Đức Thắng, ai vậy?

- Ông nội, cháu là Tiểu Đào.

Từ lúc ở nhà họ Lưu nhận cha mẹ Lưu Ngạn làm cha mẹ nuôi, hơn nữa là do mối quan hệ với Lưu Ngạn, quan hệ giữa An Tại Đào và Lưu gia hết ức thân mật, cho nên hắn goi tiếng ông nội là thật lòng.

Lưu Đức Thắng cười ha hả:

- Tiểu Đào à, sao đột nhiên nhớ tới ông mà gọi điện? Tiểu Ngạn mới gọi điện về, nói cuối tuần về nước. Thế nào, cháu có tới không? Tiểu Ngạn về một chuyến cũng không dễ dàng, cháu tới gặp nó chứ?

- Dạ được.

An Tại Đào biết tính Lưu Đức Thắng, không dài dòng, lập tức đáp ứng ngay. Có đi Yên Kinh hay là chuyện khác, nhưng Lưu Đức Thắng đã mở lời, không thể từ chối được, không đi cũng phải đáp ứng.

Ha ha! Quả nhiên Lưu Đức Thắng cười ha hả:

- Tốt, khi nào cháu đến, ông dẫn cháu đi hồ Kinh Sơn câu cá, ông mới mua cần câu rất tốt nhập từ bên Mỹ.

Nghe Lưu Đức Thắng hăng hái đòi dắt mình đi câu, An Tại Đào không khỏi âm thầm cười khổ. Cũng không biết từ lúc nào, Lưu lão gia lại đột nhiên mê câu cá, đi học câu cá, còn tham gia một câu lạc bộ câu cá dã ngoại, cũng rất nghiêm túc, càng lúc càng hứng thú.

- Ông nội, cháu…

Lưu Đức Thắng bĩu môi, tuy rằng không thấy mặt nhưng dựa vào âm thanh rất nhỏ ông cụ phát ra, An Tại Đào có thể tưởng tượng ra phản ứng của ông, một vị tướng tài khai quốc, tiếng tăm hiển hách, hiện giờ càng ngày càng giống trẻ con.

- Được rồi, người tuổi trẻ, đúng là không có kiên nhẫn! Ông muốn cho cháu giải trí về thể xác hay tinh thần, đối với cháu đều rất có lợi, hiểu không? Ông nói cho cháu biết nhé, cháu không cần suốt ngày nghĩ cách làm sao chỉnh đốn người ta, không bằng đi học câu cá, giải trí tinh thần và tu tâm dưỡng tính, không tốt hơn sao?

Nghe Lưu Đức Thắng vẫn cứ nói về chuyện câu cá, An Tại Đào không kìm nổi, cười khổ:

- Ông nội, ông nói cái gì vậy? Cái gì mà bảo cháu suốt ngày chỉ lo nghĩ cách chỉnh người?

Lưu Đức Thắng Trừng mắt:

- Thằng bé, đừng không thừa nhận. Quan trường tranh đấu ngươi sống ta chết, cháu không chỉnh người ta, người ta cũng sẽ chỉnh cháu. Thôi được, ông không nói nữa. Cháu nói xem, tìm lão già này có chuyện gì?

Thấy Lưu Đức Thắng vẫn giả bộ hồ đồ, An Tại Đào không kìm nổi thở dài:

- Ông nội của Trương Hân muốn gặp cháu, ông xem chuyện này thế nào.

- Ai? Lão già nhà họ Trương ấy à?

Lưu Đức Thắng kêu lên:

- Ông ta gặp cháu? Ông ta ở Phòng Sơn?

Bỗng nhiên Lưu Đức Thắng cười ha hả:

- Lão già kia chỉ là con hổ giấy, đâm một cái là rách, cháu đừng để lão ta doạ nạt. Tuy nhiên lão già kia tính tình rất kỳ cục, lúc trước là cấp dưới của ông, giữ chức sư trưởng, rất xấu xa và giảo hoạt!

Dường như nghĩ đến chuyện nghiêm túc, Lưu Đức Thắng trầm tĩnh hơn, cười nhạt:

- Tiểu Đào, lão không dám gây khó dễ cháu đâu. Cháu đừng sợ, đã có ông và Triệu Lão, có cho lão thêm một lá gan, lão cũng không dám làm gì cháu. Hơn nữa, còn có cha cháu làm chủ tịch tỉnh. Chúng ta chỉ là mấy lão già hết hơi trong quân đội, muốn động chạm tới cháu chỉ sợ là không có khả năng đâu.

Tuy nhiên, giữ thể diện cho ông một chút, không cần dây dưa ồn ào với lão già đó làm gì, tương lai ông và lão ấy khó nhìn mặt nhau. Những chiến hữu một đời, hiện nay ra đi rơi rụng dần mòn, cũng chỉ còn lại vài người. Lưu Đức Thắng đột nhiên thở dài, nhớ tới nhóm chiến hữu của mình kẻ mất người còn, không khỏi thương cảm.

An Tại Đào không có chút ấn tượng nào về vị tướng nhà họ Trương, cũng không hình dung ra nổi. Theo tưởng tượng của hắn, đây là một ông già quật cường mà cao ngạo, chắc chắn sẽ vì Trương Hân mà chẳng cư xử hoà nhã gì với mình.

Nhưng trong một căn phòng hết sức sang trọng ở khách sạn Đông Lai, An Tại Đào lại gặp được một ông lão hiền lành, miệng mỉm cười, không chút phách lối kiêu ngạo. Ông ta cười đến híp cả mắt lại. Thấy An Tại Đào đến, không ngờ đích thân ra cửa đón, thái độ đối với An Tại Đào hết sức thân mật.

Không thấy bóng dáng Trương Hân đâu, nhưng Chu Lê Lệ mặc một bộ quần áo ở nhà lại đang mỉm cười đứng sau lưng vị tướng họ Trương, thỉnh thoảng còn đưa tay đỡ ông, xem ra rất thân mật.

An Tại Đào trong lòng âm thầm cười lạnh:

- Xem ra, có vẻ như Chu Lệ Lệ rốt cuộc đã đạt được mục đích, chắc không bao lâu nữa sẽ thành con dâu của nhà họ Trương.

An Tại Đào cúi người thi lễ:

- An Tại Đào xin kính chào Trương lão. Vừa rồi, ông nội cháu có gọi điện, bảo cháu vấn an ông, còn nói khi nào Trương lão về kinh sẽ đại chiến với ông ba trăm hiệp!

Thấy An Tại Đào vừa gặp mặt đã đưa Lưu Đức Thắng ra “đỡ đạn”, Trương lão ra vẻ nghe không hiểu, ồ một tiểng rồi cười nói:

- Đồng chí Tiểu An tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Đã nghe Trương Hân nhà chúng tôi nói cậu là người tài hoa, anh tuấn, hôm nay gặp quả nhiên là không sai.

An Tại Đào khẽ mỉm cười:

- Trương lão quá khen.

Nói xong, An Tại Đào nhìn sang Chu Lệ Lệ, càng thêm tươi cười:

- Chúc mừng Chủ tịch huyện Chu đã hoàn thành tâm nguyện, chúc mừng!

Ngay trước mặt Trương lão mà An Tại Đào lại nói những lời này, đối với Chu Lệ Lệ là hơi “ác”, và hết sức châm biếm. Nhưng Chu Lệ Lệ không phản ứng mạnh, chỉ yên lặng cười, rụt rè gật đầu.

- Lần này tôi tới đây, cũng mong gặp được cháu dâu tương lai của Trương gia.

Trương lão hơi híp mắt lại, cười ha hả:

- Lúc ta ở Thủ đô, thường xuyên nghe Tư lệnh Lưu nói về cậu - cháu nuôi của ông ấy, ông ấy nói cậu rất có tiền đồ, cho nên tới Phòng Sơn ta muốn gặp cậu, xem lời lão Lưu nói có đúng hay không!

An Tại Đào mỉm cười không nói. Hắn biết Trương lão tìm hắn chắc chắn là có việc, tuyệt đối không phải chỉ để nói vài câu chuyện phiếm, cho nên hắn lẳng lặng chờ đợi Trương lão chủ động mở miệng nói ra mục đích thực sự của ông ta.

Quả nhiên vị tướng họ Trương nói lan man một hồi, rốt cuộc không kìm được liền đi vào chủ đề chính:

- Đồng chí Tiểu An, cậu cũng là người thông minh, có mấy lời ta cũng muốn nói rõ, chuyện của mấy người tuổi trẻ các cậu, mấy lão già chúng tôi không có hơi sức đâu mà bận tâm, cũng không muốn nhúng tay vào, chỉ cần các cậu đừng quá đáng, đừng càn quấy, thì cứ tuỳ ở các cậu thôi! Có cạnh tranh mới có tiến bộ mà.

Trương lão khẽ mỉm cười:

- Giưa người những người trẻ tuổi có sự cạnh tranh là tốt, có thể thúc đẩy sự phát triển. Nhưng thủ đoạn cạnh tranh phải quang minh lỗi lạc, không thể làm những chuyện đen tối được.

An Tại Đào nhướng mày lên, thầm nghĩ: “Hừ, thật là đồ cáo già! Ám chỉ mình cái gì đây? Đồng thời, nói như vậy chẳng khác gì thay Trương Hân tuyên chiến với mình.”

An Tại Đào trong lòng cười lạnh, ánh mắt lại chuyển về phía vẻ mặt quyến rũ, bình tĩnh của Chu Lệ Lệ. Chu Lệ Lệ trở thành con dâu nhà họ Trương, những vật cô ta giao cho mình đều trở thành vô nghĩa. Ngoại trừ trả lại cho cô ta, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.

Nếu đưa ra ánh sáng, người ta sẽ lấy một câu vợ chồng son giận dỗi để giải thích, mà An Tại Đào rốt cuộc sẽ tạo ra một tiếng xấu vì rắp tâm châm ngòi thị phi vào chuyện gia đình người ta.

Ánh mắt An Tại Đào dần dần trở nên đầy cân nhắc, “Hừm, đúng là càng ngày càng thú vị!” Hắn thật sự không ngờ, Chu Lệ Lệ thoạt trông lỗ mãng, tuỳ tiện lại có tâm cơ thâm trầm như thế. “Muốn chơi nhau sao? Tốt, ta sẽ chơi cùng các người!”

Nói thì lâu, nhưng suy nghĩ của An Tại Đào rất nhanh. Trong lòng đã xác định chủ ý, hắn quay lại nhìn Trương lão mỉm cười:

- Trương lão, nếu không có gì khác chỉ bảo, tôi phải đi ngay. Tôi còn có chút việc phải xử lý.

- Tốt, lão già này sẽ không quấy rầy đồng chí Tiểu An nữa.

Trương lão đáp, quay lại nhìn Chu Lệ Lệ liếc một cái, thân thiết nói:

- Lệ Lệ, đi tiễn đồng chí Tiểu An. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK