Trương Hân do dự một chút, vẫn chậm rãi buông cửa kính xe. Gã che dấu không được xấu hổ và giận dữ thật lớn trong lòng, thanh âm khàn khàn cúi đầu nói:
- An Tại Đào, hiện giờ anh đắc ý chứ? Anh vừa lòng chứa? Hừ, tôi nói cho anh, chúng ta chờ xem!
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Trương Hân, hai chúng ta vốn có nghĩa bạn học, vốn không cần như thế. Anh làm Chủ tịch huyện, tôi làm Bí thư Huyện ủy, phối hợp tốt, anh ủng hộ tôi công tác, chiến tích tương lai tất nhiên cũng không thể thiếu một phần của anh. Nhưng anh lại có ý muốn đẩy ngã tôi, đây là sai lầm lớn nhất của anh. Anh không nên đối đầu với tôi, bắt đầu từ ngày đầu tiên anh đối đầu với tôi, kết cục của anh đã định rồi...
Cho dù giọng An Tại Đào rất bình thản, nhưng trong bình thản có một sắc thái cao cao tại thương và nắm vững trong tay. Nhất là nói ra khỏi miệng ở loại ngữ cảnh này, càng khiến Trương Hân cảm thấy khó chịu và xấu hổ.
- Hừ, chúng ta chờ xem.
Trương Hân căm giận mà khởi động xe.
An Tại Đào nghiêng người tránh qua một bên, nhún vai:
- Trương Hân, khuyên anh một câu, tới khu Lương Sơn khác, vẫn nên làm người khiêm tốn một chút thì tốt. Không nên quá tự cho là đúng, không nên quá kiêu ngạo, anh ngoại trừ có một xuất thân tốt, không còn gì khác... Cố lên đi, hy vọng chúng ta còn có thể làm việc với nhau.
Trương Hân hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào, bật cửa sổ xe, chạy đi như bay, trong giây lát liền biến mất trong nắng sớm mông lung.
Gió lạnh gào thét, An Tại Đào cuộn áo khoác sát người, yên lặng nhìn phía xa, trong lòng thản nhiên. Hắn đương nhiên biết, sở dĩ Trương Hân lựa chọn tiếp tục lưu lại ở Phòng Sơn, là tồn tại ý niệm tiếp tục “phân cao thấp” với hắn trong đầu, nếu không mà nói, gã đã sớm rời khỏi Phòng Sơn.
Người này thật sự là khó chơi... Khóe miệng An Tại Đào lộ ra một nụ cười, thầm nghĩ tôi còn sợ anh sao?
An Tại Đào nhanh chóng đi tới xe của mình. Đối với Trương Hân, hắn cũng không quá để ở trong lòng, với hắn mà nói, Trương Hân chẳng qua chỉ là một người khách vội vã qua đường trên con đường làm quan của hắn mà thôi.
...
...
Trương Hân đi rồi, huyện Quy Ninh dường như bình tĩnh lại và tiếp tục vận chuyển về phía trước trên quỹ đạo bình thường, giống như một chiếc xe mở hết mã lực. Nhưng Trương Hân vừa đi, vị trí Chủ tịch huyện liền trống không, tình hình giống như trước lúc Trương Hân tới nhậm chức, Phó Chủ tịch huyện thường trực Cổ Trường Lăng trước mắt là lựa chọn thích hợp nhất, ửng cử viên thuận lý thành chương nhất, nhưng quan trường hay thay đổi lạ kỳ, ai có thể nói được rõ ràng chứ?
Ứng cử viên Chủ tịch huyện, có khả năng nhất chính là thành phố tiếp tục nhảy dù tới. Nếu thành phố không có một Trương Hân nhảy dù tới, vậy có thể một người từ nơi khác nhảy dù tới. Hơn nữa, ứng cử viên Chủ tịch huyên này, là cương vị quan trọng lãnh đạo thành phố xếp thân tín của mình vào, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm.
Mà khả năng thứ hai còn lại là, ứng cử viên ở huyện kế nhiệm lên chức.
An Tại Đào đương nhiên ửng hộ Cổ Trường Lăng, nhưng ngoài dự đoán của An Tại Đào chính là, người tại huyện nhắm tới vị trí Chủ tịch huyện, lại không chỉ một mình Cổ Trường Lăng. Ngoại trừ Cổ Trường Lăng ra, còn có Phó Bí thư Huyện ủy Khổng Lâm, và ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Trần Tân.
Khổng Lâm vốn là cán bộ ở thành phố chuyển xuống, suy nghĩ loại này tự nhiên rất bình thường, cô ta có thể thông qua cố gắng hoạt động tại thành phố của mình, đạt được mục đích. Nhưng, Khổng Lâm luôn đứng ở mặt đối lập với An Tại Đào, mặc dù động tĩnh không quá lớn, cũng không tạo thành uy hiếp gì với An Tại Đào, nhưng An Tại Đào cũng sẽ kiên quyết phản đối cô ngồi vào vị trí Chủ tịch huyện. Trương Hân đi rồi, lại để một “đối thủ” ngồi vào, đây hiển nhiên là không có khả năng.
Khổng Lâm tự nhiên cũng hiểu được điểm này. Cô tự biết mình lên cương vị sẽ gặp được lực cản cực lớn đến từ An Tại Đào, thậm chí An Tại Đào sẽ gắng hết sức mà bố trí chướng ngại cho cô. Nhưng cơ hội khó được, cô cũng không muốn buông tha. Tốt xấu cố gắng một lần, thành hay không, đó là chuyện khác.
Về phần Trần Tân, không chỉ An Tại Đào không thể tưởng được, rất nhiều người đều không thể tưởng được. Trần Tân tới tuổi này rồi, lập tức sẽ lui về tuyến hai, thật vất vả vào ủy viên thường vụ, sao còn có thể có “suy nghĩ kỳ quái” như vậy? Có phải được một tấc lại muốn tiến một thước hay không?
Nhưng người trong quan trường, không tới thời khắc cuối cùng, ai cũng không cho rằng mình là người ngoài cuộc. Đã có một tia hy vọng, vậy sẽ cố gắng tranh thủ. Về hưu ở vị trí Chủ tịch huyện, và về hưu trên cương vị ủy viên thường vụ, đó là hai thứ bậc hoàn toàn khác nhau. Vốn Trần Tân cũng không có ý tưởng, cơ hội và thực lực đi tranh vị trí Chủ tịch huyện này, nhưng hiện giờ ông ta tốt xấu cũng là ủy viên thường vụ Huyện ủy, lại từng làm Phó Chủ tịch huyện nhiều năm, nói tới điều kiện cũng miễn cưỡng đạt được.
Nhưng rất hiển nhiên, thành phố sẽ không xếp ông ta vào phạm vi “được tuyển”, bởi vì tuổi của ông ta. Nhưng Trần Tân cảm thấy An Tại Đào sẽ giúp mình. Mã Hiểu Yến là tâm phúc tuyệt đối của An Tại Đào, An Tại Đào đặt Mã Hiểu Yến lên vị trí Phó Trưởng Ban Tổ chức cán bộ thường trực, nói rõ chính là bỏ qua Trần Tân. Hiện giờ cô hội này tới, nâng cao chính mình, chẳng phải Mã Hiểu Yến cũng thơm lây? Cho nên Trần Tân cảm thấy An Tại Đào sẽ giúp mình.
Mà hai ngày này, Trần Tân cũng ám chỉ Mã Hiểu Yến vài lần. Chỉ là, Mã Hiểu Yến dường như cũng không hiểu được ám chỉ của ông.
Buổi sáng, An Tại Đào nâng tạ tay trong phòng làm việc, rèn luyện thể dục một chút. Từ sau khi vào quan trường, hắn cảm thấy mình quá bận rộn, ngoại trừ ngồi ở văn phòng chính là ngồi xe, nếu không chính là ngồi tiệc rượu, rất ít cơ hội thể dục. Cho nên, hắn để Hoàng Thao mua một bộ tạ tay giúp hắn, đặt trong phòng làm việc, lúc có rảnh liền nâng mấy lần.
Ra một thân mồ hôi, vừa mới cầm khăn mặt xoa xoa, Mã Hiểu Yến liền gõ cửa hắn.
- Hiểu Yến? Tới, ngồi.
An Tại Đào xoay người cười, tự rót cho mình chén nước, uống một ngụm, nhẹ nhàng nói:
- Tôi đang muốn tìm cô đây, Hiểu Tuyến đến huyện, cô ấy muốn mời cô ăn cơm, như vậy đi, tối nay cô có thời gian hay không, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm?
Mã Hiểu Yến cười:
- Được, Hiểu Tuyết đến huyện, hẳn là tôi mới cô ấy ăn cơm mới đúng, sao có thể để cô ấy tiêu pha chứ?
An Tại Đào khoát tay áo:
- Cô đừng tranh nữa, về chút tiền lương này của cô bản thân tiêu cũng đã không tệ rồi... Thu nhập của Hiểu Tuyết cao, ha ha, để cô ấy mời bữa cơm là chút lòng thành.
- Lãnh đạo, tôi có một việc muốn báo cáo với ngào một chút.
Mã Hiểu Yến rõ ràng có tâm sự khác, cũng không khách sáo ở vấn đề ăm cơm với hắn.
An Tại Đào lẳng lặng nhìn khuôn mặt quyến rũ của cô, cảm thấy âm thầm thở dài.
Hắn không dùng đầu óc liền đoán được mục đích Hiểu Tuyết đến tìm hắn, chắc chắn là cô đạt được ám chỉ của Trần Tân, vì tiền đồ của mình đã nghĩ đến chỗ mình thăm dò. Nói thật, tuy rằng An Tại Đào có suy nghĩ để Mã Hiểu Yến thay thế Trần Tân, nhưng cũng không phải hiện tại. Mã Hiểu Yến không giống với hắn, nếu lên quá nhanh, căn cơ quá nhỏ bé, dễ dàng gây ra một số ảnh hưởng tiêu cực. Nhiều lắm qua hai năm, Trần Tân sẽ lui xuống, 2 năm thời gian lưu cho Mã Hiểu Yến cố gắng công tác đặt nền móng, hẳn là đủ rồi.
Về phần chút tâm tư này của Trần Tân, An Tại Đào căn bản cho là một loại chê cười, như nào có thể chứ? Tuổi này của ông ta, cho dù An Tại Đào dốc sức tiến cử, lãnh đạo thành phố cũng sẽ không đồng ý.
Ài! Cô vẫn nóng vội một chút. An Tại Đào âm thầm lắc đầu.
Nhưng Mã Hiểu Yến vừa thốt lên xong, hắn liền đột nhiên hiểu được mình trách lầm cô.
Mã Hiểu Yến đột nhiên đỏ mặt lên, cúi đầu nói:
- Lãnh đạo, Phó Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lâm gọi điện cho tôi, hỏi tôi có nguyện ý tới tỉnh công tác hay không...
A?! Đầu tiên An Tại Đào ngẩn ra, tiếp đó trong lòng hơi không thoải mái. Ngay trước mặt Mã Hiểu Yến, hắn tự nhiên liền rớt mặt nạ, thần sắc trên mặt có vẻ hơi mất hứng.
Phó Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lâm Đình Phong! An Tại Đào mơ hồ nhớ rõ người này, đại khái khoảng 50 tuổi, người không cao, điển hình nham hiểm, lên cương vị cấp Giám đốc Sở vài năm. Một đoạn thời gian trước, Ban Tổ chức cán bộ TỈnh ủy muốn làm một tổ huấn luyện cán bộ toàn tỉnh, Mã Hiểu Yến đại biểu huyện tham gia huấn luyện này. Nhìn qua, trên huấn luyện, họ Lâm này coi trọng Hiểu Yến... Nếu không mà nói, ông ta là một lãnh đạo Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, sao lại chủ động gọi điện cho một Phó Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Huyện ý, điều động công tác cho cô chứ?
Đáp án không cần nói cũng biết.
Đây thật ra là một loại ám chỉ.
Thần sắc An Tại Đào thay đổi, Mã Hiểu Yến thật sự quan sát thần sắc thay đổi của hắn, thấy hắn hơi mất hứng, trong lòng vui mừng một hồi. Thật ra chuyện này cô vốn không cần nói cho An Tại Đào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn muốn thử An Tại Đào một chút, xem hắn rốt cuộc có vài phần... tâm tư với mình.
- Cô trả lời như thế nào...
An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, thàn nhiên nói:
- Đương nhiên, tuy rằng công tác ở huyện không thể không có cô. Nhưng vì tiền đồ của cô mà nói, đi tỉnh công tác đương nhiên tốt hơn ở huyện một chút.
Mã Hiểu Yến đột nhiên cười hì hì, đứng dậy đi đến bên cạnh An Tại Đào, cúi người nhìn hắn, một chút nhu tình trong mắt không ẩn núp chút nào mà phát ra:
- Tôi đương nhiên là cự tuyệt. Tôi đã sớm nói, tôi sẽ không rời khỏi... trừ khi... trừ khi anh đuổi tôi đi!
An Tại Đào ngẩng đầu liếc, đúng lúc đối mắt với ánh mắt Mã Hiểu Yến nhìn xuống.
Cô sinh ra một khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn phụ nữ Đông Phương, cũng hông có dung nhan tuyệt mạo của Mạnh Cúc, Hạ Hiểu Tuyết và Lưu Ngạn, luận về tướng mạo, nhiều lắm cô chỉ phảng phất tài nữ Trương Nhiên. Nhưng khác với khí chất văn chương lộ ra ngoài của Trương Nhiên, trên người Mã Hiểu Yến phát ra một khí chất cương nghị quật cường.
Đôi mắt của cô lớn mà có thần, dường như con ngươi có nước nhộn nhạo, nhưng mà dịu dàng giống như phụ nữ không lúc nào không yên lặng nói hết điều gì, mà khiến cho người ta cảm giác kiên định có lực, hoặc là liên quan tới cuộc sống quan trường này; cái mũi kiên nghị thẳng thắn, có chút xinh đẹp nữ tính lại có anh khí nam tính; đôi môi mềm mại hơi mỏng, bày ra như một viên đá quý màu hồng gần như trong suốt, một mái tóc dài đen nhanh dịu dàng như nước, giống như thác nước chảy xuôi xuống, vừa lúc xõa trên vai...
Khí chất nhu tình như nước và anh khí bừng bừng đan xen một chỗ, khiến tâm thần An Tại Đào lạc lối trong chốc lát. Hắn cảm thấy mềm nhũn, yên lặng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nắm chặt sau đó chậm rãi buông lỏng ra.
Mã Hiểu Yến cảm thấy động tình, cô cắn chặt răng, đỏ mặt nhào vào lòng An Tại Đào. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK