Mục lục
[Dịch] Quan Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Hiểu Tuyết cười nói:
- Quản lý uy phong này là bà xã anh. Sao hả? Đến giờ anh mới phát hiện vợ anh lợi hại sao?

Hai vợ chồng đùa nhau vài câu. Từ Yên Kinh đến Thiên Nam thường hay ngồi máy bay đến, nhưng An Tại Đào nghĩ hay mình nên tự lái xe đi. Dù sao họ cũng không phải chỉ đi Thiên Nam mà còn muốn đến thành phố Lam Yên để thăm vợ chồng Hạ Thiên Nông nữa.

An Tại Đào vốn định tự lái xe chở Hạ Hiểu Tuyết, nhưng giờ xem ra là khó thực hiện được.

Là Chủ tịch Hội đồng quản trị, Chủ tịch công ty tập đoàn An Hạ, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn dầu mỏ Long Đằng, Hạ Hiểu Tuyết giờ là nhà tư bản cao nhất trong thương giới người Hoa, thân phận hiển hách. Tuy không sánh được với lãnh đạo quốc gia, nhưng cô xuất hành, công ty tất nhiên cũng phải bảo vệ chặt chẽ.

Biết Hạ Hiểu Tuyết phải đi xa, giám đốc bộ phận bảo an và giám đốc bộ phận hành chính đều phải sắp xếp cho hành trình của Hạ Hiểu Tuyết.

Hạ Hiểu Tuyết ít nhất phải dẫn theo hai trợ lý, mang theo đủ loại “trang phục và đạo cụ” giúp cô giải quyết công việc của công ty. Đây không phải Hạ Hiểu Tuyết sĩ diện, mà là công ty cần. Cô nắm giữ tài chính cho tập đoàn hoạt động, mỗi ngày phải giải quyết nhiều việc, còn phải ra nhiều quyết định. Bất cứ lúc nào cũng có thể cần trợ thủ giúp đỡ công tác, đồng thời cũng truyền chỉ thị của cô về tổng bộ công ty.

Hết cách, An Tại Đào phải để cho công ty sắp xếp. Công ty tập đoàn An Hạ phái hai người lái xe phục vụ họ, đồng thời còn một chiếc xe công vụ cho vệ sĩ và trợ lý ngồi.

Xuất phát buổi sáng, chạy thẳng với tốc độ cao, buổi chiều đã tới Thiên Nam. Trên xe, An Tại Đào đã liên hệ với Trần Cận Nam và Trần Duệ, sau khi đến nhà khách Thiên Nam đặt mấy phòng rồi hai vợ chồng mới đến Trần gia.

Hai người ăn cơm chiều ở nhà Trần gia, cũng không quay về nhà khách, ở lại nhà họ Trần một đêm. Mười giờ sáng hôm sau, cha mẹ của Mã Vi Vi, vị hôn thê của Trần Duệ cũng tới Thiên Nam.

Hai người tham gia đoàn du lịch như hai du khách, mới đến Yên Kinh hôm qua. Bỏ qua các thắng cảnh ở Yên Kinh, muốn nói chuyện với Trần Cận Nam nên chạy tới Thiên Nam.

Cửa khách sạn Thiên Nam Khải Việt.

Vợ chồng Trần Cận Nam, vợ chồng An Tại Đào, cùng Trần Duệ và Mã Vi Vi, sáu người cùng đứng ở bậc thang cửa khách sạn, chờ đón cha mẹ Mã Vi Vi.

Thân phận của những người trong Trần gia đều không phải bình thường. Một người chính là chủ tịch tỉnh Trần Cận Nam, một là nữ cường nhân khét tiếng trong thương giới người Hoa, bà chủ của tập đoàn dầu mỏ Long Đằng, Hạ Hiểu Tuyết. Danh tiếng và sức ảnh hưởng của Hạ Hiểu Tuyết, về phương diện nào đó, còn hơn cả Trần Cận Nam. Kế đó An Tại Đào, một cán bộ lãnh đạo cấp phó giám đốc Sở.

Đội hình hoành tráng như vậy đứng bên ngoài đón khách, nếu người khác biết được, chắc chắn sẽ chấn động. Chuyện này cũng vì muốn cho Mã Vi Vi chút thể diện, khiến cô gái thẳng thắn trong sáng này vô cùng cảm động, biết rằng Trần gia rất coi trọng cô.

Một chiếc xe Audi màu đen chậm rãi lướt tới. Mã Bỉnh Tương và Mục Hoành Cảnh, cha mẹ của Mã Vi Vi từ trên xe bước xuống, nhìn xung quanh, liếc mắt đã thấy con gái của mình.

- Mẹ, cha!
Mã Vi vọt tới, giọng nói chát chúa khiến Trần Duệ đang đứng cạnh cô chợt hơi “sởn tóc gáy”.

Mã Vi Vi ôm chầm lấy cha mẹ mình thật chặt. Hơn nửa ngày cô mới ngượng ngùng giãy ra khỏi ngực Mục Hoành Cảnh, chầm chậm chỉ vào Trần Cận Nam sắc mặt thản nhiên đang đi tới, cúi đầu nói:
- Mẹ, cha, đây là cha của Trần Duệ.

Rất hiển nhiên, Trần Duệ đã gặp mặt cha mẹ Mã Vi Vi không chỉ một lần ở Mỹ. Còn chuyện cha của Trần Duệ làm quan lớn trong nước thì Mã Bỉnh Tương và Mục Hoành Cảnh cũng được nghe từ lâu.

Mã Bỉnh Tương là lính cứu hỏa xuất ngũ, cũng có hiểu biết nhất định đối với cán bộ chính phủ. Biết được Trần Cận Nam là cán bộ cấp bậc rất lớn, nên chủ động đưa tay ra bắt tay Trần Cận Nam, nhưng khi nói chuyện, luôn cảm thấy Trần Cận Nam tạo cho mình một loại áp lực.

- Chào ông bà Trần.
Mục Hoành Cảnh cũng thân thiết ôm hôn Âu Dương Đan.

Mã Vi Vi lay lay cha mẹ mình, chỉ vợ chồng An Tại Đào đang vui vẻ sóng vai đi tới:
- Cha, mẹ, vị này là anh của Trần Duệ, anh An Tại Đào, còn đây là chị dâu Hạ Hiểu Tuyết. Con nói cho mẹ biết, chị ấy là Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn An Hạ đó.

Hai người Mục Hoành Cảnh và Mã Bỉnh Tương đột nhiên chấn động, ngẩn đầu lên nhìn kỹ Hạ Hiểu Tuyết. Hai người tranh nhau tiến lên bắt tay Hạ Hiểu Tuyết, thậm chí hai người còn giành giật với nhau, thái độ rất vồn vã, khiến An Tại Đào đứng bên cạnh, cùng Trần Cận Nam, Âu Dương Đan và Trần Duệ nhìn thấy hơi bất ngờ.

- Tổng giám đốc Hạ, chào cô, chào cô.
Mã Bỉnh Tương nói tiếng phổ thông rất ngượng nghịu, đưa ngón tay cái lên:
- Tôi đã nghe nói đến tên tuổi của cô, tuổi trẻ xinh đẹp, khí chất đoan trang, thật sự là cô gái toàn vẹn.

Mục Hoành Cảnh lại càng nhiệt liệt bắt tay Hạ Hiểu Tuyết, nhìn Hạ Hiểu Tuyết từ trên xuống dưới, thái độ vô cùng thân thiết.

Hạ Hiểu Tuyết khẽ mỉm cười:
- Cô, chú, chúng ta vào nhà hàng rồi hãy nói chuyện. Bên ngoài trời mùa đông giá rét, chúng ta vào thôi.

Công ty xăng dầu Long Đằng đã mở mấy công ty con, hợp tác với công ty năng lượng nguồn dầu mỏ của chính phủ, thu hút hơn cả ngàn lao động bản xứ, có tiếng tăm ở địa phương rất lớn. Cho nên hai người Mã Bỉnh Tương và Mục Hoành Cảnh không xa lại gì tiếng tăm của siêu phú hào Hạ Hiểu Tuyết. Vị quan trong nước Trần Cận Nam này không thể so sánh được.

Không khí buổi cơm này đột nhiên vô cùng hòa hợp. Thấy cha mẹ Mã Vi Vi nói chuyện với vợ chồng Trần Cận Nam rất vui vẻ, còn Hạ Hiểu Tuyết cũng bị Mã Vi Vi kéo về góc phòng, nói chuyện phụ nữa, An Tại Đào mỉm cười, chuẩn bị ra ngoài hút thuốc.

Nhưng hắn còn chưa kịp ra khỏi phòng thì chuông điện thoại đã reo lên. Thấy là điện thoại của Hoàng Trạch Danh, không khỏi có chút kỳ quái. Sáng qua đã chúc Tết anh ta rồi, sao hôm nay còn điện thoại cho hắn?

Có chuyện rồi! Chắc chắn là có chuyện rồi. Trong lúc điện thoại còn đang reo, An Tại Đào chợt nảy ra ý nghĩ đó.

Bất chợt, mí mắt trái của hắn cũng giật mấy cái.

Một dự cảm chẳng lành đột nhiên trỗi dậy, An Tại Đào không do dự nữa, lập tức nghe điện thoại, cùng lúc bước ra ngoài.

- Tổng biên tập Hoàng.
An Tại Đào nhẹ nhàng nói.

- Tiểu Đào, công ty kia của các cậu đã xảy ra chuyện gì cậu không biết sao? Rạng sáng hôm nay, đường nghênh xuân đã xảy ra sự cố nổ ga, hai nhà dân bị cháy rất nghiêm trọng, nóc nhà cũng đổ sụp, bốn người tử vong.
Hoàng Trạch Danh vội vàng nói.
- Phóng viên của chúng tôi đã chạy tới. Cậu xem hướng phát triển dư luận thế nào, cậu có cần nói chuyện với người của Ban Tuyên giáo không, chúng ta giải quyết thầm thôi?

An Tại Đào nghe vậy trong lòng cũng đánh bộp một tiếng. Hắn cắn chặt răng, nói nhỏ:
- Tôi lập tức quay về.

Nói xong, An Tại Đào ngắt điện thoại, lập tức gọi cho Lý Kiệt. Lý Kiệt nhận điện thoại, bên kia truyền đến tiếng người ồn ào và tiếng còi cảnh sát đang rít lên, rõ ràng là anh ta đang có mặt tại hiện trường.

- Lý Kiệt, chuyện lớn như vậy sao không báo cáo với tôi?
Giọng nói An Tại Đào vô cùng trầm thấp, mơ hồ có mùi trách móc.

- Chủ tịch thành phố An, tôi nghĩ đến nhà anh hôm nay có việc quan trọng, vốn định sau bữa cơm trưa mới gọi cho anh để thông báo.
Lý Kiệt vội giải thích mấy câu. An Tại Đào biết anh ta có ý tốt, cũng không nói gì nữa. Cũng biết dù là báo cho hắn ngay lập tức, hắn cũng không thể chạy đến hiện trường ngay.

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
An Tại Đào trầm giọng hỏi.

- Nguyên nhân sự cố còn đang điều tra. Người của Cục phục vụ công cộng đã đến, người của chi đội phòng cháy và công an cũng đã đến. Về công ty chúng ta, tôi dẫn theo người của Ban an toàn sản xuất cũng đã đến hiện trường. Còn công ty ga Thiên Tinh cũng đã phái nhân viên giải nguy an toàn tới rồi, đang khẩn trương điều tra và sửa chữa những ống ga có vấn đề. Giám đốc Vương cũng đã tới hiện trường…

- Để giám đốc Vương bào cáo với anh nha?

- Không cần!

- Lý Kiệt, trước hết các anh phải nhìn hiện trường thật kỹ, liên hệ chặt chẽ với các ban ngành liên quan trong thành phố. Phải biết nguyên nhân rõ ràng mới nói chuyện được. Không được nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào của giới truyền thông. Giờ tôi lập tức về ngay.

An Tại Đào ngắt điện thoại, quay ngay vào phòng. Mọi người đang uống trà thấy sắc mặt của An Tại Đào hơi âm trầm. Hạ Hiểu Tuyết lập tức đứng dậy, tươi cười bước tới hỏi nhỏ:
- Ông xã, có chuyện gì sao?

An Tại Đào kéo kéo tay Hạ Hiểu Tuyết, gật đầu mỉm cười với vợ chồng Trần Cận Nam và vợ chồng Mã Bỉnh Tương:
- Chú Mục, thật ngại quá, cháu xin lỗi không tiếp được. Đơn vị cháu có chút việc gấp, cần cháu trở về ngay. Hiểu Tuyết, em ở lại tiếp chú Mã và cô Mục đi.

Trần Cận Nam nhíu mày, liếc nhìn An Tại Đào một cái:
- Tiểu Đào, Phòng Sơn xảy ra chuyện gì sao?

- Cũng không phải chuyện lớn lắm. Nổ bình ga, đã chết vài người, trước mắt còn chưa rõ nguyên nhân. Cha, con phải quay về ngay. Lúc này công ty đang trong thời kỳ mẫn cảm, bất cứ chuyện gì cũng có thể làm lật thuyền. Con phải chạy về ngay.

- Đi đi, thật ra cũng đừng để ý quá.
Trần Cận Nam thản nhiên cười, khoát tay, ám chỉ cho con mình cũng không cần xem chuyện tạm giữ chức trong doanh nghiệp quá nặng nề. Đó chỉ là thời kỳ quá độ, thành công hay không cũng phải rời đi.

Chẳng qua Trần Cận Nam cho rằng, chỉ có một điều, thành tích trong kỳ này là hạng nhất thì đương nhiên là tốt, nếu không có thì cũng không ảnh hướng lắm đến toàn cục. Nhưng An Tại Đào lại cho rằng, không cần biết có phải là “ván cầu” hay không, phải là hạng nhất thật sự. Nếu nằm trong tay hắn, thì hắn phải làm cho xong, cho hoàn hảo, hoàn toàn để công ty Than Khí Ga Phòng Sơn thoát khỏi cảnh khó khăn.

Đây là nguyên tắc làm người của hắn. Điểm này thì An Tại Đào khác hẳn với cha hắn là Trần Cận Nam, cũng khác hẳn với nhiều cán bộ khác. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK