Người đàn ông nhìn từ trên xuống dưới đánh giá An Tại Đào và Hoàng Hiểu Minh, trầm giọng nói:
- Là hai người muốn mua khẩu trang?
Hoàng Hiểu Minh cười cười:
- Đúng vậy, chúng tôi từ Bắc Kinh tới, vị này là ông chủ An. Ông chủ, trước hết cho chúng tôi xem nguồn hàng một chút. Chúng tôi tới là do bằng hữu giới thiệu, nếu giá cả thích hợp, chúng tôi sẽ lấy số lượng lớn!
Có lẽ trên người An Tại Đào và Hoàng Hiểu Minh vô hình trung toát ra sự uy nghiêm của quyền lực, không giống như người làm ăn buôn bán, gã đàn ông kia tuy không nói gì thêm nhưng trong ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ nhìn hai người một cách dò xét.
Nhìn hồi lâu không phát hiện ra điều gì sơ hở, lúc đó y mới đưa tay nâng chồng khẩu trang đưa qua:
- Đây là hàng mẫu, hai người xem đi, nếu thấy được thì trước tiên giao tiền cọc. Tiền đặt cọc thông thường là mười ngàn.
An Tại Đào cầm lấy, vuốt vuốt trong tay, giơ lên giả vờ ngắm nghía, sau đó ngẩng đầu lên cười, ra vẻ người làm ăn khôn khéo, nói:
- Ha ha, ông anh, anh chỉ đưa cho chúng tôi xem vài cái, đã đòi chúng tôi giao tiền đặt cọc, như thế thì qua loa quá. Ít nhất chúng tôi phải xem nơi các anh gia công và trữ hàng, xem có đủ năng lực sản xuất hay không, đồng thời phải ký kết hợp đồng mới được, không ký hợp đồng, làm sao có thể giao tiền đặt cọc?
Người đàn ông do dự một lát, rồi khoát tay:
- Đi theo tôi.
Nói xong, ông ta đi vào một hẻm nhỏ ở phía sau gốc cây.
An Tại Đào và Hoàng Hiểu Minh liếc nhìn nhau, theo sát phía sau ông ta. Hoàng Hiểu Minh vừa đi vừa hỏi:
- Ông chủ, khẩu trang này thật sự có thể phòng bệnh SARS sao?
Người đàn ông dừng bước, cười ha hả:
- Anh hỏi câu này cũng lạ đấy! Nó không phòng SARS thì đeo nó làm gì? Chính là để phòng SARS, nếu không, sao nó lại “hút hàng” đến mức đó? Còn các người lại phải lặn lội từ xa tìm tới?
Hoàng Hiểu Minh cười cười, gã đàn ông kia cũng mỉm cười.
Cuối hẻm nhỏ là một cái sân rộng, có hai căn nhà trệt giản dị. Trông bề ngoài không ra gì, nhưng khi đến trước mặt nhà, có thể nghe thấy tiếng máy móc chạy ầm ầm bên trong. An Tại Đào đứng ở cửa nhìn vào, mới thấy thì ra tầng trệt là một phân xưởng lớn sản xuất khẩu trang. Tầng trệt nhà kia cũng là phân xưởng.
Ở đây, khắp nơi đều đầy nguyên vật liệu, choán cả đường đi. Một dãy máy móc An Tại Đào không rõ tên, đặt song song sát tường, một đám đàn bà con gái đang tập trung làm việc, tiếng máy ù ù vang động.
An Tại Đào nhíu mày, lui ra, quay sang hỏi người đàn ông:
- Khẩu trang này giá bao nhiêu một cái?
Người đàn ông nhún vai, trầm giọng nói:
- Một tệ tám, không trả giá! Giá thị trường hai ngày nay còn tăng vọt!
Hoàng Hiểu Minh xen vào:
- Chúng tôi cần ít nhất mười ngàn cái. Xưởng anh nhỏ như vậy có thể gia công được sao?
Người đàn ông đĩnh đạc khoát tay:
- Sao lại không gia công nổi? Không thành vấn đề, mỗi ngày chúng tôi sản xuất hơn mười ngàn cái. Nhưng trong thôn chúng tôi còn có vài nhà máy, đừng nói là một trăm ngàn, dù là một triệu, mười triệu chúng tôi cũng có thể giao hàng trong vòng hai ngày!
Đuôi chân mày An Tại Đào nhướng lên:
- Ông chủ, giá này quá cao, lúc chúng tôi bắt đầu đi, nghe nói giá mới mấy hào thôi, sao bây giờ tăng gấp mấy lần rồi? Có phải thấy chúng tôi lạ nên muốn bắt chẹt? Giá cao quá, bớt chút đi!
Người đàn ông lắc đầu:
- Không phải tôi ma cũ bắt nạt ma mới đâu, chúng tôi mở cửa buôn bán, coi ai cũng như ai thôi, tôi cũng mặc kệ anh là khách hàng như thế nào. Hiện giờ cung không đủ cầu, giá cả mỗi ngày mỗi khác. Sáng hôm qua là một tệ ba hào, giữa trưa là một tệ tư, buổi chiều một tệ rưỡi, tới đêm là một tệ bảy. Ngay cả ban đêm người ta cũng lái xe tới mua, cho nên tôi tính cho cậu một tệ tám, là rất nới tay rồi. Nếu cậu không đồng ý, ngày mai giá sẽ còn cao hơn nhiều.
Thấy hai người An Tại Đào hơi do dự, người đàn ông kia cười:
- Các cậu chớ hối tiếc đấy nhé! Đừng chê đắt, giá của chúng tôi so với nhà máy lớn còn hời hơn nhiều, các cậu bán lại là có lời ngay.
An Tại Đào cười cười gật đầu, nheo mắt ra hiệu với Hoàng Hiểu Minh. Hoàng Hiểu Minh hiểu ý, liền phối hợp rất khéo:
- Như vậy đi, ông chủ, chúng ta không ngờ giá cao như vậy, mang không đủ tiền. chúng tôi về trước chuẩn bị tiền, tối đa là tối nay lại đến, có được không?
Người đàn ông kia không cho là đúng, bĩu môi:
- Được, tùy các người thôi. Dù sao như tôi đã nói, ngày mai giá không còn là một tệ tám nữa, đến lúc đó các người đừng có bảo sao đắt quá. Cả thôn chúng ta đều thống nhất giá cả, nói chung không cho trả giá.
…
Tập đoàn dầu mỏ Long Đằng hành động rất nhanh, lập tức tổ chức một cuộc họp báo ngắn ngay tại tòa nhà Quốc Mậu ở Bắc Kinh. Trong cuộc họp, Mạnh Cúc, với tư cách Chủ tịch công ty công bố “Thư ngỏ của tập đoàn dầu mỏ Long Đằng gửi các tầng lớp trong xã hội”, lời lẽ đanh thép làm sáng tỏ và đáp trả việc báo Hoa Hạ Đô thị đưa tin sai. Đồng thời, Mạnh Cúc còn đưa ra bằng chứng về những lần quyên tiền của tập đoàn Long Đằng từ trước đến nay, số liệu cho thấy rõ ràng, Đông Sơn chỉ là một trong số nhiều địa phương mà tập đoàn Long Đằng quyên tặng tiền của.
Mũi tên do cô bắn ra là cần thiết, trước lời đồn bất công, làm sao tập đoàn Long Đằng có thể chịu nhịn ngậm bồ hòn làm ngọt? Nếu là chuyện bình thường, có lẽ Mạnh Cúc và Hạ Hiểu Tuyết cũng không cần quan tâm, nhưng việc này có liên quan đến danh dự và tiền đồ chính trị của An Tại Đào, đồng thời còn ảnh hưởng đến danh dự và hình ảnh của tập đoàn Long Đằng, làm sao hai cô có thể chịu để yên?
Mạnh Cúc vận dụng tất cả các mối quan hệ, thông qua lãnh đạo cao cấp của Ban Tuyên giáo Trung ương và Thông tấn xã Trung ương, gây áp lực rất lớn cho báo Hoa Hạ Đô thị và Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Đông Sơn.
Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy nhận được “chỉ thị” của Ban Tuyên giáo Trung ương, liền lập tức báo cáo với Phó bí thư Ma-người phụ trách quản lý dư luận Đảng và quần chúng. Phó bí thư Ma lập tức báo cáo lên Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên, Tiếu Tác Niên rất tức giận.
- Lão Ma, chuyện này do anh phụ trách nhé, nhất định phải điều tra rõ ràng, điều tra đến nơi đến chốn!
Tiếu Tác Niên khoát tay, trầm giọng nói:
- Bởi vì chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến hình tượng cán bộ chúng ta, bôi đen toàn bộ công tác phòng chống SARS của tỉnh ta, đồng thời còn khiến doanh nghiệp quyên tặng thất vọng! Phải điều tra ngay!
Với sự chủ trì của Phó bí thư Ma, Tỉnh ủy nhanh chóng thành lập tổ điều tra, Phó bí thư Ma làm tổ trưởng tổ điều tra, Chánh văn phòng Tỉnh ủy kiêm Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Chu Liệt làm tổ phó, Ban tuyên giáo Tỉnh ủy, Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, Sở công an tỉnh và một số nhân viên làm thành viên điều tra.
Giữa trưa, Chu Liệt dẫn nhân viên điều tra tiến vào chiếm giữ tòa soạn nhật báo Đông Sơn, mà nhân viên trước tiên khống chế Tiền Nhất Bình.
Tiền Nhất Bình vốn định đến tòa soạn “thú thật”, nhưng vừa mới vào cửa đã bị hai cán bộ mặc trang phục cảnh sát của Sở công an tỉnh mang đi.
Đến lúc này, Tiền Nhất Bình mới hiểu được, chuyện của mình đã trở nên “ồn ào”, đừng nói là mình, ngay cả Cổ Vạn Tài có tự bảo vệ được hay không, cũng rất khó nói.
An Tại Đào nhìn đồng hồ, thấy đã hơn hai giờ, liền cười bảo lái xe:
- Chúng ta quay về nội thành Lương Sơn, sau đó tìm chỗ ăn cơm. Đã hơn 2 giờ, các đồng chí cũng đói bụng.
- Dạ, Chánh văn phòng An.
Lái xe quay xe lại, chạy như bay về phía nội thành.
Dương Hoa cười nói:
- Chánh văn phòng An, làm sao bây giờ? Chúng tôi đã kiểm tra thực hư, chuyện người dân tố cáo đích xác là có thật. Thôn này là nơi sản xuất và buôn bán khẩu trang lậu, chúng ta có nên liên hệ với phòng công thương Phòng Sơn, bảo họ khẩn trương hành động?
An Tại Đào đang muốn nói gì, đột nhiên nghe chuông điện thoại di động của Dương Hoa reo lên, liền im lặng, ra hiệu Dương Hoa nghe điện thoại trước.
- Xin chào, tôi là Dương Hoa.
- Phó chánh văn phòng Dương, tôi là Tiết Kiệt bên Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy. Về việc Tiền Nhất Bình, phóng viên nhật báo Đông Sơn đưa ra những chất vấn nghi ngờ đối với Chánh văn phòng An trong cuộc họp báo, hôm nay, sau khi báo Hoa Hạ Đô thị đưa tin, Ban Tuyên giáo Trung ương rất quan tâm, gọi điện bảo Tỉnh ủy lập tức điều tra rõ ràng. Trước mắt, theo chỉ thị của Bí thư Tỉnh uỷ Tiếu, Tỉnh ủy thành lập tổ điều tra.
- Trưởng ban Thư ký Chu đã dẫn nhân viên chiếm giữ tòa soạn nhật báo Đông Sơn, cảnh sát cũng khống chế Tiền Nhất Bình. Ý của lãnh đạo Tỉnh ủy là Chánh văn phòng An là đương sự, nên tránh đi một chút, nhưng chuyện diễn ra trong ngày họp báo, Ban giám sát chúng ta phải cung cấp thông tin đầy đủ cho tổ điều tra.
- Chánh văn phòng Dương, càng nhanh càng tốt nhé!
Tiết Kiệt cười nói.
Kinh động đến lãnh đạo Trung ương? Dương Hoa giật mình, theo bản năng liếc nhìn An Tại Đào một cái, hạ giọng nói:
- Hiện giờ tôi đang cùng Chánh văn phòng An đi làm công tác kiểm tra ở Phòng Sơn. Hay là tôi để cho các đồng chí khác làm tài liệu trước, làm xong lập tức chuyển sang cho đồng chí?
Tiết Kiệt đồng ý:
-Tuy nhiên, tốt nhất là cô nên trình bày sự việc một cách đầy đủ, lãnh đạo Tỉnh ủy đang sốt ruột muốn xem tài liệu.
- Vâng, tôi hiểu rồi.
Dương Hoa gật đầu.
Cúp điện thoại, Dương Hoa nhìn An Tại Đào khẽ nói:
- Chánh văn phòng An, là chuyện Tiền Nhất Bình, Tỉnh ủy thành lập tổ điều tra, bảo chúng ta phối hợp ghi ra một bản tài liệu.
An Tại Đào ờ lên một tiếng, quay đầu đi, nhắm mắt lại:
- Được, vậy cô căn dặn các đồng chí ở nhà soạn một tài liệu giao cho tổ điều tra.
An Tại Đào nói bằng giọng rất lãnh đạm, Dương Hoa nghe xong bỗng dưng thấy lạnh ở sống lưng. Giờ phút này, bỗng nhiên cô phát hiện, vị lãnh đạo trước mặt này, càng nhìn càng không thể hiểu thấu.
Dương Hoa gọi điện cho Ban giám sát, trong lòng thầm nghĩ, phen này Phó chánh văn phòng Cổ Vạn Tài thực sự giẫm phải một cái đinh, chạy trời không khỏi nắng.
Đã kinh động tới Ban Tuyên giáo Trung ương, Tỉnh ủy điều tra tới nơi, một khi chèo chống không vững, e rằng Cổ Vạn Tài sẽ bị lật thuyền! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK