Mục lục
[Dịch] Quan Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Tại Đào trong lúc công tác đột nhiên té xỉu là một cú sốc đối với Bí thư Huyện ủy Chu Kim Ái và Chủ tịch huyện Tập Dương Tôn Bình. An Tại Đào ở huyện Tập Dương xảy ra vấn đề, tuy rằng bọn họ không đến mức bị liên lụy nhưng dù sao cũng có một chút ảnh hưởng tiêu cực.

Cho nên, xe cứu thương của bệnh viện trung tâm huyện Tập Dương dưới sự chỉ thị của Chu Kim Ái và Tôn Bình đã nhanh chóng chạy đến, đưa An Tại Đào sắc mặt có chút trắng bệch lên trên cáng cứu thương, triển khai cấp cứu.

Kỳ thật, trước khi người của bệnh viện đến, ý thức của An Tại Đào đã dần dần tỉnh lại. Chẳng qua là cả người hắn không còn sức lực, lại nghe người xung quanh không ngừng kêu tên hắn và gọi điện thoại khiến cho hiện trường ồn ào cả lên. Hắn cùng lười mở mắt, chỉ đơn giản nhắm mắt dưỡng thần, nằm nghỉ ngơi.

Tiếng còi xe cứu thương vang lên không ngừng. Khi An Tại Đào hồi phục lại tinh thần thì hắn đã bị khiêng lên xe cứu thương, bên tai còn truyền đến giọng nói của bác sĩ “tuột huyết áp”.

An Tại Đào âm thầm cười khổ. Hắn kỳ thật hiểu rằng, bản thân hắn chẳng có bệnh gì. Đơn giản là vì mấy ngày qua, Lãnh Mai vì dịch Sars mà bị cách ly trong bệnh viện, hắn trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng bất an. Vừa nghe tin cô vẫn bình an vô sự thì cảm xúc quá mức kích động mà khí huyết dâng trào, gây ra hiện tượng ngất.

Hắn chậm rãi mở to mắt. Đập vào mắt hắn là một nữ y tá rất trẻ và cũng rất xinh đẹp.

Bên cạnh nữ y tá trẻ đó là một nữ y tá lớn tuổi hơn và một người đàn ông trung niên thần sắc nghiêm túc, mặc chiếc áo blouse trắng. Chắc hẳn là bác sĩ đi theo xe cấp cứu.

Nhìn thấy nữ y tá trẻ chuẩn bị thực hiện biện pháp cấp cứu cho mình, An Tại Đào khẩn trương mở miệng:
- Cô y tá, cảm ơn, tôi khỏe rồi, không có việc gì đâu.

Thấy An Tại Đào đột nhiên trợn mắt há hốc mồm nói chuyện khiến nữ y tá trẻ hoảng sợ. Cô nhìn An Tại Đào, che miệng thở nhẹ nói:
- Anh không phải là ngất xỉu sao?

An Tại Đào dùng sức muốn ngồi dậy nhưng vị bác sĩ trung niên lập tức dùng tay ấn hắn nằm xuống, trầm giọng nói:
- Cậu không thể cử động, chúng tôi phải tiến hành kiểm tra cho cậu.

Nói xong, hai y tá và một thầy thuốc bắt đầu tiến hành công việc. Tuy rằng, bọn họ cũng biết An Tại Đào không có nguy hiểm gì, nếu không thì xe cứu thương đã sớm đến khoa cấp cứu của bệnh viện rồi. Nhưng đây là đại lãnh đạo của Tỉnh ủy, trước mặt Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện, mọi người cũng nên giả vờ một chút.

An Tại Đào rơi vào đường cùng, chỉ phải cao giọng kêu lên một tiếng:
- Phó chủ nhiệm Dương, Phó chủ nhiệm Dương.

Kỳ thật thì Dương Hoa vẫn chờ đợi bên ngoài xe cứu thương, khi nghe được tiếng gọi của An Tại Đào thì liền bước nhanh đến, nhẹ nhàng nói:
- Chủ nhiệm An, anh không sao chứ? Hồi nãy anh làm tôi sợ chết khiếp.

- Không có việc gì đâu. Tôi vừa nãy chỉ là có chút choáng váng đầu. Có thể gần đây nghỉ ngơi không được tốt.
An Tại Đào lắc đầu nói:
- Tôi không sao đâu. Bảo Bí thư Chu nói các đồng chí ở bệnh viện về đi, tôi nghỉ ngơi một lát là có thể ngồi dậy mà.

Dương Hoa lắc đầu:
- Không được đâu, lãnh đạo. Anh phải đến bệnh viện kiểm tra toàn diện một chút. Đột nhiên cảm thấy choáng váng cũng không phải là chuyện nhỏ. Nếu không kiểm tra đầy đủ thì làm sao mà biết được.

Chu Kim Ái và Tôn Bình cũng bước lại, đứng bên cạnh xe cứu thương cười nói:
- Đúng vậy, Chủ nhiệm An, cậu cần phải được kiểm ta. Nếu Chủ nhiệm An thấy bệnh viện của chúng tôi điều kiện không được tốt thì để bọn họ trực tiếp đưa cậu đến thành phố.

- Đúng vậy, Chủ nhiệm An, không thì chúng ta trở về bệnh viện tỉnh.
Dương Hoa nói xong thì xoay người sang Chu Kim Ái và tôn Bình nói:
- Bí thư Chu, Chủ tịch huyện Tôn, thật ngại quá, Chủ nhiệm An thời gian gần đây làm việc vất vả. Hôm nay công tác đến đây thôi, mọi người hãy cho xe cứu thương bệnh viện huyện chở Chủ nhiệm An đến bệnh viện tỉnh.

- Không thành vấn đề!
Chu Kim Ái phất tay, chỉ thị nói:
- Mọi người hãy lập tức đưa Chủ nhiệm An về Thiên Nam, trên đường phải chú ý đến sức khỏe của Chủ nhiệm An.

An Tại Đào nằm trên xe cứu thương, không biết nên khóc hay nên cười, có chút nhàm chán mà nhìn lên trần xe. Hai y tá và một bác sĩ đi theo hộ tống hắn, đều nhìn hắn với vẻ mặt khác nhau.

Cô nữ y tá trẻ thì vô cùng hiếu kỳ đánh giá An Tại Đào từ trên xuống dưới. Người thanh niên anh tuấn trước mắt mình không ngờ lại là một cán bộ quyền cao chức trọng cấp Phó giám đốc sở? Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy?

Chiếc xe cứu thương chạy như bay trên đường quốc lộ, trong xe vẫn là bầu không khí im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của bốn người rất nhỏ.

An Tại Đào hắng giọng, ho khan vài tiếng, nhìn ba người cười nói:
- Bác sĩ, y tá, tôi thật sự không có việc gì. Mọi người đừng có khẩn trương. Tôi muốn xuống xe, mọi người hãy trở về đi.

Vị bác sĩ vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc. Ông ta lắc đầu nói:
- Không được, Chủ nhiệm An. Bí thư Chu và Chủ tịch huyện Tôn đã ra chỉ thị cho chúng tôi phải đưa được cậu đến bệnh viện tỉnh. Mặc kệ thế nào, cậu đột nhiên xuất hiện tình trạng ngất thì có thể chứng minh sức khỏe có chút vấn đề. Đến bệnh viện kiểm tra một chút cũng tốt mà.

Nữ y té trẻ cười hì hì nói:
- Quan tâm đến sức khỏe lãnh đạo quá còn gì.

Vị bác sĩ trừng mắt nhìn nữ y tá trẻ. Ông ta lo sợ nữ y tá sẽ nói lung tung khiến cho An Tại Đào phản cảm khiến cho cô đỏ mặt, quay ra ngoài.

An Tại Đào cười lơ đễnh:
- Haha, bác sĩ, anh họ gì vậy? Hai vị y tá tên gì? Mọi người làm việc tại bệnh viện huyện Tập Dương à?

- Tôi họ Mã!
Vị bác sĩ họ Mã dường như tính cách trời sinh như thế. Cho nên ông ta chỉ nói đơn giản một câu rồi sau đó không nói gì nữa.

Phụ nữ thì hay giỏi về giao tiếp. Thấy An Tại Đào chủ động hỏi chuyện, lại thấy hắn không tỏ vẻ lãnh đạo, hai nữ y tá liền trầm tĩnh lại, cười nói với An Tại Đào.

An Tại Đào ở trong xe tùy ý trò chuyện với ba người kia vài ba câu. Không bao lâu thì biết vị bác sĩ họ Mã, hai nữ y tá một người họ Trương, một người họ Trần. Cô nữ y tá trẻ tuổi xinh đẹp tên là Trần Ảnh. Tuổi của cô tuy còn trẻ nhưng công tác ở bệnh viện đã nhiều năm.

Hơn một giờ nói chuyện phiếm, y tá Trương Yến và Trần Ảnh cảm thấy hiểu rõ hơn một chút về An Tại Đào.

Người này tuy là lãnh đạo lớn nhưng một chút tự kiêu cũng không có, nói chuyện rất ôn hòa. Hai cô không biết rằng, càng đạt đến cấp bậc lãnh đạo lớn thì càng phải giữ vẻ mặt ôn hòa với quần chúng. Còn đối với cấp dưới thì vẫn duy trì khoảng cách. Còn cái loại cán bộ thích ở trước mặt quần chúng mà ra dáng cán bộ thì chẳng phải là cán bộ lớn gì.

Trình tự quyết định phong độ. Những lời này không thích hợp cho các hình thức khác, nhưng rất thích hợp trong chốn quan trường.

Thấy đã gần sắp đến Thiên Nam, Trần Ảnh có chút tiếc nuối, vui đùa nói:
- Được rồi, Chủ nhiệm An, sắp đến Thiên Nam rồi. Cả đời này của tôi đây là lần đầu tiên nhìn thấy quan lớn. Không biết về sau có còn cơ hội gặp lại anh hay không?

An Tại Đào nhìn lướt qua gương mặt đỏ ửng của nữ y tá trẻ, cười cười:
- Lát nữa tôi đưa cho ba vị danh thiếp của tôi. Chúng ta gặp nhau xem như là có duyên. Trong tương lai, nếu như có cơ hội thì tôi sẽ mời ba vị ăn cơm.

Trương Yến và Trần Ảnh nhìn nhau cười, đều không để trong lòng. Dù sao thì qua hôm nay, An Tại Đào vẫn là một cán bộ lãnh đạo cấp Phó giám đốc sở cao cao tại thượng, còn các cô chỉ là những y tá bình thường tại một huyện nhỏ. Ngày sau nếu muốn gặp mặt còn khó hơn lên trời.

Nhưng sự việc của thế gian làm sao ai biết trước được?

Tuy rằng An Tại Đào luôn miệng nói sức khỏe của hắn không có việc gì, không cần phải kinh động đến người khác. Nhưng dù sao cũng trải qua hiện tượng ngất nên đám người Dương Hoa cũng không dám chậm trễ, một mặt hướng Phó trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy kiêm Chánh văn phòng Tỉnh ủy Chu Liệt báo cáo, một mặt liên hệ với bệnh viện.

Cho nên, khi xe cứu thương bệnh viện trung tâm huyện Tập Dương tiến vào trong sân bệnh viện tỉnh, một Phó giám đốc bệnh viện tỉnh liền cùng với một bác sĩ lập tức tiến ra ngoài, lại một phen gây sức ép cho An Tại Đào, đưa hắn vào phòng bệnh của cán bộ.

Bởi vì dịch Sars nên mọi người đều không muốn đến bệnh viện, nhất là bệnh viện tỉnh đang là địa điểm chính trong công tác chữa trị dịch Sars. Cho nên, các phòng bệnh đều rất trống trải. Trước kia căn bản là không thể tưởng tượng được.

Tin tức An Tại Đào khi đang ở huyện Tập Dương kiểm tra giám sát thì bị ngất xỉu nhanh chóng lan truyền khắp Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân. Trần Cận Nam biết được tin tức từ Chu Liệt thì liền chấn động. Nếu không phải vì thân phận quá mức mẫn cảm, chắc ông ta đã lập tức đến bệnh viện ngay rồi.

Ngẫm nghĩ một chút, Trần Cận Nam liền gọi điện thoại di động cho An Tại Đào. Ban đầu thì không có ai bắt máy. Đợi một lát cũng vậy. Trần Cận Nam lập tức tâm phiền ý loạn, dừng lại một chút rồi gọi lại lần nữa.

Lúc này, có một người nghe máy, là một giọng nữ vô cùng dịu dàng.

- Chào ngài, Chủ nhiệm An hiện đang truyền dịch, không tiện nghe điện thoại. Xin hỏi ngài là ai ạ?

Trần Cận Nam nhíu mày một chút rồi trầm giọng nói:
- Được rồi, lát nữa bảo cậu ấy gọi điện thoại cho tôi.

Nói xong, Trần Cận Nam lập tức cúp điện thoại. Dương Hoa kỳ quái nhún vai, nhẹ nhàng nói:
- Chủ nhiệm An, đối phương cúp máy rồi. Anh xem dãy số này xem.

An Tại Đào một tay truyền dịch, còn tay bên kia thì để cho y tá băng bó lại vết trầy xước khi ngã xuống lúc ở huyện Tập Dương. Khi Dương Hoa đưa điện thoại trước mặt hắn, An Tại Đào nhìn rồi cười nói:
- Tôi đã biết rồi, cô không cần lo lắng.

Dương Hoa ồ lên một tiếng, cũng không quá để ý, rồi đặt di động của An Tại Đào sang một bên, lẳng lặng nhìn y tá xử lý vết thương.

Sau hơn nửa tiếng, điện thoại di động của Dương Hoa không ngừng vang lên, không chỉ có lãnh đạo Tỉnh ủy và cán bộ cơ quan gọi hỏi thăm sức khỏe An Tại Đào, mà còn có một số người muốn đến thăm hắn ngay lúc này.

Sau khi hỏi ý kiến An Tại Đào, Dương Hoa từ chối toàn bộ lời đề nghị thăm hỏi với lý do: “Chủ nhiệm An đang rất mệt, cần được nghỉ ngơi”.

Trước khi truyền dịch, An Tại Đào ngẫm nghĩ dù sao cũng không tốn công lắm. Nhưng sau đó lại còn thử máu, thử nước tiểu, siêu âm, chụp X-quang để kiểm tra sức khỏe toàn diện khiến hắn muốn đau đầu.

Vào buổi chiều, An Tại Đào trong lúc truyền dịch tranh thủ chợp mắt một lát. Dương Hoa thì mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào hai bình nước biển trên đầu, đột nhiên di động lại vang lên. Cô sợ quấy rầy An Tại Đào nghỉ ngơi nên khẩn trương chạy ra ngoài phòng bệnh rồi mới nghe điện thoại.

- Ồ, Tiểu Dương, cô ở đấy sao? Sức khỏe Chủ nhiệm An thế nào?
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Chu Liệt.

- Trưởng ban thư ký Chu, tôi không sao. Chỉ là chạy ra ngoài để nghe điện thoại thôi. Chủ nhiệm An sức khỏe vẫn bình thường. Bác sĩ nói là do Chủ nhiệm An mấy ngày nay lao lực quá độ, tinh thần mệt mỏi dẫn đến ngất đột ngột, nghỉ ngơi vài ngày thì tốt thôi. Không có gì trở ngại đâu.
Dương Hoa cười nói:
- Bệnh viện nói hôm nay sẽ truyền cho Chủ nhiệm An hai bình dịch. Ngày mai sẽ kiểm tra lại sức khỏe toàn diện cho Chủ nhiệm An một lần nữa.

Chu Liệt trầm ngâm một chút:
- Người nhà của Chủ nhiệm An đều ở Yên Kinh. Tiểu Dương, cô hãy sắp xếp một số đồng chí nam trẻ tuổi, thay phiên nhau túc trực ở bệnh viện chăm sóc Chủ nhiệm An.

- Mặt khác, cô thông báo cho Chủ nhiệm An là, tối nay khả năng lãnh đạo Tỉnh ủy sẽ đích thân đến thăm hỏi cậu ấy. Bảo cậu ấy hãy chuẩn bị.

Dương Hoa giật mình kinh hãi, theo bản năng mà nhỏ giọng nói:
- Trưởng ban thư ký Chu, lãnh đạo Tỉnh ủy có phải là”ông chủ thứ ba” không?

Các cán bộ cơ quan Tỉnh ủy thường hay phân biệt các lãnh đạo của mình bằng những cái tên khác nhau. Ví dụ như Bí thư Tiếu là “ông chủ lớn”, Trần Cận Nam là “ông chủ số hai”, mà trong khối Ủy viên thường vụ, người xếp thứ ba không ai khác chính là Phó bí thư Tỉnh ủy Ma Minh Lượng.

Chu Liệt thản nhiên cười:
- Không cần nghi ngờ lung tung, tạm thời cũng không rõ ràng lắm. Tôi vừa rồi đã báo cáo với lãnh đạo Tỉnh ủy tình trạng của Chủ nhiệm An. Lãnh đạo Tỉnh ủy rất coi trọng việc này.

- Được rồi, cứ như vậy đi. Mọi người cứ ở bệnh viện để chờ. Bất cứ lúc nào cũng phải chờ điện thoại của tôi.
Chu Liệt nói xong thì cúp điện thoại.

Sau khi cất điện thoại, Dương Hoa rón rén bước vào phòng bệnh thì thấy An Tại Đào đã tỉnh. Hắn vốn không có ngủ, khi di động của Dương Hoa vang lên, hắn liền tỉnh lại ngay, vểnh tai lên nghe Dương Hoa bên ngoài nói chuyện điện thoại. Theo như lời của cô thì cũng đoán được đại khái nội dung.

Hắn nhíu mày, nhỏ giọng nói:
- Phó chủ nhiệm Dương, tôi đã nói với cô nhiều lần rồi. Sức khỏe của tôi không sao đâu. Kinh động đến lãnh đạo Tỉnh quả thực là không tốt.

Dương Hoa cười khổ:
- Chủ nhiệm An, đây là công tác của tôi, dựa theo trình tự của tổ chức. Anh trong lúc công tác bị bệnh, tôi phải có nhiệm vụ báo cáo với tổ chức.

Hoàng Hiểu Minh đến thay Dương Hoa. Nhưng Dương Hoa vẫn không trở về, vẫn kiên trì ở lại. Cô đến căn tin của bệnh viện, mua một suất cơm thịt kho tàu rồi bắt An Tại Đào ăn hết.

Đến hơn 7h tối, Chu Liệt gọi điện thoại đến.
- Tiểu Dương, mọi người chuẩn bị một chút. Bí thư Tỉnh ủy Tiếu muốn đến bệnh viện thăm Chủ nhiệm An, đồng thời động viên bác sĩ và nhân viên chăm sóc của bệnh viện. Mọi người nên khẩn trương chuẩn bị sẵn sàng.

“Là nhân vật số một”! Dương Hoa chấn động, quay đầu nhìn An Tại Đào, trong lòng kích động không ngừng. Chủ nhiệm An quả thật là có uy tín rất lớn. Bí thư Tiếu lại đích thân đến thăm hỏi anh ấy. Xem ra Chủ nhiệm An khẳng định là sẽ tiếp nhận chức vụ của Trưởng ban thư ký Chu, trở thành Chánh văn phòng. Bí thư Tiếu thật sự là rất coi trọng anh ta.

- Phó chủ nhiệm Dương?
Hoàng Hiểu Minh kỳ quái nhìn cô, thuận miệng hỏi một câu.

Dương Hoa lúc này mới hồi phục lại tinh thần, sắc mặt có chút đỏ lên, lấy lại bình tĩnh, cười nói:
- Chủ nhiệm An, vừa rồi, Trưởng ban thư ký Chu gọi điện thoại đến, nói là Bí thư Tiếu muốn đến bệnh viện thăm anh.

An Tại Đào nghe xong thì cảm thấy chấn động, chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ, thầm nghĩ: “Chỉ là chuyện bé xé ra to. Chắc là phải ở bệnh viện thêm mấy ngày nữa rồi”.



Tiếu Tác Niên đến bệnh viện không chỉ là thăm hỏi An Tại Đào mà còn động viên đội ngũ y bác sĩ đang làm việc tại đây. Ông ta sở dĩ đích thân đến thăm hỏi An Tại Đào, vì dù sao hắn cũng là cán bộ lãnh đạo ở Tỉnh ủy, hơn nữa lại bị bệnh trong lúc đang công tác. Là Bí thư Tỉnh ủy, Tiếu Tác Niên lựa lúc này đến thăm hỏi An Tại Đào, hiển nhiên là mang sắc thái chính trị sâu đậm.

Đương nhiên, sự tán thưởng An Tại Đào cũng là một trong những nguyên nhân.

Ngày hôm sau, trên trang nhất các tờ báo trong tỉnh đã đăng tấm ảnh Tiếu Tác Niên cúi người nắm tay thân thiết An Tại Đào đang nằm truyền dịch trên giường bệnh. Sau đó tấm ảnh này được đăng lại trên các báo của địa phương khác trong cả nước.

Bài báo còn đưa tin, Tiếu Tác Niên đối với tinh thần làm việc hăng hái khiến ngã bệnh của An Tại Đào đánh giá rất cao. Khen ngợi hắn đã phát huy hết tác phong làm việc của một cán bộ Đảng viên.

Cùng ngày, Nhật báo Đông Sơn còn đang bài viết dài hai trang với tiêu đề “Tuyệt đối không vì mình gặp tai họa mà trốn tránh”, chuyên môn phân tích về chuyện của An Tại Đào.

Còn báo chiều Đông Sơn thì lại đăng bài viết tại trang nhất với tiêu đề “Chống lại dịch Sars, Phó chủ nhiệm thường trực Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy An Tại Đào luôn đi đầu trong công tác”.

Tóm lại, lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy hạ chỉ thị, các hãng truyền thông lớn của tỉnh lập tức theo vào, hết bài này đến bài khác tuyên truyền. Trong nhất thời, An Tại Đào ngẫu nhiên trở thành một tấm gương cán bộ lãnh đạo đi đầu trong phong trào phòng chống dịch Sars.

Nhìn qua các tờ báo mà Dương Hoa đưa đến, An Tại Đào trong lòng cảm thấy xấu hổ. Chuyện này chẳng phải là chuyện lớn nhưng hắn lại không thể giải thích, càng không thể phủ nhận và lãng tránh. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK