Mục lục
[Dịch] Quan Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nói vài câu yêu thương với Hạ Hiểu Tuyết, An Tại Đào cúp điện thoại rồi gọi cho Trần Cận Nam. Trần Cận Nam có một số điện thoại di động mà chỉ có người trong nhà mới biết.

Cho nên, khi điện thoại vang lên, Trần Cận Nam không nhìn liền tiếp ngay.

- Ba, Cúc tỷ và đứa bé hôm nay đến Yên Kinh, ba xem khi nào thì chúng ta đi được?

Giọng nói của An Tại Đào vang lên, Trần Cận Nam cảm thấy mừng như điên:
- Sao, đến rồi à? Được, được, sáng mai chúng ta đi sớm. Được rồi, con hãy chuẩn bị một chút, tối nay đến nhà ba đi, để sáng mai đi cùng. Được rồi, ba không nói nhiều với con nữa, ba phải lập tức nói với dì con chuẩn bị đồ đạc.

Không nói với An Tại Đào câu nào, Trần Cận Nam vội vàng cúp điện thoại.

Trần Cận Nam tuy rằng là một Chủ tịch tỉnh quyền cao chức trọng, đối nhân xử thế thâm trầm. Nhưng nghe nói đứa cháu nội trai mà mình chưa thấy mặt đã đến Yên Kinh, ông trong lòng hưng phấn vui mừng, vượt quá sự tưởng tượng của An Tại Đào.

Sau khi nói chuyện xong với Trần Cận Nam, An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút rồi gọi điện cho Tống Nghênh Xuân, và Đông Phương Du xin nghỉ phép vài ngày. Là Phó bí thư Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố Phòng Sơn, hắn khi rời khỏi thành phố thì phải xin phép. Đây là trình tự của tổ chức.

Trong phòng làm việc đi qua đi lại, hắn đang suy nghĩ nên mua món gì cho con trai thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

An Tại Đào có chút không ngờ. Hắn đã dặn Bành Quân, không cho bất cứ người nào đến quấy rầy. Sao lại có người đến thế?

- Mời vào!

Cánh cửa bị đẩy ra, Bành Quân sắc mặt kính cẩn, chỉ một nam một nữ đứng ở đằng sau, cười nói:
- Lãnh đạo, Trưởng phòng văn phòng Tỉnh ủy Trương và Trưởng phòng Đoàn Tỉnh ủy Lãnh đến đây tìm anh. Tôi liền dẫn họ vào gặp anh.

Thấy Trương Lâm Lâm và Lãnh Lực em Lãnh Mai, An Tại Đào đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười to lên:
- Lâm Lâm, Lãnh Lực, mau vào đi. Bành Quân, mau rót trà cho lãnh đạo tỉnh.

Tuy rằng năm ngoái đã cộng tác với An Tại Đào một thời gian, theo lý mà nói thì cũng khá quen thuộc. Nhưng An Tại Đào hiện giờ dù sao cũng là một Phó chủ tịch quyền thế hiển hách của một thành phố cấp địa (thành phố cấp 3), Trương Lâm Lâm trong lòng cũng có chút khẩn trương.

Thấy An Tại Đào vẫn bình dị, gần gũi như trước, tâm tình Trương Lâm Lâm cũng thả lỏng hơn. Cô âm thầm nhìn Lãnh Lực rồi hai người cùng bước vào, cười nói:
- Chủ nhiệm An, à không, Phó chủ tịch thành phố An, chúng tôi đến thăm anh.

- Với tôi mà còn khách sáo như vậy sao? Đến đây ngồi đi. Lãnh Lực, hút thuốc chứ?
An Tại Đào thân thiết vỗ bả vai An Tại Đào. Lãnh Lực và Lãnh Mai từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau, có thể nói Lãnh Mai là người thân duy nhất của Lãnh Lực.

Nhưng ngoài mặt, Lạnh Lực lại theo đúng trình tự cán bộ lãnh đạo, tỏ ra kính cẩn đối với An Tại Đào, có chút câu nệ nói:
- Cám ơn Phó chủ tịch thành phố An, tôi không hút thuốc.

- Sao lại không hút thuốc?
An Tại Đào đột nhiên nhíu mày, kinh ngạc nói:
- Tôi nhớ là khi còn ở tỉnh, cậu có hút thuốc mà.

An Tại Đào cố ý điều tiết không khí, nói cười chân thành, khiến tâm trạng căng thẳng của Lãnh Lực cũng dần dần bình ổn xuống, đang muốn nói gì thì lại nghe Trương Lâm Lâm cướp lời:
- Phó chủ tịch thành phố An, anh ấy đang cai thuốc lá.

- Haha, cai thuốc lá rất tốt. Hút thuốc là có hại cho sức khỏe.
An Tại Đào cười nói:
- Như thế nào, không cần khách khí đâu. Hai vị tìm tôi có việc gì?

Lãnh Lực đỏ mặt lên, cổ họng như ứ lại, một câu cũng không nói nên lời, âm thầm liếc mắt nhìn Trương Lâm Lâm.

Trương Lâm Lâm thoáng chút do dự, rồi lại cười hì hì:
- Phó chủ tịch thành phố An, hai chúng tôi sẽ kết hôn.

- Ồ, đây là chuyện tốt. Chuyện vui của hai người nhất định phải cho tôi biết. Tôi sẽ tặng cho hai người một phần sính lễ.
An Tại Đào khoát tay nói:
- Nhưng đầu tiên cũng xin chúc mừng hai người.

- Hihi, Phó chủ tịch thành phố An, chúng tôi nào dám nhận quà của anh chứ.
Trương Lâm Lâm đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng nói:
- Là như vầy, Phó chủ tịch thành phố An, chúng tôi đến tìm anh là cũng để bàn bạc một chuyện. Anh xem, chúng tôi đều đã trưởng thành, ở Tỉnh ủy vẫn chưa được đề bạt gì cả. Tôi là nữ thì cũng cho qua, nhưng anh ấy cũng đã hơn ba mươi, tham gia công tác nhiều năm như vậy mà cũng chỉ là một cán bộ cấp phòng nho nhỏ. Cứ như vậy thì biết đến bao giờ mới có ngày ngẩng đầu lên.

- Ở cơ quan thì biết đến bao giờ, cho nên hai chúng tôi nghĩ có nên xin điều ra Tỉnh ủy, đến tìm một đơn vị khác hay không?
Trương Lâm Lâm nói xong thì quay đầu lại nhìn Lãnh Lực, dường như nhớ đến điều gì nên trong lòng cảm thấy có chút không cao hứng.

Kỳ thật thì hai người đến Phòng Sơn là tìm Lãnh Mai. Hai người cảm thấy vô vọng khi muốn được đề bạt lên cơ quan lớn ở Tỉnh nên nghĩ đến tìm Lãnh Mai, khiến Lãnh Mai tìm cho hai người một đơn vị tốt, rồi ở lại Phòng Sơn kết hôn. Trương Lâm Lâm nghĩ rằng, Lãnh Mai dù sao cũng là Phó chủ tịch thành phố Phòng Sơn, một chuyện như vậy thì cô chỉ cần gọi điện thoại là xong.

Tâm tư của Trương Lâm Lâm, Lãnh Lực cũng tán thành. Y cũng muốn ở cạnh chị mình công tác. Chị em từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, có thể ngày nào cũng gặp là một chuyện vô cùng tốt.

Nhưng không nghĩ đến, Lãnh Mai nghe xong hai người nói thì không đáp ứng yêu cầu của hai người, còn hung hăng thuyết giáo cho hai người một trận, nói họ mơ mộng hão huyền.

Trương Lâm Lâm có chút tức giận liền chạy đến tìm An Tại Đào. Phụ nữ dù sao trực giác cũng nhạy hơn đàn ông. Trương Lâm Lâm mơ hồ cảm giác Lãnh Mai và An Tại Đào quan hệ không tầm thường. Cô nghĩ rằng, An Tại Đào khẳng định sẽ giúp hai người.

Trương Lâm Lâm tuy rằng không có nói rõ, nhưng An Tại Đào vẫn hiểu rõ tâm tư của cô. Hơn nữa, hắn cũng đoán được, bọn họ nhất định là vừa mới bị Lãnh Mai từ chối.

An Tại Đào rất hiểu tính tình của Lãnh Mai. Cô nhất định là sợ người khác nói ra nói vào. Hơn nữa, cô tuy là Phó chủ tịch thành phố, nhưng trong tay cũng không nhiều thực quyền. Nếu muốn đem Lãnh Lực và Trương Lâm Lâm về đây thì khó khăn cũng không ít.

An Tại Đào trầm ngâm một chút.

Thấy An Tại Đào trầm ngâm không nói, Trương Lâm Lâm có chút không yên trong lòng, lại còn cảm giác bất an. Kỳ thật cô cũng là nhất thời kích động mà chạy đến đây, cũng không ít nhiều nắm chắc. Hiện tại, ngồi ở đây mới nghĩ lại là mình khá liều lĩnh và mạo muội.

Lạnh Lực có chút bất an kéo vạt áo của Trương Lâm Lâm, ý là khẩn trương đi thôi. Sự việc lớn đến như vậy, chị mình không quan thì Phó chủ tịch An làm sao mà quản chứ?

An Tại Đào ngẩng đầu, nhìn hai người, rồi đột nhiên cười, sau đó gọi điện thoại cho Lãnh Mai.
- Lãnh Lực và Lâm Lâm đang ở đây, lát nữa tan tầm, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm. Người ta vợ chồng son vất vả đến Phòng Sơn một chuyến, chúng ta nhất định phải mời họ một bữa cơm.

Lãnh Mai cả kinh, vội vàng nói:
- Cái tên tiểu tử thối đó chạy đến tìm anh sao? Tiểu Đào, anh bảo họ mau chóng đi đi.

An Tại Đào cười ha hả:
- Được rồi, em không cần phải xen vào. Trong lòng anh tất có tính toán. Em nhớ kỹ, lát nữa tan tầm, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm Tây đi.

Nói xong, thì An Tại Đào mau chóng cúp điện thoại.

Nghe An Tại Đào gọi điện thoại, Trương Lâm Lâm cẩn thận vểnh tai lên nghe hắn nói chuyện với Lãnh Mai. Cô đầu tiên là xấu hổ, nhưng chợt có chút mừng thầm, nghe ý tứ của An Tại Đào dường như là muốn quản.

Quả nhiên, An Tại Đào đứng dậy, bước ra khỏi bàn làm việc, ngồi trước mặt hai người:
- Lãnh Lực, Lâm Lâm, hai người thật sự không muốn ở cơ quan à? Hai người cũng không nên hối hận, có thể vào Tỉnh ủy công tác là mơ ước của bao nhiêu người đấy.

Trương Lâm Lâm thở dài:
- Phó chủ tịch thành phố An, chúng tôi nếu ở lại cơ quan thì cả đời này xem như là xong rồi.

- Haha, cũng được. Cơ sở cũng có những chỗ tốt. Tuy nhiên, tôi cũng không tán thành hai người đến Phòng Sơn.

An Tại Đào lời vừa dứt thì Trương Lâm Lâm và Lãnh Lực đều cảm thấy chột dạ, nhưng chợt nghe An Tại Đào cười nói:
- Như vậy đi, tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp hai người điều đến thành phố Thiên Nam.

- Thiên Nam?
Trương Lâm Lâm và Lãnh Lực lập tức nhìn nhau vui mừng. Mục đích của hai người là có thể lăn lộn ở một đơn vị thực tế và thực quyền. Nếu có thể ở lại Thiên Nam công tác thì đương nhiên là còn tốt hơn Phòng Sơn gấp trăm lần.

- Phó chủ tịch thành phố An, cũng không biết cảm ơn anh như thế nào.
Trương Lâm Lâm kích động nói:
- Cám ơn lãnh đạo!

An Tại Đào nhẹ nhàng cười:
- Tuy nhiên, hai người cũng đừng cao hứng quá sớm. Một đơn vị tốt không nhất định sẽ được, tôi chỉ nói là làm hết sức thôi.
Cùng Trương Lâm Lâm và Lãnh Lực nói chuyện phiếm một hồi, An Tại Đào liền ngay trước mặt hai người gọi điện thoại cho Chủ tịch thành phố Thiên Nam Trương Bằng Viễn.

Trương Bằng Viễn có được ngày hôm nay cũng có một phần nhờ An Tại Đào. Cho nên, mối quan hệ giữa hai người cho đến nay vẫn rất thân thiết. Chuyện này không nói, con trai Trương Bằng Viễn có thể xuất ngoại du học, cũng là kết quả do An Tại Đào thao tác, và còn có Trần Cận Nam đứng ở sau lưng.

Cho nên, Trương Bằng Viễn rất sảng khoái đáp ứng yêu cầu của An Tại Đào. Là một lãnh đạo cấp thứ trưởng, nắm trong tay quyền to ở thành phố Thiên Nam, Trương Bằng Viễn ở thành phố an bài hai người vào cũng chẳng là việc khó. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK