An Tại Đào cười cười, cũng không nói gì nữa. Khảo hạch cán bộ chẳng qua chỉ là hình thức, nhưng nếu ở Huyện muốn làm thật, khẳng định sẽ có không ít người đi tìm quan hệ, “Tìm nơi nương tựa” làm một số hành động sau lưng. Phải biết rằng, khảo hạch cán bộ cho dù chỉ là hình thức, nhưng nếu Huyện ủy muốn động vào ai thì khảo hạch lại là một cái cớ.
Mã Hiểu Yến nuốt miếng cơm cuối cùng, đột nhiên mặt đỏ lên, nhẹ nhàng nói:
- Lãnh đao, tôi hôm nay qua giúp ngài thu dọn nhà cửa một chút. Phỏng chừng ngài ở nhà một mình cũng lười quét dọn, tiện giặt cho ngài ít quần áo.
An Tại Đào ngẩn ra, vốn định từ chối, nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng của Mã Hiểu Yến, hắn cảm thấy mềm nhũn. Biết mình gần đây có chút xa lánh cô, Mã Hiểu Yến trong lòng khẳng định là cảm thấy có chút không yên tâm.
Hắn cười cười:
- Được, buổi chiều làm xong chúng ta cùng đi ăn cơm, sau đó về nhà tôi chơi.
Thấy An Tại Đào đồng ý, Mã Hiểu Yến trong lòng thấy an tâm không ít, cũng thấy rất vui mừng. Cô dịu dàng nhìn An Tại Đào một cái, bưng khay cơm của mình đứng lên rời đi.
Từ sau khi không làm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, Mã Hiểu Yến bởi vì quan hệ, không thể giống như trước cả ngày ở bên An Tại Đào. Tuy rằng biết rõ ở Ban Tổ chức cán bộ sẽ có tiền đồ, nhưng cô trong lòng lại không thấy vui. Hơn nữa, gần đây An Tại Đào dường như mờ hồ có chút xa cách, điều này làm cô càng cảm thấy bất an.
Buổi chiều, An Tại Đào ngồi trong phòng làm việc, lẳng lặng xem danh sách cán bộ cấp phòng của các xã, thị trấn của Huyện mà Đồng Hồng Cương đưa tới. Lúc này đây, hắn thật sức muốn điều chỉnh bộ máy lãnh đạo các xã, thịt trấn một chút. Về phần có làm “Giết gà dọa khỉ” hay không thì phải xem tình hình khảo hạch cụ thể rồi quyết định.
Ngẫm nghĩ một chút, An Tại Đào cầm điện thoại lên gọi cho Đồng Hồng Cương:
- Lão Đồng, ông lại đây một chút.
- Vâng!
Đồng Hồng Cương không dám chậm trễ, buông điện thoại khẩn trương gõ cửa tiến vào:
- Bí thư An, ngài tìm tôi?
- Lão Đồng, ngồi đi, chúng ta nói chuyện mấy câu.
An Tại Đào giơ bản danh sách trong tay lên:
- Ông công tác ở Huyện đã một thời gian dài, ông hãy nói qua với tôi một chút về tình hình cụ thể của cán bộ các xã, thị trấn. Ví dụ như thời hạn giữ chức đã lâu có những người nào?
Đồng Hồng Cương giật mình, thầm nghĩ: “Xem ra Bí thư An thật muốn điều động cán bộ phía dưới, xem tư thế của anh ta, chỉ e động tác sẽ không nhỏ”.
Đồng Hồng Cương trầm ngâm một chút, suy nghĩ kín kẽ rồi nói:
- Bí thư An, tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm. Ngài có muốn lấy danh sách từ chỗ Ban tổ chức cán bộ không? Tôi sẽ đến nói với Trưởng ban Mã.
An Tại Đào lắc lắc đầu:
- Không cần, chúng ta chỉ là nói chuyện phiếm mấy câu thôi. Ha ha, nếu thông qua Ban tổ chức cán bộ thì phải là công việc chính thức rồi. Tôi hôm nay ngồi nghĩ lại, tuy rằng đến công tác ở Huyện đã mấy năm, nhưng đối với tình hình cụ thể của các cán bộ phía dưới còn nắm chưa rõ. Ông cũng không cần suy nghĩ nhiều, cũng đừng căng thẳng, chúng ta chỉ là nói chuyện vui thôi mà.
Đồng Hồng Cương trong lòng âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ: “Anh như vậy không phải làm khó tôi hay sao?”
Nhưng trong lòng thì nghĩ vậy, ngoài miệng vẫn tươi cười:
- Bí thư An, theo những gì tôi được biết, các phòng ban của Huyện, đại bộ phận các trưởng phòng đều tầm trung tuổi, trong đó sắp về hưu có khoảng 5, 6 người. Ví dụ như Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng Tề Đan Chi, Trưởng phòng công an Huyện Vi Chi Kiến, Phòng lâm nghiệp cũng có mấy phó phòng và nghiên cứu viên...
Các xã, thị trấn phía dưới thì cũng không có mấy ai. Các Bí thư, Chủ tịch xã, thị trấn đều không lớn tuổi lắm.
- Có đồng chí nào năng lực đặc biệt mà bởi vì một số nguyên nhân nào đó mà thời gian dài không được đề bạt không?
An Tại Đào yên lặng nghe, đột nhiên lại hỏi một câu.
Đồng Hồng Cương trong lòng vừa động, trong lúc nhất thời không hiểu được suy nghĩ thực sự trong lòng An Tại Đào, liền ngẫm nghĩ một chút, cười nói:
- Bí thư An, có một đồng chí như vậy, tên là Cúc Lượng, là một nhân tài của Huyện ta, từng là Phó chủ nhiệm Ủy ban kinh tế Huyện, nhưng bởi tính tình quật cường nên bị Tôn Cốc chèn ép. Ông ta là thạc sĩ đại học Đông Sơn, rất hiểu biết về kinh tế, có năng lực, tinh thần làm việc tốt, chỉ là tính tình quá thẳng thắn nên xử lý các mối quan hệ từ trên xuống dưới không được tốt.
An tại Đào ồ một tiếng, cười cười:
- Ừ, lão Đồng, ông bớt chút thời gian lập cho tôi một bản danh sách căn cứ vào sự hiểu biết của ông, liệt kê xem ở các lĩnh vực công tác của Huyện có những nhân tài nào, sở trường là gì, chúng ta sẽ nghiên cứu xem có thể bồi dưỡng người tài hay không. Lão Đồng à, Huyện chúng ta đang bước vào thời kỳ phát triển kinh tế, nhân tài vô cùng cần thiết.
Đương nhiên, đây chỉ là ý của cá nhân tôi, không có qua Huyện ủy thảo luận. Tạm thời làm một bản điều tra nghiên cứu, không cần phải nói ra ngoài.
Tuy rằng An Tại Đào thanh âm rất ôn hòa, khuôn mặt luôn mỉm cười, nhưng Đồng Hồng Cương không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy kính cẩn nói:
- Xin Bí thư An yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức chuẩn bị tốt tài liệu.
An Tại Đào ha hả cười:
- Tốt lắm, đi đi. À đúng rồi, ông nhìn lịch công tác của tôi rồi sắp xếp một chút, lúc nào tôi không bận lắm thì sắp xếp cho tôi gặp Cúc Lượng. Nếu quả thật là một nhân tài như vậy, có cứng đầu đến đâu chúng ta cũng không sợ. Ha ha.
Đồng Hồng Cương trong lòng vui vẻ, biết cơ hội của Cúc Lượng đã tới, ông ta khẩn trương gật gật đầu.
- Tôi biết rồi, Bí thư An.
Cúc Lượng với Đồng Hồng Cương là quan hệ thông gia, nói chính xác thì là em trai của vợ Đồng Hồng Cương. Năm đó là nhân tài của Huyện, ở Ủy ban Kinh tế Thương mại phát triển rất nhanh, nhưng do tính tình quá cứng đầu nên đã đắc tội với Bí thư huyện ủy Tôn Cốc, bị Tôn Cốc điều đến Phòng lưu trữ làm một Phó chủ nhiệm nhàn rỗi, xếp hạng gần cuối.
Sau khi Đồng Hồng Cương đi rồi, An Tại Đào lập tức gọi điện thoại cho Mã Hiểu Yến:
- Hiểu Yến, cô có biết người tên Cúc Lượng của Phòng lưu trữ không?
Mã Hiểu Yến ngẩn ra, chợt cười nói:
- Tôi có biết anh ta, lãnh đạo, sao lại hỏi đến anh ta? Đây chính là nhân vật nổi tiếng cứng đầu của huyện chúng ta, đến Tôn Cốc mà cũng dám mắng. Nghe nói lúc ấy bởi một việc thu hút đầu tư nào đó, anh ta đã trực tiếp xông đến phòng làm việc của Tôn Cốc, đập bàn rầm rầm mắng y, khiến Tôn Cốc tức giận đến thiếu chút nữa khai trừ anh ta ra khỏi Đảng.
- Ồ, nghiêm trọng như vậy sao?
An Tại Đào cười cười:
- Nhưng tôi nghe nói, người này là một thạc sĩ kinh tế rất giỏi?
- Năng lực rất mạnh, chỉ có điều cá tính cũng quá mạnh mẽ. Lãnh đạo, không thích hợp làm trong quan trường, tôi thấy anh ta thích hợp làm kinh doanh hơn.
Mã Hiểu Yến do dự một chút:
- Lãnh đạo, người đó là em vợ Đồng Hồng Cương, có phải ông ta đề cử với ngài hay không?
An Tại Đào ngẩn ra:
- Em vợ Đồng Hồng Cương? Ái chà, thú vị đây.
Vậy đi, Hiểu Yến, cô lập danh sách tất cả các nhân vật số một của các Phòng, các xã và thị trấn cho tôi, phân loại theo loại hình và trình tự, ví dụ như tuổi tác, bằng cấp, sở trường lĩnh vực nào...Tạm thời đừng cho người ngoài biết chuyện này, tôi muốn nắm tình hình cơ bản một chút.
Nghe An Tại Đào kiên quyết không muốn cho người ngoài biết, Mã Hiểu Yến không dám trái nửa lời, cũng là âm thầm thở dài, biết người đàn ông trong lòng mình đang muốn thi hành thủ đoạn thống trị mạnh mẽ, cứng rắn.
Mã Hiểu Yến buông ống nghe, đột nhiên tự giễu mình, thầm nghĩ: “Dù sao hắn cũng là một Bí thư Huyện ủy cao cao tại thường, tâm tư của hắn không phải là mình có thể hiểu rõ được. Sau khi ổn định cục diện, hắn muốn tiến hành “thay máu” bộ máy lãnh đạo trong toàn bộ huyện, đó cũng là hợp lý. Chỉ có điều, có những người điều chỉnh cán bộ là vì mưu lợi, còn đối với An Tại Đào, điều chỉnh cán bộ là vì sự nghiệp chung”.
Buổi chiều tan làm, An Tại Đào không cần Hoàng Thao lái xe mà tự mình lái xe. Hoàng Thao vừa thấy lãnh đạo không cần mình lái xe, ngay lập tức hiểu là lãnh đạo muốn làm việc mà không muốn người khác biết, nên ngoan ngoãn giao chìa khóa xe cho hắn, sau đó đi về nhà.
An Tại Đào cùng Mã Hiểu Yến đến một nhà hàng ăn cơm, sau đó về nhà An Tại Đào. Vừa mới vào cửa, Mã Hiểu Yến đã nhìn xung quang, không khỏi kinh ngạc thốt lên:
- Lãnh đạo, nhà ngài khá sạch sẽ đấy, không nghĩ ngài cũng biết dọn nhà cửa.
An Tại Đào cười cười:
- Tôi làm gì biết dọn nhà. Cơ bản là thời gian này tôi ít ở nhà, chỉ có về ngủ thôi, nhà giống như một khách sạn, tự nhiên sẽ không bừa bãi.
Mã Hiểu Yến hì hì cười, thay dép lê cởi áo khoác, hướng phòng vệ sinh đi đến:
- Tôi đi giặt quần áo, còn khăn trải giường, ga gối nào trong nhà thì mang ra cho tôi giặt luôn.
Nhớ ra mình có vứt đồ lót trong phòng vệ sinh, An Tại Đào có chút xấu hổ ngăn Mã Hiểu Yến lại:
- Hiểu Yến, không cần, để tôi tự giặt được rồi.
Mã Hiểu Yến cười cười, lách qua An Tại Đào đi vào phòng vệ sinh, nhìn nhìn, lại ló đầu ra cười nói:
- Đồ lót của ngài cũng cần phải giặt rồi, nhất là bít tất.
An Tại Đào xấu hổ xoa tay, đi qua nói:
- Hiểu Yến...
- Lại còn ngại sao?
Trong tình cảnh này, Mã Hiểu Yến cũng dần thả lỏng, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều:
- Đối với tôi còn khách khí gì nữa.
Nói xong, Mã Hiểu Yến đột nhiên đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống, vân vê góc áo của mình, không dám ngẩng lên nhìn vào ánh mắt An Tại Đào. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK