Mục lục
[Dịch] Quan Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tin An Tại Đào chuyển lên làm Phó chủ tịch thành phố truyền đi rất nhanh. Lúc đầu, nghe được tin này, Mã Hiểu Yến thấy khó tin, bởi vì cô cảm thấy nếu An Tại Đào thật sự muốn chuyển đi, chắc chắn phải báo cho cô biết.

Nhưng trong lòng cô lại thấy không yên, hai ngày nay đi làm trong tâm trạng bất định, muốn gọi điện hoặc trực tiếp tới hỏi An Tại Đào, nhưng lại sợ khiến làm hắn khó chịu, cho nên vẫn cứ do dự.

Nhưng cô hoàn toàn không biết, trong mấy ngày cô đang do dự này, An Tại Đào đang vì chuyện rời khỏi Quy Ninh của hắn mà lại một lần nữa lo bố trí, sắp xếp ổn thoả mọi việc trước khi đi hẳn.

Hắn phải đi, nhưng trước đó hắn phải “lót đường” thật tốt cho người của mình. Hiện giờ, cấp dưới chân chính của hắn và cần hắn sắp đặt và “lót đường” chỉ có bốn người, đó là Mã Hiểu Yến, Tôn Hiểu Linh, Bành Quân và Đồng Hồng Cương.

Bành Quân là thư ký của hắn, An Tại Đào đã hỏi qua ý kiến của cậu ta, Bành Quân không muốn ở lại, sẵn lòng cùng đi với hắn. Một khi Bành Quân đã nói như vậy, An Tại Đào cũng chiều ý cậu ta.

Đương nhiên, nếu Bành Quân không muốn tiếp tục làm thư ký, An Tại Đào cũng sẽ sắp xếp cho cậu ta một vị trí, ít ra thu xếp để cậu ta trở thành nhân vật số một có thực quyền ở một cơ quan nào đó ở Quy Ninh, đối với An Tại Đào không phải là vấn đề gì lớn. Nhưng rõ ràng là Bành Quân xem trọng tương lai sau này của An Tại Đào, càng mong muốn ở lại bên cạnh hắn.

Vấn đề của Tôn Hiểu Linh cũng không lớn, cô đã là Uỷ viên thường vụ Huyện uỷ kiêm nhân vật đứng đầu Khu kinh tế mới Tư Hà, ngay cả không còn sự che chở của An Tại Đào, cô cũng có thể vững vàng công tác. Chỉ cần không phạm sai lầm về chính trị, ở huyện làm vài năm, sau đó rất có khả năng được lên chức.

Vấn đề của Đồng Hồng Cương cũng vậy, chỉ cần An Tại Đào được điều đi, bộ máy Huyện uỷ nhất định sẽ có thay đổi. Trước tiên An Tại Đào “lót đường” cho y, đưa y vào Uỷ viên thường vụ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Chỉ có Mã Hiểu Yến khiến An Tại Đào hơi đau đầu. Theo kế hoạch ban đầu, hắn định để Mã Hiểu Yến tiếp nhận chức Trưởng ban tổ chức của Trần Tân, nhưng với tình hình này, nếu trước đi, hắn giao cho cô một vị trí cấp phó huyện, sắp tới cô có thể nhận được vị trí đó như ý muốn hay không là điều rất khó nói trước...

Đối với “đường ra” cho Mã Hiểu Yến, An Tại Đào do dự thật lâu, cân nhắc rất kỹ. Từ đó có thể thấy trong lòng hắn, thật ra Mã Hiểu Yến cũng chiếm một vị trí khá quan trọng. Dù sao, ân cứu mạng cùng với thâm tình của cô cùng hoà quyện, khiến hắn cảm động và khó có thể quên được.

An Tại Đào là người vô cùng ghi nhớ tình nghĩa. Mã Hiểu Yến và Tôn Hiểu Linh quan hệ thân thiết với hắn thì không cần phải nói rồi, ngay cả với Đồng Hồng Cương hắn cũng có tính toán đâu vào đó. Đồng Hồng Cương theo hắn làm tuỳ tùng, chia sẻ rất nhiều công tác hằng ngày cho hắn. Dù sao bây giờ tuổi anh ta cũng đã lớn, nếu lại tiếp tục cương vị Trưởng phòng, sau này cùng lắm là có thể lên đến cấp phó huyện, đời này coi như xong.

Mã Hiểu Yến ngồi trong phòng làm việc xem tài liệu, nhưng ánh mắt đặt vào tài liệu mà đầu óc thì phiêu lãng tận đâu đâu.

- Re…e…eng!

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Mã Hiểu Yến giật thót mình. Mặt mày thất sắc, cô lấy tay vỗ vỗ ngực, chậm rãi nhấc điện thoại lên. Không ngờ là điện thoại của Phòng cán bộ 1 thuộc Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ.

- Xin chào, tôi là Mã Hiểu Yến.

- Ha ha, xin chào, Trưởng ban Mã, tôi, Tần Quân Phòng cán bộ 1 Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ đây.

- A, xin chào Trưởng phòng Tần, có phải lãnh đạo lại giao công tác cho chúng tôi? Hì hì, tôi xin chăm chú lắng nghe!

Mã Hiểu Yến cười cười, nói đùa với Tần Quân. Người trong hai cấp Ban tổ chức cán bộ thường xuyên gọi điện qua lại, giao tiếp rất nhiều lần, Mã Hiểu Yến làm Phó ban tổ chức Thành uỷ Quy Ninh, đương nhiên là rất quen biết Tần Quân.

Tần Quân mỉm cười, nói đùa với Mã Hiểu Yến vài câu, sau đó đột nhiên hạ giọng nói:

- Chúc mừng Trưởng ban Mã. Trước hết chúc mừng cô, thăng chức sau làm lãnh đạo cũng đừng quên bạn cũ!

Trong lòng Mã Hiểu Yến chợt căng thẳng, lại giật mình:

- À, Trưởng phòng Tần, anh nói cái gì vậy? Tôi có gì mà chúc mừng, anh là lãnh đạo cấp trên cũng đừng trêu đùa cấp dưới như tôi chứ!

Tần Quân cười ha hả, khẽ nói:


- Trưởng phòng Mã, chúng ta đều làm công tác tổ chức, điều này có ý nghĩa gì, không cần tôi phải nói chứ? Ha ha, cho nên tôi mới nói chúc mừng. Đúng rồi, tôi quên nói chuyện chính, Trưởng ban Trương muốn tìm cô nói chuyện tổ chức vào hai giờ chiều nay, hy vọng cô đến đúng giờ.

Mã Hiểu Yến hơi hồi hộp, vội liên tục nói lời cảm tạ:

- Cảm ơn Trưởng phòng Tần đã quan tâm. Cảm ơn, hôm nào mời anh đến thành phố ăn cơm!

- Khách sáo, khách sáo quá!

Tần Quân cười ha hả gác điện thoại. Y gọi điện tới, mục đích trước hết là để thông báo cho Mã Hiểu Yến, thứ hai là cố tình thể hiện “thiện ý”, để Mã Hiểu Yến nhận một chút ân tình của y.

Quan hệ giữa người với người trong quan trường là tế nhị đến mức như vậy, làm sao Mã Hiểu Yến có thể không biết. Tuy rằng chưa chắc cô đã thật sự cảm kích Tần Quân, nhưng ngoài miệng thì cũng phải nói rất nhiều lời khách sáo.

Buông điện thoại, khuôn mặt thanh tú hơi đỏ lên, giờ cô mới biết tin An Tại Đào thăng chức là thật, mà hắn đã lặng lẽ sắp xếp cho mình một con đường để xoay trở.

Cấp phó huyện sao? Ánh mắt Mã Hiểu Yến như ngưng lại, nhưng cô chợt nhận ra, cái cấp bậc mà cô chờ đợi đã lâu để đạt được, lại không gây cho cô một sự vui sướng lớn lao như cô tưởng tượng. Trong lòng cô vẫn man mác nỗi thương cảm vì biết rằng người đàn ông của lòng mình sắp rời đi, mà giấc mộng mình được ở lại bên hắn công tác đã hoàn toàn tan biến.

Thật ra, Mã Hiểu Yến muốn cùng An Tại Đào rời khỏi Quy Ninh, nhưng chính cô cũng hiểu được, khả năng này là rất thấp, ít nhất, trước mắt là không được. Trừ phi trong tương lai, An Tại Đào có thể trở thành nhân vật số một của thành phố Phòng Sơn, hẳn là lúc đó sẽ không có bất cứ trở ngại nào ngăn cản hắn điều mình đến bên cạnh hắn.

Mã Hiểu Yến gọi di động cho An Tại Đào, giọng cô hơi nghẹn ngào.

- Anh muốn đi à?

An Tại Đào nghe trong giọng nói của cô vẻ lưu luyến và thương cảm, thầm thở dài, nói:

- Hiểu Yến, đừng như vậy. Tôi chỉ rời khỏi Quy Ninh mà thôi, tôi công tác ở thành phố, chúng ta vẫn gặp nhau rất dễ dàng. À, đúng rồi, Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ có tìm cô nói chuyện chưa?

Mã Hiểu Yến sâu kín thở dài:

- Thật ra tôi muốn cùng đi với anh, anh đến đâu, tôi cũng sẽ đến đó.

An Tại Đào lặng im một lúc, rồi nói một cách nhẹ nhàng:

- Hiểu Yến, cô hiểu mà, tạm thời còn chưa được, sau rồi hãy nói.

- Không, anh nhất định phải hứa với tôi, tương lai điều kiện thuận lợi, anh phải điều tôi đến chỗ anh!

Mã Hiểu Yến luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng An Tại Đào, hắn nói gì cô đều nghe nấy, nhưng hôm nay giọng cô có phần bướng bỉnh và làm nũng. An Tại Đào đành phải trả lời đồng ý.



Tối hôm qua Trương Bằng Viễn trở về tỉnh nhà, sáng hôm nay cũng không đi làm, mà đi thẳng đến văn phòng của Trần Cận Nam. Đẩy cửa ra, Trần Cận Nam mỉm cười, không ngờ đứng dậy chủ động chào hỏi:

- Đồng chí Bằng Viễn, mời ngồi.

Trong lòng Trương Bằng Viễn hơi có chút kích động, ông ta rất hiểu cách đối nhân xử thế của Trần Cận Nam. Trần Cận Nam rất có có uy, rất có thế lực, là Trưởng ban tổ chức cán bộ - một trong các chức vụ trọng yếu của tỉnh, nắm giữ quyền điều phối cán bộ toàn tỉnh, cán bộ cấp sở vào văn phòng, căn bản là ông không đứng dậy. Sở dĩ đối với với mình dặc biệt như thế, đó là vì con ông ấy-An Tại Đào.

Hiện giờ hai nhà quan hệ rất sâu, lại có An Tại Đào và Trương Hạo, coi như là anh em. Trong trường hợp riêng tư, cách xưng hô của Trương Bằng Viễn xưng hô đối với Trần Cận Nam cũng có thể tuỳ ý một chút. Trương Bằng Viễn mỉm cười, đến ngồi xuống ghế sô pha, không nói gì thêm vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề:

- Anh Cận Nam, tôi là vì Tiểu Đào mà tới.

Hiện nay, thành phố chúng ta có một Phó chủ tịch thành phố lùi về tuyến hai, trước mắt điều kiện đã chín muồi, tuy Tiểu Đào hơi ít tuổi, nhưng thành tích rất tốt, năng lực công tác rất mạnh, hơn nữa tôi ở thành phố đề cử, tôi cho rằng, Tiểu Đào đã có thể lên thành phố công tác.

- Chưa đến ba mươi tuổi, mà đã là Phó chủ tịch thành phố, nói một cách nghiêm khắc, đó là nhờ có sự chiếu cố,

Trần Cận Nam thở dài:

- Cuối cùng thì tôi còn hơi băn khoăn, sợ sẽ khiến có người lời ra tiếng vào.

Đề bạt sử dụng cán bộ trẻ tuổi là chính sách mới của nhà nước, hơn nữa, Tiểu Đào là cán bộ hậu bị đã được đưa vào danh sách của Trung ương, tôi nghĩ, hắn là vấn đề không lớn.

Trương Bằng Viễn cân nhắc lời nói của mình, thật ra ông hiểu rõ, Trần Cận Nam mạnh mẽ, cứng rắn như vậy mà phải do dự không dứt trước sự thăng chức của con mình, đó là vì chức vụ của ông ta đang ở vào giai đoạn mấu chốt. Tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh!

- Không thể không nói, thằng bé Tiểu Đào này rất thông minh, toàn bộ những việc hắn làm được mấy năm nay ở Quy Ninh, đều thông qua giới truyền thông mà tuyên truyền ra ngoài, cùng lúc nâng cao sự nổi tiếng của Quy Ninh, mặt khác cũng khai thông cho tiền đồ của chính mình thêm rộng mở.

Trương Bằng Viễn nói tiếp:

- Mà trên thực tế, thành tích của cậu ấy là rõ như ban ngày. Quy Ninh đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, mang lại lợi ích thiết thực cho quần chúng nhân dân, được nhân dân khen ngợi. Bí thư Tiểu An của chúng ta danh vọng rất cao.

Vẻ mặt Trần Cận Nam thay đổi liên tục, trong lòng ông quả thật vẫn còn phân vân.

Tiền đồ của con mình quan trọng, nhưng tiền đồ của bản thân mình cũng rất quan trọng. Vào lúc này, ông có một sự lo lắng mơ hồ, nếu chuyện của An Tại Đào có gì sơ sót, sẽ khiến việc tiếp nhận chức Chủ tịch tỉnh của ông có thể gặp phải những trắc trở không lường trước được.

Theo ông thấy, chỉ cần ông có thể tiếp nhận chức Chủ tịch tỉnh, tiền đồ của An Tại Đào rốt cuộc là có bảo đảm. Hiện giờ hắn không làm Phó chủ tịch thành phố, sang năm sau làm cũng vẫn không sao.

Nghĩ đến đây, ông cười khổ một tiếng:

- Bằng Viễn lão đệ, tôi nghĩ thế này, Tiểu Đào dù sao vẫn còn trẻ tuổi, còn thiếu kinh nghiêm và sự từng trải, mà quan trường rốt cuộc luôn chú ý đến kinh nghiệm, mặc dù nó có thành tích nổi bật, có năng lực công tác, nhưng miệng người đáng sợ lắm!

Cho nên tôi chuẩn bị để nó trải qua một thời gian quá độ, “giảm xóc” một chút, không cần lập tức có được vị trí cao, trước mắt Tỉnh Đoàn đang thiếu một Phó bí thư. tôi đang cân nhắc xem hay là đưa nó đến đó làm trước, rèn luyện ở cơ quan Tỉnh uỷ một năm, sau đó, sau đó tồi tính!

Phó bí thư Tỉnh Đoàn? Trương Bằng Viễn giật mình. Phó bí thư Tỉnh Đoàn cũng ngang cấp với Phó giám đốc Sở, nhưng cấp Phó giám đốc Sở và Phó chủ tịch thành phố có khác nhau, không chỉ quyền lực lớn hơn, mà vị trí này không khiến người ta chú ý.

Trương Bằng Viễn trầm ngâm một lúc, cười nói:

- Anh Cận Nam, đó cũng là một biện pháp, không chừng là một lựa chọn tốt. Chỉ có điều, tôi lo là Tiểu Đào có bằng lòng hay không? Cậu ấy từng nhiều lần nói với tôi, cậu ấy kiên quyết phản đối vào cơ quan làm một cán bộ nhàn tản ngồi uống trà xem báo. Anh cũng nên hiểu, đứa nhỏ này thật ra là muốn làm công việc có tính thực tế, nếu anh muốn đưa cậu ấy tới cơ quan, chỉ sợ đối với cậu ấy, đó chỉ là lãng phí thời gian thôi.

Trần Cận Nam thở dài, sắc mặt dịu xuống:

- Bằng Viễn, cậu còn hiểu rõ về nó hơn cả tôi. Như vậy đi, cậu đừng nói trước chuyện này với nó, tôi sẽ suy nghĩ và cân nhắc thêm về việc này. Tuy Đảng ta trước giờ chú trọng chọn người hiền không tránh người có quan hệ thân thuộc, nhưng tôi làm Trưởng ban tổ chức cán bộ, cũng nên chú ý một sô nguyên tắc của tổ chức. Nếu nó không có chút năng lực, có chút thành tích, tôi cũng sẽ không để nó làm việc trong chính quyền, cứ ở lại toà soạn làm phóng viên không phải tốt hơn sao?

Trần Cận Nam lại thêm một câu. Trương Bằng Viễn thầm nhủ, ông anh cũng giả dối quá, trước mặt tôi mà còn giả bộ.

- Ha ha, anh Cận Nam, thật ra chúng ta có thể muốn được nhiều thứ lắm. Người khác xem chức vụ rất quan trọng, nhưng Tiểu Đào lại chưa chắc. Anh ngẫm lại xem, nếu cậu ấy không theo con đường chính trị mà theo kinh doanh, thì sẽ phát triển đến mức nào? Dựa vào số vốn hùng hậu sau lưng cậu ấy, với năng lực của Tiểu Đào, cậu ấy sẽ tiến rất cao, rất xa.

Chỉ có điều cậu ấy không giống người thường, đối với tiền tài không thật sự xem trọng, chỉ muốn làm điều gì đó có ích cho mọi người, chúng ta là bề trên của cậu ấy, lo “lót đường” cho cậu ấy cũng rất bình thường.

Trương Bằng Viễn phất tay, cười nói:

- Tôi hết sức tin tưởng, ở cương vị mới, Tiểu Đào sẽ mang lại cho chúng ta những niềm vui bất ngờ lớn hơn nữa.

Trần Cận Nam do dự một chút, cười cười:

- Ừ, Bằng Viễn, cho tôi thời gian suy nghĩ một chút, đợi hai ngày nữa, cũng không vội trong chốc lát được! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK