Từ khi An Tại Đào và Lãnh Mai vừa vào cửa, Lý Kiệt liền nhận ra Lãnh Mai. Cũng bởi vì như vậy, gã mới do dự mà không chủ động đi tới chào hỏi An Tại Đào. Hiện giờ thấy An Tại Đào mỉm cười, chỉ biết không sao, lúc này mới vội vàng dắt Phùng Viện Viện đứng dậy đi tới, cùng nhau cung kính nói:
- Bí thư Lãnh, Chủ tịch huyện An! Hai người cũng tới nơi này ăn cơm sao!
Lãnh Mai ngẩn ra, liếc mắt đánh giá hai người một cái, lại nhìn An Tại Đào.
An Tại Đào cười ha ha:
- Lý Kiệt, sao hai người cũng muộn như vậy mới đến ăn cơm? Ha ha, tới, nếu gặp, liền ngồi cùng nhau đi.
An Tại Đào ra hiệu bằng mắt với Lý Kiệt. Lý Kiệt hiểu được, An Tại Đào đây là sáng tạo một cơ hội cho gã tiếp cận và quen biết Bí thư Huyện ủy Lãnh Mai, gã âm thầm cảm kích trong lòng. Nhưng nhìn thần sắc lạnh lùng không mặn không nhạt của Lãnh Mai, gã và Phùng Viện Viện liền hơi xấu hổ, cũng không biết có nên ngồi hay không.
- Bí thư Lãnh, Lý Kiệt vốn là Phó Tổng Giám đốc công ty Dương Quang, trước tết âm lịch thi vào chính quyền, hiện giờ làm việc tại Phòng Xúc tiến đầu tư khu kinh tế mới, vị này là chính là Phùng Viện Viện vợ mới cưới của cậu ta, đang làm việc tại Phòng Khai phá Cục Tài chính.
An Tại Đào giới thiệu đơn giản một chút:
- Lý Kiệt là em trai một đồng sự khi tôi còn công tác ở Báo Tân Hải Thần, cũng là bạn của tôi, ha ha.
Nếu An Tại Đào không thêm vào một câu phía sau này, Lãnh Mai quả thật chưa chắc đã coi hai người Lý Kiệt ra gì, nhưng nếu An Tại Đào nói như vậy, đối với Lãnh Mai một lòng muốn “phát triển” tiếp cùng An Tại Đào mà nói, cô không thể không cho An Tại Đào vài phần mặt mũi.
Dường như cảm thấy cảm xúc dao động trong lòng mình, Lãnh Mai âm thầm đỏ mặt. Cô thở dài một cái, khuôn mặt lạnh lùng dần lộ ra một nụ cười thản nhiên, cố gắng thả lỏng giọng nói, dịu dàng, cười cười:
- Ồ, hóa ra là đồng chí của khu kinh tế mới, tới, hai vị cùng nhau ngồi đi.
...
...
Tuy rằng Lãnh Mai tận lực hạ thấp người, nhưng cao ngạo và thanh cao trong lòng vẫn khiến chô không thể nói chuyện thế nào. Cô nhiều lắm là ngẫu nhiên nói vài câu với Phùng Viện Viện, phần lớn thời gian đều tự ăn đồ ăn, sau đó yên lặng nghe An Tại Đào và Lý Kiệt đối thoại.
Ngay từ đầu câu nệ, tới sau rồi, Lý Kiệt cũng dần thả lỏng xuống. Dù sao gã cũng đã làm người quản lý cao tầng của xí nghiệp, gặp nhiều quen mặt, đối với Lãnh Mai cũng chỉ có khẩn trương trong nháy mắt mà thôi.
Đề tài cũng không biết như thế nào lại vây quanh vấn đề rượu nghiệp Quy Ninh. Thật ra An Tại Đào cũng chỉ là thuận miệng, nhưng sau khi Lý Kiệt nghe xong nói một phen lại khiến hắn sáng mắt, trong lòng đột nhiên lộ ra một ý niệm cổ quái.
- Lý Kiệt, vừa rồi cậu nói có thật sự hay không? Rượu trắng pha chế là bí mật sản xuất công khai trong ngành? Sao cậu lại biết được?
Nghe xong lời Lý Kiệt nói, An Tại Đào quả thật cảm thấy hơi bất ngờ. Mặc dù hắn có ưu thế tin tức tái sinh, nhưng dù sao hắn không phải thượng đế vạn năng, không có khả năng chuyện gì đều hiểu, đều tinh thông, cũng có rất nhiều tin tức lĩnh vực hắn không biết, ví dụ như quy tắc ngầm ngành ủ rượu này. Lúc trước Trương Quốc Lực cũng biện xưng pha chế rượu trắng là quy tắc ngầm của ngành sản xuất, nhưng An Tại Đào cũng không để trong lòng, cho rằng chẳng qua Trương Quốc Lực nói xạo mà thôi, nhưng vừa rồi Lý Kiệt nói như vậy, lại gợi lên hứng thú mãnh liệt cho An Tại Đào.
Không chỉ là An Tại Đào, ngay cả Lãnh Mai, cũng dựng lỗ tai lên lắng nghe.
- Anh An, lúc tôi ở Tân Hải không phải đi làm ở công ty cung cấp hệ thống nước uống sao, nhà máy rượu huyện Cao Lãm là một xí nghiệp gia nhập cổ phần tập đoàn cung cấp hệ thống nước uống Tân Hải, lúc ấy tôi ở văn phòng, thường xuyên qua lại, còn ở tại nhà máy rượu kia hơn nửa năm, đối với quy trình sản xuất và quản lý nhà máy rượu này cũng ít nhiều hiểu rõ một chút ---- có thể anh còn không biết, tất cả nhà máy rượu lớn nhỏ trong tỉnh Đông Sơn chúng ta có vài trăm nhà, gần như mỗi huyện đều có nhà máy rượu. Chỉ là tuy nhà máy rượu nhiều, nhưng đều không hình thành quy mô, năng lực sản xuất cũng không lớn, cũng không có kỹ thuật trung tâm, trên cơ bản đều mua rượu lẻ từ Tứ Xuyên về pha chế thành rượu thấp độ dán tên tiêu thụ, đây căn bản không phải bí mật gì cả.
Lý Kiệt cười ha ha:
- Chẳng qua, dân chúng không nhất định biết đâu.
Hiện giờ Lý Kiệt cũng không phải thằng nhóc chưa ráo máu đầu cái gì cũng không hiểu trước ia, trải qua kiếp sống quản lý cao tầng xí nghiệp 2 năm, gã đã hơi thành thục, phương diện quản lý xí nghiệp cũng có giải thích và ánh mắt độc đáo của mình.
Gã cười ha ha lại nói:
- Anh An, bài báo của Nhật báo Kinh tế tôi cũng xem qua, cá nhân tôi cho rằng, phóng viên viết bài thật ra cũng là người thường, bản thân bọn họ cũng không hiểu! Bọn họ nhắm vào đơn giản là hai “huyệt vị” lớn của rượu nghiệp Quy Ninh: thứ nhất, rượu nghiệp Quy Ninh không có bao nhiêu năng lực sản xuất, căn bản không xứng trở thành “vua quảng cáo CCTV”; thứ hai, rượu trắng Tư Hà đều là mua rượu từ Tứ Xuyên đến pha chế, cho nên chất lượng sản phẩm của rượu nghiệp Quy Ninh nhất định có vấn đề. Loại logic này hoặc kia thật ra rất hoang đường, có lẽ suy nghĩ ban đầu khi phóng viên viết bài không phải như thế, nhưng phần lớn độc giả chắc chắn đều hiểu theo như vậy... Đây là một con đường sai lầm của dư luận!
Trước mắt An Tại Đào sáng ngời, trong lòng đột nhiên nhảy lên. Hắn thật không ngờ, trong lúc vô ý nói vài câu tào lao với Lý Kiệt, không ngờ khiến hắn thông suốt. Đây đại khái chính là cố tình trồng hoa hoa không mọc, vô tâm cắm liễu liễu thành rừng đi.
Lý Kiệt “điểm đúng chỗ mấu chốt” chẳng những hiến An Tại Đào phấn chấn, cũng khiến Lãnh Mai nhìn gã với cặp mắt khác xưa. Lúc này cô mới cười cẩn thận liếc mắt đánh giá Lý Kiệt một cái, trong lòng âm thầm khen ngợi.
- Ha ha!
An Tại Đào cao giọng cười:
- Bà chủ, lấy hai chai bia tới ---- Lý Kiệt, tới, uống với tôi một chén.
Ăn uống hơn một giờ, lúc rời khỏi quán cơm nhỏ, đã là đêm khuya. Trong đó, An Tại Đào và Lý Kiệt cùng đi nhà vệ ính, sóng vai đi tiểu, An Tại Đào đột nhiên cười cười:
- Lý Kiệt, cậu có hứng thú quản lý nhà máy rượu hay không?
Lý Kiệt sửng sốt, mơ hồ đoán được dụng ý của An Tại Đào. Nhưng gã mới từ xí nghiệp đi vào chính quyền, sao có thể đồng ý trở lại xí nghiệp, thần sắc hơi khó xử.
An Tại Đào cười ha ha liếc Lý Kiệt một cái:
- Chúng ta không phải người ngoài, Lý Kiệt... Cậu phải biết rằng. Lúc trước tuy rằng cậu là Phó Tổng công ty Dương Quang, nhưng là ngoài biên chế ---- nhưng rượu nghiệp Quy Ninh lại là một doanh nghiệp nhà nước, hiện giờ cậu có thân phận chính quyền, lại đi vào đó nhậm chức, là có cấp bậc hành chính, cũng là cán bộ quản lý Huyện ủy... Cậu trở về suy nghĩ cẩn thận một chút, tốt nhất buổi sáng ngày mai cho tôi một câu trả lời thuyết phục!
...
...
An Tại Đào thình lình nảy ra một ý niệm trong đầu, ngay khi cùng Lãnh Mai chậm rãi trên đường trở về cùng trao đổi ý kiến một chút, đạt thành nhận thức chung. An Tại Đào cố ý để Lý Kiệt đi rượu nghiệp Quy Ninh trước làm một Phó Tổng, sau đó chờ quen thuộc tình hình, lại giao toàn bộ rượu nghiệp Quy Ninh cho hắn. An Tại Đào cảm thấy, Lý Kiệt có vài năm kinh nghiệm làm quản lý cao tầng xí nghiệp, lại rất có thiên phú phương diện quản lý xí nghiệp, nếu để hắn đi rượu nghiệp Quy Ninh, có lẽ chính là một lựa chọn thích hợp.
Đương nhiên, quan trọng nhất là, trong lòng An Tại Đào, Lý Kiệt so với những người khác càng khiến hắn yên tâm.
Lãnh Mai cũng không hiểu biết Lý Kiệt thế nào, chẳng qua đêm nay Lý Kiệt để lại cho cô ấn tượng tốt đẹp. thêm nữa, hiện giờ cô đã mất đi chủ ý, sinh ra tín nhiệm và ỷ lại mù quáng nào đó đối với An Tại Đào, nếu An Tại Đào đề nghị như thế, cô chỉ thoáng do dự một chút, cũng cười đáp ứng.
Buổi sáng ngày hôm sau, Phùng Viện Viện liền thúc giục Lý Kiệt gọi điện cho An Tại Đào. Phùng Viện Viện cảm thấy có thể đi doanh nghiệp nhà nước làm nhân vật số một, vừa có cấp bậc lại có ích lợi thực tế, là một vị trí không tồi. Tuy rằng hiện giờ rượu nghiệp Quy Ninh gặp phải nguy cơ thật lớn, nhưng không ai biết, ở huyện và ở thành phố không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không để doanh nghiệp này suy sụp.
- Anh ở cơ quan còn không biết ngày tháng năm nào mới lên được cấp Trưởng phòng, nhưng anh đi rượu nghiệp Quy Ninh, lập tức chính là cán bộ quản lý Huyện ủy cấp Trưởng phòng. Cái gọi là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, anh tùy tiện kiếm chút nước luộc cũng đủ chúng ta ăn uống cả đời.
Đây là lời Phùng Viện Viện nói với Lý Kiệt, không thể không nói, “quan điểm” của người phụ nữ này thật sự cực kỳ chính xác.
Mà cho dù rượu nghiệp Quy Ninh xong đời, bằng vào quan hệ giữa Lý Kiệt và An Tại Đào, hắn cũng sẽ lại an bài một vị trí cho Lý Kiệt. Đương nhiên, thông minh như Phùng Viện Viện, cô đã nhìn ra được, An Tại Đào đây là muốn Lý Kiệt tới thay hắn làm chút gì đó, với Lý Kiệt mà nói, không thể “không nhìn thấy”.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật huyện Quy Ninh do Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hồ Linh Linh dẫn đầu, gióng trống khua chiêng mà tiến vào tập đoàn công ti rượu nghiệp Quy Ninh. Mà tổ công tác do các bộ phận tài chính, thuế vụ, đất đai, kiểm toán liên hợp tạo thành, dưới sự dẫn dắt của Phó Chủ tịch thường trực huyện Cổ Trường Lăng dẫn dắt tiến vào lưu lại.
Trương Quốc Lực và một Phó Tổng Chu Vận bị tạm thời cách chức nhận điều tra, Giám đốc hành chính Cường Tiểu Cương và mười mấy người bị cảnh sát tạm giam mangn đi, trong nhất thời rượu nghiệp Quy Ninh ngừng sản xuất chỉnh đốn, ở vào giai đoạn bấp bênh loạn trong giặc ngoài.
Buổi chiều, Huyện ủy bổ nhiệm tổ chức và UBND huyện bổ nhiệm hành chính chùng nhau truyền xuống mệnh lệnh, cán bộ Lý Kiệt Phòng Xúc tiến đầu tư khu kinh tế mới, được bổ nhiệ làm Bí thư Đảng ủy, Phó Tổng Giám đốc tập đoàn công ty rượu nghiệp Quy Ninh. Lý Kiệt đã vào Đảng khi công tác ở công ty cung cấp hệ thống nước uống ở Tân Hairm coi như là Đảng viên lão thành lâu năm.
Trước khi Lý Kiệt đi nhậm chức, đặc biệt tới văn phòng An Tại Đào một chuyến. An Tại Đào đóng cửa lại nói chuyện hơn 1h với Lý Kiệt, mới an bài một Phó Trưởng Ban Tổ chức cán bộ và Chủ nhiệm văn phòng UBND huyện Mã Hiểu Yến cùng nhau đưa Lý Kiệt đi rượu nghiệp Quy Ninh nhậm chức.
An Tại Đào đưa ra cửa, cười cười:
- Lý Kiệt, tới rượu nghiệp Quy Ninh rồi, làm cho tốt, hỏi nhiều, xem nhiều, học nhiều, phát huy đầy đủ ưu điểm của cậu… Đừng khiến tôi thất vọng!
Sắc mặt Lý Kiệt hơi đỏ lên, gã nắm chặt tay, cúi đầu nói:
- Anh An, anh yên tâm, tôi sẽ không để anh thất vọng!
An Tại Đào gật đầu:
- Tôi đang sưu tập tư liệu tương quan phương diện rượu nghiệp, cậu cũng tìm giúp tôi một chút… Đồng thời, sau khi cậu đến nhận chức lập tấp triển khai công tác, lợi dụng quan hệ con người của rượu nghiệp Quy Ninh, nhanh chóng liên hệ nhà máy rượu khác trong tỉnh, tôi muốn dùng danh nghĩa UBND huyện Quy Ninh, mời nhà máy rượu khác mở một hội giao lưu kết nối ---- thao tác cụ thể như thế nào, tôi sẽ để Chủ nhiệm văn phòng UBND huyện Mã nói chuyện với cậu!
- Tôi đã biết.
Lý Kiệt đáp ứng xuống.
****
Ngoài trừ duy trì công tác cơ bản hằng ngày ra, hai ngày này, cơ quan trên dưới của Huyện ủy và UBND huyện Quy Ninh, dưới sự phối hợp chỉ huy của đích thân An Tại Đào, vận chuyển đủ mã lực, gần như đều dồn tất cả tinh lực lên chuyện tình rượu nghiệp Quy Ninh. Bởi một xí nghiệp mà vận dụng tới lực lượng hệ thống quyền lực của Đảng ủy chính quyền huyện, trong lịch sử thành phố Phòng Sơn coi như là lần đầu tiên thấy.
Đối với An Tại Đào mà nói, hiện giờ hết thảy cố gắng và công tác "bổ cứu" của hắn, đều không phải là vì cứu Lãnh Mai, mà là vì chính mình. Đương nhiên, hắn cũng không thể không kéo Lãnh Mai một phen, dù sao Lãnh Mai tồn tại, đối với hắn là có lợi. Nếu Lãnh Mai bị điều đi, một Bí thư Huyện ủy mới lại tới, chắc chắn không dễ dàng để hắn triển khai công tác ở Quy Ninh bằng Lãnh Mai.
Lực lượng quyền lực là vô cùng, mà hiệu suất công tác dưới thúc đẩy của quyền lực cũng là cực cao. Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện nghiêm khắc đốc xúc, tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tiến vào rượu nghiệp Quy Ninh ngày thứ ba, điều tra ra kết quả bước đầu, Trương Quốc Lực không chỉ bị thẩm tra có vấn đề lạm dụng chức quyền lâu dài, tham ô tài chính xây dựng công trình chuyên nghiệp, vi phạm thao tác quy định trong quá trình thay đổi chế độ xã hội, còn bị tra ra khoản tham, nữ sắc, dùng người không khách quan và nhiều phương diện khác. Có vấn đề cùng loại với gã, còn có hai Phó Tổng khác, thậm chí còn một số cán bộ trung tầng.
Thật ra, cho dù gã không có vẫn đề, cũng nhất định trở thành người chịu tội thay. Gã không nhận trách nhiệm, ai tới gánh vác đây? Chẳng lẽ muốn Lãnh Mai tới gánh vác? Đây là chê cười. Ngay cả Lãnh Mai đồng ý, bên trên cũng sẽ không đồng ý, bởi vì điều này quan hệ tới hình tượng chính phủ.
Lãnh Mai giận dữ, lúc này bắt đầu mời dự họp hội nghị thường vụ, hội nghị không đến mười phút, liền hình thành ý kiến xử lý nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán của Huyện ủy. Miễn chức Trương Quốc Lực, khai trừ Đảng viên, đợi điều tra rõ toàn bộ vấn đề sau đó giao cho cơ quan tư pháp, Phó Tổng Giám đốc Chu vận và Tiêu Dương bị miễn chức, đồng thời khai trừ Đảng viên, đều chuyển giao cơ quan tư pháp.
Buổi sáng.
An Tại Đào đang tra tìm một số tư liệu liên quan trên mạng, cửa bị gõ vang. Hắn buông chuột ra, mệt mỏi mà thở dài một cái, trầm giọng nói:
- Tiến vào!
Lý Kiệt và Mã Hiểu Yến một trước một sau tiến vào, xem ra là có chuyện tìm tới hắn báo cáo. Lý Kiệt cười chào một tiếng:
- Chủ tịch huyện An!
Mã Hiểu Yến mỉm cười đi đến, theo bản năng liền thuận tay cầm gạt tàn thuốc lá trên bàn làm việc của An Tại Đào chuẩn bị đi đổ, nhưng cô liếc mắt một cái, thấy bên trong tràn đầy tàn thuốc, không kìm nổi nhíu mày, nhẹ nhàng nói:
- Lãnh đạo, hai ngày này ngài hút nhiều quá, nhưu vậy không tốt đối với thân thể!
An Tại Đào cười ha ha, tránh né:
- Lý Kiệt, công tác bên kia thế nào, thích ứng chứ?
- Chủ tịch huyện An, tuy rằng rượu nghiệp Quy Ninh rất nhiều vấn đề, nhưng cũng không có nghiêm trọng như vậy. Hai ngày này tôi biết được một chút đại khái, quản lý nội bộ coi như chính quy, chỉ là suy nghĩ phát triển xuất hiện sai lệch thật lớn, quản lý tài vụ hỗn loạn ----- vấn đề chủ yếu hiện tại là vấn đề thị trường, tôi lo lắng một khi đã không có thị trường, dây xích tài chính sẽ đứt gẫy rất nhanh… Còn có vấn đề ngân hàng thúc giục khoản nợ!
Lý Kiệt do dự một chút:
- Ngoài ra, hạng mục khu vực rượu nghiệp kia, tôi cảm thấy không nên dừng thì tốt!
- Ồ? Vì sao nói như vậy?
An Tại Đào nhìn Lý Kiệt thật sâu.
- Chủ tịch huyện An, nơi này đầu tư thật lớn, nợ ngân hàng khoản vay gần 200 triệu, nếu dừng lại, đầu tư giai đoạn trước cũng sẽ bỏ đi. Hơn nữa, còn có thể lưu lại công trình chưa hoàn thành cho huyện. Vì phát triển lâu dài của rượu nghiệp Quy Ninh, tôi đề nghị huyện ủng hộ một chút, tiếp tục khởi công xây dựng.
- Nhưng, Lý Kiệt à, cậu phải biết rằng, danh tiếng rượu nghiệp Quy Ninh hiện giờ cực kỳ xấu, thị trường cực kỳ suy giảm, cho dù bước tiếp theo chúng ta khéo léo cứu vãn một bộ phận thị trường, nhưng vẫn không cần sản lượng lớn như vậy… Công trình này…
An Tại Đào trầm ngâm một chút, đột nhiên cười nói:
- Cậu có việc cứ nói thẳng, trước hết tôi nghe ý kiến của cậu!
- Chủ tịch huyện An, tôi có một ý tưởng chưa thành thục. Hạng mục này, có thể độc lập đưa ra thành lập một xí nghiệp đầu tư cổ phần, hấp dẫn một số tài chính bên ngoài tiến vào, lại để công nhân viên chức tham gia cổ phần… Để xí nghiệp này trở thành một xí nghiệp mới kích hoạt nó vận hành, hạch toán độc lập ----
Lý Kiệt nhẹ nhàng nói.
An Tại Đào ngẩn ra, cẩn thận suy ngẫm một chút, gật đầu:
- Dây cũng là biện pháp. Chẳng qua, tạm thời gác lại một chút, trước mắt chúng ta phải vượt qua nguy cơ này rồi nói thứ khác sau. Đúng rồi, tình hình liên hệ nhà máy rượu khác của hai người như thế nào rồi? Bao nhiêu nhà có thể đến?
- Tôi đến chính là báo cáo cho ngài việc ngày.
Lý Kiệt cười cười:
- Nhà máy rượu trong tỉnh chúng tôi đều liên hệ qua, bởi vì UBND huyện ra mặt, hơn nữa chúng tôi nói lợi và hại rất rõ ràng, rất nhiều xí nghiệp đồng ý tới tham dự. Tôi đánh giá, hội nghị ngày mốt sẽ có hơn trăm doanh nghiệp đến, hẳn là không có vấn đề gì. Tôi và Chủ nhiệm Mã, đều gọi điện tới từng nhà xác định.
An Tại Đào gật đầu, bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt hơi phấn chấn:
- Được, tốt lắm. Hội nghị ngày mốt, tôi sẽ tự mình tham gia.
- Vâng. Chủ tịch huyện An, tôi trở về trước, công tác rõ ràng rất nhiều, tôi phải quay về công ty.
Lý Kiệt thở dài, đứng dậy nói:
- Hai ngày này tôi cũng chưa dám về nhà ăn cơm, ăn ở đều tại công ty.
- Cậu vất vả rồi, đi thôi.
An Tại Đào khoát tay áo:
- Huyện sẽ toàn lực ủng hộ công tác của cậu. Lý Kiệt, cậu nắm chắc một nguyên tắc, đảm bảo bên trong ổn định, đây là điều mấu chốt, rượu nguyện Quy Ninh không bao được có thể nhận được sai lầm gì nữa, nếu không mà nói, chúng ta không có cách nào khác xong việc.
Lý Kiệt đáp ứng xuống, vội vàng rời khỏi. Nhìn bóng lưng Lý Kiệt rời đi, đuôi mày Mã Hiểu Yến giương lên:
- Người này không tồi, làm việc quyết đoán năng lực rất mạnh, rất có suy nghĩ, hiểu rất rõ đối với quản lý xí nghiệp. Trước kia lúc ở khu kinh tế mới, tôi liền cảm thấy hắn là một nhân tài.
An Tại Đào khẽ mỉm cười.
Mã Hiểu Yến đi ra ngoài hai bước, đột nhiên đỏ mặt lên dừng bước chân dịu dàng nói:
- Lãnh đạo, ngài một người luôn ăn cơm bên ngoài, không tốt đối với thân thể, tôi nay nhà thôi làm sủi cảo, tôi muốn mời ngài tới…
- Được.
An Tại Đào cao giọng cười:
- Lâu rồi tôi chưa ăn sủi cảo, tối nay tôi phải đi nhà cô kiếm ăn một bữa!
- Xem ngài nói, kiếm ăn một bữa cơm nữa...
Mã Hiểu Yến thấy An Tại Đào đáp ứng, trong lòng vui mừng, mặt mày đỏ ứng chớp động, cúi đầu sẵng giọng.
- Đúng rồi, lãnh đạo, tôi còn một chuyện muốn nói. Chỉ là...
Mã Hiểu Yến nói xong liền do dự.
An Tại Đào đứng đậy tới vỗ bả vai cô, ôn tồn nói:
- Với tôi còn có gì khó nói, cô nói thẳng, chuyện gì?
- Hai ngày này Lương Mậu Tài luôn tìm tôi, cầu tôi hỏi ngài giúp hắn một cái, vấn đề công tác của hắn...
Mã Hiểu Yến thở dài:
- Đồng chí đi ra từ một chỗ, tôi cũng không bỏ được phần mặt mũi này, cho nên...
An Tại Đào ngẩn ra, thầm nghĩ gần đây bận nát óc, thật sự quên mất Lương Mậu Tài này. Lương Mậu Tài là hắn chỉ tên “phân tuyến” rời khỏi cản bộ khu kinh tế mới, An Tại Đào không tỏ thái độ gì, cho nên Ban Tổ chức cán bộ cũng không an bài cương vị cho Lương Mậu Tài, liền ngồi ở nhà nhàn rỗi, cực kỳ buồn bực lo sợ bất an.
An Tại Đào phất tay:
- Để y và ban tổ chức cán bộ bố trí ổn thoả đi, kiến thức của tôi không hơn y.
Thấy vẻ mặt hờ hững của An Tại Đào, Mã Hiểu Yến thầm than trong lòng, không dám nói thêm, liền lặng lẽ lui ra ngoài.
Buổi chiều, An Tại Đào xuống sau lầu thấy Hoàng Thao đang đứng chờ trước xe, mà Mã Hiểu Yến lại chạy về nhà trước để chuẩn bị.
Tuy nói là chỉ ăn một chút sủi cảo, nhưng An Tại Đào là Chủ tịch một huyện tới Mã gia ăn cơm, làm sao người nhà họ Mã dám thất lễ. Hầu như có thể đoán trước, chắc chắn là đã chuẩn bị kỹ càng, tối thiểu là một bàn lớn thức ăn. Cái gọi là ăn sủi cảo chỉ là một cái cớ.
Thoạt nhìn An Tại Đào là Chủ tịch huyện đến nhà cấp dưới ăn cơm dường như có chút gì đó không thích hợp, nhưng chẳng qua là An Tại Đào muốn tạo thể diện cho Mã Hiểu Yến.
Đối với sự quan tâm và săn sóc của Mã Hiểu Yến, hắn luôn muốn thể hiện một điều gì đó để đáp lại.
Hắn vốn định tự lái xe đi, sau lại do dự vì cảm thấy có chút gì đó không ổn, lại gọi Hoàng Thao.
Hắn vội lên xe, phất tay:
- Anh Hoàng, đi trước đến Trung tâm thương mại Quy Ninh mua chút quà đi.
Hoàng Thao đáp ứng, vừa lái xe vừa cười nói:
- Chủ tịch huyện An, mua gì thì được đây?
An Tại Đào trầm ngâm:
- Đi mua hai bình rượu ngũ lương, hai gói trà đi hay là mua hai cây thuốc lá? Ừ, được!
Trong khi nói chuyện, xe liền chạy đến Trung tâm thương mại Quy Ninh. An Tại Đào không xuống xe, ngồi trong xe chờ. Hoàng Thao cầm chi phiếu của An Tại Đào chạy tới Trung tâm thương mại, không bao lâu sau liền mang hai bình rượu ngũ lương, hai gói trà và hai cây thuốc lá Trung Hoa quay lại, trả thẻ lại cho An Tại Đào, cười nói:
- Chủ tịch huyện An, hoá đơn tôi giữ đây, chờ tôi báo thanh toán rồi đưa lại cho ngài.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Không cần báo cơ quan thanh toán, tôi không thiếu chút tiền đó đâu.
Hoàng Thao hơi sợ, cũng không nói thêm nữa, thầm nghĩ Chủ tịch huyện An thật đúng là nghf nhiểu tiền thế lớn. Nếu lãnh đạo bình thường, không lợi dùng báo giá cao lên, giá bao nhiêu nói bấy nhiêu là quý lắm rồi, chứ còn tự mình bỏ tiền? Còn khuya!
Cha mẹ Mã Hiểu Yến là công nhân, gia cảnh bình thường. Cô còn có , một anh trai đã kết hôn. Cô về sớm một tiếng đồng hồ, lại đi siêu thị mua chút thực phẩm chín, chuẩn bị về nhà cùng cha mẹ lo bữa tối, nhưng vừa vào cửa, lại thấy anh trai, chị dâu và cháu gái đều ở nhà, liền không khỏi có một chút mất hứng.
Cô nhíu mày, kéo mẹ vào bếp, nhẹ nhàng nói:
- Mẹ, mẹ gọi anh và chị dâu con về làm gì?
Dương Quế Lan hơi ngượng ngùng, liếc nhìn về phía phòng khách, hạ giọng nói:
- Anh con và chị dâu con nghe nói Chủ tịch huyện An muốn tới nhà ta làm khách, đã nói muốn tới dự cho vui, mẹ làm sao từ chối được?
Mã Hiểu Yến thở dài:
- Thôi, đến đã đến rồi, mẹ phải dặn chị dâu con, không thể nói lung tung trước mặt Chủ tịch huyện An! Chị ấy rất lắm lời!
Đang khi hai mẹ con nói chuyện, chị dâu Uyển Thanh Hà của cô nhẹ nhàng đi vào bếp, cười hì hì nói:
- Hiểu Yến, em cũng đừng làm gì cả, việc trong bếp giao cho chị và mẹ đi, em khẩn trương đi đón Chủ tịch huyện An. Mẹ, em gái thật là có thể diện, ngay cả Chủ tịch huyện An mà cũng có thể mời về nhà ăn cơm. Không dễ gặp được quan lớn như vậy đâu!
- Đúng là không có tiến bộ gì cả!
Dương Quế Lan cười mâng một tiếng, kéo con dâu lại:
- Con cũng đừng làm, các con đều đi ra ngoài chờ, để mẹ tự làm! Mẹ làm sủi cảo rất ngon, đồ ăn cơ bản là đã có sẵn.
Mã Hiểu Yến chờ ở lầu dưới, thấy chiếc Santana màu đen của An Tại Đào đang từ xa chạy lại, lòng rất vui mừng, liền cười chạy lại:
- Lãnh đạo đến rồi!
Hoàng Thao dừng xe lại, thấy An Tại Đào xuống xe, vội xuống xe mang mấy thứ An Tại Đào nhờ mua xuống, đưa tận tay Mã Hiểu Yến:
- Chủ nhiệm Mã, đây là quà của Chủ tịch huyện An mua. Ngài đi trước ăn cơm, xong rồi tối nay tôi đến đón ngài!
Mã Hiểu Yến cầm lấy quà, cười nói:
- Anh Hoàng, cùng vào ăn cơm đi, đi nào!
Hoàng Thao cười hà hà:
- Không được, Chủ nhiệm Mã, tôi còn phải đi đón đứa nhỏ tan học!
Nói xong, Hoàng Thao liền lên xe lái đi.
Hoàng Thao là như vậy, anh ta không chỉ kín miệng mà còn rất có chừng mực. Anh ta biết thân phận của mình. Anh chưa bao giờ tham dự bất cứ hoạt động riêng tư gì của An Tại Đào. Chính vì yếu tố này, An Tại Đào vẫn đồng ý dùng anh ta làm lái xe.
- Hiểu Yến, tôi nhớ hình như nhà cô không phải ở chỗ này?
An Tại Đào có chút nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn căn nhà cũ bốn tầng màu vàng nhạt, hạ giọng nói.
Mã Hiểu Yến liền xấu hổ đỏ mặt. Cô làm sao không rõ ý tứ An Tại Đào, trước kia, cô có ý “dụ dỗ” An Tại Đào, đưa An Tại Đào đang say rượu về chỗ mình ở. Nhớ tới tình hình đêm đó, cô ửng hồng đôi má, không kìm nổi lườm An Tại Đào một cái:
- Đó là phòng của tôi, còn đây là nhà của cha mẹ tôi!
Hả? An Tại Đào xấu hổ cười, nhún vai.
Mã Hiểu Yến xách đồ chậm rãi đi trước:
- Đi thôi, chúng ta lên lầu.
- Đưa tôi xách cho, khá nặng.
An Tại Đào đón lấy gói to trên tay Mã Hiểu Yến. Cô biết hắn săn sóc mình, trong lòng ấm áp, sắc mặt càng thêm đỏ lên, nhưng cô cũng không từ chối, trao gói đồ cho An Tại Đào, cúi xuống xem thử rồi cả kinh:
- Ôi, anh mua chi nhiều thứ đắt tiền vậy?
Hai bình rượu ngũ lương, hai gói trà ngon, hai cây thuốc lá Trung Hoa, mấy thứ này không ít tiền, tuy nhiên , Mã Hiểu Yến cungc biết An Tại Đào là người có tiền, cô chỉ buột miệng nói rồi cũng không để trong lòng.
- Ha ha, tôi lần đầu “vào cửa” nhà cô, sao có thể đến tay không được?
An Tại Đào cười cười. Vốn hắn nói một cách vô tình nhưng Mã Hiểu Yến lại nghe ra thành một ý tứ khác.
Cô liếc An Tại Đào một cái đầy quyến rũ, dịu dàng nói:
- Đi thôi, chúng ta lên lầu, ba mẹ tôi đè đã chuẩn bị xong, vào cửa là có thể ăn cơm.
Lên lầu, Mã Hiểu Yến còn chưa ấn chuông cửa, cửa phòng liền mở ra, một thiếu phụ xinh đẹp, thuỳ mị thướt tha, đỏ mặt mỉm cười đứng ở cửa, đầu tiên hơi hung phấn liếc An Tại Đào một cái, rồi hơi lùi một bước, kính cẩn nói:
- Chủ tịch huyện An, mời vào!
Mã Hiểu Yến cười cười:
- Lãnh đạo, đây là chị dâu Uyển Thanh Hà của tôi, là giáo viên văn trong thị trấn.
- Xin chào.
An Tại Đào nhìn Uyển Thanh Hà gật đầu chào, sau đó liền đi theo Mã Hiểu Yến vào phòng.
Uyển Thanh Hà tiếp nhận gói đồ trong tay An Tại Đào, tuỳ ý liếc mắt một cái, liền không kìm nổi, lông mày nhướng lên, thầm nghĩ: quà đắt tiền như vậy, vị Chủ tịch huyện này ra tay thật hào phóng! Xem ra dường như hắn đối với Mã Hiểu Yến rất coi trọng.
Nghĩ vậy, Uyển Thanh Hà không kìm nổi liếc Mã Hiểu Yến một cái, thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ, giữa chân mày dường như phảng phất làn xuân ý, liền hiểu ra.
- Chà, Chủ tịch huyện An, ngài đã tới rồi, còn mua quà này nọ làm chi?
- Chủ tịch huyện An, ngài thật là khách khí quá, mua đồ đắt tiền thế này.
Người nhà họ Mã thật không ngờ, Chủ tịch huyện An lạnh lùng, nghiêm khắc trong lời đồn lại gần gũi, bình dị như vậy, cũng không có vẻ ta đây. Ngược lại còn rất tôn trọng người nhà họ Mã. Ngay từ đầu, họ còn có vẻ rất căng thảng và kính cẩn, nhưng sau cũng dần dần thả lỏng. Đặc biệt là Uyển Thanh Hà, trong bữa tiệc còn mạnh dạn nói đùa vài câu với An Tại Đào, chạm vài chén rượu.
Một bữa cơm có thể nói là khách và chủ đều vui vẻ. Ăn cơm xong, Mã Hiểu Yến, mẹ cô và chị dâu cô đi thu dọn bàn ăn, An Tại Đào bị cha của Mã Hiểu Yến , Mã Đức Thắng và anh trai cô Mã Lâm tiếp ở phòng khách, chuyện trò tán gẫu với nhau.
So với Mã Hiểu Yến hoàn toàn khác biệt, cha cô và anh trai cô thuộc loại rất thật thà chất phác, không khéo nói chuyện, chỉ biết kính cẩn mời thuốc, mời trà. An Tại Đào cảm thấy hoài nghi, tính cách Mã Đức Thắng như thế, sao có thể sinh ra một người con gái như Mã Hiểu Yến? Mà Mã Lâm, một người đàn ông thật thà, cạy miệng không ra một lời như thế sao lại có thể tìm một phụ nữ hướng ngoại mạnh mẽ như Uyển Thanh Hà?
Cho nên An Tại Đào ngồi nói chuyện phiếm với họ, căn bản là hắn đặt câu hỏi, họ trả lời. Một hỏi một đáp, không khí tương đối nhàm chán và nặng nề.
An Tại Đào kiên nhẫn chiu đựng ngồi đó, không kìm nổi liếc nhìn về phía bếp một cái. Uyển Thanh Hà bưng một mâm dưa hấu đi tới, cười nói:
- Chủ tịch huyện An, Mời ăn dưa hấu, dưa rất ngọt.
An Tại Đào gật đầu:
- Cảm ơn.
Uyển Thanh Hà đặt đĩa dưa trong tay lên bàn, đưa mời An Tại Đào một miếng, sau đó liền ngồi xuống bên cạnh An Tại Đào, lại ân cần đưa cho hắn một tấm khăn giấy.
Thấy cô có vẻ quá thân thiết với An Tại Đào, Mã Lâm không kìm nổi hơi nhíu mày, nhưng không nói gì. Chẳng những y thành thật mà còn rất sợ vợ, trong lòng tuy không thoải mái nhưng không dám bộc lộ. Hơn nữa, hiện giờ đang có khách, nếu làm vợ mất mặt, lát nữa y sẽ không yên với cô ta.
Uyển Thanh Hà ngồi đó, khoé mắt long lanh đánh giá vị chủ tịch huyện trẻ tuổi đẹp trai này, trong lòng hơi có chút “đong đưa”. Cô do dự một lúc, rồi đỏ mặt khẽ nói:
- Chủ tịch huyện An, tôi muốn xin ngài giúp một việc được không?
An Tại Đào ngẩn ra, cười cười:
- Đừng có khách khí như vậy, có việc gì chị dâu cứ nói thẳng, nếu tôi có thể giúp đỡ được thì sẽ giúp ngay!
Nghe An Tại Đào gọi mình một tiếng “chị dâu”, Uyển Thanh Hà rất vui vẻ, mặt mày hớn hở nhìn An Tại Đào, xoa tay:
- Chủ tịch huyện An, tôi tốt nghiệp đại học sư phạm liền được bố trí đến dạy ở trường trung học ngoại ô, cũng đã được bảy tám năm. Nhà của tôi ở thị trấn, mỗi ngày đi dạy rất phiền phức, rất bất tiện, chẳng chăm sóc được cho con cái. Tôi muốn xin ngài có thể giúp tôi được điều đến trường trung học của huyện? Tôi không cần trường nổi tiếng, trường học bình thường là tốt rồi!
An Tại Đào cười:
- Việc này nhỏ thôi mà, Chủ nhiệm Mã có thể làm, chị bảo cô ấy là được !
Uyển Thanh Hà quay đầu lại liếc nhìn Mã Hiểu Yến với vẻ bất mãn, than thở:
- Cô ấy mặc kệ, nhiều lần cô ấy về, tôi đến nhờ, cô ấy đều nói rất khó giải quyết.
Mã Hiểu Yến nghe Uyển Thanh Hà nói vậy với An Tại Đào, trong lòng rất phiền, nhưng ngay trước mặt An Tại Đào, cô không thể chừa cho chị dâu mặt mũi, liền cố nén sự khó chịu, khẽ nói:
- Chị dâu, em đâu có nói không giúp, nếu có cơ hội thích hợp, em sẽ giúp chị lo liệu chuyện này.
Lãnh đạo, anh đừng nghe nghe chị dâu, chị ấy là giáo viên nòng cốt của trường trung học ngoại ô, dạy rất giỏi, hơn nữa, cũng không phải quá xa, đi xe máy mất tối đa nửa giờ là tới.
Mã Hiểu Yến ngồi xuống, đưa mắt ra hiệu với An Tại Đào.
Cô ấy thật sự thay đổi rồi. An Tại Đào liếc Mã Hiểu Yến một cái, thầm thở dài, nhất thời có một chút xúc động.
Với vị trí hiện giờ của Mã Hiểu Yến, cộng thêm sự tín nhiệm của An Tại Đào đối với cô, nếu cô muốn giúp Uyển Thanh Hà chuyển công tác sang trường khác, thì cũng không phải chuyện quá khó khăn, hẳn là cô sợ người khác xầm xì, không muốn bởi vì việc tư của gia đình cô mà ảnh hưởng đến tiền đồ của mình, đồng thời cũng có thể ảnh hưởng đến An Tại Đào.,
Nếu là Mã Hiểu Yến trước đây, chắc chắn cô đã sớm lợi dụng quan hệ này. Tuy nhiên cũng phải nói, nếu cô vẫn là Mã Hiểu Yến trước kia, cô cũng sẽ không từng bước đạt được tín nhiệm, cũng như cảm tình của An Tại Đào, mà như vậy sẽ không có được vị trí như ngày hôm nay.
Ánh mắt hai người chạm nhau, vẻ thương xót trong ánh mắt của An Tại Đào tuy rằng chỉ loé lên rồi biến mất, nhưng cũng khiến trong lòng Mã Hiểu Yến hết sức vui mừng.
Thấy An Tại Đào không trả lời mình, Uyển Thanh Hà thở dài:
- Thôi đi, coi như tôi chưa nói gì. Chủ tịch huyện An, tôi chỉ thuận miệng mà nói, ngài đừng để ý làm gì!
Quay lại liếc cô một cái, An Tại Đào thầm nghĩ, người phụ nữ này cũng không phải hiền lành gì.
Hắn khẽ mỉm cười:
- Ồ, từ huyện đi dạy ở ngoại ô, quả thật là hơi xa. Ha ha, như vậy đi, tôi sẽ dành chút thời gian bảo thư ký Bành liên hệ với Phòng giáo dục, xem xem có trường trung học nào ở huyện còn thiếu người, thì lo liệu giúp cho chị dâu, nhưng chị cũng đừng hy vọng quá nhiều, cũng không chắc chắn có thể giúp được.
Tuy rằng An Tại Đào nói “cũng không chắc chắn giúp được”, nhưng tại huyện Quy Ninh còn có chuyện hắn giải quyết không được sao? Đừng nói là điều đến làm một giáo viên bình thường, ngay cả làm hiệu trưởng, cũng còn có thể. Đương nhiên, Uyển Thanh Hà không hy vọng một cách xa vời như vậy.
Uyển Thanh Hà mừng rỡ, trong lúc hưng phấn cô nắm tay An Tại Đào, luôn mồm cảm tạ:
- Cảm ơn Chủ tịch huyện An, cảm ơn chủ tịch!
Mã Hiểu Yến thấy vậy âm thầm nhíu mày, không kìm nổi tức giận nhìn mẹ mình trừng mắt một cái.
An Tại Đào rút tay khỏi bàn tay nhỏ bé nóng hổi, đầy mồ hôi của Uyển Thanh Hà, đang định nói vài câu khách sáo thì đột nhiên chuông di động reo vang.
Là điện thoại của Phó chủ tịch thường trực Cổ Trường Lăng.
An Tại Đào tiếp điện thoại, nghe giọng Cổ Trường Lăng hơi dồn đạp liền cảm thấy có chuyện không ổn, vội hỏi một câu:
- Đồng chí Trường Lăng, xảy ra chuyện gì rồi?
Vừa nói, An Tại Đào vừa đứng dậy bước ra phía ban công.
Thật lâu sau, tiếp xong điện thoại, vẻ mặt An Tại Đào hơi có chút âm trầm quay lại, hướng về phía vợ chồng Mã Đức Thắng gật đầu:
- Cô chú, cảm ơn cô chú hôm nay đã có thịnh tình khoản đãi. Tôi bận một số việc cần giải quyết ngay, trước hết xin cáo từ. Hiểu Yến, đã xảy ra chuyện, cô lập tức theo tôi cùng về! Trên đường chúng ta sẽ nói chuyện sau!
Mã Hiểu Yến giật mình, liền đáp ứng, vội vàng chạy tới mặc áo khoác, rồi lập tức cùng An Tại Đào rời khỏi nhà họ Mã. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK