Mục lục
[Dịch] Quan Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“An Tại Đào, em sẽ trở thành hồng nhan tri kỷ của anh trong chốn quan trường”. Nữ y tá sớm rời khỏi phòng bệnh trở về phòng trực của mình. Lưu Ngạn vẫn nằm trên giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi tí tách, chịu đựng cơn đau của vết thương bên hông.

“An Tại Đào, kỳ thật em biết mình đang đùa với lửa. Nhưng em thà để lửa thiêu đốt mình, chứ không thể rời khỏi anh”. Lưu Ngạn yên lặng suy nghĩ, rồi giơ tay lấy điện thoại dưới gối, gọi cho cô bạn thân là giáo viên trường đại học Yến Sơn Tiểu Lệ.

Tiểu Lệ đã ngủ, đột nhiên nhận được điện thoại của Lưu Ngạn, than thở nói:
- Lưu Ngạn à, bạn điên vừa thôi chứ, giờ này mà đi gọi điện thoại cho mình. Mình không phải làm lãnh đạo như bạn nhưng sáng mai mình còn có lớp.

- Mình không ngủ được, tâm tình đang rất loạn, mình muốn nói chuyện với bạn.
- Lại nghĩ đến Bí thư Tiểu An à? Lưu Ngạn à, không phải mình nói bạn, bạn như vậy là không được rồi. Hoặc là bạn thổ lộ với anh ta, xem anh ta có quyết định như thế nào. Hoặc là rời khỏi hắn.

- Anh ta cũng không phải thằng ngốc đâu. Lưu Ngạn, mình nghĩ bạn nên cắt đứt suy nghĩ này thì tốt hơn. Nếu không, trong tương lai, người chịu khổ chỉ là bạn thôi. Rời khỏi anh ta, quên anh ta đi. Thời gian chính là liều thuốc chữa lành vết thương tốt hơn.

- Lưu Ngạn, bạn cũng biết, nếu bạn cứ như vậy với anh ta, thì đối với anh ta cũng không tốt. Bạn nghĩ lại xem, nếu người nhà của bạn biết được thì chẳng lẽ không tìm anh ta gây áp lực sao? Mình thấy Bí thư Tiểu An cũng không phải là người dễ dàng cúi đầu. Anh ta nếu chống đối lại nhà của bạn thì tiền đồ của anh ta coi như bị hủy.

- Không bao giờ, vĩnh viễn không bao giờ. Tiểu Lệ, bạn không hiểu đâu, mình hiện tại không rời khỏi anh ta được. Mình đã từng vô số lần quyết định phải rời khỏi anh ta nhưng lại vô số lần không làm được. Cho dù có thể rời khỏi anh ta nhưng vĩnh viễn mình không thể quên anh ấy. Rời khỏi mà đau khổ như vậy thì chi bằng mình cứ ở bên cạnh anh ấy. Chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy anh ấy, thì mình đã mãn nguyện lắm rồi. Tiểu Lệ, có thể nhìn thấy anh ấy ăn món ăn do mình nấu thì lòng mình đã hạnh phúc đến cỡ nào.

- Mình và anh ấy không có gì. Tụi mình rất trong sạch, không thẹn với lương tâm. Anh ấy xem mình như một hồng nhan tri kỷ, còn mình xem anh ấy như một người tri âm. Mình thích loại cảm giác bình yên này nên không muốn bất cứ kẻ nào đến phá vỡ nó. Cho dù là người nhà của mình cũng không được. Tiểu Lệ, bạn không biết đâu, mình và anh ấy hợp nhau đến cỡ nào. Trong biển người đông đúc như thế này, mình có thể gặp được anh ấy thì chính là duyên phận. Mình rất quý trọng duyên phận này. Chỉ có anh ấy mới có khả năng biết mình nghĩ gì mặc dù trong lòng anh ấy chưa chắc đã có mình. Mà cũng chỉ có mình mới hiểu anh ấy mà thôi.

- Về phần người nhà của mình. Nếu đã đến tai mọi người thì mình sẽ giải thích rõ. Suốt kiếp này mình sẽ không bao giờ yêu người đàn ông khác. Trừ phi mình chết, mình sẽ không để cho bất cứ ai trong gia đình mình làm tổn thương anh ấy. Tiểu Lệ, bạn hiểu rõ tính tình của mình, cũng như ông nội của mình. Bọn họ buộc anh ấy chính là bức mình. Mình sẽ không bao giờ thỏa hiệp đâu.
Lưu Ngạn cắn chặt răng, gắt gao nói:
- Nếu đời này không thể gả cho anh ấy thì kết cục của mình xem như đã định.

- Lưu Ngạn, tội gì mà bạn phải làm như vậy?
Tiểu Lệ trong điện thoại thở dài một tiếng.
- Có đáng phải làm như vậy không? Có lẽ bạn nói đúng, con người coi trọng nhất là duyên phận. Bạn là cô gái si tình rất đáng thương, Lưu Ngạn à.

- Mình không cảm thấy mình có gì đáng thương, ngược lại còn rất hạnh phúc. Nhân sinh trên đời chỉ ngắn ngủi mấy chục năm. Chỉ cần bên cạnh người mình yêu thương thì trong vòng mấy tháng còn hạnh phúc hơn người cô đơn cả trăm năm. Bởi vì, điều này càng làm mình thống khổ hơn.
Lưu Ngạn nức nở:
- Mình cúp máy đây, tâm sự với bạn giúp mình thoải mái hơn.
Phòng Sơn

Bí thư Thành ủy Phòng Sơn Lý Vân Thu nằm trên ghế sofa trong phòng khách, trong tay cầm mấy tờ báo, vừa có báo chí của Phòng Sơn, vừa có báo chí của tỉnh và trung ương. Trong tờ nhật báo Kinh tế có viết bài về thị trấn Tư Hà và Bí thư Tiểu An, khóe miệng của Lý Vân Thu hiện lên nụ cười cổ quái, thầm nghĩ: “Tiểu tử này có chút thú vị. Không ngờ lại có thể làm ra chuyện như vậy. Thật là rất thông minh!

Bà ném những tờ báo khác, ánh mắt nhìn thẳng vào tấm ảnh chụp An Tại Đào trên tờ nhật báo Kinh tế.

Bà trong lòng run lên, hai má ửng hồng như thiếu nữ. Chính bà cũng cảm thấy ngượng ngùng. Khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn của hắn, bà có chút bừng bừng phấn chấn khó kềm chế được.

Lấy lại sự bình tĩnh, nét ửng đỏ trên gương mặt tan đi, bà không khỏi cười lạnh một tiếng:
- Đừng nghĩ làm như vậy thì có thể đạt được mục đích. Cậu dù sao cũng còn non lắm. Nếu không quy phục thì tôi dám cam đoan, con đường quốc lộ đó cậu sẽ không bao giờ làm được.

Bà chậm rãi ngồi dậy, ném tờ báo trong tay xuống, bước ra khỏi phòng gọi điện thoại cho thư ký của mình.
- Tiểu Mã, thông báo cho huyện ủy Quy Ninh, thứ ba tôi sẽ đến thị trấn Tư Hà khảo sát nông thôn. Bảo Bí thư Tiểu An chuẩn bị thật tốt, tôi muốn nghe báo cáo của thị trấn bọn họ.
Thứ bảy và Chủ nhật, An Tại Đào và Trúc Tử thay phiên nhau ở bệnh viện. Vết thương của Lưu Ngạn không nghiêm trọng nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện kiểm tra thêm vài ngày.

Thứ hai, nhìn thấy Lưu Ngạn có thể miễn cưỡng bước xuống giường hoạt động. An Tại Đào gọi điện đến thị trấn, rồi lái xe lên tỉnh, chuẩn bị đến sở Giao thông tỉnh để thăm dò thái độ của Lưu Phương.

Buổi sáng hắn xuất phát từ Quy Ninh, đi với tốc độ cao thẳng một đường đến Thiên Nam. Khi đến Thiên Nam đã là 1h chiều. An Tại Đào tìm một tiệm cơm ăn vài cái bánh sủi cảo, rồi lái xe đến cơ quan chính quyền tỉnh.

Sở Giao thông tỉnh nằm ở lầu ba. An Tại Đào dọc theo hành lang rộng lớn, hướng đến phòng làm việc của Giám đốc sở. Khi chưa đến phòng của Lưu Phương thì đã có một thư ký đứng chờ sẳn ngoài hành lang:
- Anh có phải là Bí thư Tiểu An ở Phòng Sơn hay không? Giám đốc Lưu đột nhiên có cuộc họp cần phải chủ trì, nên bà ấy bảo cậu chờ cho một lát.

Trước khi đến, An Tại Đào đã gọi điện thoại cho Lưu Phương. Trong điện thoại, Lưu Phương rất nhiệt tình bảo hắn cứ đến tìm bà. Nhưng khi đến cửa thì lại có người từ chối khéo. An Tại Đào nở nụ cười:
- Được, tôi sẽ chờ ở bên ngoài cho đến khi Giám đốc Lưu họp xong.

An Tại Đào bước vào phòng chờ, ngồi trên ghế sofa, tùy tiện lật mấy tờ báo cũ xem qua. Mãi đến hai tiếng sau vẫn không thấy Lưu Phương có ý muốn gặp hắn.

4h chiều, An Tại Đào liền đứng dậy hỏi:
- Xin hỏi Giám đốc Lưu họp xong chưa?

Nhân viên công tác nở nụ cười rồi gọi điện thoại, nói vài câu gì đó rồi hướng đến An Tại Đào nói:
- Bí thư Tiểu An, thật ngại quá. Giám đốc Lưu nhiều công việc, vừa rồi cuộc họp kết thúc thì bà ấy bị lãnh đạo tỉnh gọi đi báo cáo công tác. Nếu không thì ngày mai anh quay lại nhé.

An Tại Đào trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn không thay đổi, gật đầu.
- Được, phiền anh quá, ngày mai tôi lại đến.

An Tại Đào rời khỏi văn phòng, đi xuống lầu, lái xe chạy đi.

An Tại Đào vừa mới đi thì Lưu Phương trong phòng làm việc gọi điện ra ngoài. Người nhân viên công tác cúi đầu nói:
- Giám đốc sở, cậu ấy bảo ngày mai lại đến.

Lưu Phương ồ lên một tiếng rồi cúp điện thoại. Bà quả thật không nghĩ mình sẽ gặp An Tại Đào bởi vì bà biết An Tại Đào đến đây có mục đích gì. Mấy ngày nay, báo chí và TV có đưa tin, và bà cũng biết An Tại Đào muốn làm ra động tĩnh gì. Bà đầu tiên muốn nhân cơ hội này báo cáo với các vị lãnh đạo tỉnh một chút rồi sau đó thực hiện lời hứa của mình.

Nhưng sự tình trong quan trường luôn rất khó đoán. Ngay lúc bà đang chuẩn bị thực hiện lời hứa của mình thì lại nhận được cuộc điện thoại. Mà chính cuộc điện thoại này đã khiến bà thay đổi chủ ý, quyết định hủy bỏ hoàn toàn sự trợ giúp An Tại Đào.

Bà sở dĩ muốn giúp An Tại Đào, chủ yếu là vì Hạ Thiên Nông. Hơn nữa, chuyện này cũng nằm trong phạm vi của bà, giơ tay lên là có thể làm xong. Nhưng bà cũng không đoán được, chuyện này lại có liên quan đến Lý Vân Thu. Nếu chỉ mình Lý Vân Thu không thì bà cũng không quan tâm, nhưng sau lưng Lý Vân Thu lại có người.

Nhưng cho dù sau lưng Lý Vân Thu không có ai thì Lưu Phương tất nhiên cũng không vì giúp An Tại Đào mà đắc tội với Bí thư Thành ủy, mặc dù cho đến bây giờ hai người chưa bao giờ qua lại với nhau. Hơn nữa, người đứng sau lưng Lý Vân Thu đã gọi điện thoại cho bà. Đừng nói là An Tại Đào, ngay cả Hạ Thiên Nông đến tìm bà cũng lựa chọn như bây giờ.

Bà tuy có thể nằm trong lòng Hạ Thiên Nông rên rỉ nhưng sẽ không vì ông ta mà làm ảnh hưởng đến tiền đồ của mình. Khó nghe hơn một chút, ngay cả khi Hạ Thiên Nông trở thành chướng ngại vật, bà cũng không chút do dự gạt ông ta qua một bên, thậm chí có thể giẫm lên Hạ Thiên Nông. Đương nhiên, sự lựa chọn này sẽ mang lại chút đau khổ.

Nhưng đây là quan trường. Nó có quy luật tàn khốc của nó. Là đàn bà lăn lộn trong chốn quan trường, trước hết bà phải là một nữ quan, tiếp theo mới là nữ nhân và tình nhân. Nếu là quan, thì khát vọng quyền lực là lớn nhất. Tâm trạng này, chúng sinh tự nhiên là không thể cảm nhận được.

“Quan trường rất vô tình và đàn bà quả nhiên là không thể tin cậy được”. An Tại Đào cười lạnh, lái xe thẳng đến Phòng Sơn. Khi trời chạng vạng mới về đến Phòng Sơn. Trên đường, hắn đã suy nghĩ, nếu những người đó quan liêu không đáng tin, như vậy thì trực tiếp vận động vốn để sửa đường. Hắn dự định, khi trở về sẽ lập tức mời dự họp, kêu gọi toàn bộ cán bộ, quần chúng thị trấn góp vốn, lập tức bắt đầu sửa đường. Cán bộ, quần chúng quyên mỗi người một ít, công ty của Lộ Binh quyên một ít. Hơn nữa, Chủ tịch huyện cũng đáp ứng cấp mấy trăm ngàn, hẳn là cũng đủ.

Khi hắn đang chuẩn bị ăn chút gì đó trong nội thành thành phố Phòng Sơn rồi trở về Quy Ninh thì nhận được hai cuộc điện thoại. Một cuộc là của Chánh văn phòng Huyện ủy huyện Quy Ninh Đồng Hồng Cương gọi đến, nói là Bí thư Thành ủy Lý Vân Thu sẽ đến khảo sát thị trấn Tư Hà vào chiều thứ ba, điểm danh hắn chuẩn bị báo cáo.

Nhưng người thứ hai điện thoại khiến hắn giật mình kinh hãi. Người điện thoại không ngờ là thư ký Trương Hiểu Dương của Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên.

- Xin chào, có phải anh là đồng chí An Tại Đào của huyện Quy Ninh thành phố Phòng Sơn?

- Vâng, là tôi, xin hỏi ngài là...?

- Tôi là thư ký của văn phòng Tỉnh ủy Trương Hiểu Dương.

- Vâng?
An Tại Đào ngẩn ra, rồi khẽ mỉm cười:
- Xin hỏi thư ký Trương tìm tôi có chuyện gì không?

- Như vầy, đồng chí Tiểu An, Bí thư Tiếu có chút việc tư muốn tìm anh. Buổi sáng ngày mai anh có rảnh không? Tôi biết Bí thư An rất bận rộn, nhưng mong anh rút ra một ít thời gian tối nay đến Thiên Nam để 9h sáng mai gặp Bí thư Tiếu tại văn phòng.

“Việc tư? Tiếu Tác Niên là Bí thư Tỉnh ủy, một lãnh đạo lớn như vậy tìm một Bí thư Đảng ủy thị trấn nho nhỏ như tôi để nói việc tư gì?” Nhưng An Tại Đào ngoài mặt vẫn cười nói:
- Vâng, thư ký Trương, tôi biết rồi. Tôi nhất định sẽ mau chóng đến tỉnh đúng giờ vào ngày mai.

Trương Hiểu Dương cười tiếp :
- Bí thư Tiểu An là cán bộ dự bị của Ban tổ chức trung ương, tôi ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Anh là người thông minh, tôi cũng không nói nhiều. Nhưng anh biết, bởi vì đây là việc tư của Bí thư Tiếu nên không cần phải lộ ra ngoài. Ý tứ của tôi, đồng chí Tiểu An đã hiểu rõ chứ?

An Tại Đào cười:
- Tôi hiểu rồi, tôi biết phải làm như thế nào. Thư ký Trương cứ yên tâm.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Trương Hiểu Dương xong, An Tại Đào nhíu mày lại. Hắn đậu xe bên cạnh cổng nhà khách, cân nhắc lại chuyện này. Buổi chiều ngày mai Lý Vân Thu muốn đi khảo sát, mình là Bí thư Đảng ủy mà không ra mặt thì không được. Nhưng Bí thư Tỉnh ủy đột nhiên cho gọi. Buổi sáng 9h, buổi chiều 1h thì thời gian sợ là không kịp.

Nếu là Bí thư Tỉnh ủy công khai cho gọi thì xử lý sẽ dễ dàng hơn. Nếu hắn nói ra thì Lý Vân Thu tuyệt đối không dám trái lại. Nhưng chuyện này lại không thể lộ ra ngoài. Ngẫm nghĩ một chút, hắn cuối cùng quyết định gặp Tiếu Tác Niên, sau đó lập tức trở về. Nếu chạy nhanh một chút, nói không chừng 2h sẽ về kịp đến.

Sau khi gọi điện thoại về thị trấn, bảo Tiểu Lộ lập tức chuẩn bị tài liệu báo cáo. Sau đó dặn Tiểu Lộ và Tiêu Hoàng ngày mai tiếp đón. Nếu chẳng may chiều mai hắn không về kịp thì Tiêu Hoàng sẽ tiến hành việc báo cáo.

Xong rồi, hắn lại gọi điện thoại cho Lưu Ngạn, hỏi thăm sức khỏe của cô. Đương nhiên, hắn không nói cho Lưu Ngạn biết chuyện Tiếu Tác Niên cho gọi hắn. Sau khi ăn cơm tại thành phố Phòng Sơn xong, hắn lập tức quay xe trở lại Thiên Nam. Khi hắn đến Thiên Nam thì cũng đã nửa đêm.

Suốt một đêm, hắn lăn qua lăn lại không ngủ được, trong lòng tự hỏi. Tiếu Tác Niên tìm hắn có việc gì? Điều này có chút không bình thường. Dù sao hắn cũng chỉ là một Bí thư Đảng ủy thị trấn nho nhỏ, khoảng cách với Bí thư Tỉnh ủy hiển hách là quá xa.

Người ta là đại quan, còn mình chỉ là một tên quan tép riu. Hắn cười khổ, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lý Vân Thu chỉ cùng một Phó chánh văn phòng Thành ủy và thư ký Mã Minh Lượng ngồi xe thẳng tiến huyện Quy Ninh.

Tôn Cốc và Hạ Canh dẫn đầu đoàn lãnh đạo huyện đứng chờ sẵn ở đường lộ. 10h sáng, nhìn thấy chiếc xe màu đen của Lý Vân Thu tiến lại thì khẩn trương cùng nhau ngênh đón. Cách đó không xa, chiếc xe cảnh sát của phòng Công an huyện phái đến mở đường vẫn chưa tắt động cơ, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.

Tại thành phố Phòng Sơn, quyền uy của Lý Vân Thu có thể nói là cao nhất. Bà đến huyện Quy Ninh khảo sát, Tôn Cốc là lãnh đạo huyện nên không dám chậm trễ. Lý Vân Thu nhìn xuyên qua cửa kính xe, nhìn thấy Tôn Cốc mang mắt kinh kính cẩn mỉm cười, dẫn đầu đoàn cán bộ nghênh đón. Lúc này mới từ từ mở cửa bước xuống xe.

Bà mặc một đồ trang phục công sở, áo màu hồng ngắn tay, cổ áo thêu hoa cuộn sóng cùng với chiếc váy ngắn màu xám, lại còn đeo thêm một cái mắt kính gọng vàng, nhìn qua trông rất quyến rũ.

Đừng nhìn bà đã 45 tuổi nhưng làn da và vóc dáng vẫn còn duy trì rất tốt. Nghiễm nhiên cũng được xem là một giai nhân. Nhưng trong mắt đám thuộc cấp, thì không ai dám nhìn thẳng vào bà. Đại đa số chỉ biết kính cẩn, nhìn thẳng về phía trước.

- Bí thư Lý!
Tôn Cốc vội vàng tiến lên, nắm chặt tay Lý Vân Thu.
- Tôi xin đại diện cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân, hoan nghênh Bí thư Lý đến huyện chúng tôi chỉ đạo công tác.

Lý Vân Thu thản nhiên nói:
- Chưa nói đến chỉ đạo, tôi chỉ đến đây để tìm hiểu tình hình mà thôi.

Sau khi bắt tay Hạ Canh xong, Lý Vân Thu liếc mắt một cái, đột nhiên kinh ngạc nói:
- Lão Tôn, Tiểu Hạ và Trưởng ban Lưu đâu?

Tôn Cốc rùng mình, vội vàng quét mắt nhìn mọi người, thấy mọi người đều trầm mặc không nói, liền tiến lên cười cười:
- Bí thư Lý, Trưởng ban Lưu hai ngày nay sức khỏe không được tốt nên ở nhà dưỡng bệnh rồi ạ.

- Ồ!
Lý Vân Thu cũng không để trong lòng, chỉ cười, tiếp tục bắt tay với các lãnh đạo huyện khác:
- Người ta ngàn dặm xa xôi đến nơi đây công tác, không phải là người bản xứ, lại là nữ đồng chí. Các người làm lãnh đạo cũng như là người anh trai thì nhất định phải chiếu cố người ta đấy nhé.

Tôn Cốc cười ha hả nói:
- Nhất định, nhất định!

Lý Vân Thu sau khi bắt tay xong với các lãnh đạo huyện thì làm như vô ý mà hỏi một câu:
- Sao Bí thư Tiểu An lại không có ở đây? Lão Tôn, anh thông báo cho cậu ấy, tôi muốn đến nơi đó thăm dò một chút. Đúng rồi, tôi sẽ không ở lại huyện ăn cơm. Nghe nói món ăn thôn quê ở đây không tồi. Tôi nghĩ các đồng chí có thể theo tôi đến dùng cơm tại thị trấn.

Hơn một tiếng đi trên đoạn đường gồ ghề, Lý Vân Thu và những cán bộ huyện cũng đã đến thị trấn Tư Hà. Tiêu Hoàng và các lãnh đạo thị trấn đã đứng chờ sẵn. Nghe nói Lý Vân Thu đột nhiên muốn đến thị trấn dùng cơm trưa nên Tiêu Hoàng đã khẩn trương cùng Chánh văn phòng Huyện ủy Đồng Đại Cương liên hệ. Nghe nói có gần hai mươi lãnh đạo, y giật mình kinh hãi, khẩn trương bảo Lương Mậu Tài đi chuẩn bị cơm.

Nhìn thấy trong đám lãnh đạo thị trấn không có An Tại Đào, Lý Vân Thu nhíu mày. Tôn Cốc khẩn trương tiến lên hỏi một câu:
- Bí thư Tiểu An đâu?

Tiêu Hoàng trong lòng cười thầm nhưng trên mặt vẫn kính cẩn trả lời:
- Bí thư An nói là có chút việc trên tỉnh, chiều mới về được. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK