Không liên hệ được Chủ tịch thành phố Dương Hoa, cảm giác bất an trong lòng Chủ tịch thành phố trợ lý Tiết Liệt ngày càng mãnh liệt.
Nhưng Hầu Dương Minh hiển nhiên không quá để ý đối với điều này. Trong mắt gã, chướng ngại quyền lực duy nhất của gã ở Phòng Sơn là An Tại Đào, về phần Dương Hoa ‘con rối của An Tại Đào’ trong cảm nhận của gã, căn bản không đáng nhắc tới. Cho dù gã là Phó Chủ tịch thành phố, nhưng đối với Chủ tịch thành phố Dương Hoa này, trong lòng hiện giờ không có nhiều tôn trọng lắm, càng chưa nói tới cảm giác kính sợ cái gì.
Hầu Dương Minh thản nhiên cười, lấy di động gọi qua văn phòng An Tại Đào, vẫn không ai tiếp. Nhíu mày, gã lại gọi tới di động của An Tại Đào, nhưng lại tắt máy.
- Sao lại thến này? Tại sao Bí thư An và Chủ tịch thành phố Dương đều không thể liên hệ?
Hầu Dương Minh trầm giọng nói:
- Lão Tiết, anh lập tức liên hệ Văn phòng Thành Ủy Đồng Hồng Cương một chút, hỏi Bí thư An có ở thành phố hay không?
Tiết Liệt gật đầu, gọi điện cho Phó Trưởng Ban Thư ký Thành ủy kiêm Chánh Văn phòng Thành ủy Đồng Hồng Cương:
- A lô, Trưởng Ban Thư ký Đồng, tôi là Tiết Liệt.
- Xin chào, Chủ tịch thành phố Tiết, tôi là Đồng Hồng Cương. Xin hỏi lãnh đạo có chỉ thị gì?
Trong điện thoại truyền đến giọng nam trầm thấp mang theo một chút kính cẩn của Đồng Hồng Cương. Hiện giờ Đồng Hồng Cương làm người làm việc đều cực kỳ khiêm tốn, cho dù thân giữ chức vị quan trọng, lại là tâm phúc bên người Bí thư Thành ủy An Tại Đào, nhưng không hề kiêu căng, bất kể đối với lãnh đạo hay là cán bộ bình thường, thái độ của gã đều rất khiêm tốn.
- Trưởng Ban Thư ký Đồng, không biết Bí thư An có ở thành phố hay không? Chủ tịch thành phố Hầu và tôi muốn báo cáo một số công tác với Bí thư An, nhưng văn phòng không ai nhận máy, di động cũng tắt.
- Ồ, Chủ tịch thành phố Tiết, là thế này. Bí thư An trở về Yên Kinh nghỉ ngơi thăm người thân, nghe nói con gái của ông ấy sinh bệnh, ông ấy đu thăm, có thể phải hai ba ngày mới quay về thành phố... Trước khi đi Bí thư An dặn là công tác Thành ủy do Bí thư Mã phụ trách...
Đồng Hồng Cương cười:
- Di động tắt máy, có lẽ di động Bí thư An hết pin rồi, vừa rồi tôi gọi còn mở mà, ha ha.
- Ồ, là như vậy à.
Tiết Liệt cúp điện thoại, cười khổ nói với Hầu Minh Dương:
- Chủ tịch thành phố Hầu, Bí thư An có việc nhà quay về Yên Kinh thăm người thân, di động không thông có thể do hết pin... Chúng ta chờ rồi gọi lại?
Hầu Dương Minh nhíu chặt mày, chậm rãi gật đầu:
- Được, chờ một lát rồi gọi lại.
...
...
Mãi cho đến buổi chiều, Tiết Liệt cũng không gọi được cho An Tại Đào. Mà hơn 4h chiều, Dương Hoa để thư ký Mạnh Hiểu Huy gọi điện tới, nói cô đang khảo sát ở bên ngoài đối phương an bài thời gian rất khẩn trương, chuyện trong nhà, để Hầu Dương Minh và Tiết Liệt cùng Phó Chủ tịch thường trực Mã Hiểu Yến thương lượng xử lý, đại khái ngày mốt cũng chính là ngày 12 cô mới trở về.
Hầu Dương Minh ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường kiểu cũ trên tường, trầm ngâm thật lâu. Thời gian trôi qua, tất cả mọi người tham dự trong phòng vẫn duy trì trầm mặc khác thường, không khí nặng nề tĩnh mịch. Có người buồn bực hút thuốc, có người thì cúi đầu đùa nghịch di động của mình.
Trời chiều xuyên thấu qua cửa sổ hơi rách nát tiến vào trong phòng, phủ lên một lớp vàng hạt lên thân thể hơi đơn bạc của Hầu Dương Minh. Gã chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc nhìn mọi người, thần sắc trở nên kiên định.
Gã khoát tay áo, dứt khoát trầm giọng nói:
- Các đồng chí, chuyện tình khẩn cấp, hôm nay là ngày 10 tháng 4, cách kỳ hạn tỉnh và Thành ủy đưa ra không còn nhiều nữa... Vì bảo đảm kỳ hạn công trình Đại học Lý Công Đông Sơn, vì đảm bảo hoàn thành tốt đẹp công tác di dời thôn Phòng Nam này, chúng ta phải áp dụng một số thủ đoạn cưỡng chế theo pháp luật.
- Lập tức tổ chức cưỡng chế phá dỡ, không thể chờ nữa.
Từng chữ rời khỏi miệng Hầu Dương Minh.
Mọi người giật mình kinh hãi, đều tự hít một ngụm khí lạnh, nhưng ai cũng không dám nói gì. Tiết Liệt và Âu Dương Hạ Phổ chấn động trong lòng, trao đổi ánh mắt lo lắng, sau đó Tiết Liệt mới nhẹ nhàng cười nói:
- Chủ tịch thành phố Hầu, có phải chờ xin chỉ thị của Bí thư An và Chủ tịch thành phố Dương rồi mới quyết định hay không?
- Bí thư An không liên hệ được, Chủ tịch thành phố Dương đang khảo sát bên ngoài...
Hầu Dương Minh thản nhiên cười:
- Tôi là ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố, lại là tổng chỉ huy công tác cải tạo di dời này, thời điểm đặc biệt xử lý đặc biệt, tôi có qyền áp dụng thủ đoạn hành chính nhất định cưỡng chế theo nếp. Bí thư An cũng được, Chủ tịch thành phố Dương cũng thế, tôi nghĩ, đều sẽ ủng hộ công tác của chúng ta.
- Các thủ tục đều đã chuẩn bị xong, khoản bồi thường cũng đã phát tới tay bọn họ... Nhưng có người có ý định quấy rối, ý đồ đục nước béo cò đập gậy trúc với thành phố, đây là một loại hành vi cực kỳ xấu, chúng ta kiên quyết không thể dung túng loại hành vi này.
Hầu Dương Minh hung hăng đập bàn.
Tiết Liệt âm thầm mắng vài câu trong lòng, thầm nghĩ cho dù là Bí thư An và Chủ tịch thành phố Dương đều không liên hệ được, anh cũng không thể làm chủ chuyện này. Ít nhất, cũng phải thương lượng một chút với Phó Chủ tịch thường trực thành phố Mã Hiểu Yến, hai người cùng nhau quyết định. Hơn nữa, liên hệ không được chỉ là tạm thời, hai vị chủ quản này nhiều lắm vài ngày sẽ trở lại thành phố, chuyện lớn như vậy, không chờ hai vị chủ quản Đảng ủy chính quyền trở về đã tự tiện quyết định, đây chính là tối kỵ.
Chớ quên, anh chỉ là một Phó Chủ tịch thành phố, cho dù là ủy viên thường vụ Thành ủy, cũng vẫn là Phó Chủ tịch thành phố. Chuyện cưỡng chế phá dỡ này, đừng nói một Phó Chủ tịch thành phố như anh, cho dù Chủ tịch thành phố, cũng không dám tự tiện làm chủ khi không nhận được sự đồng ý của Bí thư Thành ủy.
Người này quá cuồng vọng, rất không có cảm giác chừng mực chính trị. Ác cảm trong lòng Tiết Liệt đối với Hầu Dương Minh chợt tăng lên một độ cao trước nay chưa có.
Nhưng oán thầm trong lòng, ngoài miệng lại không thể nói gì. Tiết Liệt do dự một chút, chuyện tình liên quan tới trách nhiệm lãnh đạo của mình, cho dù gã biết rõ sẽ đắc tội Hầu Dương Minh, cũng không thể không khuyên can:
- Chủ tịch thành phố Hầu, chuyện này rất lớn, có phải chờ Bí thư An và Chủ tịch thành phố Dương trở về, rồi mới...
Lời của gã còn chưa nói xong, đã bị Hầu Dương Minh không khách khí, rất cứng rắn mà cắt đứt:
- Được rồi, chuyện này tôi làm chủ, tôi còn có quyền lực này. Các đồng chí yên tâm, quyết sách là tôi làm, mệnh lệnh là tôi ra, hết thảy trách nhiệm do tôi gánh vác.
Nói xong, Hầu Dương Minh bỗng nhiên đứng dậy lạnh lùng quả quyết nói:
- Thời gian không đợi người, phải lập tức đẩy mạnh giải phóng mặt bằng. Chủ nhiệm Âu Dương, ông phái tổ công tác lập tức tới hiện trường, làm công tác tư tưởng cho nông dân tương quan, tiến hành cố gắng cuối cùng, nếu không có kết quả nào ---- lão Tiết, ông lập tức liên hệ bộ môn công an và quản lý đô thị, để bọn họ phái người tới hiện trường duy trì trật tự, Chủ nhiệm Âu Dương ông tổ chức máy móc thi công lái tới cạnh thôn chờ lệnh, đồng thời phái người truyền đạt mệnh lệnh hành chính cưỡng chế giải phóng mặt bằng cho các nông hộ.
- Các bộ môn có liên quan ở thành phố, các bộ môn có liên quan ở tân khu Phòng Sơn, lãnh đạo hai cấp thôn huyện, đều phải trình diện.
Tiết Liệt và Âu Dương Hạ Phổ sắc mặt đều rất khó coi, nhưng Hầu Dương Minh là ủy viên thường vụ Thành ủy, lại là người phụ trách chủ yếu nắm công tác này, nếu gã vận dụng uy quyền truyền đạt mệnh lệnh hành chính cưỡng chế phá dỡ, bọn họ làm trợ thủ và cấp dưới, cũng chỉ có chấp hành quyết sách của lãnh đạo, không có bất cứ đường phản kháng gì.
Đang lúc hoàng hôn, một hồi cưỡng chế giải phóng mặt bằng thanh thế lớn sắp nổ ra tại Phòng Sơn. Công an, quản lý đô thị, Ủy ban Xây Dựng và nhiều bộ môn thành phố Phòng Sơn liên hợp thành đội công tác tập trung tại hiện trường, hơn mười chiếc máy xúc và máy ủi đất lớn dừng lại ở cửa thôn Phòng Nam, cửa thôn bị cảnh sát giới nghiêm vây kín, tiếng còi xe cảnh sát gào thét.
Mà lúc này, An Tại Đào đang ở Yên Kinh, mới đi ra từ tòa nhà cơ quan Bộ Ngoại giao. Hắn đến Yên Kinh nghỉ ngơi, đi văn phòng các Bộ Ủy Trung ương, đi ngang qua Bộ Ngoại giao liền vào ngồi, thuận tiện thăm hỏi một số lãnh đạo quen thuộc trong Bộ.
Đi ra từ Bộ Ngoại giao, An Tại Đào ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy đã là buổi chiều tan tầm, liền đi ô tô tới thẳng tổng bộ tập đoàn Long Đằng, tòa nhà Long Đằng ở trung tâm thành phố, chuẩn bị đón Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc tan tầm.
Hắn lái chiếc Mercedes-Benz màu đen do Hạ Hiểu Tuyết chuẩn bị cho hắn, tuy rằng bề ngoài nhìn qua cũng rất bình thường, nhưng phối trí bên trong lại rất xoa hoa tiên tiến.
Tới tòa nhà Long Đằng, hắn dừng xe tiến vào phòng khách xa hoa rộng lớn của tòa nhà Long Đằng. Trên cơ bản hắn không đến công ty Long Đằng, cho nên gương mặt xa lạ của hắn lập tức bị bảo an tập đoàn Long Đằng ngăn lại.
Tập đoàn Long Đằng hiện giờ là tập đoàn lớn xuyên quốc gia thực lực rất mạnh, không cần nói ở trong nước, cho dù toàn bộ Châu Á, đều đứng hàng đầu, biện pháp bảo an tất nhiên nghiêm mật.
- Xin hỏi tiên sinh ngài tìm ai? Nói chuyện nghiệp vụ hay là tìm người?
Bảo an ngăn An Tại Đào này trẻ tuổi nhìn qua rất có tố dưỡng chuyên nghiệp, mặt mang nụ cười, không kiêu ngạo siểm nịnh, cử chỉ khóe. Mà mấy bảo an khác chung quanh, cũng không biết xông ra từ góc sáng sủa gì, ánh mắt cảnh giác nhìn bên này.
Không hổ là là nhân viên tập đoàn lớn xuyên quốc gia. An Tại Đào âm thầm khen trong lòng một tiếng, cười nói:
- Tôi tới tìm người.
- Xin hỏi ngài tìm nhân viên bộ môn nào? Tên họ gọi là gì, mời qua bên này đăng ký một chút, xong rồi, nữ nhân viên lễ tân của chúng tôi sẽ gọi điện lên xác nhận, thông báo người ngài muốn tìm xuống dưới gặp mặt ngài, đại sảnh lầu một công ty chúng tôi có phòng khách chuyên môn.
Bảo an vẫn không nóng không lạnh mà nói như trước, thần sắc bình tĩnh.
Bảo an trẻ tuổi này khiến An Tại Đào hứng thú, hắn nghiền ngầm nhìn gã, nhẹ nhàng cười:
- Được. Tôi tìm Hạ Hiểu Tuyết, đương nhiên, Mạnh Cúc cũng được.
Bảo an trẻ tuổi giật mình kinh hãi, dùng ánh mắt kinh dị đánh giá An Tại Đào từ trên xuống dưới, nhíu mày nói:
- Tìm bà chủ lớn của chúng tôi? Có hẹn trước hay không?
Nói xong, bảo an hô nữ nhân viên lễ tân:
- Tiểu Lệ, Bộ hành chính có thông báo chiều nay có khách của Hạ đổng và Mạnh tổng muốn tới hay không?
Nữ lễ tân dung mạo thanh tú kia cúi người nhìn bản ghi chép, lắc đầu nói:
- Không có.
Bảo an quay đầu lại nhìn An Tại Đào, khẽ mỉm cười:
- Ngại quá, tiên sinh, ngài không hẹn trước, dựa theo chế độ công ty, mời ngài đến lần tới. Hoặc là, ngay mai ngài liên hệ trước với thư ký của Hạ đổng, hẹn trước thời gian gặp mặt, lại đến.
An Tại Đào cười ha ha, đột nhiên vỗ bả vai bảo an kia, thấy bảo an kia thần sắc cảnh giác mà vọt qua một bên.
- Đồng chí, ngại quá, tôi tới vội, đã quên hẹn trước. Anh có thể dàn xếp một chút, thay tôi chuyền lời một chút, nói tôi họ An, chờ cô ấy ở dưới lầu.
Nụ cười khóe miệng An Tại Đào ngày càng đậm. Thái độ này của hắn khiến cho bảo an trẻ tuổi chần chừ một lát, thầm nghĩ, người đàn ông trẻ tuổi trước mắt này cử chỉ không quá giống người bình thường, có lẽ quả thật là bằng hữu kinh doanh của bà chủ lớn. Nhưng gã do dự một hồi, vẫn kiên trì lắc đầu:
- Không được, tiên sinh mời ngài trở về đi. Bà chủ của chúng tôi có lời, công ty cũng có chế độ, lãnh đạo cao tầng của tập đoàn công ty bận rộn, không có hẹn trước không thể cho vào, xin tha lỗi.
An Tại Đào nhún vai, cười nói:
- Như vậy, tôi mượn điện thoại của các anh gọi một cuộc được chứ? Anh yên tâm, tôi và bà chủ các anh là ngươi quen, người rất quen thuộc...
Bảo an liếc An Tại Đào một cái, hơi chần chừ liền mang An Tại Đào tới trước bàn lễ tân:
- Tiểu Lệ, vị tiên sinh này nói là bạn tốt của Hạ đổng và Mạnh tổng, cô gọi điện thoại cho thư ký Hạ đổng hỏi một chút...
- Tiên sinh, ngài họ gì?
- Tôi họ An.
An Tại Đào khẽ mỉm cười.
...
...
Gọi điện thoại xong, An Tại Đào liền tùy ý đứng trong đại sảnh nói chuyện tào lao với bảo An Tại Đào trẻ tuổi kia một chút, cho dù bảo an trẻ tuổi này cười đáp lại câu hỏi của hắn, nhưng một chút cảnh giác trong mắt vẫn không hoàn toàn biến mất. Mà điều này, khiến An Tại Đào càng thêm thưởng thức.
- Anh là lính xuất ngũ à?
- Đúng, tôi xuất ngũ năm kia, năm trước tới công ty làm việc.
- Tiền lương phúc lợi của Long Đằng các anh thế nào? Nghe nói cũng không tệ lắm?
- Đúng vậy, trình độ tiền lương phúc lợi của công ty chúng tôi đều đứng đầu toàn bộ thủ đô, những xí nghiệp Trung ương nhiều tiền thế lớn cũng không bằng chúng tôi.
Bảo an hơi tự hào mà ưỡn ngực.
An Tại Đào thần sắc nghiền ngẫm mà cười hỏi:
- Như vậy một tháng anh có thể nhận bao nhiêu tiền?
- Tiền lương tiền thưởng tăng ca cộng hết lại, ước chừng gần 2000, cuối năm còn có thưởng cuối năm.
An Tại Đào kinh ngạc nói:
- Không tồi đó, tiền lương không sai biệt lắm với Bí thư Thành ủy tôi.
- Bí thư Thành ủy...
Bảo an trẻ tuổi vừa động trong lòng, dường như nghe không rõ ràng, gã còn đang kinh ngạc mà nhìn An Tại Đào, đã thấy An Tại Đào xoay người qua chỗ khác mỉm cười với mấy người phụ nữ vừa bước ra khỏi cửa thang máy.
Đúng là Chủ tịch Hội đồng quản trị Hạ Hiểu Tuyết, Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Chủ tịch Mạnh Cúc, Phó Tổng Giám đốc tập đoàn Quý Mộng Khiết, còn có thư ký của hai người Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc, cùng với Bộ trưởng Bộ Hành chính tập đoàn Tôn Lệ.
Bảo an giât mình kinh hãi, thầm nghĩ người nọ là ai, sao ba bà chủ lớn đều cùng nhau ra đón, chẳng lẽ hắn là... Nhưng không đúng, nhìn hắn đếnm ột mình, một không có vệ sĩ hai không có thư ký tiền hô hậu ủng, cũng không quá giống nhân vật lớn của thủ đô.
Bảo an đang nghi hoặc, lại nghe Hạ Hiểu Tuyết cười vang nói:
- Ông xã, em và chị Cúc đang chờ anh tới đây, vài lãnh đạo công ty đều muốn gặp anh... Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, không nghĩ tới anh đã tới rồi.
Một câu ‘ông xã’ này truyền vào ta bảo an và nhân viên lễ tân, hai người ngơ ngác nhìn nhau, trong óc nổ vang một tiếng gần như sấm sét ---- không ngờ, không ngờ là chồng Hạ đổng... Người này nghe nói làm quan lớn Bí thư Thành ủy ở một thành phố cấp thị xã?
Khiếp sợ rất nhiều, trong lòng bảo an cũng âm thầm may mắn, cũng may mình không có làm khó hắn, vừa rồi nói chuyện với hắn dường như còn rất khoái trá... Thấy đám người An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết thân thiết mà cùng nhau vào thang máy, bảo an thở phào một tiếng nhẹ nhàng nói với nhân viên lễ tân:
- Tiểu Lệ, nghĩ không ra người nọ là ông xã của Hạ đổng... Hắn thật đúng là một người rất hòa khí, ừ, cũng hiền lành giống như Hạ đổng.
Đúng lúc này, khóe mắt bảo an đột nhiên phát hiện, An Tại Đào dừng bước lại, quay đầu khẽ mỉm cười với gã.
- Hiểu Tuyết, chị Cúc, Mộng Khiết, công ty mọi người quản lý khá nghiêm, thiếu chút nữa tôi không vào được, ha ha. Đúng rồi, người bảo an kia không tồi, đố ivới người ngoài hòa khí có lễ, rất có tốt chất, rất khá.
An Tại Đào tùy ý nói, vừa rồi bảo an kia với hắn mà nói, chẳng qua là một khách qua đường nhỏ bé không đáng kể trong cuộc đời của hắn, nhưng hắn lại không biết, chỉ bởi vì một câu nói tùy ý như vậy của hắn, vận mệnh bảo an trẻ tuổi kia liền nhận lấy thay đổi.
Sau này, Quý Mộng Khiết gọi điện tới Bộ Bảo an, đề bạt bảo an trẻ tuổi kia làm Đội trưởng một trung đội bảo an của Bộ bảo an, sau đó vài năm, gã chậm rãi đi lên vị trí Giám đốc Bộ Bảo an, trở thành quản lý trung tầng của tập đoàn Long Đằng lương 100.000 một năm.
Rời thang máy đi đến văn phòng của Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc cười nói:
- Tiểu Đào, sao di động của cậu tắt rồi? Vừa rồi tôi gọi cho cậu mấy cuộc cũng không thông.
An Tại Đào lấy di động cầm tay ra nhìn, cười cười:
- Hết pin rồi.
Quý Mộng Khiết đứng sau lưng cười nói:
- Bí thư An, tôi để thư ký đôi một bộ di động cho ngài, chúng ta có di động chuẩn bị dùng, ngài thay sim là được, ngài là lãnh đạo lớn, di động sao có thể hết pin chứ?
- Không cần, không cần, cũng không có chuyện gì lớn, dù sao tôi đang nghỉ, buổi tối về nhà rồi sạc pin.
An Tại Đào thản nhiên cười, trong mắt lại lặng yên lộ ra một tia tàn khốc cổ quái.
- Ha ha.
Quý Mộng Khiết cũng không kiên trì nữa.
- Quý Tổng, cô đi an bài một chút...
Hạ Hiểu Tuyết gật đầu với Quý Mộng Khiết, sau đó quay đầu lại nhìn An Tại Đào cười nói:
- Ông xã, vài quản lý cao tầng công ty chúng ta vẫn chưa gặp anh, tất cả mọi người đề xuất muốn gặp anh... Em và chị Cúc đã thương lượng, anh liền gặp mọi người một lần, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.
- Mặt khác, một lát Lưu Ngạn cũng sẽ tới.
...
...
Buổi tối, An Tại Đào cùng 7 quản lý cao tầng trước mắt ở tập đoàn Long Đằng không bao gồm ba bà chủ lớn trung tâm Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh cúc và Lưu Ngạn hẹn gặp nhau, lại cùng nhau ăn một bữa cơm chiều, vui vẻ mà rời đi.
Tuy rằng Mạnh Cúc và Lưu Ngạn đều có phòng riêng ở biệt thự An gia, nhưng vì tránh tai mắt người, Mạnh cúc và Lưu Ngạn đều có một căn biệt thư ở tiểu khu, chỉ là rất ít khi tới ở.
Cơm nước xong, Mạnh Cúc và Hạ Hiểu Tuyết thần thần bí bí mà một mình ngồi xe đi trước, chỉ còn lại An Tại Đào và Lưu Ngạn hai người. An Tại Đào biết hai cô cố ý sáng tạo thời gian riêng tư cho mình và Lưu Ngạn, cũng không để ý tới, liền cùng Lưu Ngạn lái xe trở về căn biệt thự trên danh nghĩa của Lưu Ngạn.
Tuy rằng biệt thự không ở, nhưng bình thường vẫn có bảo mẫu ở quản lý và quét dọn, mà lúc này, Lưu Ngạn hiển nhiên sai người thu dọn lại biệt thự một lần, chuẩn bị ở cùng An Tại Đào vài ngày ngọt ngào trong thế giới của hai người.
Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc đều có con, dựa theo ước định và kế hoạch lúc trước của ba cô, hiện giờ đến lượt Lưu Ngạn sinh con. Cho nên, lần này An Tại Đào quay về thủ đô thăm người thân, có một nhiệm vụ quan trọng chính là...
- Đào... Nhớ em không?
Vào biệt thự, đóng cửa lại, Lưu Ngạn liền nhào tới ôm ấp An Tại Đào, ôm chặt lấy hắn, ánh mắt nóng bỏng và mê ly, giọng nói nỉ non mà thâm tình.
An Tại Đào cũng ôm chặt lấy giai nhân trong lòng, trong lòng nhu tình kích động cũng hiện lên một chút áy náy nhàn nhạt. Trong ba cô gái, hắn cảm thấy áy náy nhất chính là Lưu Ngạn, vì sự phát triển của Long Đằng, phần lớn thời gian Lưu Ngạn đều ở Nam Dương, cùng An Tại Đào gặp ít chia ly nhiều.
Không liên lạc được với Chủ tịch thành phố Dương Hoa, Trợ lý chủ tịch thành phố Tiết Liệt cảm thấy hết sức bất an.
Nhưng rõ ràng là Hầu Dương Minh không bận tâm vì chuyện này. Trong mắt y, chướng ngại duy nhất của y tại Phòng Sơn là An Tại Đào, đối với Dương Hoa, y cho rằng cô chỉ là con rối của An Tại Đào, không đáng để nhắc tới. Dù là Phó chủ tịch thành phố, nhưng y không tôn trọng mấy đối với Chủ tịch thành phố Dương Hoa, càng chưa nói là kính nể cô.
Hầu Dương Minh thản nhiên cười, lấy điện thoại di động ra gọi đến văn phòng của An Tại Đào, nhưng cũng không có ai tiếp điện thoại, nhíu mày, y lại bấm số di động của An Tại Đào, nhưng hắn đã tắt máy.
- Sao lại thế này? Sao đều không liên lạc được với Bí thư An và Chủ tịch Dương?
Hầu Dương Minh trầm giọng nói:
- Lão Tiết, anh lập tức liên hệ với Chánh văn phòng Thành uỷ Đồng Hồng Cương, hỏi xem Bí thư An có ở trong thành phố hay không?
Tiết Liệt gật đầu, gọi cho Phó trưởng ban thư ký Thành uỷ kiêm Chánh văn phòng Thành uỷ Đồng Hồng Cương:
- Này, Trưởng ban Thư ký Đồng, tôi là Tiết Liệt.
- Xin chào Chủ tịch thành phố Tiết, tôi là Đồng Hồng Cương. Xin hỏi lãnh đạo có gì chỉ thị?
Giọng nói trầm thấp của Đồng Hồng Cương toát ra một chút kính cẩn. Đồng Hồng Cương là người xử sự hết sức khiêm tốn, dù hiện giờ có chức vị quan trọng, lại là người tâm phúc của Bí thư Thành uỷ An Tại Đào, nhưng y không hề kiêu căng, bất kể là đối với lãnh đạo hay cán bộ bình thường, thái độ của y vẫn khiêm tốn như nhau.
- Trưởng ban Thư ký Thành uỷ Đồng, không biết Bí thư An có ở thành phố hay không? Chủ tịch thành phố Hầu và tôi muốn báo cáo một số công tác với Bí thư An, nhưng văn phòng không ai tiếp điện thoại, di động cũng tắt.
- Ồ, Chủ tịch thành phố Tiết, là thế này. Bí thư An về Bắc Kinh thăm người thân, nghe nói là vợ Bí thư An bị bệnh, có thể phải hai ba ngày mới quay lại thành phố. Trước khi Bí thư An đi, có dặn là công tác bên Thành uỷ sẽ do Bí thư Mã phụ trách.
Đồng Hồng Cương cười:
- Di động tắt máy, có lẽ là di động của Bí thư An hết pin, vừa rồi tôi còn gọi được kia mà!
- Ồ, là vậy sao.
Tiết Liệt cúp điện thoại, nhìn Hầu Dương Minh cười khổ:
- Chủ tịch thành phố Hầu, nhà Bí thư An có việc, Bí thư An về Thủ đô thăm người nhà, điện thoại không gọi được có thể là do bị hết pin. Chúng ta lại gọi sau?
Hầu Dương Minh nhíu chặt chân mày, gật đầu:
- Được, lát nữa lại gọi.
…
Mãi cho đến chiều, Tiết Liệt cũng không gọi được cho An Tại Đào. Lúc 4 giờ chiều, Dương Hoa bảo thư ký Mạnh Hiểu Huy gọi điện về, nói cô đang khảo sát ở ngoài hiện trường, đối tác bố trí thời gian rất sít sao, chuyện ở cơ quan, nhờ Hầu Dương Minh và Tiết Liệt cùng với Phó chủ tịch thường trực Mã Hiểu Yến bàn bạc giải quyết, khoảng ngày mốt, tức ngày 12 cô sẽ về.
Hầu Dương Minh ngước nhìn lên chiếc đồng hồ kiểu cũ trên tường, trầm ngâm thật lâu. Thời gian từng giây, từng giây trôi đi, tất cả mọi người tham dự trong phòng im lặng một cách khác thường. Có người buồn chán hút thuốc lá, có người cúi xuống nghịch điện thoại di động của mình.
Trời chiều xuyên qua vết nứt trên cửa sổ, chiếu vào phòng, rọi lên thân hình hơi yếu ớt của Hầu Dương Minh một quầng sáng vàng nhạt. Y chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, thần sắc trở nên kiên định.
Y khoát tay, trầm giọng nói một cách dứt khoát:
- Các đồng chí, chuyện đã khẩn cáp, hôm nay là ngày 10 tháng 4, cách thời hạn Thành uỷ đưa ra không xa, để bảo đảm kỳ hạn cho công trình trường Đại học Bách khoa Đông Sơn và công tác di dời thôn Phòng Nam hoàn thành tốt đẹp, chúng ta phải chiếu theo pháp luật áp dụng một số biện pháp cưỡng chế. Cưỡng chế phá dỡ, lập tức tổ chức cưỡng chế phá dỡ, không chờ đợi nữa!
Hầu Dương Minh nói, từng tiếng như rít qua kẽ răng.
Mọi người giật mình kinh hãi, đều hít vào một hơi khí lạnh, nhưng không ai dám nói gì. Tiết Liệt và Âu Dương Hạ Phổ trong lòng chấn động, trao đổi một ánh mắt lo lắng, sau đó Tiết Liệt mỉm cười. nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch thành phố Hầu, nên chăng chờ chỉ thị của Bí thư An và Chủ tịch thành phố Dương rồi hãy quyết định?
- Bí thư An liên lạc không được, Chủ tịch thành phố Dương đi khảo sát bên ngoài…
Hầu Dương Minh thản nhiên cười:
- Tôi là uỷ viên thường vụ Thành uỷ, Phó chủ tịch thành phố, lại là tổng chỉ huy công tác cải tạo di dời, có quyền xử lý đặc biệt, theo luật tôi có quyền thi hành biện pháp cưỡng chế. Tôi nghĩ, Bí thư An hay Chủ tịch Dương đều sẽ ủng hộ công tác của chúng ta. Các thủ tục đều đã đầy đủ, các khoản bồi thường đều đã phát tận tay bọn họ. Nhưng có người có ý định quấy rối, ý đồ đục nước béo cò, đây là hành động hết sức tồi tệ, chúng ta kiên quyết không dung túng cho hành động này!
Hầu Dương Minh hung hăng đập bàn.
Tiết Liệt mắng thầm vài câu, thầm nghĩ cho dù không liên lạc được với Bí thư An và Chủ tịch thành phố Dương, ngươi cũng không thể tự ý làm chủ chuyện này. Tối thiểu, cũng phải trao đổi với Phó chủ tịch thường trực Mã Hiểu Yến một chút, hai người cùng đưa ra quyết định. Hơn nữa, liên lạc không được chỉ là tạm thời, nhiều lắm là vài ngày, hai vị lãnh đạo sẽ trở lại thành phố, chuyện lớn như vậy, ngươi không đợi hai vị lãnh đạo về, liền tự tiện quyết định, đây là điều tối kị.
Chớ quên, ngưoi chỉ là một Phó chủ tịch thành phố, cho dù là uỷ viên thường vụ Thành uỷ, thì cũng chỉ là Phó chủ tịch thành phố. Loại chuyện cưỡng chế phá dỡ này, ngay cả Chủ tịch thành phố, cũng không dám tự tiện làm chủ nếu không được Bí thưThành uỷ đồng ý.
Người này quá cuồng vọng, rất không có sự đúng mực về chính trị. Ác cảm trong lòng Tiết Liệt đối với Hầu Dương Minh chợt tăng lên đến mức cao nhất.
Nhưng trong lòng oán thầm, ngoài miệng lại không thể nói gì, Tiết Liệt do dự một chút, chuyện quan hệ đến trách nhiệm lãnh đạo của mình, cho dù y biết sẽ đắc tội với Hầu Dương Minh, cũng không thể không tiếp tục khuyên can:
- Chủ tịch thành phố Hầu, chuyện này rất quan trọng, có lẽ nên chờ Bí thư An và Chủ tịch Dương trở về rồi…
Y còn chưa nói xong, đã bị Hầu Dương Minh cắt ngang một cách không khách khí:
- Được rồi, chuyện này tôi làm chủ, tôi có quyền làm chuyện này. Các đồng chí yên tâm, quyết sách là tôi làm, mệnh lệnh là tôi đưa ra, tôi sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm.
Nói xong, Hầu Dương Minh bỗng đứng dậy, lạnh lùng mà quả quyết nói:
- Thời gian không chờ đợi, phải lập tức đẩy mạnh việc giải phóng mặt bằng. Chủ nhiệm Âu Dương, anh lập tức phái tổ công tác chạy tơi hiện trường, cố gắng làm công tác tư tưởng lần cuối cùng với các nông dân liên quan. Nếu không có kết quả, lão Tiết, anh lập tức liên hệ với công an và bên quản lý đô thị, bảo họ phái người đến hiện trường duy trì trật tự. Chủ nhiệm Âu Dương, anh tổ chức đội thi công cơ giới tiến vào thôn đợi lệnh, đồng thời, phái người truyền đạt thông báo mệnh lệnh cưỡng chế giải phóng mặt bằng. Các ngành có liên quan của thành phố, các đơn vị có liên quan của khu vực mới được thành lập của Phòng Sơn, lãnh đạo thôn trấn đều phải trình diện.
Sắc mặt Tiết Liệt và Âu Dương Hạ Phổ rất khó coi, nhưng Hầu Dương Minh là uỷ viên thường vụ Thành uỷ, lại là người phụ trách chủ yếu của công tác này, nếu y đã sử dụng quyền lực ra lệnh cưỡng chế phá dỡ, hai người là trợ thủ và cấp dưới, đành phải chấp hành quyết định của lãnh đạo, không thể phản kháng.
Trời đã hoàng hôn, một cuộc cưỡng chế giải phóng mặt bằng có thanh thế to lớn sắp diễn ra tại Phòng Sơn. Công an thành phố Phòng Sơn, quản lý đô thị, Uỷ ban xây dựng cùng với nhiều ngành khác phối hợp tạo thành đội công tác tập trung tại hiện trường. Mười mấy máy xúc và máy ủi loại lớn đậu trong thôn Phòng Nam, cửa thôn bị cảnh sát ra lệnh giới nghiêm đóng lại, còi xe cảnh sát hụ vang ầm ĩ.
Vào lúc này, An Tại Đào đang ở Bắc Kinh, mới từ cơ quan Bộ ngoại giao đi ra. Hắn đến Bắc Kinh nghỉ ngơi, đi đến các bộ và uỷ ban Trung ương, khi đi ngang qua Bộ ngoại giao liền vào thăm hỏi một số lãnh đạo quen thuộc.
Từ Bộ ngoại giao đi ra, An Tại Đào ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, thấy giờ này đã vào lúc tan tầm, liền đi xe hơi thẳng đến trụ sở của tập đoàn Long Đằng ở toà cao ốc Long Đằng, thuộc trung tâm thành phố, chuẩn bị đón Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc.
Chiếc xe của hắn đang đi chính là chiếc Mercedes-Benz màu đen do Hạ Hiểu Tuyết chuẩn bị cho hắn, tuy thoạt nhìn bề ngoài cũng bình thường nhưng nội thất rất sang trọng và hiện đại.
Xe dừng lại trước toà cao ốc Long Đằng, hắn liền bước vào tiền sảnh rộng lớn xa hoa của toà cao ốc. Hắn hầu như không đến trụ sở của Long Đằng, cho nên vừa bước vào, đã bị bảo vệ của tập đoàn Long Đằng ngăn cản.
Hiện giờ, tập đoàn Long Đằng là một tập đoàn rất lớn, chưa nói trong nước, mà ngay cả ở toàn bộ châu Á, cũng đứng hàng đầu, bảo vệ làm việc cẩn mật là tất nhiên.
- Xin hỏi ngài tìm ai? Bàn chuyện nghiệp vụ hay tìm người?
Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi ngăn An Tại Đào lại trông tác phong rất chuyên nghiệp, miệng nở nụ cười, không kiêu ngạo, không xu nịnh, cử chỉ khéo léo. Cạnh đó, một số bảo vệ khác cũng xuất hiện, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía bên này.
Không hổ là nhân viên của một tập đoàn nổi tiếng, khá lắm. An Tại Đào thầm khen, cười nói:
- Tôi tìm người.
- Xin hỏi anh tìm ai? Tên gọi là gì? Xin mời qua đây đăng ký một chút, xong rồi, nữ lễ tân của chúng tôi sẽ gọi điện xác nhận, thông báo cho người ngài muốn gặp. Ở lầu một, công ty chúng tôi có một đại sảnh dùng làm phòng tiếp khách.
Bảo vệ vẫn như cũ, không nóng không lạnh nói, vẻ mặt rất ung dung.
Nhân viên bảo vệ này khiến An Tại Đào có một sự hứng thú nhất định, hắn chăm chú nhìn cậu ta, nhẹ nhàng cười:
- Được, tôi tìm Hạ Hiểu Tuyết, mà nói là tìm Mạnh Cúc cũng đúng.
Nhân viên bảo vệ kia giật mình kinh hãi, ánh mắt kinh dị lướt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá An Tại Đào, nhíu mày nói:
- Tìm bà chủ của chúng tôi? Có hẹn trước không?
Nói xong, bảo vệ quay sang lễ tân kêu lên:
- Tiểu Lệ, ban hành chính sự vụ có thông báo về việc chiều nay có khách gặp Hạ đổng và Mạnh tổng không?
Nữ lễ tân dung mạo thanh tú kia cúi xuống nhìn vào sổ ghi chép, lắc đầu:
- Không có.
Bảo vệ quay lại nhìn An Tại Đào, khẽ mỉm cười:
- Thật ngại quá, ngài không có hẹn trước, theo quy định của công ty, mời ngài lần sau lại đến. Hoặc là, ngày mai ngài liên hệ với thư ký của Hạ đổng, hẹn trước thời gian gặp mặt, rồi lại đến.
An Tại Đào cười ha hả, đột nhiên đưa tay vỗ vỗ vai nhân viên bảo vệ, người bảo vệ kia cảnh giác tránh sang một bên.
- Đồng chí, ngại quá, tôi tới gấp, quên hẹn trước. Anh có thể dàn xếp một chút không, chuyển lời giúp tôi, nói tôi họ An, ở dưới lầu chờ cô ấy.
Khoé miệng An Tại Đào càng tươi cười hơn. Thái độ của hắn khiến nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia lưỡng lự một lát, thầm nghĩ, cử chỉ và dáng dấp của người đàn ông trẻ tuổi này cũng không giống người bình thường, có lẽ đúng là bằng hữu của bà chủ. Nhưng do dự một hồi, rồi anh ta kiên quyết lắc đầu:
- Không được, xin ngài trở về đi. Bà chủ chúng tôi đã dặn dò, công ty cũng có quy định, lãnh đạo cao cấp của tập đoàn công ty bận rộn công việc, không có hẹn trước, không thể vào được, xin thứ lỗi.
An Tại Đào nhún vai, cười nói:
- Như vậy, tôi nhờ anh gọi điện thoại cho cô ấy nhé? Anh yên tâm, tôi và bà chủ các anh là người quen, rất quen thuộc.
Bảo vệ lại liếc An Tại Đào một cái, chần chừ một chút rồi dẫn An Tại Đào tới trước mấy bước:
- Tiểu Lệ, vị này nói là bằng hữu của Chủ tịch Hội đồng quản trị Hạ và Mạnh tổng, cô gọi điện cho thư ký của Chủ tịch Hạ hỏi xem.
- Xin lỗi, ngài họ gì?
- Tôi họ An.
An Tại Đào khẽ mỉm cười.
Gọi điện xong, An Tại Đào đứng trong tiền sảnh nói chuyện phiếm với tay bảo vệ trẻ tuổi. Vẫn nói chuyện với hắn, tuy nhiên tay bảo vệ kia vẫn không hoàn toàn mất vẻ cảnh giác, điều này càng khiến An Tại Đào thích thú.
- Anh là bộ đội xuất ngũ?
- Vâng, nắm kia tôi xuất ngũ, năm ngoái vào làm ở công ty.
- Tiền lương của các anh ở Long Đằng thế nào? Nghe nói cũng không tệ lắm?
- Tiền lương và chế độ phúc lợi của công ty chúng tôi đứng hàng đầu ở Thủ đô, ngay cả các doanh nghiệp nhiều tiền thế lớn cũng không bằng công ty chúng tôi.
Tay bảo vệ có chút tự hào ưỡn ngực lên.
An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút, lại cười hỏi:
- Như vậy một tháng anh được lãnh bao nhiêu tiền lương?
- Tiền lương, tiền thưởng, tiền tăng ca tổng cộng chừng 2000 tệ, cuối năm còn có thưởng.
An Tại Đào kinh ngạc nói:
- Không tệ, so với tiền lương Bí thư Thành uỷ của tôi cũng không kém bao nhiêu.
“Bí thư Thành uỷ?” nhân viên bảo vệ giật mình, còn đang kinh ngạc nhìn An Tại Đào, thì hắn đã xoay người đi về phía mấy phụ nữ vừa ra khỏi thang máy.
Đó là Chủ tịch Hội đồng quản trị Hạ Hiểu Tuyết, Phó chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc Mạnh Cúc, Phó tổng giám đốc Quý Mộng Khiết, hai thư ký của Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc, ngoài ra còn có Trưởng ban quản lý hành chính Tôn Lệ.
Bảo vệ giật mình kinh hãi, thầm nghĩ người đàn ông kia là ai mà cả ba lãnh đạo cao nhất của tập đoàn cùng ra đón, chẳng lẽ là… Nhưng không đúng, hắn đi một mình, không vệ sĩ, không tiền hô hậu ủng, cũng không giống một nhân vật tai to mặt lớn của Thủ đô.
Bảo vệ đang ngờ vực, lại nghe Hạ Hiểu Tuyết cười vang:
- Ông xã, em và chị Cúc đang muốn gọi anh sang đây, mấy lãnh đạo công ty đều muốn gặp anh. Chúng tôi vừa cùng ăn cơm, không ngờ anh đã tới rồi.
Hai tiếng “ông xã” lọt vào tai bảo vệ và nữ lễ tân, hai người ngơ ngác nhìn nhau, trong đầu như có tiếng sấm nổ, không ngờ, không ngờ là chồng của Chủ tịch Hạ. Nghe nói ông ta là Bí thư Thành uỷ.
Trong lòng khiếp sợ, nhân viên bảo vệ trẻ tuổi thầm cảm thấy may mắn, vừa rồi mình cũng không làm khó người đó, lại còn nói chuyện khá cởi mở với người ta. Thấy An Tại Đào và nhóm Hạ Hiểu Tuyết thân thiết đi về phía thang máy, bảo vệ thở phảo một cái, nhìn nữ lễ tân nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Lệ, không ngờ người kia là chồng của Chủ tịch Hạ, trông ông ta khá hoà nhã, cũng giống như Chủ tịch Hạ.
Đúng lúc này, bảo vệ bỗng thấy An Tại Đào dừng chân lại, quay đầu nhìn y khẽ mỉm cười.
- Hiểu Tuyết, chị Cúc, Mông Khiết, công ty của mấy người quản lý khá nghiêm, thiếu chút nữa tôi không vào được, ha ha! Đúng rồi, tây bảo vệ kia không tồi, rất lễ độ và hoà nhã, rất có tố chất, rất tốt.
An Tại Đào tuỳ ý nói một câu, hắn không thể nào biết được, bởi vì câu nói tuỳ ý của hắn, vận mệnh của nhân viên bảo vệ kia liền thay đổi.
Sau này, Quý Mộng Khiết gọi điện tới phòng bảo vệ, đề bạt nhân viên bảo vệ kia làm đội trưởng đội bảo vệ, vài năm sau, cậu ta trở thành Giám đốc Ban bảo vệ, lĩnh lương hơn trăm nghìn một năm.
Ra khỏi thang máy, đi về phía văn phòng của Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc cười nói:
- Tiểu Đào, sao cậu lại tắt điện thoại di động? Vừa rồi tôi gọi cho cậu một lúc lâu vẫn không được.
An Tại Đào lấy điện thoại di động ra nhìn thử, cười cười:
- Hết pin rồi.
Quý Mộng Khiết đứng ở phía sau cười nói:
- Bí thư An, để tôi bảo thư ký thay điện thoại khác đi, anh là lãnh đạo, sao lại để điện thoại hết pin như thế?
- Không cần, cũng không có chuyện gì quan trọng, dù sao thì tôi đang đi nghỉ, đợi về nhà sạc pin cũng được.
An Tại Đào thản nhiên cười, ánh mắt lại loé lên một tia nhìn cổ quái và tàn khốc.
- Ừm.
Quý Mộng Khiết cũng không nằn nì.
- Quý tổng, cô đi sắp xếp một chút.
Hạ Hiểu Tuyết nhìn Quý Mộng Khiếtgật đầu, sau đó lại nhìn An Tại Đào cười, nói:
- Ông xã, mấy quản lý cao cấp của công ty chúng ta chưa được gặp anh, họ đề nghị gặp anh một lần. Em và chị Cúc bàn bạc, sắp xếp để anh gặp mọi người, tối nay chúng ta cùng ăn bữa cơm. Với lại, lát nữa Lưu Ngạn cũng sẽ đến.
…
Buổi tối hôm đó, An Tại Đào cùng Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc, Lưu Ngạn và bảy quản lý cao cấp của tập đoàn Long Đằng cùng ăn cơm tối, vui vẻ đến tận lúc tàn tiệc.
Tuy Mạnh Cúc và Lưu Ngạn đều có phòng riêng tại biệt thự của nhà họ An, nhưng để tránh tai mắt người ngoài, hai cô rất ít khi đến ở.
Cơm nước xong, Mạnh Cúc và Hạ Hiểu Tuyết bí mật lên xe đi trước, chỉ còn lại An Tại Đào và Lưu Ngạn. An Tại Đào biết hai cô cố ý tạo điều kiện để mình và Lưu Ngạn được ở chung, cũng không câu nệ, liền cùng Lưu Ngạn lái xe về biệt thự của Lưu Ngạn.
Tuy biệt thự không ở thường xuyên nhưng thường ngày đều có người làm lau chùi dọn dẹp. Vào lúc này, đương nhiên Lưu Ngạn cho tất cả tạm nghỉ, định cùng An Tại Đào vui thú vài ngày trong thế giới riêng của hai người.
Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc đều đã có con, theo ước định của ba cô trước đó, bây giờ nên đến lượt Lưu Ngạn. Cho nên, khi giờ đây An Tại Đào về thăm nhà, đó cũng là một nhiệm vụ quan trọng của hắn.
- Đào, anh có muốn em không?
Vào biệt thự, đóng cửa lại, Lưu Ngạn liền nhào vào lòng An Tại Đào ôm ghì lấy hắn, ánh mắt nồng nàn mê đắm, giọng nói nỉ non tha thiết.
An Tại Đào cũng ôm chặt lấy cô, tình cảm dịu dàng dâng trào trong lòng, hoà lẫn với một chút áy náy. Trong ba cô, người mà hắn áy náy nhiều nhất là Lưu Ngạn, bởi vì sự phát triển của Long Đằng, phần lớn thời gian, Lưu Ngạn đều ở Nam Dương, hai người ít khi được ở bên nhau. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK