Trần Cận Nam ngồi xe rời khỏi nhà khách Thiên Nam nhưng không về nhà, trực tiếp kêu lái xe đến tòa nhà cơ quan Tỉnh ủy. Thấy vẻ mặt âm trầm của Trần Cận Nam, lái xe và thư ký của ông đều hơi ngạc nhiên. Mới vừa rồi còn tốt như vậy, sao đột nhiên “trời đang quang đãng lại chuyển nhiều mây”?
Nhưng Trần Cận Nam ngày thường luôn mạnh mẽ cứng rắn, mưa nắng thất thường, bọn họ cũng không dám nói thêm điều gì. Nhiều lắm là nói thầm trong bụng vài câu thôi.
Bước được hai bước, Trần Cận Nam đột nhiên dừng lại, quay đầu, khoát tay với thư ký của ông:
- Chuyện tôi đến tìm Triệu lão, không được nói với bất cứ ai đó.
Thư ký rùng mình trong lòng, vội im lặng gật đầu:
- Dạ, lãnh đạo, tôi biết rồi.
Trần Cận Nam lại dừng trong giây lát, xoay người sải bước bước lên văn phòng làm việc của mình trên lầu.
Đóng cửa phòng làm việc, Trần Cận Nam phiền muộn đi tới đi lui trong văn phòng. Ông ta vốn rất ít hút thuốc, không ngờ cũng cũng vội vàng rít hết hai điếu.
Lời nói của Triệu lão như sấm nổ ngang tai, vẫn còn quanh quẩn trong tai ông ta. Lúc này ông ta cảm thấy áp lực cực lớn, nhưng đồng thời vẫn ẩn chứa một niềm lạc quan hưng phấn. Nếu An Tại Đào có thể cưới được cháu ngoại Triệu lão, dù An Tại Đào không chịu nhận ông ta làm cha, ông ta cũng nhận được lợi ích vô cùng lớn lao.
Có được Triệu lão là có được một chỗ dựa chính trị vững chắc như hàng không mẫu hạm. Sức cám dỗ của quyền lực thật lớn, gần như mỗi người trong quan trường đều không thể từ chối.
Trần Cận Nam đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Hiển nhiên, Triệu lão sở dĩ nói chuyện này với ông ta, dụng ý không cần nói cũng hiểu. Thẳng thắn thực hiện áp lực. Đối với Trần Cận Nam, tuy lời nói của Triệu lão tuy rất ôn hòa, có thể nói là có chứa chút ý thỉnh cẩu, nhưng lời nhắc nhở tiếp theo thật ra vô cùng kiêu ngạo, không để cho người khác từ chối.
Tiến thêm một bước là đã có thể nhận được sự ủng hộ của Triệu lão, có thể kết thông gia với nhà họ Triệu, bước lùi một bước thì vận mệnh và tiền đồ chính trị của ông ta có thể gặp phải vực sâu muôn trượng, vạn kiếp không siêu sinh, sao Trần Cận Nam có thể không lo sợ bất an được chứ.
Nhưng hiện tại, vấn đề lớn nhất là An Tại Đào…
Tuy Trần Cận Nam không tiếp xúc với đứa con riêng này nhiều lắm, nhưng ông lại hiểu biết sâu sắc tính tình của An Tại Đào. Nếu muốn hắn bỏ Hạ Hiểu Tuyết, cưới Mạnh Cúc, dù rằng như lời Triệu lão nói, hắn đối với Mạnh Cúc có tình cảm trên mức bình thường, thì chuyện này gần như là không thể.
Hơn nữa, dường như còn dính líu đến Lưu Ngạn trong đó. Trần Cận Nam tức giận bóp tắt tàn thuốc, đôi mày nhíu chặt.
Thậm chí, còn tệ hơn nữa là ông ta biết rất rõ, nếu chính miệng mình nói ra những lời này, chỉ sợ hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại. Dựa vào nỗi oán hận và những gút mắc của An Tại Đào với ông ta, căn bản là ông ta không có khả năng “khuyên bảo” hắn.
Vì thế, Trần Cận Nam vội vã muốn nói chuyện với An Tại Đào, nhưng trong lòng lại biết cuối cùng sẽ buồn phiền, nhất định sẽ không có kết quả gì. Nhưng dù không có kết quả, ông cũng quyết định chạy tới Quy Ninh, nói chuyện với An Tại Đào.
Thật ra Triệu lão không hề có ý bức bách ông, nhưng thái độ của ông ta cũng biểu lộ từ từ. Dựa theo logic và tâm tính của Triệu lão cùng cách suy nghĩ của ông ta, An Tại Đào sao có thể vì một người con gái mà xem nhẹ tiền đồ được dự đoán là vô cùng tốt đẹp đó? Huống chi không phải hắn không có cảm tình với Mạnh Cúc. Nên biết rằng, nếu cưới Mạnh Cúc, An Tại Đào liền trở thành quý tộc “công khai”. Dựa vào “cơ sở” trong quan trường và tài cán của hắn, lại có Triệu lão thúc đẩy, tương lai của hắn rất thênh thang. Tương lai phát triển không thể dự đoán được, thậm chí còn có khả năng trở thành “người nối nghiệp đỏ” độc nhất vô nhị.
Triệu lão tin rằng, An Tại Đào cuối cùng sẽ tính ra được món hời này. Đừng nói hắn chưa kết hôn với Hạ Hiểu Tuyết, ngay cả khi kết hôn rồi, hắn cũng sẽ đến giữ chặt lấy Mạnh Cúc.
Nhưng ông ta không biết những lời nói hôm nay cùng với lời “thỉnh cầu” bâng quơ của ông ta đã uy hiếp và gây cho Trần Cận Nam nhiều áp lực. Cảm giác này khiến Trần Cận Nam đứng ngồi không yên, không ngờ thêm một khắc cũng không chờ nổi.
Trần Cận Nam leo lên đến cương vị lãnh đạo cấp Thứ trưởng, ngay cả khi phải dừng chân thì cũng quyết không thể vì vậy mà hủy hết những gì hiện có. Ông hiểu rất rõ, loại cán bộ cấp Thứ trưởng vô danh như ông ta, trong mắt ông Triệu, cũng không có gì khác biệt so với các cán bộ khác. Chỉ cần Triệu lão gây chút sức ép thì chức quan của ông khó mà giữ được, khiến cho tâm huyết hai mươi ba năm của ông bị hủy trong chốc lát.
Nghĩ đến đây, Trần Cận Nam lại trở nên do dự, bèn giả vờ nói với Bí thư Tỉnh ủy Tiếu, rằng trong người hơi khó chịu nên tối nay không thể tham dự buổi tiệc do Tỉnh ủy chiêu đãi Triệu lão. Sau đó đi xuống lầu, đích thân mở cửa xe, phóng như bay về phía Quy Ninh. Khoảng năm giờ, xe ô tô của ông đã chạy đến cửa tòa nhà cơ quan Ban quản lý Khu kinh tế mới Tư Hà.
Ngồi trong xe gọi điện thoại cho An Tại Đào, không ai nhấc máy. Trần Cận Nam lại gọi về nhà An Tại Đào, cũng không ai nhấc máy. Do dự một lúc, ông cầm điện thoại, trực tiếp gọi vào văn phòng Ban quản lý khu kinh tế mới.
Mã Hiểu Yến đang hướng dẫn nhân viên xử lý vài việc lặt vặt cho ngày mai trong phòng làm việc lớn của văn phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng điện thoại reng lên, liền nhấc máy lên:
- A lô, xin chào, đây là văn phòng khu kinh tế mới Tư Hà.
- Xin chào, tôi muốn tìm Bí thư Tiểu An một chút. Xin hỏi, anh ta có ở nhà không?
Nghe được giọng nói một người đàn ông bên đầu dây điện thoại, tuy trầm thấp bình thản nhưng vẫn mơ hồ chứa chút uy thế, Mã Hiểu Yến trong lòng máy động. Cô vốn am hiểu việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt, lại làm việc trong văn phòng, thường xuyên giao tiếp. Vừa nghe giọng nói của người này qua điện thoại, cô liền chắc chắn đây là một vị lãnh đạo, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp.
Ít nhất phải là cấp huyện trở lên. Nếu không sao lại gọi An Tại Đào là Bí thư Tiểu An.
Phải không?
Nghĩ đến đây, Mã Hiểu Yến vội điều chỉnh giọng nói đến mức vô cùng dịu dàng mà còn chứa đựng sự kính cẩn, cười đáp:
- Bí thư An đang họp cùng các bộ môn liên quan cho khu kinh tế mới. Hay là chút nữa ông gọi lại, có được không?
Trần Cận Nam thở phào một cái, đột nhiên trở nên mất kiên nhẫn. Ông ngồi trên cao, có chuyện gì cũng không cần lên tiếng, người phía dưới cứ tự giải quyết cho thỏa đáng. Giờ muốn gặp An Tại Đào một lúc lại phiền phức như vậy, tất nhiên không hài lòng. Ông nhíu mày nói:
- Phiền cô gọi giúp hắn trong thời gian ngắn nhất, tôi có việc gấp tìm hắn. Cám ơn.
Mã Hiểu Yến hơi sửng sốt, giọng nói người kia trong điện thoại không ngờ lại không muốn cho mình từ chối. Cô ngẫm nghĩ một chút, sợ là vị lãnh đạo cấp trên nào đó, tất nhiên là không dám chậm trễ, liền cười hỏi:
- Dạ được, ông chờ một chút. Xin hỏi ông họ gì?
Trần Cận Nam cắn chặt răng, nói nhỏ:
- Tôi họ Trần.
An Tại Đào đang họp với vài ngành trong khu kinh tế mới. Hai ngày tới là hai ngày quan trọng nhất từ lúc chuẩn bị thành lập khu kinh tế mới Tư Hà đến nay.
Nên biết rằng, không chỉ có nhiệm vụ tiếp đãi quan trọng, khu kinh tế mới còn muốn hôm sau cử hành “nghi thức khởi công công trình nông nghiệp sinh thái và khí sinh học đến từng thôn”, công việc rất nhiều. Hắn không thể không triệu tập các ngành liên quan một lần nữa, sắp xếp lại một chút.
Mã Hiểu Yến nhẹ nhàng đẩy cửa phòng họp, bước đến bên người An Tại Đào, cúi người nói nhỏ:
- Bí thư An, có một vị họ Trần gọi điện thoại đến tìm anh, có thể là một vị lãnh đạo.
- Họ Trần? Lãnh đạo?
An Tại Đào ngẩn ra, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt kinh ngạc dừng trên người Mã Hiểu Yến. Vì cô đang cúi người nên bộ ngực trắng như sữa cứ lồ lộ. Khe ngực trắng ngần sâu hun hút, hai luồng đẫy đà vun cao, được bộ quần áo màu xám nhạt ôm chặt lấy, mơ hồ có thể thấy được hình dáng hai viên Bội Lôi.
An Tại Đào xấu hổ nhìn nơi khác, mặt Mã Hiểu Yến hơi đỏ, vội vàng đứng thẳng dậy.
Nhờ Mã Hiểu Yến đứng thẳng lên, An Tại Đào che giấu được chút xấu hổ. Hắn khoát tay:
- Các đồng chí, cuộc họp hôm nay đến đây thôi. Sau này, các ban ngành cứ dựa theo phương án chúng ta đã định kiểm tra lần cuối, xem còn thiếu sót gì không. Được rồi, tan họp!
- Hiểu Yến, đi!
An Tại Đào vội vã đi về phía phòng làm việc, Mã Hiểu Yến thì đỏ mặt, bước ngay theo sau hắn.
Cầm lấy điện thoại, hắn thản nhiên nói:
- A lô, tôi là An Tại Đào, xin hỏi là vị nào vậy?
Trần Cận Nam nghe được giọng nói quen thuộc mà xa lạ của An Tại Đào, thở phào một cái, dùng hết sức để khiến giọng nói trở nên dịu dàng, nói khẽ:
- Tiểu Đào, cha có chút việc gấp, phải nói chuyện với con ngay. Con xuống lầu ngay đi, cha đang ở ngoài cửa cơ quan con.
Nghe được giọng nói của Trần Cận Nam, An Tại Đào biến sắc, còn chưa kịp nói gì thì bên kia Trần Cận Nam đã ngắt điện thoại. Vẻ mặt thất thường một lúc, An Tại Đào sắc mặt hơi khó coi, chậm chạp bước ra cửa.
- Bí thư An…
Mã Hiểu Yến cúi đầu gọi.
- Tôi ra ngoài một chút. Hiểu Yến, các cô tiếp tục làm việc đi. Nói cho các đồng chí biết, đêm nay xong hết mọi việc, tôi mời mọi người ăn cơm.
An Tại Đào khoát tay, bước nhanh hơn.
Mã Hiểu Yến không tự chủ được, cũng bước ra cửa, đứng trên hành lang nhìn ra cửa. Thấy một chiếc xe cao cấp cấp màu đen có rèm che lẳng lặng đậu ngoài cửa, còn An Tại Đào thì hoảng hốt chạy vội xuống lầu, sải bước đến chiếc xe có rèm che kia.
“Đông Sơn sao?”
Đôi mày liễu thanh tú của Mã Hiểu Yến khẽ giương lên, thì thào lẩm bẩm “Dường như xe này là xe Tỉnh ủy…”
An Tại Đào vừa đi vừa vô cùng sợ hãi. Lúc này, Trần Cận Nam nói là ở tỉnh tiếp đãi ông Triệu, sao đột nhiên lại chạy đến chỗ của mình? Ông muốn làm gì? Hay là có tình huống gì đột ngột phát sinh?
Trải qua một thời gian “li hợp”, nhất là cách đó không lâu, lại một trận “anh em nhìn nhận nhau” với Trần Duệ, tuy An Tại Đào không chịu thừa nhận quan hệ cha con với Trần Cận Nam, nhưng vô hình trung, nỗi oán hận với nhà họ Trần cũng phai nhạt không ít. Nếu không, như trước kia, chắc chắn hắn sẽ không xuống lầu gặp Trần Cận Nam. Dù ông có nói thế nào thì cũng sẽ không gặp.
Chậm rãi bước đến trước xe, Trần Cận Nam đẩy cửa xe bước xuống, nhìn An Tại Đào thật sâu, vẻ mặt phức tạp ngày càng nặng nề. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK