Mục lục
[Dịch] Quan Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư ký của Ngô Quốc Cẩm nhẹ nhàng gõ cửa.

Sau khi đứng ở cửa nghe động tĩnh một hồi, do dự một chút, đang muốn quay đầu đi thì cửa phòng làm việc của Ngô Quốc Cẩm mở ra. Ngô Quốc Cẩm sắc mặt âm trầm đứng ở cửa, lạnh lùng liếc viên thư ký một cái rồi quay đầu bỏ đi.

Viên thư ký cầm tài liệu trong tay, cười nhỏ giọng nói:
- Đây là bài nói chuyện của ngài cho buổi nghiên cứu điều tra hệ thống phục vụ công cộng của ngày mai. Ngài xem qua, nếu cảm thấy không thích hợp thì tôi sẽ sửa lại.

Nghe xong lời viên thư ký nói, Ngô Quốc Cẩm bước chân không ngừng, bờ vai rõ ràng có chút run rẩy, sắc mặt càng thêm âm trầm, hừ lạnh một tiếng, cũng không liếc mắt nhìn viên thư ký một cái, đi nhanh đến phòng vệ sinh. Bước chân của ông ta rất nặng nề.

Ngô Quốc Cẩm bình thường tính tình mặc dù có chút nóng nảy nhưng rất ít khi phát tác ra ngoài. Ông ta đột nhiên có bộ dạng này khiến cho viên thư ký trong lòng có chút kinh ngạc, kèm theo sự sợ hãi và bất an. Là một người thư ký, sợ nhất là khi ông chủ có bộ dạng này.

Bộ mình làm không tốt sao? Hay là công tác có điều gì sơ suất? Có vấn đề gì xảy ra à? Viên thư ký ngơ ngác đứng ở cửa phòng Ngô Quốc Cẩm, vẻ mặt cứng ngắc cầm xấp tài liệu trong tay.

Y thăm dò qua phòng làm việc của Ngô Quốc Cẩm, không khỏi kinh hãi. Trong phòng đầy giấy bị xé nát, hỗn độn, bừa bãi không chịu nổi. Y khẩn trương chạy đi tìm đồ, vội vàng dọn dẹp những mảnh giấy nát. Trong lúc thu dọn, y vô tình phát hiện một mẩu tờ Nhật báo Phòng Sơn, nét mặt thâm trầm, dường như đã hiểu được một chút gì đó.

Đột nhiên, y trong lòng đánh bộp một tiếng, cả người toát mồ hôi lạnh. Dựa theo sự phân công công việc mới của Ủy ban nhân dân thành phố, Ngô Quốc Cẩm đã không còn được phân công quản lý mảng xây dựng và quy hoạch thành thị hay phục vụ công cộng gì nữa. Do đó, buổi điều tra nghiên cứu vào ngày mai cũng hủy bỏ, vậy mà mình lại….

Viên thư ký vì sự sơ suất của mình mà hối hận không ngừng, thầm mắng mình quá ngu xuẩn.

Kỳ thật thì cũng khó trách y. Buổi điều tra nghiên cứu, khảo sát phục vụ ngành công cộng đã được định ra từ tháng trước. Ngày hôm qua, Ngô Quốc Cẩm còn nói với y phải chuẩn bị thật kỹ. Ai nghĩ đến đột nhiên công việc của Ngô Quốc Cẩm lại có sự thay đổi.

Viên thư ký ngày hôm qua vội vàng chỉnh sửa tài liệu cho Ngô Quốc Cẩm, cũng không chú ý đến việc phân công điều chỉnh của Ủy ban nhân dân thành phố. Tuy rằng báo y cũng đã đọc qua, cao thấp trong Ủy ban nhân dân cũng lan truyền tin tức này, nhưng y vẫn dựa theo theo lịch trình làm việc trước kia, mà không ý thức đến vấn đề mấu chốt.

Là thư ký của lãnh đạo, thì không nên xuất hiện sai lầm. Có thể nói đây là một sai lầm trí mạng. Anh có thể nghĩ lại, lãnh đạo của anh đang tức tối rất nhiều, anh lại không biết gì mà đổ dầu vào lửa, chẳng phải là tìm cái khó về cho mình sao? Làm lãnh đạo tức chết thì coi như cũng hủy đi tiền đồ của mình.

Ngô Quốc Cẩm vào phòng vệ sinh, hung hăng cởi quần, tiểu mạnh vào trong bồn cầu, cơn giận trong lòng dường như cũng giải phóng đi không ít. Sau khi kéo lại quần, ông ta chậm rãi bước ra khỏi phòng vệ sinh, mới phát hiện là quên rửa tay nên liền quay lại.

Sau khi rửa tay xong, trong lúc quay trở về phòng, ông ta phát hiện một bóng dáng quen thuộc, là Cục trưởng cục Phục vụ công cộng thành phố Phòng Sơn Giải Vân.

Ngô Quốc Cẩm được phân công quản lý mảng này rất nhiều năm. Giải Vân là một tay ông đề bạt lên, có mối quan hệ rất thân mật. Đương nhiên, trong đó cũng bao hàm rất nhiều ích lợi cá nhân. Nhìn thấy Giải Vân lên lầu, Ngô Quốc Cẩm theo bản năng mà cho rằng Giải Vân là đến tìm mình. Bởi vì trong nhiều năm qua, ông ta thủy chung là lãnh đạo của y. Cho nên Ngô Quốc Cẩm liền đi chậm lại, cố ý chờ Giải Vân.

Nhưng điều làm hắn xấu hổ và không ngờ là Giải Vân dáng vẻ vội vàng nhưng dường như là không nhìn thấy sự tồn tại của ông ta, mà trực tiếp thẳng đến hành lang bên kia. Chỗ đó không phải là của Chủ tịch thành phố Đông Phương Du thì là Phó chủ tịch thường trực thành phố An Tại Đào.

Ngô Quốc Cẩm gương mặt vừa mới hòa hoãn được một chút thì trong nháy mắt đã âm trầm trở lại. Ông ta đứng nơi đó, nhìn Giải Vân gõ cửa phòng An Tại Đào, không kìm nổi ho khan hai tiếng.

Khụ khụ!

Giải Vân kỳ thật đã sớm thấy Ngô Quốc Cẩm, nhưng y không có cách nào nói chuyện với ông ta và cũng chẳng còn lời nào để nói. Lúc này gặp mặt chỉ tổ xẩu hổ, đành làm bộ như không thấy. Nhưng Ngô Quốc Cẩm thì lại không nghĩ như vậy. Tuy rằng bây giờ ông ta không còn quản lý mảng đó nữa, nhưng là một Phó chủ tịch thành phố, không thể không nể mặt ông ta như vậy.

Về phần tình cảm giữa lãnh đạo và cấp dưới sớm đã bị lý trí áp chế.

Giải Vân cũng không còn cách nào. Ngô Quốc Cẩm và An Tại Đào không qua lại với nhau, toàn bộ thành phố đều biết. Hiện tại An Tại Đào đã trở về, trở thành lãnh đạo của y. Y phải trong thời gian ngắn nhất tạo mối quan hệ với An Tại Đào. Nếu không thì ngày sau sẽ khó làm việc. Cho nên y không thể không làm bộ không nhìn thấy Ngô Quốc Cẩm.

Âm thầm nhíu mày, Giải Vân xoay người lại, giả bộ như mới vừa nhìn thấy Ngô Quốc Cẩm, liền lên tiếng:
- Phó chủ tịch thành phố Ngô.

Lúc trước, Giải Vân hay gọi Ngô Quốc Cẩm là lãnh đạo, hiện giờ lại đổi thành Phó chủ tịch thành phố Ngô, cũng không biết là cố ý hay không cố ý. Tuy rằng thái độ của Giải Vân vẫn như trước, vẫn kính cẩn tươi cười, nhưng Ngô Quốc Cẩm lại mẫn cảm phát hiện, giữa hai người đã xuất hiện một sự xa cách.

Sự thân mật và ăn ý giữa lãnh đạo và cấp dưới đã không còn nữa. Ngô Quốc Cẩm khóe miệng nhếch lên, thản nhiên nói:
- Tiểu Giải à, cậu đến đây có việc gì?

Giải Vân cười:
- Phó chủ tịch thành phố Ngô, tôi đến tìm Phó chủ tịch thành phố An xin chỉ thị cho một việc.

Ngô Quốc Cẩm trong lòng co giật, sắc mặt càng thêm âm trầm. Ông ta miễn cưỡng cười:
- Được rồi, đồng chí Tại Đào hẳn là còn ở trong văn phòng. Vừa rồi tôi còn gặp cậu ta.

Giải Vân kính cẩn cười nói:
- Phó chủ tịch thành phố Ngô, tôi xin phép đi trước. Ngài đi thong thả.

“Chó chết thật, chẳng khác gì thú vật. Việc điều chỉnh phân công chưa đến hai ngày thì mày đã không kìm nổi chạy đến tìm An Tại Đào xin chỉ thị công tác. Đúng là đồ chó má”. Ngô Quốc Cẩm trong lòng mắng chửi Giải Vân, rồi sắc mặt lãnh đạm đi vào phòng của mình. Khi vừa vào cửa thì nhìn thấy viên thư ký đang dọn dẹp văn phòng, trong lòng đột nhiên trào lên một cơn tức.

- Cút ra ngoài mau!
Ngô Quốc Cẩm thanh âm trầm thấp. Ông ta ngồi đằng sau bàn làm việc, tay run run đốt một điếu thuốc, rồi nhả ra một ngụm khói.

Viên thư ký không dám nói điều gì, lại càng không dám ở lại trong phòng làm việc của ông ta, cúi đầu vội vàng rời đi. Đợi cho viên thư ký rời khỏi phòng làm việc, Ngô Quốc Cẩm rốt cuộc không khống chế được cảm xúc kích động và phẫn nộ, đột nhiên cầm hộp thuốc lá trên bàn quăng xuống đất.

Bành Quân sáng sớm đã chạy đến văn phòng của An Tại Đào, bắt đầu quét tước văn phòng. Kỳ thật thì vệ sinh đã được làm qua, là do Chu Quân phái người làm.

An Tại Đào buông tờ báo trong tay, cười ha hả nói:
-Được rồi, Bành Quân, anh đừng dọn nữa. Văn phòng mọi người đã làm qua rồi. Anh đóng cửa lại đi, tôi có vài lần muốn nói với anh.

Bành Quân do dự một chút, rồi đóng cửa lại, kính cẩn ngồi trên ghế sofa, nhẹ nhàng nói:
- Lãnh đạo, có chuyện gì thì anh cứ trực tiếp chỉ bảo.

An Tại Đào cười, ánh mắt ôn hòa, nhìn Bành Quân một chút rồi mới nói:
- Bành Quân, năm nay anh hơn ba mươi tuổi rồi chứ.

- Vâng, thưa lãnh đạo.
Bành Quân lập tức đáp.

- Như vậy thì tôi muốn thương lượng với anhviệc này. Anh nếu đồng ý ở lại bên tôi, thì hãy đến làm thư ký cho tôi. Còn chuyện về sau thì hãy nói sau. Nếu anh thật sự muốn làm việc thì tôi lập tức sẽ đi tìm Chủ tịch thành phố Đông Phương, giúp cho anh tìm một cương vị cấp Cục phó. Ở huyện thì có chút khó khăn nhưng ở cơ quan trực thuộc thành phố thì hẳn là không thành vấn đề.

- Bành Quân, chúng ta đã làm việc với nhau trong thời gian dài. Chúng ta cũng không phải người ngoài, tính cách của tôi chắc hẳn anh cũng biết. Chúng ta cứ nói thẳng ra, nói ra suy nghĩ của anh, nếu tôi làm được nhất định tôi sẽ làm. Anh không cần suy nghĩ nhiều. Tôi chủ yếu là suy xét đến tuổi của anh và tình huống hiện tại. Nếu anh cứ ở bên tôi mãi thì sẽ làm chậm tiền đồ của anh.

An Tại Đào thần sắc nghiêm túc, thanh âm cũng rất dịu dàng.

Bành Quân sắc mặt đỏ lên, hơi có chút do dự. Y làm việc lâu như vậy, nếu có thể có được một cương vị cấp Cục phó thì xem như là không tồi. Nhưng nhớ đến mình vất vả lắm mới có được một lãnh đạo vừa có tiền đồ vừa có nghĩa khí, như thế nào lại dễ dàng buông tha chứ? Lợi ích nhất thời không bằng lợi ích lâu dài. Nghĩ thế nên y cắn chặt răng, nhẹ nhàng nói:
- Lãnh đạo, tôi vẫn còn muốn đi theo lãnh đạo. Ở bên cạnh lãnh đạo, tôi còn có thể học được rất nhiều điều.

An Tại Đào ý tứ rất minh bạch. Bành Quân đi theo hắn lâu như vậy, không có công thì cũng có lao. Nếu y không muốn làm nữa thì An Tại Đào sẽ tìm cho y một cương vị cấp Phó cục, coi như là một sự trả công. Nhưng nếu y vẫn đồng ý ở lại bên cạnh An Tại Đào, như vậy hiển nhiên là trong thời gian ngắn không thể thăng chức được.

An Tại Đào vừa mới nhậm chức, không thể không chút ý đến hình ảnh của mình.

Thật tâm mà nói thì An Tại Đào hy vọng Bành Quân có thể ở lại bên cạnh của hắn. Dù sao đã công tác với nhau nhiều năm, vừa có năng lực vừa có tín nhiệm. Nhưng An Tại Đào không muốn cưỡng cầu, Bành Quân dù sao cũng đã hơn ba mươi tuổi, không thể vì vậy mà làm chậm trễ tiền đồ của người ta.

Thấy thái độ kiên quyết của Bành Quân như vậy, An Tại Đào mỉm cười:
- Cũng được, trước anh hãy ở lại bên cạnh tôi, làm thư ký một thời gian. Nếu bảo tôi đổi người khác thì tôi có chút không quen. Tuy nhiên, tôi tuyệt đối không muốn làm chậm trễ tiền đồ của anh. Anh chừng nào muốn đi thì bất cứ lúc nào cũng có thể nói với tôi. Tôi sẽ sắp xếp cho anh. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK