Sự ủy khuất của phóng viên, lập trường của tòa soạn, cùng cái gọi là đạo nghĩa của dư luận chẳng là gì so với áp lực của ông Triệu. Hoàng Thu Sinh quyết không phải là người bị hư não mà lại đi đắc tội với ông Triệu. Đừng nói tới ông Triệu, cho dù là Lý Đại Niên y cũng không dám động tới.
Suy nghĩ một chút, y nhấc điện thoại lên gọi Mã Quang Bình tới.
- Tổng biên tập Hoàng!
Mã Quang Bình cung kính đứng văn phòng rộng lớn, cách bàn làm việc của Hoàng Thu Sinh khoảng hai mét, không gần cũng không xa, thần sắc vô cùng kính cẩn.
- Ừ, tiểu Mã, lúc Chủ tịch huyện Quy Ninh ở tỉnh Đông Sơn kia đã xin lỗi với tòa soạn, cậu có tiếp không?
Hoàng Thu Sinh thong thả buông nhẹ một câu, khiến lòng Mã Quang Bình đột nhiên chấn động.
Sao Tổng biên tập Hoàng lại hỏi đến chuyện này? Anh ta xấu hổ, xoa xoa tay:
- Tổng biên tập Hoàng, lúc họ tới tôi rất bận, để bọn họ chờ một chút, nhưng kết quả là không kịp gặp họ, có lẽ họ đi rồi. Tổng biên tập Hoàng, chuyện họ đến xin lỗi có lẽ là giả thôi, muốn báo chí chúng ta cho họ…
Hoàng Thu Sinh nhíu mày, thản nhiên nói:
- Dù sao, họ cũng là đại diện của chính phủ nhân dân, đến xin lỗi tòa soạn là đã có thái rất thành khẩn rồi. Việc này chứng minh lãnh đạo chính quyền địa phương chúng ta xem trọng và tôn trọng công tác truyền thông. Thế này đi, cậu dẫn Dương Khải đi tìm họ nói chuyện, nói rõ thì xong. Dù sao, công tác truyền thông của chúng ta cũng cần phải có chính quyền địa phương ủng hộ mạnh mẽ.
Hoàng Thu Sinh nói xong, Mã Quang Bình liền hồi phục tinh thần, khẳng định là huyện Quy Ninh lợi dụng mối quan hệ nào đó tác động tới lãnh đạo tòa soạn.
Anh ta không dám chậm trễ, nhanh chóng nhận lời.
- Đi đi, các cán bộ làm việc phía dưới cũng không dễ dàng. Bọn họ đến Bắc Kinh làm việc, chúng ta làm truyền thông, chuyện đáng phối hợp thì cứ phối hợp một chút đi.
Hoàng Thu Sinh khoát tay.
- Cũng căn dặn các đồng chí trong Ttòa soạn, những bài viết sau này nên chú ý chi tiết một chút.
- Dạ, Tổng biên tập. Tôi đi làm trước.
Mã Quang Bình chậm rãi bước ra khỏi văn phòng Hoàng Thu Sinh, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Thái độ của Hoàng Thu Sinh lúc này không khác gì phủ định những tin tức mà Dương Khải đã đưa trong thời gian trước, đồng thời cũng lộ ra ý tứ phải giúp nhà máy rượu Quy Ninh “bình phục”.
Sức mạnh của vị Chủ tịch huyện nhóc con này quả là lớn! Mã Quang Bình không khỏi hít sâu một hơi, thầm hối hận vì sao hôm qua mình lại chậm trễ như thế. Là người làm lâu năm trong Nhật báo kinh tế và lại là cán bộ trung tầng của tòa soạn, anh ta rất hiểu tính cách của Hoàng Thu Sinh. Lúc trước, thái độ của Hoàng Thu Sinh còn rất kiên quyết, còn đề xuất Dương Khải phải tiếp tục đào sâu vấn đề, đưa thêm nhiều tin tức nữa, nhưng hiện giờ lại lặng lẽ thay đổi lập trường, lặng lẽ “phủ định chính mình”.
Chuyện này có nghĩa gì? Có nghĩa là thái độ kiên quyết của Hoàng Thu Sinh đã bị ảnh hưởng bởi thế lực nào đó, trở nên không rõ ràng. Mà thế lực có thể ảnh hưởng đến Hoàng Thu Sinh còn có thể xem nhẹ sao? Thằng ngốc cũng có thể hiểu được, loại sức mạnh này không phải bình thường.
Vội vàng trở lại văn phòng, Mã Quang Bình do dự một chút, hay là chủ động gọi điện thoại cho Lưu Ngạn vậy.
Chuyện Mã Quang Bình “chậm trễ” với An Tại Đào, Lưu Ngạn không hề biết ơn chút nào. An Tại Đào vốn cũng không gọi điện thoại nói cho Lưu Ngạn biết vì không muốn Lưu Ngạn khó xử, phát sinh xung đột trực tiếp với Nhật báo kinh tế. Dù sao, hiện giờ Lưu Ngạn còn phải giao tiếp nhiều với giới truyền thông, cần xử lý tốt các mối quan hệ.
Nhận được điện thoại của Mã Quang Bình, Lưu Ngạn cũng không nghĩ gì nữa, liền cười cười:
- Lão Mã, nghĩ sao mà lại gọi điện thoại cho tôi thế này?
- Lưu Ngạn, đại Tổng biên tập Lưu, người cô giới thiệu tới, vị Chủ tịch huyện An kia, rốt cuộc là cao nhân nào, không ngờ lại mạnh như thế…
Mã Quang Bình cúi đầu nói vài câu.
Lưu Ngạn chau mày:
- Lão Mã, sao có thể như vậy? Anh còn không thèm nể mặt tôi. Cho dù không có quan hệ cá nhân, An Tại Đào đại diện cho Ủy ban nhân dân huyện Quy Ninh đến Bắc Kinh chân thành xin lỗi toà soạn các anh, anh cũng không thể như vậy được.
Mã Quang Bình xấu hổ thở dài:
- Lưu Ngạn, tôi…
Giọng nói của Lưu Ngạn cũng không tránh khỏi có vài phần tức giận. Đối với cô, Mã Quang Bình thất lễ với An Tại Đào còn khiến cô tức giận hơn cả khi anh ta thờ ơ với cô.
- Thôi đi, tôi không thèm nghe anh nói nữa. Nhưng tôi có thể nói cho anh biết, khách hàng lớn quảng cáo trên báo các anh, Chủ tịch hội đồng quản trị công ty An Hạ là vị hôn thê của An Tại Đào, còn nữa, giám đốc công ty An Hạ cũng chính là Mạnh Cúc, cháu ngoại của ông Triệu ở trung ương. Nặng nhẹ thế nào, tự anh suy nghĩ đi.
Lưu Ngạn đùng đùng nổi giận dập điện thoại, lại gọi cho An Tại Đào.
Trong nhà khách.
An Tại Đào nói chuyện với luật sư Trịnh Ân do Mạnh Cúc giới thiệu. Trịnh Ân là giám đốc công ty luật Bà Dương, là luật sư có tên tuổi trong ngành, đã nhận rất nhiều vụ án lớn. Còn chuyện tương ứng với danh tiếng của anh ta là chi phí, những người hay công ty bình thường sẽ không mời nổi anh ta.
Nhưng anh ta đảm nhiệm vị trí cố vấn pháp lý cho công ty An Hạ. Đương nhiên, đây chỉ là chức vụ trên danh nghĩa. Nếu thật sự công ty An Hạ có dính líu đến pháp luật thì cũng không cần anh ta phải đích thân ra tay. Nếu không phải chính Mạnh Cúc gọi điện thoại, nếu không phải biết được An Tại Đào là vị hôn phu của Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty An Hạ, Hạ Hiểu Tuyết, bạn thân của Chủ tịch Mạnh Cúc, đại luật sư Trịnh Ân cũng không cho phép mình đến gặp An Tại Đào.
Đối với Trịnh Ân, An Tại Đào cũng biết được chút ít. Đương nhiên, những điều hiểu biết này đều nhờ vào kiếp trước. Cả đời này, hắn chưa từng qua lại với luật sư, đừng nói đến đại luật sư như Trịnh Ân
Trịnh Ân hiểu rõ bối cảnh của công ty An Hạ và Mạnh Cúc, cho dù không lấy đồng nào, anh ta cũng không dám đắc tội với Mạnh Cúc. Chẳng những không thể đắc tội, còn vất vả dùng mọi cách bảo vệ mối quan hệ hợp tác trong công việc với công ty An Hạ cũng như quan hệ cá nhân với Mạnh Cúc.
- Giám đốc Trịnh, tôi nghe điện thoại đã.
An Tại Đào nhìn thấy là điện thoại của Lưu Ngạn, liền cười cười đứng dậy nói.
Trịnh Ân gật đầu:
- Chủ tịch huyện An, xin anh cứ tự nhiên.
An Tại Đào bước ra xa, nhận điện thoại:
- Lưu Ngạn, là tôi đây.
Lưu Ngạn vừa nghe An Tại Đào xưng hô như thế, biết bên kia có người, không tiện nói chuyện, bèn nói:
- Đào, vừa rồi, Mã Quang Bình có gọi điện thoại cho tôi…
- Họ muốn tới hả? Ha ha…tôi chủ động tìm đến xin lỗi bọn họ rồi, bọn họ không thèm để ý, giờ lại muốn tìm tôi? Ha ha, được thôi, chuyện này em không cần phải xen vào, tôi có chủ trương rồi.
Lưu Ngạn do dự một chút:
- Anh cũng nên kiềm chế một chút, đừng đắc tội với nhiều người. Nhật báo kinh tế không phải tờ báo nhỏ như của em đâu. Mọi người nhường một chút, vui cả làng đi.
- Ha ha, tôi hiểu rồi.
An Tại Đào cười cười:
- Tôi còn có khách ở đây, tối tôi gọi điện thoại lại cho em.
Nói xong An Tại Đào liền ngắt điện thoại, cười nói với Trịnh Ân:
- Thật ngại quá, giám đốc Trịnh, chúng ta tiếp tục vấn đề vừa rồi. Anh thấy đó, tôi không hiểu gì về pháp luật, tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, nhưng tình hình hiện tại, nếu lấy danh nghĩa nhà máy rượu Quy Ninh khởi kiện tòa soạn Nhật báo kinh tế và phóng viên Dương Khải kia thì có khả thi chút nào không?
Trịnh Ân cười khổ một tiếng:
- Chủ tịch huyện An, tôi đã xem các tư liệu mà anh cung cấp. Phải nói là có tính khả thi. Tin mà Nhật báo kinh tế đưa ngày trước, quả thật là phóng viên không hiểu hết, gây nghi ngờ cho người tiêu dùng. Theo lời anh, kỹ thuật sản xuất rượu là công nghiệp sản xuất mới nhất, không thể làm nhái làm giả được. Còn Nhật báo kinh tế rõ ràng lại phát triển dư luận theo hướng dẫn đường cho người tiêu dùng hoài nghi nhà máy rượu Quy Ninh làm rượu giả và lừa gạt người tiêu dùng. Xem xét góc độ này, chúng ta có thể khởi kiện, trong đó tòa soạn Nhật báo kinh tế là bị đơn thứ nhất, còn phóng viên Dương Khải là bị đơn thứ hai. Nhưng Chủ tịch huyện An, tha lỗi cho tôi nói thẳng, chứng cứ tương quan, chính xác là không đủ. Hơn nữa Nhật báo kinh tế có chỗ dựa vững chắc và thân phận truyền thông đặc thù, muốn thắng trận này tại tòa là không có khả năng. Ngay cả cá nhân tôi cũng không đề nghị Chủ tịch huyện An lãng phí thời gian và tinh lực kiện vụ này. Nếu như vậy chẳng bằng kết giao với tòa soạn Nhật báo kinh tế, mọi người đều vui.
An Tại Đào ha hả cười:
- Giám đốc Trịnh, tôi cũng không giấu gì anh, tôi cũng không nghĩ là thắng. Mục đích của tôi là muốn mượn vụ kiện này để đầu cơ thôi. Nhân đó, nhà máy rượu Quy Ninh vì Nhật báo kinh tế đưa tin mà mất hình ảnh trên thị trường, mới có thể tìm lại được.
Đuôi mày Trịnh Ân khẽ nhướn lên, trong lòng thầm cười khổ, thầm nghĩ “hóa ra anh muốn mượn Nhật báo kinh tế để làm chuyện khác. Anh còn trẻ tuổi mà đã lớn gan như vậy!” Nhưng nhớ ra bối cảnh phía sau của An Tại Đào, anh ta liền bình thường trở lại.
Thật ra An Tại Đào nảy ra ý tưởng kiện tòa soạn Nhật báo kinh tế vì hôm qua yên tĩnh cả ngày. Tin tức mà Nhật báo kinh tế đưa ra thoạt nhìn rất có chính nghĩa, thật ra ngay tiêu đề đã tạo nghi ngờ. Ngay cả như vậy, khi An Tại Đào đại diện cho chính phủ một huyện đến xin lỗi cũng đã biểu lộ thành ý rồi. Nhưng Nhật báo kinh tế lại không thèm đáp lại, điều này khiến cho An Tại Đào rất tức giận.
Nếu là quan địa phương bình thường, chắc chắn là phải chịu ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng An Tại Đào lại không nuốt nổi cái kiểu đó. Nếu anh bất nhân thì đừng trách tôi mượn chuyện này đầu cơ một tí. Tâm tư của An Tại Đào biến thành ý tưởng, khi nói ra đã khiến Mã Hiểu Yến và Lý Kiệt hốt hoảng.
Chuyện vụ kiện này thắng hay không không đáng kể. Chỉ cần dư luận xôn xao về việc này, nhà máy rượu Quy Ninh chính thức khởi kiện cũng đã được để mắt tới, mục đích của An Tại Đào đã đạt được.
Trịnh Ân cười cười:
- Tôi hiểu được ý của Chủ tịch huyện An. Được, nếu như vậy, có thể nói là đòn gió. Tốt, chuyện này chúng ta sẽ bàn tiếp ở văn phòng luật sư. Tôi nhất định hết sức giúp đỡ Chủ tịch huyện An rung cây… Ha ha…
Hai người nhìn nhau cười ha hả, bắt tay nhau. Trịnh Ân cáo từ rời đi. An Tại Đào, Mã Hiểu Yến và Lý Kiệt đưa Trịnh Ân đến nhà khách dưới lầu, nhìn Trịnh Ân lái xe rời đi, lúc này mới cùng nhau lên lầu.
Đi được hai bước, An Tại Đào đột nhiên cười hỏi:
- Lý Kiệt, tài liệu báo cáo cho cuộc họp ngày mai cậu chuẩn bị xong chưa? Chuyện lần này rất trọng đại, liên quan đến chuyện nhà máy rượu Quy Ninh của các cậu có thể trở mình hay không. Cậu cần phải thật cẩn thận, ngàn vạn lần không được xuất hiện bất cứ vấn đề gì.
Lý Kiệt trả lời:
- Dạ, anh An yên tâm đi, em sẽ chú ý. Tất cả tài liệu em đã chuẩn bị xong.
- Tốt.
An Tại Đào vừa nói vừa bước vào phòng, Mã Hiểu Yến cũng bước vào theo.
- Lãnh đạo, người của văn phòng Phòng Sơn ở Bắc Kinh mời chúng ta tối nay đi ăn cơm, anh xem có đi không?
Mã Hiểu Yến ngửi thấy mùi khói thuốc trong phòng quá nặn, bèn chạy tới mở cửa sổ, nhíu mày nói:
- Anh sau này hút thuốc ít thôi, đối với bản thân không tốt đâu. Gần đây anh hút thuốc nhiều quá.
An Tại Đào cười ha hả:
- Nghiện thuốc càng lúc càng nặng. Ha ha… muốn cai cũng không cai được. Văn phòng ở Bắc Kinh mời cơm sao? Hẳn là đi, nhưng đêm nay có có chút việc riêng, nếu không thì…
An Tại Đào nhớ buổi tối Mạnh Cúc và mình ăn cơm, trong lòng ấm áp, khóe miệng hiện ra một nụ cười nồng nàn. Nhưng hắn chợt ý thức được Mã Hiểu Yến đang đứng trước mặt, nhanh chóng định thần lại, ho khan hai tiếng.
Mã Hiểu Yến “ồ” một tiếng. Cô rất muốn biết An Tại Đào buổi tối bận làm gì, nhưng ngẫm nghĩ lại không muốn khiến An Tại Đào phản cảm, lời nói sắp ra đến miệng lại nuốt trở vào.
Không khí trong phòng hơi nặng nề một chút. An Tại Đào chủ độngnói sang chuyện khác:
- Hiểu Yến, vấn đề công tác của chị dâu cô đã giải quyết xong chưa? Tôi không phải đã cho cô đi tìm Cục Giáo dục Lập Ninh sao?
Mã Hiểu Yến thở dài:
- Lãnh đạo, anh đừng lo việc này nữa. Chị dâu tôi không có tật xấu gì khác, chỉ là rất…Gần đây công tác bận rộn, tôi cũng không quan tâm đến chuyện này nữa. Để chúng ta trở về rồi nói sau. Dù sao chị ấy cũng chạy lớp nhiều năm rồi, hai ngày nữa cũng không sao.
An Tại Đào cười cười, cũng không nói tiếp chuyện này nữa.
Lúc Chủ nhiệm Ban Tin tức Nhật báo Kinh tế Mã Quang Mình mang theo đám phóng viên Dương Khải, đi vào nhà khách Quy Ninh, An Tại Đào đã rời khỏi nhà khách, một mình ra ngoài không biết tung tích, tiếp đãi Mã Quang Bình chỉ có Mã Hiểu Yến và Lý Kiệt.
Dựa theo căn dặn của An Tại Đào, Mã Hiểu Yến chủ động biểu lộ “thiện ý” nào đó với Mã Quang Bình, vừa không “cự tuyệt”, cũng không “nhận thức”, thái độ cực kỳ ba phải thế nào cũng được.
Đương nhiên, trong mắt Mã Quang Bình, đây là duyên cớ Mã Hiểu Yến làm chủ không được, cũng không suy nghĩ nhiều. Ngay trước mặt Mã Quang Bình, Mã Hiểu Yến còn chủ động gọi một cuộc điện thoại cho An Tại Đào, nhưng điện thoại không được nhận, thật ra Mã Hiểu Yến gọi tới số di động chính cô vừa mới vứt đi không lâu.
An Tại Đào không để Mạnh Cúc tới đón hắn, mà tự mình lái xe tới cao ốc Quốc Mậu tổng bộ công ty An Hạ trong nước.
Hắn chuẩn bị đi công ty An Hạ nhìn một cái, tốt xấu đây là công ty Hiểu Yến và Mạnh Cúc kinh doanh vất vả, mặc kệ nói như thế nào đều có quan hệ mật thiết với mình, hắn cảm thấy cũng nên đi xem.
Đương nhiên, trong lòng hắn giờ phút này còn hơi do dự, cân nhắc muốn nói chuyện với Mạnh Cúc hay không, để công ty An Hạ hiện giờ tiền nhiều thế lớn tới huyện Quy Ninh đầu tư, gió vốn thành lập một công ty rượu nghiệp hình thức đầu tư cổ phần với rượu nghiệp Quy Ninh, làm sống dậy hạng mục công trình “căn cứ rượu nghiệp ngàn mẫu”.
Nếu hắn mở miệng, công ty An Hạ đầu tư chắc chắn không có vấn đề. Ngay cả không kiếm tiền, Mạnh Cúc và Hiểu Tuyết cũng sẽ không chùn bước ủng hộ hắn.
Nhưng, An Tại Đào lại mơ hồ hơi lo lắng, dù sao bối cảnh công ty An Hạ có liên quan tới hắn, nếu tương lai... Có thể vạch áo cho người xem lưng, mượn có “lấy quyền mưu tư” kéo mình xuống hay không? Ngay cả khi hắn làm việc không thẹn với lương tâm, nhưng vẫn sẽ có khả năng dẫn tới một chút phiền toái.
Ngồi trên xa taxi, hắn luôn cân nhắc do dự. Khi sắp đi tới cao ốc Quốc Mậu, hắn đã quyết định chủ ý, vẫn kiên quyết buông tha tâm tư để công ty An Hạ đi Quy Ninh đầu tư.
Người một nhà dễ nói chuyện, cũng dễ để hắn nắm trong tay. Nhưng An Tại Đào đột nhiên cảm thấy, bản thân mình kinh doanh kinh tế địa phương, không thể để doanh nghiệp có liên quan với mình tham gia vào, suy xét từ lâu dài, vẫn phải hấp dẫn một số tư bản lớn của xã hội mới là vương đạo. Hắn chuẩn bị chờ ngày mai mở xong cuộc họp báo, trở lại Quy Ninh liền quảng cáo “thiệp anh hùng”, tiếp xúc một chút với mấy xí nghiệp sản xuất rượu lớn trong nước, xem người có ý đồ đầu tư hay không, có năng lực hợp tác hay không.
Xuống taxi ở cửa cao ốc Quốc Mậu, An Tại Đào đi thang máy tới tầng 15 chỗ công ty An Hạ. Hiện giờ tổng bộ công ty An Hạ trong nước xưa đâu bằng nay, chiếm cứ không gian cả một tầng, đã trở thành công ty xuyên quốc gia có thực lực nhất, có danh tiếng nhất trong cao ốc.
Mới ra thang máy, hắn liền phát hiện, trên hành langn bên phải cửa thang máy, cửa mấy gian văn phòng hai bên tập trung một số người cả trai lẫn gái. Mà ở cửa một gian phòng làm việc lớn cách đó không xa ---- vô số hoa hồng giống như ánh lửa, tạo thành một chữ Love tiếng Anh dài 6m, rộng 2m bằng hoa hồng, cực kỳ bắt mắt. Mà bên cạnh tường hoa hồng, một người trẻ tuổi quần áo cầu kỳ, trong tay còn cầm một bó hoa hồng.
Trái tim An Tại Đào nhảy lên, mơ hồ cảm thấy hơi quỷ dị.
Hắn nhìn thoáng xung quanh một chút, chậm rãi đi tới một nữ thanh niên trí thức cười cười:
- Xin chào, xin hỏi văn phòng Mạnh Cúc ở đâu?
Đuôi mày cô này nhướng lên, vô cùng hiếu kỳ mà quay đầu đánh giá An Tại Đào, nụ cười có vẻ hơi cổ quái. Cô do dự một chút, vẫn chỉ về phía tường hoa hồng kia cúi đầu cười:
- Ngài tìm Mạnh Tổng à? Ồ, gian đó chính là văn phòng của Mạnh Tổng.
An Tại Đào ồ một tiếng:
- Cảm ơn.
Nói xong, An Tại Đào cũng chậm rãi đi tới văn phòng làm việc của Mạnh Cúc.
Hai bên hành lang, rất nhiều công nhân công ty An Hạ hiển nhiên đứng ở cửa xem náo nhiệt, mà nhìn An Tại Đào cũng trẻ tuổi lại càng anh tuấn, khí chất không tầm thường cũng đi tới văn phòng của Mạnh Cúc, ánh mắt mọi người bắt đầu dâng lên một ít tò mò, thậm chí còn mơ hồ có chút chờ mong.
Dường như, sắp có trò hay diễn ra!
Người nọ là cầu yêu với chị Cúc sao? An Tại Đào làm người tái sinh, gần như là cùng lúc liền rõ ràng hết thảy tình trạng. Nhưng hắn cũng không để ở trong lòng, tình cảm giữa hắn và Mạnh Cúc đã tới trình độ tâm linh dung hợp, không cần bất cứ ngôn ngữ gì để biểu đạt, thái độ của Mạnh Cúc thế nào, hắn căn bản không cần lãng phí tinh lực suy nghĩ. Ngay cả nghĩ cũng không cần, không nói đến lo lắng ghen tị.
Nhưng, trong lòng có một phần áy náy rất lớn. Mạnh Cúc cũng có quyền lợi có người theo đuổi, mà trên ý nghĩa nào mà nói, thứ thanh niên trước mắt này có thể cho Mạnh Cúc, hắn không thể cho Mạnh Cúc. Nghĩ nghĩ, trong lòng hắn liền đủ loại cảm giác đan xen nói không ra lời.
Tâm tình rất phức tạp.
Ánh mắt An Tại Đào bình tĩnh lại bình thản mà tiến về phía trước, bước chân nhẹ nhàng. Hắn chậm rãi đảo qua người thanh niên kia: ừ, nhìn qua dường như không tệ lắm, quần áo cầu kỳ mặt mũi thanh tú bề ngoài khá được, chỉ là thần thái kiêu căng, nhìn qua là biết ngay con cháu quyền quý nhà giàu.
Lẽ ra tướng mạo người này cũng được xưng là tuấn lãng, nhưng so sánh với An Tại Đào, gã lại thiếu một phần cứng rắn, thiếu một phần thong dong, càng thiếu một phần mượt mà và thanh thục, hơi lộ ra âm nhu.
An Tại Đào cũng không phải người tự kỷ, cũng không so sánh thanh niên trẻ tuổi trước mắt này với mình, nhưng đám công nhân công ty An Hạ “vây xem”, lại đều vô tình so sánh trong lòng, tự nhiên, cũng sẽ đều có được đáp án khác nhau.
Thanh niên trẻ tuổi nhìn chằm chằm An Tại Đào, không ngờ ánh mắt có vài phần sắc bén.
An Tại Đào coi như không thấy, chậm rãi đi đến trước cửa văn phòng Mạnh Cúc, nâng tay liền gõ cửa.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, giống như quăng hòn đá vào trong hồ nổi lên gợn sóng, kích thích tiếng lòng của mọi người: ha ha, quả nhiên là tới tìm Mạnh Tổng! Lại thêm một! Hiện giờ không biết có phải cũng là kẻ có tiền hay không?! Nhìn qua cũng không tệ lắm, ngoại hình không tồi, mạnh hơn người kia!
- Đừng gõ, cậu nhanh chóng rời đi, nếu không đi, tôi liền báo cảnh sát!
Trong phòng làm việc truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm thấp thậm chí còn mang theo vài phần phẫn nộ, An Tại Đào lập tức nghe ra đúng là giọng Mạnh Cúc.
Người này gọi Thẩm Phi Dương, là con một của Thẩm Lượng nhân vật số một tổng công ty Thạch Hóa xí nghiệp lũng đoạn lớn nhất trong nước, năm nay 29 tuổi, có được bối cảnh du học nước Mỹ, hiện giờ là phóng viên nổi danh của kênh kinh tế CCTV, coi như là nổi danh tại thủ đô, có thể coi là con nhà quyền quý kiêm người nổi tiếng.
Sau một lần hoạt động công khai quen Mạnh Cúc, Thẩm Phi Dương giật nảy mình, yêu đơn phương điên cuồng, mà cùng lúc đó, gã điên cuồng theo đuổi Mạnh Cúc, cũng đạt được sự tán thành và ủng hộ mạnh mẽ của cha mẹ và gia tộc. Dù sao, bối cảnh Mạnh Cúc bày ở đó, nếu có thể theo đuổi được Mạnh Cúc, Thẩm gia có thể kéo gần Triệu lão, có thể “dệt hoa trên gấm” tiếp tục lên trời.
Kỳ thật, Mạnh Cúc chưa thành hôn ở xã hội thượng lưu thủ đô, đã là đối tượng rất nhiều con cháu quyền quý truy đuổi. Nhưng có thể liều lĩnh giống như Thẩm Phi Dương, nhiều lần bị đóng sập cửa vào mặt mà không tức giận, thì không có vài người. Hoặc là nói, không có mấy người dám triển khai quấn chặt lấy Mạnh Cúc giống như Thẩm Phi Dương.
Mạnh Cúc đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy Thẩm Phi Dương đến công ty An Hạ “chặn” cửa văn phòng của cô, tặng hoa cầu yêu. Hoặc là, bản thân Thẩm Phi Dương nhớ rõ trong lòng. Gã tin tưởng vĩnh chắc chân thành kiên định, cho dù Mạnh Cúc là một khối băng lạnh lùng, gã cũng tin tưởng hòa tan; gã có vài phần tự tin đối với tài mạo và gia thế của mình, dưới điều kiện tiên quyết xác nhận Mạnh Cúc không có bạn trai, hành động theo đuổi của gã càng trở nên nhiệt liệt.
Mạnh Cúc rất bất đắc dĩ, cũng không nói gì.
Cô rõ ràng đã nói qua vài lần với Thẩm Phi Dương này, nhưng người này lại giống như cục đá trong phòng WC vừa thối vừa cứng, căn bản không thông suốt. Đối với sự quấy rầy của gã, Mạnh Cúc muốn báo cảnh, nhưng lại không thể. Phải biết rằng, cô coi như là danh nhân tại thủ đô, một khi báo cảnh, chuyện này truyền ra ngoài, có lẽ sẽ gây ra rất nhiều chuyện xấu.
An Tại Đào thở phào một cái, quay đầu liếc Thẩm Phi Dương một cái, thản nhiên cười, chợt cất cao giọng nói:
- Chị Cúc, là chị.
Phòng làm việc ngưng lại, cửa bỗng nhiên mở ra, Mạnh Cúc một thân trang phục công sở vàng nhạt, tóc đen dài buộc thành búi, xinh đẹp cao quý không gì sánh được duyên dáng xuất hiện tại cửa, sắc mặt quyến rũ hơi xấu hổ và đỏ lên, cô cúi đầu nói:
- Sao cậu lại tới đây? Cậu mau vào!
Mọi người trợn mắt há môm trơ mắt nhìn An Tại Đào bị cánh tay ngọc của Mạnh Cúc kéo vội vào văn phòng, sau đó cửa đóng chặt nặng nề. Mà sắc mặt Thẩm Phi Dương thì nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, gã đứng đó thân thể hơi run rẩy.
Người kia là ai? Dường như, quan hệ rất thân mật với Mạnh Cúc!
Trong lòng mọi người giống như sấm sét mùa xuân quanh quẩn vấn đề này, mà trong ánh mắt nhìn về phía Thẩm Phi Dương đều mờ ám pha vài phần vui sướng khi người gặp họa.
Mạnh Cúc ôm chặt An Tại Đào, không giải thích gì, mà An Tại Đào cũng ôm chặt cô, cũng không hỏi gì. So sánh với tình cảm ăn ý giữa hai người, Thẩm Phi Dương ngoài cửa cùng với hơn vạn đóa hồng kia, trở thành một loại đạo cụ làm nổi bật tình cảm của hai người.
Sau khi lặng yên ôn tồn thật lâu, lúc này Mạnh Cúc mới đỏ mặt đứng dậy từ trong lòng An Tại Đào, vội vàng sửa sang quần áo hơi lộn xộn của mình, cúi đầu nói:
- Sao cậu lại chạy tới công ty? Cũng không gọi trước cho chị!
An Tại Đào nhìn Mạnh Cúc, đột nhiên thở dài:
- Chị Cúc, em đột nhiên cảm thấy xin lỗi chị. Ngay cả trong lòng em có một trăm ngàn đóa hồng, cũng không có cách nào đưa đến trước mặt chị như hắn. Ài...
Mạnh Cúc cười hì hì, lại sẵng giọng:
- Chẳng lẽ tôi chỉ có giá một trăm ngàn đóa hồng sao? Hừ, cậu không nói tôi còn chưa nghĩ tới, cậu còn chưa tặng cho tôi hoa đi? Một lát cậu phải đi mua, tôi muốn hoa hồng!
Nhưng chợt, Mạnh Cúc lại nhu tình vạn chủng nhẹ nhàng ngồi bên cạnh An Tại Đào, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, dịu dàng nói:
- Cậu thật sự là oan gia kiếp trước của tôi, kiếp này tôi không có cách nào, chỉ có thể thành thật trả lại khoản nợ này. Trong lòng tôi, thế gian này không gì có thể so sánh được tình cảm giữa chúng ta... Đời người đau khổ ngắn ngủi, chúng ta phải quý trọng...
Mạnh Cúc buồn vui lẫn lộn như mộng như ảo, thần sắc nhu tình nhộn nhạo, ngay cả tâm tính trầm ổn như An Tại Đào ăn no mưa gió hai đời, trong khoảng khắc này, trái tim lập tức đập nhanh hơn.
Tay hai người nắm chặt, không hẹn mà cùng vươn ra một ngón tay, đều tự nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay, chuyển động, một tình cảm nóng bỏng hơn tình yêu nam nữ dung hợp, truyền qua lại.
- Ngoài cửa...
An Tại Đào không kìm nổi cười:
- Em vỗn muốn đến công ty xem công ty An Hạ của hai người đã thành dạng gì, nhưng không nghĩ tới gặp người này ----
- Không cần để ý tới hắn, mỗi ngày hắn đều như vậy, thật sự là chán ghét, một lát hắn thấy tôi không để ý tới hắn, sẽ đi thôi.
Mạnh Cúc thấp giọng cười:
- Này, nếu không cậu ra mặt thay tôi cưỡng chế hắn rời đi? Có dám hay không?
- Đây chính là hoàng tử bạch mã đó, chạy mất chị không hối hận chứ?
An Tại Đào cười ha ha:
- Đi thôi, chị cũng đừng trốn tránh nữa, đi, ra ngoài đi dạo với em, xem công ty hai người một chút, em nghe nói hai người có một phòng thí nghiệm internet rất tiên tiến, mang em đi xem chứ?
...
...
Cửa phòng làm việc của Mạnh Cúc nhẹ nhàng mở ra.
Mạnh Cúc cao quý thanh lịch giống như nữ thần và An Tại Đào thần sắc thản nhiên phóng khoáng xuất hiện ở cửa, sóng vai đi ra ngoài, hai người vừa đi vừa chuyện trò, cũng không có liếc mắt tới Thẩm Phi Dương đứng trong hành lang thần sắc âm trầm, dường như gã cùng với hoa hồng đỏ rực của gã đều là không khí.
Thấy Mạnh Cúc đi ra, đám công nhân thành phần tri thức công ty An Hạ vội vàng đều tự trở về chỗ làm. Thẩm Phi Dương cắn chặt răng, cúi đầu nói:
- Mạnh Cúc, Mạnh Tổng!
Mạnh Cúc dừng bước quay đầu lại lạnh lùng cười:
- Phóng viên Thẩm, tôi đã nói rất nhiều lần, tôi với anh không thích hợp, sau này cậu không cần tới lãng phí thời gian. Tôi hy vọng lời này, cậu đừng để tôi lặp lại một lần nữa.
Đầu vai Thẩm Phi Dương run lên, sắc mặt chợt đỏ lên:
- Vì sao? Vì sao cô không tiếp nhận tôi? Tôi sẽ còn tới! Tôi sẽ không buông, bởi vì tôi yêu cô!
Mạnh Cúc nhíu mày, lập tức nói:
- Nhưng tôi không thích anh. Thẩm Phi Dương, anh tốt nhất nên tự trọng... Tôi có thể nói rõ cho anh, trong lòng tôi đã có người yêu, kiếp này không bao giờ có thể yêu người đàn ông khác ---- câu trả lời thuyết phục này, cậu vừa lòng chưa?
Sắc mặt Thẩm Phi Dương lập tức trắng bệch, gã nâng tay run rẩy chỉ An Tại Đào:
- Là hắn?
Khóe môi Mạnh Cúc bĩu ra, thản nhiên nói:
- Không liên quan tới người này.
...
...
Trong phòng hội nghị công ty An Hạ, chủ quản tất cả các bộ phận tổng bộ trong nước của công ty An Hạ trở lên, baoa gồm nhân viên quản lý cao tầng trở lên hơn 30 người, tập trung bên trong. Mạnh Cúc và An Tại Đào sóng vai mà vào, mọi người cùng nhau đứng dậy, vỗ tay, dùng ánh mắt kinh ngạc bất ngờ và không thể tin nổi, chậm rãi đặt lên người An Tại Đào.
Ở công ty An Hạ, Mạnh Cúc là một tồn tại khinh thường đàn ông, lạnh lùng giống như núi băng, cao cao tại thượng tựa nữ thần, người của công ty An Hạ chưa từng thấy cô có sắc mặt khác với một người đàn ông nào, nhưng hôm nay lại chuyện trò chân thành với An Tại Đào xuất hiện thân mật.
Mọi người âm thầm trao đổi ánh mắt, dường như đều giống như trút được gánh nặng: Dù sao Mạnh Tổng cũng là một phụ nữ, nếu là phụ nữ, làm sao lại không thích đàn ông. Xem ra dù sao Mạnh Tổng cũng không phải loại thích phụ nữ ghét đàn ông…
Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi tgười liền trở nên nhiệt liệt và phức tạp, có người tò mò, có người hâm mộ, còn có người đánh giá An Tại Đào từ trên xuống dưới, đoán bối cảnh xuất thân của hắn… Trong tiềm thức mọi người, loại thiên kim nhà quyền quý tài mạo song toàn lại có bối cảnh hùng mạnh giống như Mạnh Cúc, có thể xứng đôi với cố chắc chắn sẽ không phải đàn ông bình thường.
Mạnh Cúc nhẹ nhàng tiến tới trước, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chứa uy thế nghiêm nghị vừa thả ra liền thu lại, lướt qua mọi người:
- Các vị đồng sự, một vị khách quý tới công ty chúng ta…
Mạnh Cúc nói tới đây, quay đầu lại liếc An Tại Đào một cái, nhu tình trong mắt chợt lóe rồi biến mất:
- Vị An Tại Đào tiên sinh này, là Chủ tịch huyện Quy Ninh tỉnh Đông Sơn, là Chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất trong chính đàn quốc nội hiện giờ.
Trong ánh mắt mọi người nhiều hơn một phần kinh ngạc và vui vẻ bất ngờ, chợt lại thoải mái lên. Quả nhiên, hóa ra bạn trai Mạnh Tổng quả nhiên không phải người bình thường, Chủ tịch huyện trẻ nhất trong nước…
An Tại Đào khẽ mỉm cười, gật đầu với mọi người.
Mạnh Cúc đương nhiên hiểu được đám cấp dưới suy nghĩ cái gì, nhưng cô rất rõ ràng hưởng thụ loại cảm giác "bị hiểu lầm" này.
Chẳng qua, hiện giờ cô cũng là nữ cường nhân đứng đầu thương giới, cũng chỉ có thời điểm ở riêng với An Tại Đào, mới có thể bày ra một mặt khác cô bé mềm mại, sau khi "hưởng thụ" một lát, cô lập tức liền trầm tĩnh xuống, khoát tay áo:
- Cậu ta bạn tốt nhất của tôi, cũng là vị hôn phu của Hạ Hiểu Tuyết Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty chúng ta!
Mọi người đều chấn động trong lòng: không ngờ không phải bạn trai của Mạnh Tổng, mà là vị hôn phu của Chủ tịch Hội đồng quản trị Hạ? Khó trách, khó trách quan hệ thân mật với Mạnh Tổng như thế, nhìn qua thật sự giống như quan hệ nam nữ.
Trong nháy mắt này, lúc này bọn họ mới tỉnh hồn lại: khó trách công ty tên là "An Hạ" nha! Hóa ra là có hàm nghĩ như vậy!
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Nhìn những cặp mắt “tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía” trước mắt kia, An Tại Đào âm thầm cười khổ trong lòng. Hắn biết, thân phận quan trường một Chủ tịch huyện như hắn, xa xa không được hoan nghênh bằng thân phận vị hôn phu của Chủ tịch Hội đồng quản trị Hạ.
Hắn chậm rãi đi tới, cười cất cao giọng nói:
- Cảm ơn mọi người, hôm nay tôi mạo muội tới, quấy rầy mọi người làm việc. Ha ha, tôi chỉ tới tìm chị Cúc có chút việc tư, thuận tiện tới đây thă công ty An Hạ của mọi người một chút ---- phần mềm diệt virus Long Đằng của mọi người cực kỳ nổi danh, trên máy tính cơ quan làm việc ở huyện chúng tôi đều trang bị phần mềm của mọi người...
...
...
Mạnh Cúc cố ý muốn giới thiệu An Tại Đào cho nhân viên quản lý trung tầng trở lên của công ty An Hạ nhận thức, mục đích đương nhiên là ám chỉ mọi người, ông chủ lớn chân chính sau màn của công ty An Hạ, chính là người trẻ tuổi anh tuấn bình tĩnh trước mắt này.
Thật ra, trước đó, trong công ty An Hạ đã truyền lưu “tin tức nho nhỏ” nào đó, nói là ông chủ đích thực của công ty An Hạ này cũng không phải Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc, mà là vị hôn phu của Hạ Hiểu Tuyết, chỉ có điều “vị hôn phu” này là ai, mọi người cũng không rõ ràng lắm. Hiện giờ Mạnh Cúc làm ra cuộc họp mặt công khai như vậy, hiển nhiên liền chứng thực tin tức nho nhỏ này.
Đi thăm một hồi ở trong phòng thí nghiệm công ty An Hạ, An Tại Đào liền cùng Mạnh Cúc rời khỏi cao ốc Quốc Mậu. Trên đường về nhà, An Tại Đào vừa lái xe vừa nhỏ giọng oán giận hai câu, nhưng Mạnh Cúc lại cười mà không nói.
An Tại Đào đương nhiên biết tâm tư Mạnh Cúc.
Thật ra, Manh Cúc cũng tốt, Hạ Hiểu Tuyết cũng thế, cũng không thích An Tại Đào dốc sức trong quan trường, lục đục với bè lũ xu nịnh trong quan trường, còn không bằng lui ra cùng các cô quản lý công ty An Hạ. Dùng thực lực hiện giờ và triển vọng phát triển của công ty An Hạ, nếu An Tại Đào đi ra nắm công ty này trong tay, sẽ càng tốt hơn so với cuộc sống quan trường.
Nhưng hai người khuyên bảo sau lưng An Tại Đào nhiều lần, An Tại Đào đều lảng tránh vấn đề này. Các cô lại không biết, đối với An Tại Đào tái sinh mà nói, cả đời này, của cải cũng chỉ là một con số lớn nhỏ ngoài thân, chỉ có không ngừng đạt được quyền lực càng cao, mới có thể từng chút thực hiện khát vọng cuộc đời, bù lại tiếc nuối đời trước.
Thấy chí của An Tại Đào tại quan trường, hai cô cũng dần dần bỏ qua suy nghĩ này, không hề khuyên hắn. Nhưng trong tiềm thức, vẫn để lại cho An Tại Đào một đường lui như vậy: nếu chẳng may con đường làm quan tương lai của An Tại Đào thất bại, còn có công ty An Hạ đường lui này có thể đi. Đồng thời, các cô cũng ôm tâm tư An Tại Đào làm quan vài năm sẽ chán ghét. Cho nên, nếu không phải An Tại Đào kiên trì không được, hai người đã sớm công khai tuyên bố, ông chủ phía sau màn của công ty An Hạ là An Tại Đào.
Đèn đỏ phía trước sáng lên, An Tại Đào chậm rãi dừng xe lại. Xen trong dòng xe cộ thật dài chờ đèn xanh, An Tại Đào nhìn Mạnh Cúc vẻ mặt mỹ mãn bên cạnh, cười khổ một tiếng:
- Chị Cúc, hai người cũng đừng đánh chủ ý tới em, em thật sự không phải một người kinh doanh tốt, nếu hai người giao công ty này cho em, có lẽ vài ngày em sẽ khiến hai người thua hết.
Mạnh Cúc cười hì hì, nghiêng đầu nói:
- Cậu vẫn chưa thử qua, sao biết được mình không được? Chẳng lẽ trước khi tiến vào quan trường cậu đã từng làm quan sao? Hiện tại không phải làm được rất không tồi sao? Tiểu Đào, tôi và Hiểu Tuyết đều rất coi trọng cậu. Làm quan có cái gì tốt, quan trường ghê tởm cỡ nào ---- không bằng cậu từ chức đến công ty làm đi, tôi và Hiểu Tuyết làm phụ tá đắc lực của cậu, ba người chúng ta cùng nhau dốc sức làm, khiến công ty An Hạ lớn mạnh...
An Tại Đào thở dài:
- Chị Cúc, cuộc đời ngắn ngủn vài chục năm, em muốn làm một số việc cho bản thân, không để lại bất cứ tiếc nuối gì.
Mạnh Cúc nhìn hắn thật sâu, đột nhiên cũng có cảm thán mà thở dài yếu ớt:
- Thôi đi, không miễn cưỡng cậu. Cậu nói rất đúng, đời người ngắn ngủn vài chục năm, vẫn phải quý trọng từng chút, không nên để lại tiếc nuối!
9h ngày 18 tháng 3 mặt trời đã lên cao, trung tâm hội nghị khách sạn Trường Thành.
Mã Hiểu Yến và Lý Kiệt mang theo vài cán sự rượu nghiệp Quy Ninh và UBND huyện cùng nhau tới bận rội bố trí hội trường, 10h, UBND huyện Quy Ninh, tập đoàn rượu nghiệp Quy Ninh tổ chức cuộc họp báo sẽ cử hành đúng giờ.
Mã Hiểu Yến nhìn đồng hồ, thấy đã hơn 9h, nhưng vẫn không thấy tung tích An Tại Đào, không khỏi nôn nóng lên. Cô lại lấy di động ra gọi tới số An Tại Đào, nhưng vẫn tắt máy. Liệt Kiệt thấy vẻ mặt thất vọng của cô, không khỏi cúi đầu hỏi một câu:
- Chủ nhiệm Mã, Chủ tịch huyện An vẫn không bật máy, vẫn không liên hệ được sao?
- Ừ, liên hệ không được.
Mã Hiểu Yến thở dài nói, đột nhiên thấy nhân viên công tác chờ ngoài cửa đã bắt đầu mang theo phóng viên truyền thông tới tham gia cuộc họp báo vào trong phòng hội nghị, liền nhíu mày:
- Cũng không biết hắn xảy ra chuyện gì, tối hôm qua cũng không trở về...
Lý Kiệt cười cười:
- Chúng ta chờ một chút đi, Chủ tịch huyện An sẽ không làm hỏng việc, tôi biết rõ hắn, hắn nhất định có việc khác chậm trễ.
- ...
Mã Hiểu Yến gật đầu, thầm nghĩ cậu còn có thể hiểu biết hắn hơn tôi sao? Sợ là rơi vào ôn nhu quên cuộc họp báo hôm nay đi?
Mã Hiểu Yến thở dài trong lòng, sắc mặt hơi đỏ lên.
9h40, hơn trăm phóng viên truyền thông đã được lục tục đưa vào phòng hội nghị, vừa có phóng viên giấy lại có phóng viên truyền hình. Vì cuộc họp báo ngày hôm nay, An Tại Đào vận dụng hai tầng quan hệ của Lưu Ngạn và văn phòng tỉnh Đông Sơn tại thủ đô, trước tiên mời mấy chục truyền thông đóng tại thủ đô và truyền thông địa phương tham dự. Đương nhiên, truyền thông tỉnh Đông Sơn và thành phố Phòng Sơn cũng bỏi vậy chạy tới thủ đô.
Các phóng viên nắm trong tay tài liệu tuyên truyền liên quan và một phần “trăm xí nghiệp rượu trắng tỉnh Đông Sơn trịnh trọng thông báo toàn thể người tiêu thụ: phương thức pha chế rượu (OEM) ngành sản xuất rượu trắng là công nghệ khoa học mới” do tập đoàn rượu nghiệp Quy Ninh phát, nhìn tranh chữ màu đỏ trên hội trường viết “Cuộc họp báo của UBND huyện Quy Ninh, tập đoàn rượu nghiệp Quy Ninh”, đều tự ngồi một chỗ, túm năm tụm ba nhỏ giọng nghị luận.
Phóng viên ngày càng nhiều, có một số phóng viên truyền thông khác thậm chí không mời mà đến, càng khiến cho Lý Kiệt giật mình chính là, không ngờ CCTV cũng phái ra tổ hợp phóng viên bốn năm người, chủ động tới đây, còn dựng camera tại hiện trường.
Đang lúc Mã Hiểu Yến xem đồng hồ lo lắng, thấy An Tại Đào mặc áo trắng, quần tây đen, thần sắc thản nhiên đi vào cửa phòng họp, mà đi cùng hắn, còn có một cô gái cao gầy đeo kính râm rộng vành nhìn không rõ khuôn mặt, sau khi vào phòng họp cô gái kia liền tự động tách khỏi An Tại Đào, lặng yên ngồi ở góc phòng, lẫn vào trong đám phóng viên.
Quả nhiên!
Mã Hiểu Yến thở dài, vội vàng chạy qua, không khỏi oán giận hai tiếng:
- Lãnh đạo, ngài chạy đi đâu vậy, di động cũng tắt máy, chúng tôi liên hệ thế nào cũng không được!
An Tại Đào lấy di động trong túi ra liếc một cái, xấu hổ mà cười:
- Hiểu Yến, ngại quá, di động hết pin. Tối hôm qua tôi có chút việc riêng ----
An Tại Đào còn chưa nói xong, Mã Hiểu Yến thở dài yếu ớt, khóe mắt liếc về phía cô gái cao gấy cùng nhau đi với với An Tại Đào, đột nhiên thản nhiên nói:
- Đã đến giờ, lãnh đạo ngài chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức bắt đầu rồi!
...
...
Hôm nay Mã Hiểu Yến mặc một bộ đồ thanh lịch, trang phục công sở vừa người, hơn nữa dung mạo thanh tú xinh đẹp, dáng người có lồi có lõm cùng với khí chất đoan trang tự nhiên của nữ cán bộ phát ra, cô duyên dáng đứng dậy khiến các phóng viên ở đây sáng mắt.
- Các đồng chí phóng viên, chào buổi sáng mọi người. Đầu tiên tự giới thiệu một chút, tôi gọi là Mã Hiểu Yến, là Chánh văn phòng UBND huyện Quy Ninh...
Mã Hiểu Yến chủ trì cuộc họp báo, cô vừa nói vừa liếc An Tại Đào một cái, thấy An Tại Đào gật đầu, liền vội vàng kết thúc lời dạo đầu:
- Chào đón mọi người đã đến, đồng thời cũng hoan nghênh mọi người tới huyện Quy Ninh làm khác! Tiếp theo tôi tuyên bố cuộc họp báo do UBND huyện Quy Ninh, tập đoàn rượu nghiệp Quy Ninh tổ chức chính thức bắt đầu. Đầu tiên mời Bí thư Đảng ủy tập đoàn rượu nghiệp Quy Ninh đồng chí Lý Kiệt thông báo một số tình hình tương quan.
Lý Kiệt đứng dậy khom người, sau đó ngồi xuống nói hai câu khách sáo liền đi vào chủ đề chính:
- Trước khi giới thiệu tình huống tương quan, trước tiên tôi muốn thay mặt Đảng ủy, hành chính cùng toàn thể cán bộ công nhân tập đoàn rượu nghiệp Quy Ninh, mượn cơ hội ngày hôm nay, trịnh trọng tỏ vẻ xin lỗi chân thành với Nhật báo Kinh tế cùng với đồng chí phóng viên Dương Khải của Nhật báo Kinh tế! Trước hội nghị hôm nay, Chủ tịch huyện Quy Ninh An dẫn chúng tôi tự mình tới Nhật báo Kinh tế xin lỗi, nhưng bởi đủ loại nguyên nhân, chúng tôi không gặp được lãnh đạo tòa soạn báo để đối mặt xin lỗi, đối với điều này chúng tôi tỏ vẻ rất tiếc nuối!
Lời này của Lý Kiệt vừa ra khỏi miệng, các phóng viên dưới đài lập tức nhỏ giọng nghị luận, mà vài phóng viên Nhật báo Kinh tế phái ra cũng ít nhiều hơi xấu hổ.
- Cho dù nói như thế nào, hoạt động phỏng vấn của phóng viên truyền thông được pháp luật bảo hộ, một số người trong công ty chúng tôi nhất thời hồ đồ, làm ra hành vi khiến người ta tiếc nuối, thương tổn đống chí Dương Khải và hai vị phóng viên, chúng tôi cảm thấy rất đau lòng!
Lý Kiệt trầm giọng nói:
- Sau khi chuyện xảy ra, Đảng ủy hành chính công ty chúng tôi lập tức mời dự họp khẩn cấp, tiến hành xử lý người có trách nhiệm tương quan, đồng thời báo cáo Huyện ủy và UBND huyện...
Lý Kiệt nói tới đây, Mã Hiểu Yến nói chen vào:
- Huyện ủy và UBND huyện cực kỳ coi trọng đối với sự kiện này, yêu cầu các bộ phận có trách nhiệm liên quan lập tức triển khai điều tra, sau khi thẩm tra heienj giờ đưa ra quyết định, miễn đi chức vụ nguyên Bí thư Đảng ủy tập đoàn rượu nghiệp Quy Ninh, Tổng Giám đốc Trương Quốc Lực cùng hai Phó Tổng cũng đã khai trừ Đảng viên, đồng thời đưa nhân viên tương quan chuyển giao cảnh sát xử lý!
Lý Kiệt gật đầu:
- Đối với phương diện dư luận truyền thông giá sát, chúng tôi phạm vào sai lầm, điểm này không cần cũng không dám nói! Chúng tôi sẽ rút ra bài học đau đớn này. Nhưng, chúng tôi cũng cho rằng, Nhật báo Kinh tế đưa tin có sai bất công, còn có hiềm nghi nói dối người tiêu thụ.
- Có thể mọi người còn không biết, nói từ kỹ thuật chế biến rượu, “pha chế rượu trắng” là một phương pháp mới của ngành sản xuất trong nước, là một kỹ thuật tiên tiến hơn so với công nghê lên men trạng thái cố định truyền thống, căn bản sẽ không ảnh hưởng chất lượng rượu trắng... Không chỉ có xí nghiệp rượu nghiệp tỉnh Đông Sơn chúng tôi chọn dùng kỹ thuật hoàn toàn mới này, phần lớn đồng hành trong nước cũng chọn dùng kỹ thuật pha chế rượu này. Vấn đề kỹ thuật tương quan, chúng ta đã thuyết minh rõ ràng trên tài liệu tuyên truyền phân cho mọi người ---- tiếp theo, do đồng chí Chủ tịch UBND huyện Quy Ninh An Tại Đào giải thích vấn đề tương quan và trả lời vấn đề với phóng viên.
- Ha ha, tôi là Chủ tịch UBND huyện Quy Ninh An Tại Đào, tôi thay mặt Huyện ủy và UBND huyện Quy Ninh cùng với tập đoàn rượu nghiệp Quy Ninh, tỏ vẻ hoan nghênh nhiệt liệt và chân thành biết ơn với các vị phóng viên đã đến. Vừa rồi đồng chí Lý Kiệt của rượu nghiệp Quy Ninh đã nói rõ một số vấn đề, lúc này tôi lại rõ ràng hai điểm: thứ nhất, pha chế rượu trắng là kỹ thuật mới trong ngành sản xuất, đây là chuyện thật không thể phủ nhận, chỉ là người tiêu thụ không rõ ràng lắm mà thôi, điểm này có thể xác định.
Ánh mắt trong sáng của An Tại Đào liếc qua toàn trường, đột nhiên phát hiện một ánh mắt âm trầm phóng lại đây, không khỏi ngẩn ra, cẩn thận đánh giá một cái, không ngờ là Thẩm Phi Dương kẻ cầu yêu với Mạnh Cúc hôm qua, có hai thân phận phóng viên kênh tin tức CCTV và con cháu quyền quý thủ đô.
Miệng hắn bĩu ra, lơ đênh mà tiếp tục cất cao giọng nói:
- Thứ hai, bài báo “Tấm màn đen sau lưng vua quảng cáo” của Nhật báo Kinh tế hôm đó, có tính hướng dẫn dư luận phát triển nghiêm trọng, thậm chí có thể nói là một bài báo không thật. Bài báo đơn giản nói rượu nghiệp Quy Ninh không có bao nhiêu năng lực sản xuất, là nhà máy nhỏ, rượu trắng đều là mua từ Tứ Xuyên tới pha chế, căn bản không xứng trở thành “vua quảng cáo”, cho nên chất lượng rượu trắng có vấn đề.
- Loại logic này hiển nhiên không thể thành lập! Nếu dựa theo loại logic này, chỉ sợ 8 phần thương hiệu rượu nghiệp trong cả nước, đều gặp phải nghi ngờ về chất lượng! Các đồng chí phóng viên, mọi người hẳn là biết, đưa tin như vậy đối với hiệu ứng lạc đường của người tiêu thụ là rất lớn! Mà trên thực tế, hình tượng thương hiệu rượu nghiệp Quy Ninh bởi vậy mà bị thương nặng, hạn ngạch thị trường suy thoái nghiêm trọng, tổn thất kinh tế tính ra bước đầu, đã đạt tới 10 triệu đồng ---- mà con số này, còn mở rộng từng ngày, khiến người ta đau lòng! Cho nên UBND huyện và rượu nghiệp Quy Ninh chúng tôi liền tới thủ đô, mời dự họp cuộc họp báo này, công khai một tin tức kỹ thuật mới trong nghề, làm sáng tỏ chân tướng sự thật!
An Tại Đào khoát tay áo:
- Tôi liền đơn giản giải thích hai điểm này, các đồng chí phóng viên có vấn đề, có thể hỏi tôi tại hiện trường.
Các phóng viên dưới đài khe khẽ nói nhỏ, có người giao lưu với nhau, có người cúi đầu nhìn tài liệu rượu nghiệp Quy Ninh cung cấp. Chẳng qua, phần lớn phóng viên thật sự cảm thấy khá bất ngờ, cũng nửa tin nửa ngờ: hóa ra pha chế rượu trắng này không ngờ là kỹ thuật mới?
Thẩm Phi Dương chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm An Tại Đào, trầm giọng nói:
- Tôi là phóng viên Thẩm Phi Dương kênh tin tức CCTV. Tôi xin hỏi Chủ tịch huyện An một chút, tuy rằng mọi người giải thích nửa ngày, cũng đưa ra chứng minh kỹ thuật liên quan, nhưng có hai điểm mọi người không thể phủ nhận, năng lực sản xuất của rượu nghiệp Quy Ninh quả thật rất thấp, là một xí nghiệp nhỏ cấp huyện; thứ hai, theo chúng tôi biết, rượu nghiệp Quy Ninh mắc nợ rất cao, nợ ngân hàng hơn 200 triệu, tổng nợ vượt qua 300 triệu, nợ tài sản vượt qua 120 triệu, nói cách khác, doanh nghiệp này ở huyện mọi người đã không còn tư cách gán nợ... Xin hỏi ngài giải thích điều này như thế nào?
Lý Kiệt trên đài hơi sửng sốt, cảm thấy dường như phóng viên dưới đài này cố ý quấy rối. Gã liếc nhìn An Tại Đào một cái, đã thấy An Tại Đào thần sắc bình tĩnh, hô hấp vững vàng, cũng yên lòng.
- Được, vấn đề anh hỏi hay lắm. Đầu tiên có thể nói cho mọi người, anh nói cơ bản chính xác, nhưng hơi không khớp. Trước tiên tôi trả lời câu hỏi thứ nhất của anh. Năng lực sản xuất cao hay thấp không phải tiêu chuẩn phán đoán thương hiệu, giống như thương hiệu giầy thể thao Nike nổi tiếng quốc tế, nhưng công ty Nike cũng không có nhà xưởng sản xuất của mình, mà phần lớn sản phẩm này đều sản xuất tại các nước đang phát triển như Trung Quốc chúng ta! Cơ sở của xí nghiệp lớn quốc tế này chỉ trao quyền OEM cho xưởng sản xuất, cũng đưa ra yêu cầu tiêu chuẩn chất lượng nghiêm khắc...
- Đương nhiên, đây chỉ là một vì dụ đưa ra. Năng lực sản xuất rượu nguyên chất thấp, cũng không có nghĩa là năng lực cung ứng sản phẩm thấp, đây là hai khái niệm, nhất định phải phân biệt rõ, điều này không quan hệ tới xí nghiệp lớn hay nhỏ. Như vậy, rượu nghiệp Quy Ninh là một xí nghiệp gì, tính từ phố rượu lớn Tư Hà thời cuối Thanh đến nay đã có lịch sử hơn trăm năm! Cải cách mở ra tới nay, rượu nghiệp Quy Ninh nắm được kỳ ngộ phát triển nhanh hơn, từng bước phát triển lớn mạnh, thực lực là cực kỳ hùng hậu. Nếu không, nếu thật sự là một nhà máy rượu nhỏ ở huyện, cũng không lấy được danh hiệu vua quảng cáo của CCTV các anh đi? Ha ha, tài chính hơn 200 triệu, cũng không phải đùa giỡn! Tôi nghĩ, CCT cầm hơn 200 triệu quảng cáo này, đại khái không ghét bỏ rượu nghiệp Quy Ninh là một xí nghiệp nhỏ chứ?
Giọng điệu trêu chọc của An Tại Đào, dẫn tới một tràng cưới dưới đài.
- Về phần câu hỏi thứ hai của anh, tôi không thể phủ nhận, trước mắt rượu nghiệp Quy Ninh quả thật mắc nộ rất cao, nợ ngân hàng hơn 200 triệu... Nhưng cần chỉ ra chính là, 200 triệu này chính là vì mở ra một hạng mục khu vực rượu nghiệp một ngàn mẫu mới ---- hạng mục trước mắt này sắp đầu tư vận hành, lập tức có thể thấy hiệu quả, như thế nào có thể gọi không có tư cách gán nợ? Không biết, tôi trả lời như vậy anh có hài lòng hay không, ha ha.
An Tại Đào thản nhiên cười, nhìn sắc mặt Thẩm Phi Dương đỏ lên. Trong ánh mắt hắn phát ra khinh miệt và ung dung nhàn nhạt, khiến Thẩm Phi Dương tâm cao khí ngạo cực kỳ phẫn nộ trong lòng. Gã có chuẩn bị mà tới, trong lòng mang theo ghen tị điên cuồng nào đó với An Tại Đào, tự nhiên không chịu bỏ qua.
Trên “chủ đề” tìm không thấy lỗ hổng gì của An Tại Đào, liền chủ động chuyển đề tài, quay đầu mâu:
- Tôi còn một vấn đề. Tôi hiểu biết một số tình hình của Chủ tịch huyện An, ngài năm nay chẳng qua 25 tuổi, nhưng đã lên cương vị Cục cấp huyện hơn 2 năm, mà nhìn từ lý lịch công tác của ngài, ngài tốt nghiệp đại học đến nay chẳng qua hơn ba năm, ngài chỉ dùng thời gian hơn ba năm liền vượt qua rất nhiều cấp bậc, trở thành Chủ tịch một huyện, cán bộ cấp Trưởng huyện, điều này cực kỳ không phù hợp với thường quy đề bạt cán bộ... Xin hỏi ngài có giải thích gì đối với việc này?
Thẩm Phi Dương vừa thốt ra lời kia, các phóng viên dưới đài chợt kinh ngạc nhỏ giọng nghị luận, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn An Tại Đào, trong mắt tràn đầy ý tứ phức tạp nào đó. Vì sao Thẩm Phi Dương lại nhắm tới việc cá nhân của An Tại Đào, điều này so với việc một sinh viên tốt nghiêp đại học ba năm liền trở thành Chủ tịch một huyện liền có vẻ nhỏ bé không đáng kể, không có người bận tâm.
Thanh âm trong phòng hội nghị ngày càng ồn ào, sắc mặt An Tại Đào âm trầm xuống, thóng nhìn khuôn mặt đắc ý chứa tính trả thù nồng đậm của Thẩm Phi Dương, An Tại Đào không khỏi cười lạnh một tiếng.
- Khụ khụ!
Hắn ho khan hai tiếng, trầm giọng nói:
- Phóng viên Thẩm chuyển đề tài lên công việc tư của cá nhân tôi, lạc đề rồi, tôi vốn có thể không cần trả lời anh. Nhưng vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh, tôi đơn giản giải thích hai câu.
- Cá nhân tôi, xuất thân từ một gia đình giáo viên bình thường ở thành phố Tân Hải tỉnh Đông Sơn, không gạt mọi người, gia đình tôi cũng không giàu có, cũng không có quan hệ và bối cảnh gì, tôi có thể đi lên con đường làm quan, hoàn toàn là một ngẫu nhiên. Năm 1994 tôi dùng thân phận thủ khoa văn khoa thành phố Tân Hải thi vào đại học Yên Kinh, học phí do tập đoàn Dân Thái Tân Hải cung cấp học bổng, điều này có thể tra được, đồng chí phóng viên cảm thấy hứng thú có thể điều tra một chút.
- Mùa hè năm 1998 sau khi tốt nghiệp đại học, tôi liền vào công tác tại Báo Tân Hải Thần, cũng giống như các vị, làm phóng viên Tin tức. Đầu năm 1999, trải qua tổ chức lựa chọn, tôi được Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Tân Hải báo tên, tham gia khóa huấn luyện thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy tại trường Trung ương Đảng. Sau đó, tôi trở lại Tân Hải, điều tới cơ quan Thành ủy Tân Hải công tác, lúc ấy làm thư ký của đồng chí Đỗ Canh Bí thư Thành ủy Tân Hải. Cùng năm đó, Ban Tổ chức trung ương rút một số học viên từ khóa học thanh niên xuất sắc tham gia huấn luyện cán bộ dự bị... Sau khi huấn luyện kết thúc, tôi được bổ nhiệm làm ủy viên thường vụ Huyện ủy Quy Ninh, Bí thư Đảng ủy thị trấn Tư Hà, lúc ấy trong đám học viên chúng tôi, bổ nhiệm chức vụ cao hơn tôi chỗ nào cũng có.
- Sau khi công tác một thời gian tại thị trấn Tư Hà, Thanh uy và UBND thành phố quyết định, hủy bỏ biên chế ba xã, thành lập khu kinh tế mới sinh thái nông nghiệp Tư Hà, trải qua tổ chức khảo sát, do tôi đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy kiêm Chủ nhiệm ban quản lý khu kinh tế mới Tư Hà...
An Tại Đào lưu loát nói, thần sắc trên mặt ngày càng bình tĩnh, hắn cất cao giọng nói:
- Tôi tự hỏi không thẹn với lương tâm, tôi công tác hơn 2 năm tại huyện Quy Ninh, thành tích công tác và tác phong công tác rõ như ban ngày, đây cũng không phải tự khen ngợi chính mình. Mọi người có cơ hội mà nói, có thể tự mình đến huyện Quy Ninh và khu kinh tế mới Tư Hà nhìn một cái.
An Tại Đào chuyển lời, nhìn thẳng Thẩm Phi Dương sẵng giọng:
- Tôi được đề bạt đặc biệt, chỉ minh chứng một chút: chính sách cán bộ Đảng đang ở xu thế trẻ hóa, chế độ hóa về tuổi, cán bộ thanh niên có năng lực, có bằng cấp, có tinh thần làm thật và ý thức đổi mới từng bước đi lên cương vị lãnh đạo... Tôi không biết vì sao phóng viên Thẩm lại quan tâm điều này, nhưng tôi có thể nói cho anh, An Tại Đào tôi làm người trong sạch, làm việc đến nơi đến chốn, không thẹn với tín nhiệm của Đảng và nhân dân, tôi cực kỳ hoan nghênh các đồng chí phóng viên tiến hành giám sát đối với công tác của cá nhân tôi!
An Tại Đào khoát tay nói:
- Lời của tôi đã nói xong rồi, phóng viên Thẩm có hài lòng không? Nếu anh còn cảm thấy hứng thú đối với việc tư của tôi, anh có thể điều tra tiến thêm một bước, xem có thể tìm được thứ gì muốn tìm từ trong đó hay không ---- chẳng qua, tôi có thể nói cho phóng viên Thẩm, anh sẽ rất thất vọng!
Hơn trăm phóng viên ở đầy đều quăng ánh mắt “đầy thâm ý” lên người Thẩm Phi Dương đang xấu hổ khó chịu, phần lớn đoán được Thẩm Phi Dương đ
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK