Mục lục
[Dịch] Quan Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nụ hôn bất ngờ của Lý Tương nhanh như chớp, An Tại Đào thậm chí còn chưa kịp có phản ứng thật sự, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tương đã đỏ lên, vừa hôn xong, cô quay đầu bỏ chạy như một cô bé biết mình vừa phạm lỗi lớn. Không nói một lời, không đợi An Tại Đào phản ứng, cô cứ như vậy vội vàng bỏ chạy.

Trong miệng An Tại Đào còn lưu lại mùi thơm con gái. An Tại Đào vừa như có gì mất mát, vừa như có điều suy nghĩ, cứ đứng lặng nơi đó, không nói lời nào.

Lý Tương ra khỏi cửa, nhẹ nhàng xoa xoa ngực, nơi trái tim đang nhảy thình thịch của mình, thầm đỏ mặt vì sự lớn mật và điên cuồng của mình. Cô lấy lại bình tĩnh, đôi chân trầm ổn và tao nhã thong thả đi xuống dưới lầu. Trên cầu thang, cô gặp thư ký Lý Bình của An Tại Đào. Lý Bình cười cười, chủ động chào hỏi cô:

- Trưởng ban Lý mới đến…

Lý Bình biết quan hệ giữa Lý Tương và An Tại Đào, vừa là đồng nghiệp cũ, vừa là bạn, dường như lại còn có cái gì đó…Nhưng dù trong lòng Lý Bình có suy đoán mập mờ nào đó, nhưng đánh chết, hắn cũng không dám nói lung tung.

Lý Tương mỉm cười một cách tao nhã:

- Thư ký Lý, xin chào. Bí thư An tìm tôi để sắp xếp công tác.

- Vâng, Trưởng ban Lý, cô đi thong thả!

Lý Bình cười cười. Đối với vị thư ký khiêm tốn, chăm chỉ và thành thật này của An Tại Đào, Lý Tương có ấn tượng rất tốt, cô thiện ý và hoà nhã gật đầu với Lý Bình, từ từ rời đi.


Thật ra đến tận bây giờ, An Tại Đào cũng không thật sự suy nghĩ cho rõ ràng, rốt cuộc quan hệ giữa hắn và Lý Tương là như thế nào. Nếu nói gần như là bạn tốt thông thường, thì giữa hai người lại có chút gì đó không cần nói ra lời, một sự ăn ý không rõ ràng, loại ăn ý mà dù cách xa ngàn dặm cũng không đứt đoạn; nhưng nếu nói giữa hai người có sự mờ ám nào đó, thì trái tim hai người dường như lại cách nhau quá xa, chưa từng có gần gũi. Mặc dù là hôm nay có một nụ hôn, cũng không rút ngắn được khoảng cách giữa hai người.

Đối với Lý Tương, trong tiềm thức An Tại Đào tự nhiên có sự bài xích mơ hồ, bởi hắn không muốn lại nợ một mối tình; và ngược lại, tuy Lý Tương có tình cảm sâu đậm với hắn, nhưng dường như cô chưa bao giờ muốn tiến sâu vào trong trái tim hắn.

Có lẽ, đối với Lý Tương, cô tìm kiếm và đòi hỏi một điều gì đó ở An Tại Đào, so với Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc, Lưu Ngạn, Mã Hiểu Yến và Lãnh Mai có điểm khác biệt tinh tế nào đó.

Nhưng điểm khác biệt ấy là gì, An Tại Đào lại không thể phân tích rõ ràng. Đây là điều hết sức phức tạp, ngay cả vắt óc suy nghĩ cũng không thể chỉ rõ ra được.

- Cốc cốc!

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Là một lãnh đạo cao cấp nhiều năm, An Tại Đào có thể dựa theo tiếng gõ cửa mà phán đoán được cấp bậc của người gõ.

Nếu tiếng gõ cửa trầm ổn, mạnh mẽ và ngắn ngủi, cho thấy đó là cán bộ lãnh đạo thành phố hàng đầu, ví dụ như Dương Hoa. Mà nếu đó là tiếng gõ vừa phải và thong thả, cho thấy người gõ là Phó chủ tịch thành phố. Còn như lúc này, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, khéo léo mà kính cẩn thế này, chỉ có thể là của một cán bộ bình thường trong cơ quan.

An Tại Đào im lặng không nói, giờ phút này tâm trạng hắn đang bị kích động bởi nụ hôn của Lý Tương, đang muốn khôi phục lại tinh thần như bình thường, đương nhiên là không muốn người khác tới quấy rầy.

Tiếng gõ cửa này tuy rất nhỏ, rất dè dặt nhưng hết sức kiên trì, bám riết không buông, mặc cho An Tại Đào không lên tiếng, người ngoài kia vẫn tiếp tục nhẹ nhàng gõ gõ, cứ cách vài giây lại gõ hai tiếng, rõ ràng biết An Tại Đào đang ở trong phòng làm việc, hơn nữa, còn có một mình.

An Tại Đào nhíu mày, có phần bực mình, đành lên tiếng:

- Mời vào.

Nói xong, An Tại Đào cũng không trở lại phía sau bàn làm việc, mà từ từ xoay người lại, điềm tĩnh nhìn ra cửa.

Cửa được nhẹ nhàng mở ra, một cô gái trẻ đẹp, thậm chí có thể nói là cực kỳ lẳng lơ lặng lẽ xuất hiện ở cửa. Cao cao khoảng mét bảy, thân hình cao gầy, vóc dáng bốc lửa, ăn mặc rất hài hoà và thời trang, đường cong lồi lõm của thân thể và bộ ngực sữa hết sức đẹp mắt, bộ ngực đầy đặn, chắc nịch ngạo nghễ trong không khí, rung động theo từng hơi thở. Chưa hết, vòng eo nhỏ nhắn và gợi cảm…làn da thịt trắng như tuyết kia, phối hợp hoàn hảo với vẻ mặt đầy biểu cảm. Có một “hương vị” lẳng lơ đến kinh người toát ra từ bộ ngực cho đến đường cong bùng nổ của cặp mông, đủ để khơi dậy dục vọng mạnh mẽ của bất cứ người đàn ông nào.

An Tại Đào liếc nhìn cô một cái, nhận ra là Lâm Lệ, nữ nhân viên vừa được điều tới văn phòng Thành uỷ. Đối với cô gái trẻ xinh đẹp này, hắn chỉ mới gặp qua hai lần, biết cô là người của Phó bí thư Thành uỷ Mã Đức Thắng điều tới, nghe nói là một giáo viên âm nhạc của Phòng Sơn, vì không trải qua thi tuyển công chức, trước mắt là nhân viên tạm thời.

Mặc dù trong hoàn cảnh hiện nay, muốn vào cơ quan công tác phải trải qua thi tuyển, nhưng không phải là không có trường hợp ngoại lệ. Nếu có một chút quan hệ tốt, cũng có thể được đưa thẳng vào cơ quan hành chính sự nghiệp. Đương nhiên, để được như vậy, cũng cần phải có cơ hội thích hợp mới có thể thực hiện. Hiển nhiên, Lâm Lệ thuộc trường hợp này.

Tuy Lâm Lệ đến văn phòng Thành uỷ chưa lâu, nhưng hiện giờ cô đã có chút nổi tiếng ở Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố. Thứ nhất là cô rất biết ứng xử, xử lý các mối quan hệ rất khéo léo; hoà hợp vào cơ quan rất nhanh; thứ hai là sự trẻ đẹp của cô, người đẹp luôn có chút thuận lợi tự nhiên.

Một người đẹp thuộc loại hạng nhất như Lâm Lệ, vào làm việc ở cơ quan, rất nhanh sẽ khiến phần lớn cán bộ chú ý, nhất là một số cán bộ lãnh đạo. Sắc đẹp của cô, chính là vốn liếng và vũ khí tốt nhất của cô.

Nhưng nghe nói cô gái này là có quan hệ với Mã Đức Thắng, còn cụ thể là họ hàng thân thích hay “quan hệ này nọ”, mọi người ở cơ quan cũng không rõ, cho nên rất nhiều người cứ thèm nhỏ dãi trước sắc đẹp của cô, nhưng không dám “xuống tay”.

Hiện nay ở văn phòng Thành uỷ, Lâm Lệ còn chưa có vị trí chính thức, chỉ phụ trách tiếp đãi đối ngoại, thuận tiện thì làm một số việc lặt vặt. Bởi vì cô là người của Mã Đức Thắng đưa vào, Chánh văn phòng Thành uỷ Đồng Hồng Cương không thể không cố ý chiếu cố cô.

Cũng chính vì thế, mà An Tại Đào cũng có chú ý tới cô một chút. Tuy nhiên Lâm Lệ là nhân viên bình thường, so với Bí thư Thành uỷ như hắn là cả một khoảng cách quá xa, hắn chỉ biết là có một cô gái như vậy, từng đưa cho hắn một vài văn kiện, cũng không tiếp xúc gần gũi, càng không hiểu biết nhiều về cô.

Lâm Lệ cầm một văn kiện trong tay, duyên dáng bước vào, hết sức tỏ ra tươi cười, tao nhã và khéo léo, nhưng lại khiến An Tại Đào có cảm giác cô rất lẳng lơ. Dường như, mỗi cái giơ tay, nhấc chân của người con gái này, không cần cố ý cũng đều toát ra vẻ quyến rũ động lòng người.

- Bí thư An!

Lâm Lệ nhẹ nhàng mỉm cười tới gần, liếc nhìn An Tại Đào bằng cặp mắt long lanh như nước, thấy hắn tỏ ra trầm tĩnh, vẻ kiều diễm ướt át trên khuôn mặt lại càng thêm nồng đậm.

Đây là một phụ nữ rất dễ dàng khêu gợi lên dục vọng của đàn ông, một cô gái đầy vẻ lẳng lơ và quyến rũ, đường cong bộ ngực dập dờn như sóng cuộn, làm người ta phải hồn xiêu phách lạc. An Tại Đào âm thầm hít một hơi, hắn là một người đàn ông bình thường, có bản năng sinh lý bình thường, cái gọi là “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” (1), hễ là đàn ông, nhìn thấy phụ nữ đẹp, không mấy ai thật sự giữ được sự bình tĩnh, trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ này nọ. Đối mặt một “nữ yêu tinh” quyến rũ như vậy, nếu nói trong lòng hắn không có một chút “xao động” của bản năng sinh lý, là nói dối.

Nhát là hắn vừa mới bị Lý Tương làm cho tâm thần xáo động, đang cố gắng kìm chế thì trước mặt lại xuất hiện một cô gái đầy vẻ lẳng lơ, quyến rũ như vậy, từ thị giác dẫn đến phản ứng sinh lý, là quá trình diễn ra rất nhanh chóng.

Nhưng dù sao An Tại Đào cũng không phải là loại người phóng túng. Tuy không thể nói hắn là một chính nhân quân tử, nhưng ít ra, hắn là người có thể kiềm chế nội tâm. Sắc đẹp có thể tận hưởng, nhưng lạm dụng quá mức thì không khác gì cầm thú.

Hắn lấy lại bình tĩnh, từ từ đi về phía sau bàn làm việc. Sau khi hắn ngồi xuống, cảm xúc trong lòng đã lắng dịu, hắn lẳng lặng nhìn Lâm Lệ, thản nhiên lên tiếng:

- Ừm.

Lâm Lệ thầm cắn chặt răng, tiến về phía trước một bước, đặt văn kiện lên bàn làm việc của An Tại Đào, giọng dịu dàng mà ngọt lịm:

- Bí thư An, Chánh văn phòng Đồng bảo tôi tới đưa cho Bí thư một văn kiện. Đây là văn kiện do Uỷ ban Kinh tế Thương mại trình lên lãnh đạo Thành uỷ phê duyệt…

An Tại Đào thu hồi ánh mắt bình tĩnh và uy nghiêm của mình, gật đầu, cầm lấy văn kiện, cúi xuống xem. Trên văn kiện có dấu mộc đỏ chót của lãnh đạo thành uỷ. An Tại Đào tuỳ ý lật xem văn kiện, thấy đó chỉ là một văn kiện bình thường, không có gì đặc biệt, liền cầm bút viết bốn chữ to phóng khoáng “Duyệt, An Tại Đào” vào văn kiện.

Lâm Lệ có phần si mê, ánh mắt hừng hực như lửa nóng, thừa dịp này, tiến lại gầni An Tại Đào. Trước mặt cô là một người đàn ông trẻ tuổi có quyền lực rất lớn, lại là một người đàn ông đẹp trai, nho nhã và có học vấn cao, loại đàn ông như thế, đối với một người đẹp rất biết lợi dụng "vốn liếng tự có" để trèo lên cao như Lam Lệ, quả thật là có sức hấp dẫn vô cùng lớn.

Sắc đẹp luôn hấp dẫn đàn ông, mà ngược lại, một người đàn ông gần như hoàn mỹ như An Tại Đào làm sao không hấp dẫn phụ nữ? Nếu có được một người đàn ông như An Tại Đào, đối với một phụ nữ mà nói, nhất là một phụ nữ có xuất thân bình thường như Lâm Lệ, quả thật là còn hơn cả mơ ước.

Thật ra, suy ngẫm cho kỹ thì cũng không có gì lạ, tất cả đều là do tác dụng mạnh mẽ của quyền lực. Quyền lực là tham vọng tối cao của con người, quyền lực không siêu nhiên như tình yêu, nhưng tình yêu dù sao cũng phải phục tùng cho quyền lực và của cải, từ xưa đến nay, trong và ngoài nước đều không ngoại lệ. Từ Ai Cập cổ đại, Hy Lạp cổ đại, La Mã cổ đại và thời đại đế vương tam cung lục viện, 72 phi tần thối nát cho đến thời đại hôm nay, ai cũng thấy được, người đàn ông có tiền, có quyền là đại anh hùng. Mỹ nữ luôn chạy như điên theo quyền lực, tiền tài, nào có người đẹp nào chịu gả cho đàn ông nghèo? Câu “Trong sách có nhà vàng, có gái đẹp”, cũng có thể sửa thành “Trong quyền lực có nhà vàng, có gái đẹp” được!

Quyền lực có sức hấp dẫn tuyệt đối, nó đã khiến không biết bao nhiêu phụ nữ lao đầu vào như con thiêu thân lao vào ngọn lửa. Trái lại, cũng có không ít đàn ông nắm giữ quyền lực, bởi vì vậy mà trở nên sa đoạ, truỵ lạc. Mấy năm nay, cán bộ lãnh đạo vì phụ nữ mà bị “lật thuyền”, càng ngày càng nhiều.

Nếu nói sau lưng mỗi một quan tham bị “ngã ngựa”, đều có bóng dáng phụ nữ, có lẽ đa số mọi người sẽ không phản đối.

Lâm Lệ hiển nhiên là người như vậy. Một phụ nữ như cô, nếu không bước chân vào quan trường, có lẽ cứ bình thản mà sống hết cuộc đời bên một người đàn ông bình thường nào đó; nhưng một khi đặt chân vào quan trường, tham vọng và dã tâm ẩn sâu trong nội tâm của cô sẽ dựa vào “vốn liếng” thân thể của cô mà bùng phát mạnh mẽ trong một thời gian ngắn nhất.

Cô muốn tiến lên phía trước, dùng sắc đẹp để trả giá chính là con đường ngắn nhất và đương nhiên, nhanh nhất. Không hẳn là vì cô là người vị lợi mà chính bầu không khí và quy tắc ngầm trong quan trường đã thúc đẩy và sản sinh lối suy nghĩ này. Cô không phải phụ nữ đầu tiên có tâm tư này, và chắc chắn cũng không phải người cuối cùng. Về ý nghĩa nào đó mà nói, ngày nào quan trường còn tồn tại, ngày đó còn loại phụ nữ muốn tiến thân theo kiểu như thế.

Tuy trên danh nghĩa cô là người do Phó bí thư Thành uỷ Mã Đức Thắng đưa vào, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ, nếu không có quan hệ nhất định, cô không thể vào đây. Nhưng trên thực tế, trong lòng cô hiểu rất rõ, sở dĩ cô có được cơ hội như hôm nay, hoàn toàn là do mẹ cô bất chấp mặt mũi, đứng ra nhờ vả người ta, chứ Mã Đức Thắng không hề là người đỡ đầu cho cô.

Mẹ của cô và Tôn Tú Lan - vợ Mã Đức Thắng, là chị em họ, tuy nhiên địa vị hai nhà cách quá xa, cho nên cũng không thường xuyên lui tới.

“Không có ai cho không ai cái gì cả”, mẹ Lâm Lệ vì muốn con gái được vào cơ quan, đã phải tốn không ít tiền biếu xén cho Tôn Tú Lan, Tôn Tú Lan mới nói giúp với Mã Đức Thắng. Vừa lúc văn phòng Thành uỷ còn thiếu một biên chế chưa tìm được người thích hợp, Mã Đức Thắng mới giới thiệu Lâm Lệ với Đồng Hồng Cương.

Mã Đức Thắng là Phó bí thư Thành uỷ, được phân công quản lý công tác Đảng và quần chúng, xếp hạng thuộc loại hàng đàu trong các uỷ viên thường vụ, dù ông ta chỉ thuận miệng mà nói, nhưng cấp dưới luôn phải tích cực mà làm. Ngay cả Đồng Hồng Cương là người của An Tại Đào, cũng không dám đắc tội với Mã Đức Thắng.

Có thể làm việc cạnh một quan chức cao cấp như Mã Đức Thắng, đương nhiên Lâm Lệ rất vui mừng. Tuy đối với dung mạo mỹ lệ của cô, Mã Đức Thắngcó phần bất ngờ và cũng có chút động tâm nhưng dù sao Lâm Lệ cũng là thân thích của vợ ông ta, xem như là thuộc hàng con cháu, ông ta đành phải áp chế ham muốn của mình.

Thấy sắc đẹp thì động tâm là bản tính của con người, mà biết áp chế bởi vì đạo đức và luân lý cũng là nhân tính; tuy rằng đàn ông rất nhiều người háo sắc, nhưng cuối cùng thì phần lớn vẫn không vượt quá giới hạn của đạo đức.

Cho nên, tuy trên danh nghĩa, Lam Lệ là người do Mã Đức Thắngđưa vào, nhưng trước mặt cô, Mã Đức Thắng luôn giữ thái độ tôn trọng và giữ một khoảng cách nhất định, đối với cô khá lãnh đạm.

Lúc đầu, Lâm Lệ nhắm vào lãnh đạo trực tiếp của cô là Đồng Hồng Cương. Cô biết, tuy quyền lực của Đồng Hồng Cương không quá lớn, nhưng trước hết anh ta là Phó trưởng ban thư ký Thành uỷ và Chánh văn phòng Thành uỷ, coi như là lãnh đạo có uy tín ở cơ quan Thành uỷ; thứ hai, đối với việc có được vào biên chế chính thức của cô, Đồng Hồng Cương tương đối có quyền, cho nên cô đã âm thầm “thử” Đồng Hồng Cương một chút.

Nhưng, Đồng Hồng Cương thuộc loại đàn ông tương đối yên phận. Hơn nữa, anh ta vừa mới vào cơ quan thành uỷ, rất coi trọng tiền đồ của mình, không muốn “ngã ngựa” vì chuyện trai gái, huỷ đi sự nghiệp chính trị của mình.

Dù nói như thế nào, Lâm Lệ cũng là người của Mã Đức Thắng đưa vào, làm sao Đồng Hồng Cương dám đụng vào? Với tính cách cẩn thận, dè dặt của anh ta, nhất định là không dám.

Mà với thân phận trước mắt của Lâm Lệ, cô cũng không thể tiếp xúc với lãnh đạo có cấp bậc rất cao. Cho nên, trong lúc nhất thời, tuy cô rất nổi tiếng, nhưng thật ra không có cơ hội để “gửi gắm”. Một số cán bộ cấp huyện thích tìm cô tán tỉnh, nhưng Lâm Lệ làm sao có thể để ý tới loại cán bộ cấp thấp này?

Hôm nay có phải cơ hội đã đến? Lâm Lệ âm thầm cắn chặt răng, vẻ dịu dàng quyến rũ toát ra trên khuôn mặt ửng hồng. Một phụ nữ như cô, chỉ cần đạt chân vào chốn quan trường, tuyệt đối sẽ không chấp nhận cuộc sống bình thường và ở ẩn, mà muốn tiến nhanh, dường như cô chỉ có một con đường này để đi.

Cô rất tin tưởng vào sắc đẹp của mình, đồng thời cô tin thế gian này không có mèo chê mỡ, không có đàn ông không thích ăn vụng. Lãnh đạo đến cấp bậc này như An Tại Đào, có người nào không có tình nhân? Tự mình đem thân thể dâng hiến, hắn còn có thể nhịn được sao? Làm sao có thể! Đó là “quy luật khách quan”, cô nghĩ thế.

Mọi việc đều có bước đầu tiên, nếu bước đi này thuận lợi, bước tiếp theo cô sẽ lên như diều gặp gió. Nếu có thể nắm được An Tại Đào trong tay, sau này…

Lâm Lệ yên lặng quay lại nhìn ra phía cửa, thấy cửa văn phòng đóng chặt, tâm tư của cô bắt đầu hoạt động, ma xui quỷ khiến đi vòng qua bàn đến bên cạnh An Tại Đào.

An Tại Đào ký xong văn kiện, ngẩng đầu lên, định đứng dậy đưa lại cho Lâm Lệ, đột nhiên mũi nghe thoang thoảng mùi thơm trên cơ thể con gái.

Hắn liếc nhìn, thấy Lâm Lệ đang đứng bên cạnh, người hơi cúi xuống, bộ ngực cao vút cố tình cọ vào cánh tay hắn, khẽ mỉm cười:

- Bí thư An viết chữ đẹp quá, còn hơn cả nhà thư pháp!

An Tại Đào nhíu mày, hắn là người thế nào, liếc mắt một cái liền nhỉn ra tâm tư và ý đồ đang rục rịc trong lòng người phụ nữ này. Hắn không phải Liễu Hạ Huệ, cũng không phải thánh nhân, một người đàn ông đầy quyền lực như hắn, muốn phụ nữ nào lại không được. Loại phụ nữ rắp tâm dùng thân thể làm mồi câu đàn ông như thế này, hắn thấy đã nhiều.

Nhưng hắn rất không ngờ, cô gái này lại cả gan như vậy, ngay lúc ý nghĩ này vừa loé lên trong đầu hắn, Lâm Lệ đã bất chấp tất cả nhào vào lòng hắn. Một thân thể mềm mại, thơm tho có thể làm cho máu huyết người ta sôi trào, trong nháy mắt cuộn vào ngực hắn, cặp mông đầy đặn căng tròn kia dán sát lên đùi hắn, còn đôi tay cô đã nắm lấy tay hắn.

Mặt Lâm Lệ đỏ bừng, hơi thở hơi dồn dập, cô đánh liều nắm lấy tay An Tại Đào, đặt ở một bên bộ ngực sữa cao ngất đang rung động của mình, có lẽ vì quá căng thẳng.

Thân hình An Tại Đào hơi khựng lại một chút. Đầu óc hắn rất tỉnh táo, nhưng phản ứng sinh lý thì vẫn có. Lâm Lệ hơi mừng thầm, cô có thể cảm nhận được phản ứng phía thân dưới của hắn, thậm chí cô cảm giác được bàn tay bị động đặt ở ngực mình của hắn hơi run lên một chút.

Trong nháy mắt, Lâm Lệgiống như núi lửa bùng nổ. Lòng cô tràn ngập vui mừng và khoái trá, nếu có thể quan hệ với người đàn ông đẹp trai và đầy quyền lực này, cô còn phải lo lắng gì về tiền đồ nữa? Thậm chí…

Tâm tư phức tạp trong thoáng chốc đó của Lâm Lệ, An Tại Đào không hề biết. Làm một người đàn ông, đột nhiên ôm ấp một “toà thiên nhiên” đẹp tuyệt vời có thể khiến cho vô số đàn ông phải gục ngã như vậy, lòng hắn không tự chủ được, dục vọng ẩn chứa trong nội tâm bắt đầu trỗi dậy một cách vô cùng mạnh mẽ, đột nhiên có một tiếng nói thôi thúc, cổ động hắn ôm siết cô gái này, hung hăng vùi dập, giải phóng sự đòi hỏi khao khát dồn nén đã lâu. Hắn hiểu rất rõ, chỉ cần hắn biểu lộ ra một dấu hiệu bằng lòng, cô gái này sẽ ngoan ngoãn nằm xuống trao cho hắn tất cả, dễ như trở bàn tay.

Đồng thời, hắn cũng hiểu cô gái này cần cái gì, tìm tới mình là vì cái gì, mà quyền lực trong tay hắn thì vừa vặn có thể đáp ứng mong muốn của cô ta. Chỉ cần hắn đồng ý, cô ta sẽ trở thành một món đồ chơi trên giường mặc sức cho hắn trêu đùa. Một bên tình nguyện, một bên có nhu cầu, thực hiện một cuộc giao dịch giữa quyền lực và sắc đẹp, đây là chuyện “trăng đến rằm trăng tròn”.

Nhưng rốt cuộc, An Tại Đào không phải là người không biết giới hạn, nhất là đối với loại phụ nữ như Lâm Lệ, trong thân thể hắn vốn có sự từng trải và bản năng cảnh giác cũng như sự chán ghét qua hai kiếp làm người. Trong mắt hắn, loại phụ nữ vì lợi ích mà có thể lên giường với đàn ông, còn không bằng loại gái đứng đường. Làm sao hắn có thể bị loại gái như thế này dụ dỗ?

- Đứng lên!

Giọng An Tại Đào bình tĩnh mà có lực, uy nghiêm mà nghiêm nghị.

Chỉ hai tiếng này, Lâm Lệ đã giật mình hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng, lại nghe An Tại Đào trầm giọng tiếp:

- Đứng lên!

Lâm Lệ chấn động, hy vọng vừa mới bay bổng đã vụt tan biến, trong thoáng chốc, lòng cô đầy tuyệt vọng. Cô xấu hổ và giận dữ đứng dậy, ngẩng đầu lên vừa lúc nhận thấy vẻ coi thường và khinh miệt như có như không trong đôi mắt An Tại Đào. Đột nhiên lòng cô run lên, sợ hãi cúi đầu xuống, lùi lại một bước.

- Tôi còn có việc, cô đi xuống trước đi.

Giọng nói lãnh đạm của An Tại Đào truyền đến tai Lâm Lệ, cô cầm lấy văn kiện đã ký trên bàn, gần như chạy trối chết ra khỏi phòng.

Nhìn theo bóng lưng thon thả mà lồi lõm mê hoặc lòng người của Lâm Lệ, An Tại Đào hít vào một hơi thật sâu, cố áp chế dục vọng đang trỗi dậy trong lòng xuống.

Cô gái lẳng lơ sẵn lòng nhào vào lòng đàn ông này, mặc dù hắn không mắc câu, cũng không quá mức chán ghét, nhưng với thân phận của mình, hắn sẽ không chấp nhặt với cô, càng không vì vậy mà gây khó khăn cho cô. Chỉ có điều, trong lòng hắn hiểu rất rõ, cô gái này ở trong cơ quan Thành uỷ, thật sự là một quả bom nổ chậm, không biết lúc nào quả bom này sẽ phát nổ, cũng không biết ai sẽ là “nạn nhân” của cô.

An Tại Đào lắc lắc đầu, cố gắng gạt bỏ bóng dáng lẳng lơ kia ra khỏi tâm trí mình. Đối với hắn chuyện này chỉ là một “sự kiện” nho nhỏ, những sự kiện như vậy, không phải mới xảy ra lần đầu trong cuộc đời này, đương nhiên, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng.

(1) Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu: Theo Từ điển Hán Việt Thiều chửu, Yểu điệu là chỉ cái tính u nhàn (u tịch và nhàn nhã), thục nữ là người con gái đẹp và thuỳ mị, cầu: đôi lứa. Theo Quốc ngữ Từ Điển của Bộ Giáo Dục Trung Hoa Dân Quốc: 窈窕淑女(Yểu điệu thục nữ ): người con gái đẹp lại có đức hạnh. Tạm dịch nguyên câu: Người con gái xinh đẹp thuỳ mị và có đức hạnh, là vợ hiền của người quân tử. Theo từ điển này, Yểu điệu không có nghĩa là;yểu điệu, duyên dáng. Cần nhấn mạnh, cầu ở đây không có nghĩa là cầu mong, mong muốn, mà là đôi lứa, nhưng văn cảnh đang chỉ người con gái nên phải dịch là vợ hiền, vợ tốt. Chữ cầu này có lẽ giống từ spouse trong tiếng Anh.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK