Mục lục
[Dịch] Quan Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Tại Đào thở phào một cái. Mã Hiểu Yến lẳng lặng cúi đầu, thấy An Tại Đào cũng không tỏ ra bất cứ cảm giác “thất vọng” nào, thầm ngẩng đầu ngước mắt nhìn hắn, sau đó yên lặng quay vào phòng vệ sinh, bỏ quần áo vào máy giặt, chuẩn bị giặt quần áo cho An Tại Đào.

Tiếng máy giặt rung ầm ầm trong nhà vệ sinh. An Tại Đào mặc bộ đồ ngủ màu đen của mình nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, buồn chán xem TV hết đài tỉnh đến đài Trung ương đang phát mấy tin tức xây dựng các cơ quan.

Mã Hiểu Yến lặng yên ra khỏi phòng vệ sinh, chầm chậm bước vào phòng ngủ của An Tại Đào. Cô đưa mắt nhìn chiếc giường tân hôn đỏ thẫm của An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết, thần sắc biến ảo, rất lâu không dời mắt.

Hạ Hiểu Tuyết mặc chiếc áo cưới trắng tinh với vẻ đẹp cổ điển đang cười một cách chân thành. Dung mạo đoan trang kia cũng vì vậy mà toát ra một khí chất cao quý thanh lịch.

Trong lúc nhất thời, cảm giác xấu hổ trong Mã Hiểu Yến dần dần dâng cao. Thật lâu sau cô mới thầm thở dài: “có lẽ chỉ có người phụ nữ như Hạ Hiểu Tuyết mới có thể xứng đôi với hắn, người ta là một đôi trai tài gái sắc do ông trời tác hợp. Mình trong mắt hắn chỉ là một nhân viên cấp dưới mà thôi”.

- Ôi chao….

Mã Hiểu Yến than nhẹ ra tiếng, lấy lại bình tĩnh, thu hồi ánh mắt có lẽ vừa hâm mộ vừa ganh tị của mình. Cô cúi người nhấc chiếc khăn trải giường, kéo cái vỏ chăn màu hồng, cuộn lại ôm vào ngực, bước ra ngoài.

An Tại Đào chậm rãi đứng dậy, cười xấu hổ:
- Hiểu Yến, phiền cô quá, tôi tự mình giặt cũng được.

Mã Hiểu Yến không lên tiếng, cố sức bước vào phòng vệ sinh. Sau đó cô đóng chặt cửa phòng vệ sinh lại, ảm đạm nhét chăn drap vào máy giặt, sau đó si ngốc nhìn máy giặt khởi động, suy nghĩ dần trôi xa.

Sau khi giặt xong hết quần áo, Mã Hiểu Yến yên lặng mặc áo khoác nỉ của mình vào, thản nhiên mỉm cười:
- Lãnh đạo, giặt xong cả rồi, nếu không còn chuyện gì tôi về trước đây.

Nghe trong giọng nói của cô hơi thất vọng, An Tại Đào có chút không nỡ.

Hắn đương nhiên biết trong lòng Mã Hiểu Yến nghĩ gì, nhưng thứ nhất là lúc này hắn không muốn gây những món nợ tình cảm nữa, thứ hai là hắn không có khả năng cho Mã Hiểu Yến cái gì cả.

Hắn nhận thấy Mã Hiểu Yến khác với Tôn Hiểu Linh. Tôn Hiểu Linh hoàn toàn không cần gì ở hắn, cô thậm chí cũng không có dã tâm quá lớn trên đường làm quan, chỉ hi vọng có thể duy trì được hiện trạng là tốt rồi. Tôn Hiểu Linh chẳng qua chỉ mang chút tình cảm của mình gời gắm cho An Tại Đào, hi vọng làm bến đỗ tâm hồn cho hắn, để thỉnh thoảng có thể dừng chân nghỉ ngơi. Dù sao sau khi trải qua một lần hôn nhân thất bại, Tôn Hiểu Linh cũng không còn ý nghĩ muốn lập gia đình lần nữa. Chỉ cần có thể nhìn thấy An Tại Đào, thỉnh thoảng có thể cùng người đàn ông mà mình yêu thương vui vẻ một chút thì cô cũng đã rất mãn nguyện.

Có thể nói Tôn Hiểu Linh là tình nhân trong bóng tối của An Tại Đào. Vì quan hệ gắn bó giữa hai người tình dục nhiều hơn tình yêu. Đương nhiên, đây là vì An Tại Đào không đầu tư nhiều tình cảm mà thôi. Tình yêu của Tôn Hiểu Linh với An Tại Đào không thể nào giống với ba cô gái Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn. Chỉ có điều Tôn Hiểu Linh là một cô gái trưởng thành và khiêm tốn hơn, thiên về nội tâm, cũng không giỏi biểu đạt. Cô ấy đem tình cảm của mình chôn chặt tận đáy lòng.

Nhưng Mã Hiểu Yến thì khác. An Tại Đào hiểu rõ được cảm giác rất đặc biệt, không muốn xa rời hắn của cô. Ngày đó hắn xả thân cứu Mã Hiểu Yến trong nháy mắt, từ đó cô đã nảy sinh tình cảm không nói nên lời. Đó là cảm kích, tin tưởng hay tình cảm nam nữ mờ ám, thật ra bản thân An Tại Đào cũng không rõ lắm.

An Tại Đào biết Mã Hiểu Yến không chỉ cần một hay vài lần hoan ái, cũng không phải cần con đường làm quan. Cô cần một người đàn ông của riêng cô, có thể che mưa tránh gió cho cô, thậm chí có thể cùng có con với cô. Nhưng những thứ đó An Tại Đào không thể cho cô được, vì thế An Tại Đào đành phải lảng tránh.

An Tại Đào thở dài, nói nhỏ:
- Được rồi, Hiểu Yến, tôi lái xe đưa cô về.

Mã Hiểu Yến trong lòng dâng lên một niềm chua xót, hốc mắt đỏ lên, hai giọt lệ đã lượn lờ trong đó. Cô cố gắng bỏ qua, cắn chặt răng nói:
- Không cần, anh nghỉ ngơi đi, em tự lái xe về là được rồi.

An Tại Đào im lặng không nói, đi nhanh tới, khoát tay nói:
- Cô chờ tôi một chút, tôi thay quần áo.

Mã Hiểu Yến không nói gì, quay mặt vào tường, hai vai hơi run rẩy. An Tại Đào đưa hai tay lên, không kìm được ôm nhẹ bờ hai Mã Hiểu Yến, dịu dàng nói:
- Hiểu Yến…

Mã Hiểu Yến rốt cuộc không kìm nổi cơn xúc động, xoay người lại ngã vào lòng An Tại Đào khóc ngất. An Tại Đào do dự một lúc mới nhẹ nhàng ôm cô, dịu dàng an ủi nói:
- Hiều Yến, muốn khóc thì cứ khóc đi.

Mã Hiểu Yến vừa khóc được, cảm thấy không cần phải dồn nén những nỗi niềm tích lũy từ lâu trong lòng, cô vùi đầu sát vào lồng ngực An Tại Đào, hai tay ôm chặt quanh lưng hắn, khóc sướt mướt.

Ước chừng mười lăm phút cô mới dần dần ngưng khóc, nghẹn ngào ngước khuôn mặt xinh đẹp như hoa lê gặp mưa lên, run giọng nói:
- Em, có phải em rất ngốc không?

An Tại Đào lắc lắc đầu:
- Hiểu Yến, tôi không cho cô được gì, tôi thật sự rất có lỗi, tôi….

Mã Hiểu Yến ảm đạm cười, đột nhiên buông lỏng vòng tay ôm của mình, cúi đầu nói:
- Người phải nói xin lỗi chính là em, là em không biết tự lượng sức mình. Em biết rõ anh đã có vợ nhưng em vẫn không đành lòng. Em đã không biết bao nhiêu lần nằm mơ thấy em có thể gả cho anh. Chúng ta có một đứa con đáng yêu, ba người nhà chúng ta có một cuộc sống vui vẻ. Mỗi lần thức giấc thì giấc mơ tan như bọt xà phòng, nhưng em không thể kìm chế được.

An Tại Đào chỉ có thể thở dài, không nói gì để chống đỡ, chỉ yên lặng quay đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Mã Hiểu Yến lúc này đã mờ lệ.

- Có thể ôm em một cái không?

- Anh đưa em về đi, trời tối rồi.
Mã Hiểu Yến sau một hồi phát tiết, cảm xúc dần khôi phục lại bình thường. Cô hơi ngượng ngùng mỉm cười:
- Em muốn về để chuẩn bị tài liệu, sáng mai phải đưa ra phương án cụ thể và quy tắc chi tiết thực thi khảo sát cán bộ. Đúng rồi lãnh đạo, tài liệu cán bộ mà anh cần, chiều mai em đưa cho anh.

- Được, tôi đưa cô về.

An Tại Đào lái xe ra khỏi tiểu khu, vừa nói chuyện với Mã Hiểu Yến vừa lái xe:
- Hiểu Yến, cô chuẩn bị tư tưởng cho tốt. Lần này, tôi muốn điều chỉnh các cán bộ trong bộ máy xã, thị trấn và các đơn vị trên diện rộng, đội ngũ cán bộ ở huyện cũng nên chỉnh đốn, thay máu một chút.

Mã Hiểu Yến hơi do dự, nhẹ nhàng nói:
- Lãnh đạo, điều chỉnh cán bộ là việc rất bình thường. Chỉ có điều em cảm thấy anh nên đi từng bước, đừng điều chỉnh toàn bộ ngay, nếu không thì em hơi lo lắng.

Mã Hiểu Yến chưa nói xong, An Tại Đào đã ngắt lời:
- Không sợ, tôi có đủ kiên nhẫn nhưng không có đủ thời gian. Tôi không thể tốn sức dài hơi ở huyện được.

- Việc điều chỉnh cán bộ tôi rất công tâm, tất cả đều suy nghĩ cho công tác tập thể ở huyện, tôi sợ cái gì? Tại sao phải sợ một nhúm người làm loạn?
An Tại Đào thản nhiên mỉm cười:
- Chỉ cần cán bộ có năng lực đều có thể được đề bạt trọng dụng. Hạng người không có lý tưởng và vô năng cũng nên từ chức đi.

An Tại Đào đương nhiên không sợ. Người khác điều chỉnh cán bộ có lẽ có một chút suy tính ích lợi cho mình, nếu không cũng là một cách để lập uy. Nhưng hắn ở huyện Quy Ninh rất thanh liêm, không có quan hệ lợi ích nào với bất cứ ai, bao gồm cả mấy người thân tín như Tôn Hiểu Linh, Cổ Trường Lăng, Mã Hiểu Yến. Sao hắn lại phải sợ?

Lần này, hắn giở thủ đoạn lôi đình để phá các quy tắc ngầm, ở huyện Quy Ninh gióng trống khua chiêng thổi vào một cơn gió lốc. Sau đó thông qua chọn lựa, tìm người hữu dụng, những cán bộ có năng lực, bồi dưỡng thành tâm phúc của mình, từ đó, phát triển tổng thể quy hoạch phát triển kinh tế của mình, tuyệt đối đưa địa phương đi lên.

Hắn biết rõ, Bí thư huyện ủy là ngưỡng cửa quan trọng, có thể bước lên tiếp hay không, cần một lượng chiến tích vững vàng và chói mắt. Từ cấp huyện đến cấp phó giám đốc sở so với phó huyện lên chánh huyện, khó khăn còn lớn hơn nhiều.

Nếu trong một thời gian ngắn, hắn không thể đưa ra những chiến tích sáng ngời để chống đỡ cho con đường làm quan của hắn, hắn có khả năng phải trường kỳ tiêu hao năng lượng ở huyện Quy Ninh, ba năm, năm năm, hay thậm chí là lâu hơn nữa. Đây là kết quả mà An Tại Đào không mong muốn phải nhìn thấy.

Huống chi hắn còn tham gia vào “danh sách người nối nghiệp đỏ”. Tất nhiên đây là một cơ hội chính trị thật lớn, nhưng đồng thời cũng là một loại khiêu chiến vô hình, thậm chí có thể nói là rất mạo hiểm. Nếu hắn biểu hiện quá mức bình thường, chiến tích cũng rất đỗi bình thường, hắn có khả năng bị loại bỏ. Một khi đã bị vứt bỏ rồi, thì con đường làm quan sau này sẽ trở nên cực kỳ gian nan.

Đi ngược dòng nước, không tiến ắt phải lùi. Cho nên An Tại Đào không có thời gian để phung phí. Hắn phải mau chóng có được chiến tích, mau chóng thi hành được ý tưởng phát triển và quy hoạch tổng thể của mình, sớm có được hiệu quả, sớm được an cư lạc nghiệp.

Hắn đã ở huyện Quy Ninh ba năm rồi, trong kế hoạch của hắn, ở Quy Ninh nhiều nhất là hai năm. Nếu trong hai năm mà không được lên chức, hắn có lẽ phải thật sự ở lại huyện lâu dài.

Vì vậy hắn mới có tư tưởng nâng huyện lên thành phố. Tình hình trước mắt, vừa đẩy mạnh các dự án, thúc đẩy kinh tế Quy Ninh phát triển, đẩy mạnh xây dựng thị trấn nhỏ, sau đó vừa rút lui, lập lại trình tự nâng huyện lên thành phố của Quy Ninh. Một khi nâng huyện lên thành phố thành công, An Tại Đào sẽ được lưu lại trong lịch sử phát triển của Quy Ninh bằng một nét son đậm màu.

Thực hiện thành công việc nâng huyện lên thành phố, đạt được chiến tích thật lớn, không chỉ trông cậy vào một mình An Tại Đào, cần phải có một lực lượng hùng mạnh đầy đủ năng lực và khả năng làm việc tập thể.

Mã Hiểu Yến “ồ” một tiếng, cũng không nói gì thêm. Cô quay đầu nhìn ánh đèn thị trấn lấp lánh trên phố.

Sáng hôm sau, hơn tám giờ một ít, An Tại Đào ký một ít văn kiện, Đồng Hồng Cương đã gõ cửa văn phòng hắn.

- Lão Đồng, có việc gì?
An Tại Đào ngẩng lên nhìn Đồng Hồng Cương, lại cúi người xem xét phương án thực thi khảo sát cán bộ mà Ban Tổ chức cán bộ đưa tới. Phương án tuy đi theo trình tự hóa và theo lối mòn, nhưng khác với trước đây, năm nay cán bộ khảo hạch đều do quần chúng giám sát, sự tuyển chọn tùy theo sự đánh giá của người dân. Tất cả những chuyện này tỏ rõ, khảo sát cán bộ năm nay, Huyện ủy muốn điều chuyển thật sự.

- Bí thư An…
Đồng Hồng Cương định nói gì, đột nhiên thấy An Tại Đào cúi xuống viết cái gì lên tài liệu, vội vàng ngậm miệng lại

An Tại Đào trầm ngâm một chút, ghi lên phần mở đầu của tài liệu vài dòng:



“Đồng chí Trần Tân cùng Ban Tổ chức cán bộ, ý kiến của tôi là tổ khảo hạch trước tiên muốn lấy ý kiến của người dân thì phải phát cho người dân một bảng đánh giá thống nhất. Ban Tổ chức cán bộ thành lập một tổ nhận khiếu nại, do các chuyên gia phụ trách lắng nghe phản hồi và cho đăng ký. Ủy ban nhân dân huyện, Huyện ủy và các ban ngành, khu kinh tế mới Tư Hà cùng với các đoàn tổ chức ở huyện, xã, thị trấn phải liên hệ chặt chẽ với quần chúng. Các bộ môn phải tiếp nhận toàn bộ nhận xét và đánh giá. Các cán bộ bị đánh giá, bao gồm cả các đơn vị chủ quản ở huyện, các cán bộ lãnh đạo, nội dung đánh giá gồm tác phong tư tưởng, tác phong công tác cùng với sự liêm khiết và tình huống chính trị. Kết quả đánh giá sẽ được xem xét vào cuối năm.”

Ngẫm nghĩ một chút, An Tại Đào lại ghi tiếp. Cách giải thích rõ ràng có vẻ không đủ, hắn liền lật qua mặt trái tờ giấy, viết tiếp.

“Đơn vị bị đánh giá được sắp xếp theo thang điểm từ trên xuống dưới. Đơn vị nào thấp hơn nửa số điểm phải thông báo cho toàn huyện, bảng điểm nhận xét và đánh giá để cuối năm khảo hạch xác định lại chức vụ, về nhiều mặt, nó phản ánh rất lớn, làm căn cứ xử lý. An Tại Đào.”

Ký tên kết thúc ý kiến, An Tại Đào mới đặt bút xuống, đem tài liệu đặt sang bên cạnh, thấy Đồng Hồng Cương đang kính cẩn đứng một bên, im lặng không nói gì, liền ha hả cười:
- Lão Đồng, anh nói đi, tôi nghe đây.

- Bí thư An, chuyện kia, chuyện mà sáng qua anh nói về đồng chí Cúc Lượng. Tôi đã bảo cậu ta tới đây, anh xem có thời gian không, nếu không thì tôi nói cậu ta hôm khác lại đến.
Đồng Hồng Cương nói xong, bất giác có chút xấu hổ.

Sau khi An Tại Đào nói những lời đó, Đồng Hồng Cương biết đây là cơ hội ngàn năm một thuở của Cúc Lượng. Nếu được Bí thư An nhìn trúng, muốn nổi lên cũng không phải không có khả năng. Hiện tình thế đã rất rõ ràng, An Tại Đào sẽ tiến hành thay máu đội ngũ cán bộ ở huyện.



Dù sao cậu ấy cũng là em vợ y. Tối qua, sau khi y nói với vợ mình về chuyện này, vợ y liền vội vàng thúc giục y khẩn trương sắp xếp cho Cúc Lượng gặp An Tại Đào, cũng là cho em mình một chút cơ hội.



Nhưng không ngờ Cúc Lượng lại không hề quan tâm. Nếu không phải vợ Đồng Hồng Cương gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy còn chưa muốn đến Huyện ủy tìm anh rể. Đối mặt cậu em vợ có tiếng cứng đầu này, Đồng Hồng Cương không khỏi có chút dở khóc dở cười: người gì mà có tác phong ghê tởm đến thế. Cậu trong mắt Bí thư An chỉ là một con kiến nhỏ thôi.

An Tại Đào “ồ” một tiếng, gật đầu:
- Được, anh cho cậu ấy vào đi, tôi nói chuyện với cậu ấy một lúc.

Đồng Hồng Cương vội vã tuân lệnh, ra văn phòng mình, vội vã gọi Cúc Lượng đang chơi trò chơi trong máy tính của mình:
- Bí thư An chịu gặp cậu. Cậu đừng làm tôi mất mặt đó. Cúc Lượng, đây là cơ hội cuối cùng của cậu, nếu cậu bỏ lỡ, cả đời này của cậu tiêu tùng rồi.

Cúc Lượng bĩu môi không cho là đúng, đứng dậy bước vào phòng An Tại Đào. Cậu ta là một nhân tài, lúc mới tốt nghiệp đại học thì về huyện, chuẩn bị thỏa thuê thi triển những ước mơ. Nhưng sau khi công tác một thời gian trong Ủy ban kinh tế Thương mại, cậu ta đột nhiên phát hiện, quan trường thực tế so với tưởng tượng của cậu ta quá khác biệt, nơi nơi mâu thuẫn với nhau, nơi nơi lừa gạt lẫn nhau, cậu ta không thích ứng nổi.

Chỉ vậy thì thôi, điều khiến cậu ta không thể chịu đựng được là sự hống hách ngang ngược của Bí thư Huyện ủy Tôn Cốc trước đây. Rõ ràng là không biết gì về kinh tế mà cứ mù quáng chỉ huy, hơn nữa còn là hạng người lòng tham vô đáy.

Khi Tôn Cốc muốn đoạt lấy bạn gái cậu ta là Du Lệ Bình, nhân viên trong Ủy ban kinh tế Thương mại huyện, cậu ta tuổi trẻ khí thịnh, tức sùi bọt mép xông vào văn phòng Tôn Cốc, đập bàn ầm ĩ. Từ đó, cậu ta bị Tôn Cốc “cho đi đày”, lăn lộn mỗi ngày.

Mấy năm nay, hùng tâm tráng chí của Cúc Lượng đi tong hết cả. Dù sao tiền lương cũng không ít, xem như dưỡng lão ngay tại phòng làm việc.

Đứng ngoài cửa văn phòng An Tại Đào, Cúc Lượng đập cửa thình thình, rât tùy tiện, không như những người khác rất kính cẩn và dè dặt. Những gì không muốn lại được, giờ này Cúc Lượng không còn cần gì cả, nên thái độ đối với lãnh đạo cũng không cần phải kính cẩn lễ phép.

- Vào đi!

Cúc Lượng đẩy cửa đi vào, ánh mắt thoải mái nhìn kỹ An Tại Đào, thản nhiên nói:
- Bí thư An, anh tìm tôi sao?

An Tại Đào khẽ nhếch mép đánh giá Cúc Lượng. Dáng người cậu ta trung bình, không mập không gầy, khuôn mặt chữ điền vuông vắn, chỉ có điều khóe miệng hơi vểnh lên, tạo cho người khác cảm giác bất cần đời hoặc kiêu ngạo bất tuân.

- Ha ha…đồng chí Cúc Lượng, mời ngồi!

An Tại Đào mỉm cười khoát tay.

Cúc Lượng yên lặng ngối xuống. Lúc An Tại Đào đánh giá cậu ta, cậu ta cũng đánh giá An Tại Đào. Đối với vị Bí thư huyện ủy trẻ tuổi gần như đã thành truyền kỳ trong huyện này, trong lòng cậu ta cũng có vài phần kính nể và tò mò.

An Tại Đào đến huyện Quy Ninh, chung quy cũng đã làm được rất nhiều việc. Nhất là chuẩn bị xây dựng cho việc phát triển khu kinh tế mới Tư Hà. Cùng với việc cứu vớt nhà máy rượu Quy Ninh đang trong cảnh cùng đường, hóa nguy thành an, ấn tượng về An Tại Đào trong lòng Cúc Lượng rất sâu sắc.

Đồng Hồng Cương đứng ở cửa văn phòng mình, chằm chằm nhìn vào cửa văn phòng An Tại Đào, không biết Cúc Lượng nói chuyện với An Tại Đào thế nào rồi, trong lòng không khỏi có chút nôn nóng bất an.

Đột nhiên y thấy phó Chủ tịch thường trực huyện Cổ Trường Lăng hấp tấp đi tới, trong lòng giật mình, khẩn trương chào:
- Chủ tịch huyện Cổ!

- À, Chủ nhiệm Đồng, Bí thư An có ở nhà không?
Cổ Trường Lăng gật đầu, nhưng vẫn không dừng bước. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK