An Tại Đào cùng với mọi người trở lại khu nội thành Lương Sơn, Phòng Sơn, tùy tiện tìm một quán ăn nhỏ dùng chút cơm trưa. Bởi vì việc đến cơ sở là việc chung, hơn nữa lại đang trong dịch Sars nên mọi người cũng không ăn nhiều lắm, chỉ ăn qua loa đại khái.
Sau khi nghỉ ngơi trên xe, An Tại Đào bảo lái xe chạy đến trung tâm mới xây dựng của Lương Sơn, rồi bảo Dương Hoa và Hoàng Hiểu Minh đến phòng Công thương để tố cáo.
Dương Hoa và Hoàng Hiểu Minh đến phòng Công thương. Nhân viên tiếp đãi hai người cũng rất khách khí, nhiệt tình, tỉ mỉ ghi chép lại, đồng thời cũng hứa hẹn sẽ báo cáo với lãnh đạo, tỏ vẻ sẽ mau chóng tổ chức chấp pháp hành động, xét xử thôn sản xuất khẩu trang phi pháp.
Dương Hoa và Hoàng Hiểu Minh lên xe, cười nói:
- Chủ nhiệm An, bọn họ hồi đáp sẽ lập tức triển khai hoạt động chấp pháp, hẳn là sẽ không có vấn đề quá lớn. Dù sao thì cũng đang trong dịch Sars, thần kinh mọi người đều căng thẳng. Đúng rồi, lãnh đạo, Ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn điện thoại hỏi chúng ta khi nào đến?
An Tại Đào cười nói:
- Nói với bọn họ rằng chúng ta sẽ trực tiếp đến Ủy ban nhân dân thành phố.
Phó tổ trưởng tổ lãnh đạo công tác phòng chống dịch Sars Phòng Sơn, Phó chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm cùng với một vài nhân viên Ủy ban nhân dân đích thân nghênh đón tại trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố.
Tuy rằng, Ngô Quốc Cẩm vẫn còn hận An Tại Đào thấu xương, nhưng đương thời An Tại Đào quyền cao chức trọng, lại nắm giữ chức to trong công tác phòng chống dịch bệnh, nên đối với Ngô Quốc Cẩm mà nói thì chỉ có thể kiên trì đại diện cho Chủ tịch thành phố Đông Phương Du mà tiếp đón An Tại Đào.
Hơn nữa, An Tại Đào lại đại diện cho Tỉnh ủy, bản thân hắn lại là Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy, là lãnh đạo cấp Phó giám đốc sở. Không cần nói là Ngô Quốc Cẩm ra tiếp đón, mà cho dù là Chủ tịch thành phố Đông Phương Du đích thân ra đón cũng chẳng phải là việc lạ.
Nhưng An Tại Đào trong lòng cũng hiểu được, Đông Phương Du dù sao cũng là phụ nữ, bất kể thế nào cũng không tiện ra đón. Nếu không phải là An Tại Đào thì có lẽ cô ta sẽ ra, nhưng người đến là An Tại Đào, khẳng định là cô ta sẽ không ra, hẳn là không muốn cho An Tại Đào quá đắc ý.
Có lẽ tâm trạng này chỉ có hai người mới hiểu được.
Một chiếc xe Candilac màu vàng tiến vào trong sân Ủy ban nhân dân. Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Vương vừa cười vừa bước về phía trước, cất cao giọng nói:
- Phó chủ tịch thành phố Ngô, Chủ nhiệm An đến rồi đấy.
Ngô Quốc Cẩm thản nhiên cười, ai cũng đều không chú ý đến cái miệng của ông ta hơi co giật một chút.
An Tại Đào lấy thân phận cấp trên xuống dưới cơ sở để làm công tác kiểm tra giám sát. Mà mình lại đứng ở nơi này, dùng ánh mắt trông mong để chờ đón, đối với Ngô Quốc Cẩm mà nói thì không khác gì một sự nhục nhã.
Nhưng cho dù trong lòng ông ta có buồn bực, xấu hổ và giận dữ thì cũng chẳng làm gì được. Cho nên vẫn cố giữa vẻ mặt tươi cười, chờ đợi An Tại Đào đến.
Phó chánh văn phòng Vương bước đến chỗ vị trí lái phụ, mỉm cười vươn tay với An Tại Đào:
- Chủ nhiệm An, lãnh đạo cũ, đã lâu không gặp, hoan nghênh lãnh đạo đến Phòng Sơn làm công tác chỉ đạo kiểm tra.
Vị Phó chánh văn phòng Vương này An Tại Đào rất là quen thuộc. Tuy nhiên, người này lại gọi An Tại Đào là lãnh đạo cũ khiến hắn cảm thấy nao nao. Tuy nhiên, hắn nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. Hắn đã từng làm trợ lý Chủ tịch thành phố Phòng Sơn. Phó chánh văn phòng Vương gọi hắn là lãnh đạo cũ, dường như có chút miễn cưỡng.
Đương nhiên, đây cũng rất gượng ép, nhưng lại là lời nói khách sáo cố ý kéo gần mối quan hệ. Ai nghe qua một chút rồi cũng thôi.
An Tại Đào cười, bắt tay với Phó chánh văn phòng Vương:
- Phó chánh văn phòng Vương, kỳ thật thì tôi rời thành phố chưa lâu mà. Haha, tôi nhớ rõ hình như là tháng trước vừa mới dùng cơm với Phó chánh văn phòng Vương, có phải vậy hay không?
- Đúng vậy, haha, không ngờ lãnh đạo trí nhớ lại tốt như vậy. Thường thì lãnh đạo cũ khi nào lại nhớ đến việc ngồi cùng một chỗ với chúng tôi chứ.
Vị Phó chánh văn phòng Vương này quá mức nịnh nọt khiến cho đám người Dương Hoa phía sau An Tại Đào cảm thấy đổ mồ hôi, thầm nghĩ, khi cán bộ Tỉnh ủy mà thấy Bí thư Tiếu cũng không đến mức nịnh nọt như ông ta khi nhìn thấy Chủ nhiệm An.
Kỳ thật thì bình thường Phó chánh văn phòng Vương cũng không đến mức như vậy. Nhưng hiện tại thì có chút khác biệt. An Tại Đào sau này mới biết, vị Phó chánh văn phòng Vương này còn có ý đồ khác. Nhưng đây là chuyện nói sau, tạm thời không đề cập đến.
An Tại Đào khi đang nói chuyện với Phó chánh văn phòng Vương thì nhìn thấy Ngô Quốc Cẩm nét mặt tươi cười, bước chân thong thả về phía hắn.
An Tại Đào cũng thản nhiên cười, chậm rãi bước về phía trước.
Hai người khi mặt đối mặt, không hẹn mà cùng bắt tay nhau.
- Hoan nghênh Chủ nhiệm An đại diện cho Tỉnh ủy đến cơ sở để kiểm tra chỉ đạo công tác. Hoan nghênh các đồng chí của văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy.
Ngô Quốc Cẩm cao giọng nói, buông tay An Tại Đào ra, rồi sau đó hướng mọi người gật đầu cười.
An Tại Đào mỉm cười không nói gì. Kỳ thật thì hắn cũng hiểu được ý bên trong lời nói của Ngô Quốc Cẩm “Tôi, Ngô Quốc Cẩm đến đón không phải là An Tại Đào cậu, mà là Chủ nhiệm của văn phòng Giám sát Tỉnh ủy. Nếu cậu không phải là đại biểu cho Tỉnh ủy thì lão Tử này tuyệt đối không để cậu đắc ý như thế”.
An Tại Đào thản nhiên cười, liếc mắt nhìn Ngô Quốc Cẩm, trong ánh mắt có chút khinh thường chợt lóe lên rồi biến mất. Mặc dù hắn che giấu vô cùng tốt, nhưng lại luôn dừng lại trong mắt người luôn chú ý hắn Ngô Quốc Cẩm.
Chỉ một ánh mắt kia nhưng khiến cho Ngô Quốc Cẩm giống như người bị người ta đâm một nhát sau lưng, trong lòng cảm thấy đau đớn. Ông ta cắn chặt môi đến rướm máu.
Oán hận chất chứa đã lâu, trong lúc nhất thời lửa giận lại bừng bừng dâng lên.
Ngô Quốc Cẩm và An Tại Đào cùng nhau lên phòng họp lầu ba.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Nếu người ngoài nhìn vào thì cứ tưởng là một đôi bạn nhiều năm chưa gặp lại.
An Tại Đào ngẩng đầu, nhìn thấy Đông Phương Du và một số người từ trong phòng họp đi tới, từ xa đã mỉm cười với An Tại Đào:
- Đồng chí Tại Đào, hoan nghênh, hoan nghênh. Hoan nghênh các đồng chí của văn phòng Giám sát Tỉnh ủy.
An Tại Đào cao giọng cười, bước nhanh về phía Đông Phương Du, bắt tay thật chặt, khóe miệng hiện lên nụ cười thản nhiên nhưng trong mắt Đông Phương Du lại là nụ cười khiêu khích và quỷ dị.
Đông Phương Du theo bản năng mà rút tay khỏi tay An Tại Đào, nhưng rút mãi vẫn không ra nên không khỏi xấu hổ, trong lòng mắng thầm.
Ngoại trừ Đông Phương Du và Ngô Quốc Cẩm thì cũng không có bất cứ lãnh đạo nào khác tham dự cuộc họp. Nhưng các quận, huyện, thành phố đều cử một số cán bộ phân công quản lý phòng chống dịch bệnh đều có mặt, khiến cho phòng họp vốn không lớn trở nên chật chội.
An Tại Đào và Đông Phương Du, Ngô Quốc Cẩm cùng nhau bước vào phòng họp. Người trong phòng họp, cho dù tình nguyện hay không tình nguyện thì cũng đều đứng dậy vỗ tay hoan hô.
Bỗng nhiên, một ánh mắt trong trẻo, nhưng lạnh lùng mà ghen tỵ từ trong khắp ngõ nghách truyền đến nhưng An Tại Đào vẫn làm ngơ. Kỳ thật thì hắn đã sớm thấy được Trương Hân. Y đang đứng cùng vợ của mình là Chủ tịch huyện Cốc Lan Chu Lệ Lệ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào An Tại Đào.
Chu Lệ Lệ cảm thấy ánh mắt Trương Hân có chút chủ động khiêu khích, vốn định nhẹ nhàng khều Trương Hân, bảo y chú ý một chút. Nhưng cô căn bản cũng đã thấy An Tại Đào không thèm quan tâm đến “cảm xúc hận thù” của Trương Hân.
Anh nhìn người ta như kẻ thù, người ta lại nhìn anh như không khí. Vậy thì ngẫm lại xem anh có năng lực như thế nào?
Chu Lệ Lệ thở dài, âm thầm lắc đầu.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, An Tại Đào từ đó đọc được không ít những cảm xúc phức tạp.
Gặp lại đồng nghiệp cũ, tuy rằng cách không lâu, nhưng đã sớm cảnh còn người mất. Trước khi rời khỏi Phòng Sơn, An Tại Đào chỉ là một trợ lý Phó chủ tịch thành phố, quản lý một xí nghiệp. Nhưng trong thời gian ngắn ngủi, người ta đã trở thành Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy, trong tay nắm giữ quyền to. Tuy rằng, hắn vẫn giữ nét mặt ôn hòa, nhưng lại gây cho mọi người một cảm giác cao cao tại thượng.
Quyền lực quyết định uy thế.
An Tại Đào vẫn là An Tại Đào, nhưng lại không phải là An Tại Đào trước kia.
Không cần nói đến những cán bộ cấp huyện cục trong phòng hội nghị, ngay cả Đông Phương Du là Chủ tịch thành phố, khi đi bên cạnh người thanh niên trẻ tuổi này thì toàn thân cảm thấy có một áp lực, khiến cho cô có cảm giác khó thở.
Đông Phương Du hướng An Tại Đào cười nói:
- Đồng chí Tại Đào, xin mời ngồi.
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, Đông Phương Du nhìn lướt qua Ngô Quốc Cẩm. Ngô Quốc Cẩm đuôi lông mày nhướng lên, nhưng vẫn nở nụ cười, cầm micro lên chủ trì hội nghị:
- Kính thưa Chủ tịch thành phố Đông Phương, kính thưa Chủ nhiệm An, các vị lãnh đạo trong văn phòng Giám sát phòng chống dịch Sars Tỉnh ủy, các lãnh đạo bộ môn các quận, huyện, bây giờ chúng ta bắt đầu cuộc họp. Đầu tiên, tôi xin đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, tổ lãnh đạo công tác phòng chống dịch Sars thành phố Phòng Sơn, hoan nghênh các đồng chí trong văn phòng Giám sát Tỉnh ủy đến Phòng Sơn chúng ta làm công tác kiểm tra giám sát.
- Sau đây, chúng tôi xin mời Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy đồng chí An Tại Đào lên nói chuyện.
Ngô Quốc Cẩm nói xong, liền trao micro cho An Tại Đào ngồi bên cạnh.
An Tại Đào cười, cất cao giọng nói:
- Xin cám ơn Chủ tịch thành phố Đông Phương, cảm ơn Phó chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm, cảm ơn các đồng chí đã nhiệt tình hoan nghênh. Lúc này đây, đến Phòng Sơn làm công tác kiểm tra giám sát, cũng là chỉ thị của lãnh đạo Tỉnh ủy, và cũng là công tác hàng ngày của văn phòng chúng tôi. Tôi cũng là từ cán bộ Phòng Sơn đi ra, cùng các cán bộ ngồi đây trên cơ bản đều rất quen thuộc. Sau đây, tôi xin giới thiệu các đồng chí khác trong tổ.
An Tại Đào chỉ vào Dương Hoa đang ngồi bên cạnh mình:
- Vị này chính là Chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy Dương, cũng là người hỗ trợ tôi trong công tác giám sát xử lý.
Dương Hoa đứng dậy, hướng mọi người, hơi cúi đầu xuống chào.
- Vị này là đồng chí Diêu Khải, Phó chủ nhiệm văn phòng Đốc tra của Tỉnh ủy, cũng là thành viên của tổ giám sát văn phòng chúng tôi.
An Tại Đào ánh mắt lướt qua người Diêu Khai rồi tiếp tục giới thiệu:
- Vị này là đồng chí Hoàng Hiểu Minh, cũng là đồng chí trong phòng Đốc tra của Tỉnh ủy.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Diêu Khải và Hoàng Hiểu Minh mặt hơi đỏ lên. Bọn họ tuy rằng là người của cơ quan lớn, nhưng chưa từng có cơ hội xuống cơ sở, nhất là người trẻ tuổi như Hoàng Hiểu Minh, trong trường hợp như thế này thì ít nhiều cảm thấy ngượng ngùng.
Nhìn thấy An Tại Đào bình tĩnh, tự nhiên, Dương Hoa trong lòng thở dài. Chủ nhiệm An tuổi vẫn chưa đến ba mươi, nhưng sao lại giống như một kẻ tung hoành trên quan trường hơn mười năm?
- Xin cảm ơn mọi người đã hoan nghênh, nhưng hoan nghênh thì hoan nghênh, tôi chỉ muốn giải thích cùng mọi người một chút. Chúng tôi xuống cơ sở là xúc tiến công tác giám sát, nhưng tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho thành phố. Chúng tôi khi ở Phòng Sơn, việc ăn, mặc, ở, đi lại sẽ do chúng tôi tự giải quyết. Chúng tôi không đồng ý tiếp nhận bất cứ một đơn vị, hay bộ môn nào mở tiệc chiêu đãi, cũng không dùng cơm hay đi xe của cán bộ nào.
An Tại Đào khoát tay, thủ thế giữa không trung, dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Chúng tôi dự định ở lại Phòng Sơn trong ba ngày. Nếu không có tình huống gì đặc biệt, chúng tôi sẽ đến thăm một đơn vị công tác phòng chống dịch bệnh của Phòng Sơn cần chúng tôi hỗ trợ. Chúng tôi sẽ tùy ý chọn đơn vị nào để kiểm tra.
- Công tác phòng chống dịch Sars rất quan trọng.
An Tại Đào thanh âm trở nên trầm xuống:
- Chúng tôi kiểm tra không chạy theo hình thức, cũng không cần thông báo trước.
Nghe An Tại Đào thong thả nói, Đông Phương Du nhíu mày, thầm nghĩ: “Bộ cậu nhất định phải trả thù tôi? Nhất định phải kiểm tra Phòng Sơn sao?”
Dựa theo lệ thường, sau khi An Tại Đào nói xong thì đến Đông Phương Du và sau đó là Ngô Quốc Cẩm đại diện cho tổ lãnh đạo phòng chống dịch Sars Phòng Sơn làm công tác báo cáo. Báo cáo công tác của Ngô Quốc Cẩm rất toàn diện, thậm chí có thể nói là dài dòng. Bởi vì đây là công tác chủ yếu của ông ta nên tài liệu nhất định phải viết cho trọn vẹn.
Đương nhiên, chuyện này cũng rất là bình thường.
Trong bản báo cáo của Ngô Quốc Cẩm hơn mười lần nhấn mạnh việc “Lãnh đạo Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố Phòng Sơn, tổ lãnh đạo công tác phòng chống dịch Sars đã đạt được giai đoạn thắng lợi”, Dương Hoa trong lòng khinh miệt, thầm nghĩ không biết là ai đã viết ra bản tài liệu này cho Phó chủ tịch thành phố Phòng Sơn, thật sự là quá dài dòng và không hề trật tự, logic gì cả. Cô không biết rằng, nguyên bản tài liệu không phải như thế, toàn bộ nội dung đều bị Ngô Quốc Cẩm thay đổi.
Tóm lại, thành tích rất nổi bật, công tác rất quan trọng, nhiệm vụ rất gian khổ, trong tương lai phải cố gắng. Ngô Quốc Cẩm vẫn cứ dài dòng, lê thê khiến cho những người tham gia hội nghị phải có chút buồn ngủ.
Ngô Quốc Cẩm báo cáo xong, còn có thêm mấy người ở huyện, xã ở dưới điển hình lên báo cáo. Những người khác báo cáo thì An Tại Đào không chăm chú lắng nghe, quay sang thì thầm với Đông Phương Du vài câu, tùy ý hỏi thăm tình hình công tác ở thành phố.
Nhưng trong các khu điển hình ở Phòng Sơn lên phát biểu, không ngờ còn có khu Lương Sơn. Thấy Trương Hân bắt đầu lên tiếng, An Tại Đào theo bản năng mà gióng lỗ tai lên nghe.
Bản báo cáo của Trương Hân thật sự hoàn toàn khác với những bản báo cáo khác. Hắn trong lòng rất tán thưởng, gần như là trong bản báo cáo không có những lời nói khách sáo, tất cả đều tập trung vào trọng điểm, vào con số để thể hiện thành tích.
Bản báo cáo của Trương Hân vốn không có gì, nhưng trong đó có một đoạn khiến Dương Hoa và An Tại Đào chú ý. May mắn thế nào, trích dẫn của Trương Hân lại là những vấn đề mà An Tại Đào quan tâm nhất.
Bản báo cáo của Trương Hân đã viết như sau:
- Nhận được đơn thư tố cáo của quần chúng từ văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy chuyển qua, dưới chỉ thị của lãnh đạo, tổ lãnh đạo phòng chống dịch Sars của khu chúng tôi rất coi trọng, lập tức phối hợp với phòng Công thương và phòng Giám sát chất lượng tạo thành một tổ liên hợp nhỏ, trong hai ngày qua, đã đem ra xét xử hai phân xưởng gia công khẩu trang trái phép, niêm phong tiêu hủy gần một trăm ngàn khẩu trang kém chất lượng.
An Tại Đào sắc mặt không thay đổi, chỉ có điều khóe miệng nở nụ cười quỷ dị. Còn Dương Hoa, Hoàng Hiểu Minh và Diêu Khải ba người ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ sao người này lại giả dối quá. Người ta mới từ thôn sản xuất khẩu trang về, nơi đó vẫn đâu có trận cuồng phong mà anh ta vừa mới nói. Không ngờ tại chỗ này anh ta còn dám nói là đã có sự xét xử, thẩm tra.
Dương Hoa âm thầm lắc đầu, trao đổi ánh mắt với Diêu Khải ngồi bên cạnh.
Sau khi Trương Hân chấm dứt bản báo cáo, Ngô Quốc Cẩm cười nói:
- Khu Lương Sơn công tác phòng chống dịch Sars quả thật rất hiệu quả, là điển hình của thành phố chúng ta. Hiện thành phố đang chuẩn bị hướng tỉnh đề cử Chủ nhiệm An lúc này nên cùng với các đồng chí trong văn phòng Giám sát cần phải đến Lương Sơn nhiều hơn. Đồng chí Trương Hân và đồng chí Chu Lệ Lệ bởi vì công tác phòng chống dịch Sars mà chậm lại hôn sự. Tinh thần làm việc quên chuyện riêng rất đáng cho chúng ta học tập.
Mọi người cười rộ lên. Trương Hân và Chu Lệ Lệ cũng cười, nói vài câu khách sáo. Không khí trong phòng lập thức thoải mái hơn.
An Tại Đào nhìn Trương Hân thật sâu. Trương Hân cũng không sợ hãi mà nhìn lại hắn, nhưng hai người chỉ nhìn nhau khoảng nửa giây. Trong khoảng thời gian ấy, Trương Hân tuy rằng đã có chủ ý bình tĩnh nhưng vẫn bị ánh mắt khinh thường của An Tại Đào chọc giận.
Sắc mặt hắn đỏ lên, bờ vai có chút run rẩy.
Tuy rằng ông nội y luôn căn dặn phải luôn trầm ổn, không được kích động như trước kia. Mà Trương Hân gần đây quả thật cũng đã có sự tiến bộ. Nhưng không biết như thế nào, vừa nhìn thấy An Tại Đào đường làm quan rộng mở thì cơn tức giận lại khó điều khiển.
Chu Lệ Lệ thấy tình thế không ổn thì liền cấu vào đùi y một cái. Trương Hân bị đau nên oán hận trừng mắt nhìn Chu Lệ Lệ, nhưng cơn tức giận liền tiêu tan đi.
An Tại Đào ánh mắt lướt qua Trương Hân rồi lại nhìn sang Chu Lệ sắc mặt hơi ửng hồng, rồi lúc này mới quay đầu lại nhìn Ngô Quốc Cẩm cười nói:
- Phó chủ tịch thành phố Ngô, chúng tôi sáng nay đã chạy đến Phòng Sơn.
Ngô Quốc Cẩm ngẩn ra, theo bản năng mà liếc nhìn Đông Phương Du.
- Không dối gạt mọi người, văn phòng Giám sát xử lý của chúng tôi trước sau mấy lần đều nhận được sự tố cáo của một quần chúng nhiệt tâm về việc khẩu trang kém chất lượng. Sau khi nhận được tố cáo, Sở Công thương và Sở Giám sát chất lượng tỉnh đã liên kết với nhau, cùng với Cục Công thương và Cục Giám sát chất lượng tỉnh lập tức hành động, thẩm tra niêm phong những cơ sở tiêu thụ khẩu trang kém chất lượng.
- Đồng thời, chúng ta cũng hướng Cục Công thương để tố cáo chuyện này, yêu cầu Cục công thương tiến hành xét xử nơi sản xuất khẩu trang kém chất lượng tại Phòng Sơn. Haha, Chủ tịch quận Trương đã lên tiếng báo cáo, khi nhận được đơn thư tố cáo thì phòng Công thương quận Lương Sơn khẩn cấp hành động, thẩm tra xét xử.
- Nhưng, chúng ta ngày hôm qua lại nhận được tố cáo của quần chúng, bảo rằng cơ sở gia công khẩu trang kém chất lượng đó vẫn sản xuất như bình thường, xuất một số lượng lớn hàng đi. Sáng sớm hôm nay, chúng tôi đã đến quận Lương Sơn, quả thật là như thế.
An Tại Đào nhìn lướt qua Dương Hoa. Dương Hoa hiểu ý tiếp lời.
- Dựa theo quy định của quốc gia có liên quan đến việc sản xuất khẩu trang thì khẩu trang dùng để phòng chống dịch Sars phải trải qua tiêu độc xử lý, đồng thời phải đóng gói kỹ càng. Chúng ta liên tiếp kiểm tra những nơi sản xuất khẩu trang phi pháp, phát hiện rất nhiều nguyên liệu được nhập từ những nhà máy chế biến phế liệu, chất đống lung tung trong sân và nhà của các hộ nông dân. Có những loại vải thậm chí là từ những túi nilong nhựa tái chế. Cái mà gọi là khẩu trang phòng chống dịch bệnh lại vứt lung tung, dơ bẩn vô cùng.
- Xin hỏi, chúng ta đều biết toàn bộ thôn sản xuất khẩu trang có rất nhiều hộ gia đình làm công việc này. Mỗi hộ nếu cả ngày huy động nhiều nhân khẩu cật lực làm ra khẩu trang thì một ngày sẽ sản xuất ra hàng ngàn cái. Bởi vì thời gian gần đây nhu cầu sử dụng khẩu trang trong cả nước rất cao, nên cái gọi là khẩu trang phòng chống dịch bệnh, người sản xuất thừa cơ hội để nâng giá nó lên.
Dương Hoa nói đến đây thì mọi người có mặt trong phòng đều há hốc mồm. Mà Đông Phương Du cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, trong lòng phẫn nộ vì An Tại Đào trong cuộc họp đã trực tiếp đâm phá mà sinh ra bất mãn.
Trương Hân sắc mặt đỏ lên, theo bản năng mà đứng dậy, lớn tiếng cắt ngang lời của Dương Hoa:
- Không thể có khả năng đó. Tuyệt đối không thể. Quận chúng tôi không hề có điểm sản xuất khẩu trang phi pháp. Còn hàng ngày xuất ra hơn ngàn cái là điều không thể.
Dương Hoa lúc này không nói nữa, xấu hổ cười, gấp quyển số của mình lại.
An Tại Đào liếc mắt nhìn Trương Hân đang thở hổn hển, trầm giọng nói:
- Không có gì là không có khả năng. Chúng tôi đều đã đích thân đến kiểm tra, tận mắt nhìn thấy thì còn giả sao? Hơn nữa, sau khi chúng tôi tìm hiểu xong thì đến phòng Công thương ở quận các người để tố cáo. Nếu Chủ tịch Trương không tin thì có thể xem qua bản ghi chép tố cáo mà người phòng Công thương ghi lại.
- Chủ tịch quận Trương, người của phòng Công thương Lương Sơn hứa hẹn rằng sẽ lập tức triển khai hành động. Lát nữa cuộc họp này kết thúc, thì chúng ta nên đến thôn khẩu trang của Lương Sơn để xem phòng Công thương có làm việc hay không?
Các cán bộ khác đều đã giải tán, bao gồm Chu Lệ. Trong phòng hội nghị, ngay trước mặt Đông Phương Du và Ngô Quốc Cẩm, Trương Hân sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào An Tại Đào, trong ánh mắt hug ác khiến Ngô Quốc Cẩm phải âm thầm nhíu mày.
Trương Hân vì tức giận mà lộ ra vẻ hung ác đối với An Tại Đào. Tuy nhiên, đây chỉ đáng để người khác chê cười mà thôi.
Một con sói hung ác hắn còn không sợ, huống chi Trương Hân chỉ là một con sói con còn chưa lớn.
Mượn việc sản xuất khẩu trang phi pháp để lập uy, đây là mưu kế của An Tại Đào ngày hôm qua. Nhưng sự việc này không ngờ lại liên quan đến Trương Hân, hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của An Tại Đào.
Nói thật, An Tại Đào cũng không mượn cơ hội gây phiền toái cho Trương Hân. Nhưng giờ phút này, Trương Hân lại nghĩ rằng An Tại Đào chính là cố ý gây phiền toái. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK