Lý Nguyệt Như đi chưa được bao lâu thì trợ lý Cục trưởng cục Giám sát an toàn mỏ than, Chánh văn phòng Mã Hiểu Cường liền gõ cửa phòng An Tại Đào. Vừa thấy Mã Hiểu Cường thì An Tại Đào lập tức đoán được ý đồ y đến đây.
Rất hiển nhiên, Mã Hiểu Cường cũng giống như Lý Nguyệt Như, muốn đi theo An Tại Đào đến địa phương khác nhậm chức. Thứ nhất là để làm việc, thứ hai là mưu cái tiền đồ thật tốt. Với số tuổi Mã Hiểu Cường hiện giờ, nếu y không đến địa phương nhậm chức, cứ ở lại cơ quan trung ương thì chỉ có thể dừng lại ở đây.
Nếu đến cơ sở, làm ra một phen thành tích thì nói không chừng có thể vượt qua được cánh cửa cấp Thứ trưởng. Chỉ cần có một tia khả năng thì Mã Hiểu Cường đương nhiên là không muốn bỏ lỡ.
Hơn nữa, tâm tư của y và Lý Nguyệt Như đều nhất trí với nhau, đều cho rằng tiền đồ tương lai của An Tại Đào là vô lương. Có thể dựa vào một lãnh đạo tuổi trẻ, năng lượng và tiền đồ rộng mở, lại rất thưởng thức y thì đối với Mã Hiểu Cường mà nói, cũng là một kỳ ngộ khó có được.
Đương nhiên, Mã Hiểu Cường và Cẩu Bình cũng không hợp nhau, và đó cũng là một nhân tố quan trọng khiến y muốn rời khỏi cục Giám sát an toàn mỏ than. Mã Hiểu Cường làm Chánh văn phòng ở cục đã bốn năm năm, vẫn không hề qua lại với Phó cục trưởng Cẩu Bình. Một năm gần đây, trong khi An Tại Đào chủ quản cục Giám sát an toàn than đá, y bởi vì được An Tại Đào coi trọng mà đề bạt làm trợ lý Cục trưởng, gần như là đem toàn bộ tâm tư của mình đặt trên người An Tại Đào, đối với Cẩu Bình tcó phần lạnh nhạt. Một khi Cẩu Bình lên làm Cục trưởng thì ngày lành của y trên cơ bản cũng chấm dứt.
Hơn nữa, vua nào triều thần nấy, đây đã trở thành một quy tắc ngầm trong quan trường. Cục trưởng tiền nhiệm quá trọng dụng Chánh văn phòng, hẳn là sẽ không được cục trưởng hiện tại xem trọng, cho dù là anh có giỏi bao nhiêu.
Cho nên, Mã Hiểu Cường đột nhiên nghe nói An Tại Đào sẽ đến địa phương nhậm chức, trong lòng liền sinh ra ý định cùng đi với An Tại Đào. Y công tác bên cạnh An Tại Đào đã một năm, tuy rằng chưa nói là hiểu biết An Tại Đào nhiều lắm, nhưng đối với vị Cục trưởng trẻ tuổi đầy năng lượng này thì trong lòng tràn đầy cảm xúc.
Gần đây, cơ quan trung ương có tin đồn là An Tại Đào là người được lãnh đạo cao tầng trung ương tiếp nhận khảo sát bồi dưỡng. Tin tức này kết hợp với tuổi và tốc độ lên chức như hỏa tiễn của An Tại Đào, cùng với việc hắn từ cơ sở đến cơ quan, từ cơ quan đến trung ương, sau đó lại trở về địa phương nhậm chức đều chứng minh tương lai của hắn không tầm thường.
Không cần nói đến An Tại Đào tương lai có thể trèo lên đỉnh cao nhất hay không, cho dù là hắn có thể đi vào trung tâm lãnh đạo cao tầng trung ương, đối với Mã Hiểu Cường mà nói thì cũng là một việc vui rồi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là An Tại Đào phải đồng ý dẫn y đi.
- Cục trưởng An!
Mã Hiểu Cường trước tiên đã sắp xếp suy nghĩ của mình nên nói với An Tại Đào như thế nào, nói như thế nào khi An Tại Đào đồng ý với yêu cầu của y. Nhưng khi đối mặt với An Tại Đào, y đột nhiên lại có chút khẩn trương, ấp a ấp úng nói không ra lời.
An Tại Đào thản nhiên cươi:
- Chánh văn phòng Mã, có việc gì sao?
- Cục trưởng An, tôi….tôi…
Mã Hiểu Cường biết cơ hội khó có được. Nếu không nói thì về sau sợ hối hận cũng không kịp, liền cắn môi kính cẩn nói:
- Cục trưởng An, tôi muốn thỉnh cầu lãnh đạo một chuyện. Anh xem tôi ở cơ quan này cũng đã lâu, tôi muốn đi với anh xuống cơ sở để rèn luyện, không biết lãnh đạo có cần người giúp việc hay không?
An Tại Đào không kìm nổi, cười ha hả:
- Lão Mã à, ai nói với mọi người là tôi sẽ điều đi? Hơn nữa, tôi còn chưa biết được công tác tiếp theo của mình ở đâu nữa. Anh đến tìm tôi, thì tôi biết giúp anh như thế nào?
An Tại Đào tùy ý cười, không từ chối mà cũng không gật đầu. Khi đạt đến địa vị và cấp bậc này, kỳ thật có rất nhiều chuyện căn bản không cần nói ra ngoài. Cho dù là hắn muốn mang Mã Hiểu Cường đi thì cũng sẽ không trực tiếp đồng ý với y. Hơn nữa, Mã Hiểu Cường không giống như Lý Nguyệt Như. Lý Nguyệt Như chỉ là một cán bộ cấp Phó phòng, An Tại Đào muốn sắp xếp cho cô cũng rất dễ dàng, nhưng Mã Hiểu Cường là một cán bộ cấp Giám đốc sở, tuy rằng không phải là thực chức. Ngay cả khi hắn có tâm thì cũng phải chờ cơ hội thích hợp.
Tuy nhiên, hắn đối với Mã Hiểu Cường cũng có chút coi trọng. Nếu không thì hắn sẽ không chủ trương gắng sức đề cử Mã Hiểu Cường làm trợ lý Cục trưởng cục Giám sát an toàn than đá. Hơn nữa, sau này khi hắn đạt được vị trí cao, cũng cần an bài người của mình cương vị thích hợp. Mã Hiểu Cường có tâm tư này thì hắn trong lòng kỳ thật cũng rất vui.
Thế vận hội Olympic sắp đến, trong nước tràn ngập một không khí vui tươi. Hết thảy vì thế vận hội Olympic, lại là công tác đứng mũi chịu sào, bất luận một sự việc gì cũng phải vì nhường bước cho thế vận hội. Tất nhiên, trong bầu không khí như thế này, những tai nạn mỏ phát sinh hết thảy đều được chính quyền địa phương khiêm tốn xử lý, không giống như trước kia, đều trực tiếp thông qua cục Giám sát an toàn mỏ than quốc gia.
An Tại Đào rốt cuộc cũng được nhàn hạ. Sau khi xin lãnh đạo chủ chốt của tổng cục và lãnh đạo phân công của quốc vụ viện nghỉ phép, hắn cùng với Mạnh Cúc đến Nam Dương, bởi vì Lưu Ngạn cũng gần sắp đến ngày sinh.
Ngày 11 tháng 7 năm 2008, trước đêm khai mạc Olympic Bắc Kinh, Lưu Ngạn đã sanh được một cặp sinh đôi một trai một gái. An Nhã Chi và Trúc Tử đã đến trước một ngày. Hạ Hiểu Tuyết cùng ngày cũng đã đến. Hầu hết mọi người đều túc trực tại bệnh viện của tập đoàn Long Đằng, vô cùng vui vẻ giống như lễ mừng năm mới nghênh đón hai sinh mệnh mới sắp chào đời.
Vì an toàn, đồng thời cũng tránh cho những phiền toái không cần thiết, thông tin Lưu Ngạn nằm viện để sinh em bé tuyệt đối giữ bí mật. Chọn bệnh viện của tập đoàn để sinh con, cũng là suy xét từ vấn đề này. Vào ban đêm, bệnh viện phái một đội bác sĩ, cùng xe cấp cứu với phương tiện tiên tiến chở Lưu Ngạn và em bé trở về biệt thự.
Lưu Ngạn ở bên cạnh Tiếu lão một thời gian rất dài, nên tình cảm sâu nặng không cần phải nói. Cho nên, Tiếu lão sau khi biết được tin tức này thì liền hưng phấn mà tập lại bài Thái cực quyền. Chợt, ông ta đưa ra một quyết định quan trọng, sang nhượng tên thừa kế chuỗi khách sạn cuối cùng của mình cho hai đứa con của Lưu Ngạn.
An Tại Đào vừa có chút bình tĩnh, vừa có chút hưng phấn gọi điện thoại cho vợ chồng Trần Cận Nam đang lo lắng chờ đợi tin tức ở Yên Kinh. Nghe nói Lưu Ngạn sinh một cặp song sinh, Trần Cận Nam mừng rỡ, muốn đích thân đến thăm Lưu Ngạn và hai đứa bé.
Trong khi người nhà An gia đang đón chào hai sinh linh mới thì tỉnh Đông Sơn đã xảy ra một sự kiện long trời lở đất, chấn động toàn bộ quan trường Đông Sơn.
Ngày 10 tháng 7, Ủy ban Kỷ luật trung ương đột nhiên đến Đông Sơn, tuyên bố tiến hành bắt giam đối với Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh Đông Sơn Mục Thao. Kỳ thật, từ trung tuần tháng trước, Mục Thao đã bị khống chế giam lỏng. Lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy và UBND tỉnh Đông Sơn cũng bị trung ương mời đến Yên Kinh nói chuyện, yêu cầu bọn họ mau chóng ổn định cục diện Đông Sơn, miễn cho việc sau khi phát sinh vụ án của Mục Thao sẽ làm cho xã hội rung chuyển không cần thiết.
Ngược dòng thời gian, vào đầu năm 2007, Ủy ban Kỷ luật trung ương đã nhận được đơn tố cáo, yêu cầu lãnh đạo trung ương bí mật điều tra vấn đề của Mục Thao. Mà sở dĩ công khai tuyên bố việc bắt giam Mục Thao, đơn giản chứng minh, việc tra ra manh mối của vụ án không có bất luận việc gì trì hoãn.
Ngày 11 tháng 7, Ủy ban Kỷ luật tỉnh Đông Sơn đã chứng thật với bên ngoài, Mục Thao đã phạm phải ba vấn đề: vấn đề về kinh tế, không làm tròn bổn phận và tác phong cuộc sống sa đọa.
Vụ án của Mục Thao giống như là cơn sóng lớn. Từ khi cải cách mở cửa đến nay, Mục Thao là cán bộ cấp Thứ trưởng đầu tiên của tỉnh Đông Sơn bị bắt. Hơn nữa lại là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực tỉnh.
Mục Thao bị ngã ngựa, nguyên nhân cũng vì đàn bà. Mục Thao cả đời thông minh, nhưng lại chết trên người một ả đàn bà.
Vào một ngày năm 2008, Mục Thao sau khi cơm rượu no say, không ngờ cũng hưởng thụ “món quà em út” mà thương nhân Chiết Giang Lưu Long cung cấp. Sau đó Mục Thao trong lòng cũng lo lắng. Nếu chẳng may người phụ nữ kia tố giác mình, chẳng sợ cô ta nói ra thì Lưu Long cũng đem chuyện của mình công bố ra ngoài, như vậy phải làm sao bây giờ? Cũng may là sau đó vẫn sóng êm gió lặng. Sự việc ông ta lo lắng vẫn không có phát sinh.
Cứ như vậy, lá gan ông ta cũng lớn hơn, liên tiếp hưởng thụ em út mà bọn thương nhân cung cấp. Để báo đáp lại, ông ta không ngừng lợi dụng chức quyền trong tay để tạo lợi ích cho đám thương nhân.
Vùng ngoại thành Thiên Nam có một khách sạn tên là Lệ Chi Viên. Bà chủ tên là Tiểu Hà, là loại người có thể làm bất cứ thứ gì để đạt được mục đích của mình. Người phụ nữ này tốt nghiệp trung cấp thì trở lại nhà của mình ở một nông thôn mở một quán ăn nhỏ, sau đó đến Thiên Nam mở một khách sạn. Bởi vì cô ta khéo ăn nói, lại đặc biệt giỏi luồn cúi, không quá vài năm, quy mô khách sạn ngày càng lớn. Dưới sự giới thiệu của đám cán bộ, cô ta liền chú ý đến Mục Thao. Cô ta đương nhiên sẽ không tha cho một cơ hội tốt như vậy, trăm phương nghìn kế lấy lòng ông ta, không tiếc thân mình báo đáp.
Sau này, dưới sự thao tác của Mục Thao, Tiểu Hà rất nhanh chóng trở thành Ủy viên thường vụ Mặt trận tổ quốc thành phố Thiên Nam và Phó chủ tịch hiệp hội ẩm thực Thiên Nam. Từ đó trở về sau, cô ta chính thức trở thành bồ nhí của Mục Thao. Theo những gì đồn đại, người phụ nữ Tiểu Hà này còn thường chạy đến Nam Kinh, đem về cho Mục Thao một số cô gái được gọi là “cô gái quốc dân”.
Năm 2006, thành phố Thiên Nam đã khai thác, phát triển một khu phố ẩm thực Trung Hoa trong nội thành. Tiểu Hà rốt cuộc bắt được thời cơ, dưới thao tác và sự can thiệp mạnh của Mục Thao, cô ta không chỉ thuận lợi mua được một mảnh đất tốt với giá rẻ, lại còn vay được ngân hàng một số tiền, xây dựng nên khách sạn năm sao Lệ Chi Viên hơn tám chục triệu đồng.
Mà công trình này đã khiến cho rất nhiều người tố cáo, khiến cho Mục Thao bị lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật trung ương chú ý.
Sau này An Tại Đào còn nghe nói, trong thời điểm Mục Thao bị Ủy ban Kỷ luật trung ương và Ủy ban Kỷ luật tỉnh khống chế, còn phát sinh ra một chuyện nực cười. Ngày 25 tháng 6, Mục Thao và Tiểu Hà hai người lái xe ô tô đến khu thắng cảnh Phật giáo nổi tiếng du ngoại, dừng chân tại một khác sạn địa phương. Trong đêm khuya, di động của Mục Thao vang lên không ngừng. UBND tỉnh nói rằng ở tỉnh đang có công tác quan trọng, cần phải xin chỉ thị của ông ta. Mục Thao nổi giận, liền tắt luôn cả máy.
Đêm đó, sau khi hai người vui vẻ xong, đang lim dim thiếp đi thì người của Ủy ban Kỷ luật trung ương và Ủy ban Kỷ luật tỉnh tìm đến cửa. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK