Mục lục
[Dịch] Quan Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơm nước xong, mọi người vui vẻ giải tán. Đương nhiên, đối với Hạ Hiểu Tuyết mà nói, bữa tiệc này khá tẻ nhạt và vô vị. Cô ngồi ở đó, suốt buổi bị mọi người thay phiên nhau nịnh hót, rồi lại thay phiên nhau kính rượu. Nếu không phải vì thể diện của An Tại Đào, cô đã không đủ kiên nhẫn mà bỏ về sớm rồi.

Trên đường lái xe về nhà, thấy Hạ Hiểu Tuyết có vẻ không vui, An Tại Đào cười ha hả:
- Này, cục cưng, sao đang yên lành tự dưng mất hứng như vậy?

- Thôi đi, đừng nói nữa, nếu biết sớm như vậy, em sẽ không mời khách đâu. Một chữ: mệt! Hai chữ: mệt chết!
Hạ Hiểu Tuyết than thở:
- Không hiểu sao người làm quan toàn có thói quan liêu như vậy!

An Tại Đào cười ha hả:
- Em là con gái của Chủ tịch thành phố, từ lâu phải quen rồi mới phải? Anh tốt xấu gì cũng là lãnh đạo chủ chốt ở huyện, đích thân mời bọn họ ăn cơm, em lại còn tặng quà cho họ nữa, bọn họ có thể không tỏ vẻ sao? Được rồi, đừng nghĩ nữa, tình hình chung như thế, chúng ta không thay đổi được đâu.

- Hừ, em không thay đổi được hoàn cảnh chung, nhưng em lại muốn thay đổi anh.
Hạ Hiểu Tuyết sẵng giọng:
- Em lo không được người khác, thì cứ lo ông xã mình cho chu toàn thôi. Ông xã, nói thật, anh thật sự cảm thấy anh cả ngày tiêu tốn thời gian và sức lực vào mấy trò đẩy đưa vô vị, nếu anh không nịnh bợ cấp trên thì cấp dưới cũng nịnh bợ anh, có ý nghĩa sao? Quả là lãng phí cuộc đời. Hay là anh từ chức đi, hai chúng ta cùng nhau quản lý công ty, thật là chuyện tốt!

An Tại Đào cười khổ nói:
- Cưng ơi, không thể nói như vậy được. Trong quan trường có những việc như thế, nhưng anh cũng thật sự làm được rất nhiều.

- Em nhìn đi, sau khi anh đến Quy Ninh. Đầu tiên là làm Bí thư Đảng ủy ở thị trấn Tư Hà, anh đã xây dựng, sửa chữa cho thị trấn những con đường đã hơn mười năm không xây thành đường, sau đó lại thành lập khu kinh tế mới Tư Hà với dự án sinh thái nông nghiệp, thu hút đầu tư.

- Trước mắt, ở khu kinh tế mới Tư Hà, công trình nông nghiệp sinh thái hóa chất lập thể đã có được hiệu quả và lợi ích. Mấy chiến tích đó cũng không cần nhắc lại, nhưng dân chúng cũng phải cần lợi ích thực tế chứ? Anh có thể tự hào nói một câu: khu kinh tế mới Tư Hà có hơn một trăm ngàn người, mấy năm trước đây họ nghèo khổ như thế nào? Hiện tại, hôm nào anh dẫn em đi xem, rất nhiều người đã cất nhà lầu, rất nhiều trai tráng khỏe mạnh ra ngoài tìm việc giờ đã trở lại quê hương.

- Trước mắt, tổng giá trị sản lượng kinh tế và danh tiếng của khu kinh tế mới Tư Hà đã vang dội trong nước, trở thành huyện có nền kinh tế có tiếng nói quan trọng ở Bắc Kinh. Tiếp đó, anh còn có dự án hậu cần ở ngoại ô thị trấn, còn có dự án căn cứ ngàn mẫu rượu Quy Ninh. Làm xong dự án khai thác và phát triển thiết bị tiết kiệm năng lượng ô tô, anh cho rằng, chỉ cần thời gian một năm, huyện Quy Ninh sẽ hoàn toàn thoát khỏi cảnh nghèo khó, gia nhập vào một trăm huyện mạnh trong cả nước cũng không phải không có khả năng.

- Em kinh doanh một công ty, cùng lắm là giải quyết vấn đề của mấy ngàn nhân công, nhưng anh, lợi dụng quyền lực trong tay, có thể tính đến con số một trăm ngàn, thậm chí là một triệu người thoát khỏi cuộc sống nghèo khó, vươn lên làm giàu.

- Em yêu, em phải tin tưởng anh. Anh không phải tham lam quyền lực, nhưng anh muốn thực hiện khát vọng và chí hướng trong lòng anh, nên nhất định phải nắm giữ quyền lực.

- Tiếp theo, anh còn có một mục tiêu lớn hơn nữa.

Hạ Hiểu Tuyết lẳng lặng nghe tiếng lòng của An Tại Đào, trong lòng cũng yên tĩnh dần. Nếu ông xã của mình đã có chí hướng như vậy, cô còn có thể nói gì? Dù cho cô vẫn thường hy vọng hai người có thể sớm chiều bên nhau, nhưng cũng không thể ép hắn phải thay đổi mục tiêu cả đời của mình được.

Nghe An Tại Đào thoải mái tâm sự như vậy, cô bỗng phát hiện ra, mấy năm nay ông xã mình cũng đã làm được thật nhiều việc. Làm quan một lần, tạo phúc một phương chỉ là nói dối. Nhưng nếu dùng hết khả năng, trong phạm vi quyền lực của mình làm nên chuyện, thì hắn đích thật đã làm được.

Thở dài, cô nhẹ nhàng hỏi:
- Ông xã, anh còn có mục tiêu gì?

- Bước tiếp theo, từ huyện lên thành phố.
An Tại Đào nói lớn, vừa lái xe vừa nhìn cảnh đêm thị trấn ngựa xe như nước, ánh sáng lung linh bên ngoài. Vẻ kiên định khiến Hạ Hiểu Tuyết nhìn thấy, có chút say mê.

An Tại Đào lái xe rất nhanh, Hạ Hiểu Tuyết vẫn còn si ngốc nhìn hắn thì xe đã tới dưới lầu rồi.
- Cưng ơi, xuống xe, về đến nhà rồi!

Hai người xuống xe, định bước lên lầu. Đột nhiên An Tại Đào nhìn thấy Trương Manh đang đứng ngoài cổng, vẻ mặt xấu hổ đang nhìn hắn, lập tức nhăn mày lại:
- Chủ nhiệm Trương? Tìm tôi sao?

- Lãnh đạo…
Trương Manh ngập ngừng nói, mặt đỏ đến không chịu nổi. Nhưng hôm nay, cô bằng bất cứ giá nào, da mặt dày đáng bao nhiêu tiền? Vị trí lại có thể mang đến cho cô ích lợi thật sự. Ngay cả con cô đi học cũng nhờ vào chức Chánh văn phòng huyện ủy của cô mới vào được Trường trung học trọng điểm Quy Ninh. Nếu cô bị “lưu đày” đến cơ quan huyện ủy, ngày sau của cô sẽ rất gian nan.

Hạ Hiểu Tuyết có chút hồ nghi liếc nhìn Trương Manh, cười hỏi:
- Vị này là…

An Tại Đào còn chưa kịp nói gì, Trương Manh đã cười bợ đỡ bước lên bắt tay Hạ Hiểu Tuyết nói:
- Chủ tịch Hội đồng quản trị Hạ phải không? Tôi là Trương Manh, Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy.

- Ồ, xin chào!
Hạ Hiểu Tuyết liếc nhìn nét mặt của An Tại Đào, tính cô khiêm tốn, không muốn làm người ta phải rớt đài, do dự một chút, rồi mỉm cười:
- Đi thôi, có việc gì thì vào nhà nói.

Vẻ mặt An Tại Đào bình tĩnh, Trương Manh cũng biết An Tại Đào không muốn trả lời cô, không dám đến gần hắn. An Tại Đào hơi bất mãn, chỉ có điều thấy Hạ Hiểu Tuyết vì phép xã giao mà nói chuyện với Trương Manh, hắn cũng không nói gì, liền đi vào phòng ngủ thay quần áo, sau đó đi tắm.

Đến lúc hắn tắm xong thì Trương Manh đã ra về. Cũng không biết Trương Manh “vận động” Hạ Hiểu Tuyết thế nào, không ngờ cô chủ động mở miệng nói giúp cô ta.

- Ông xã, phụ nữ làm ở cơ quan cũng không dễ dàng, thu nhập của chồng cô ấy vừa thấp vừa không ổn định, lại có con nhỏ, anh để cô ấy ở lại làm Chánh văn phòng Huyện uỷ đi, ai làm mà không được?

Hạ Hiểu Tuyết cười cười, cũng đứng dậy chuẩn bị đi tắm rửa.

An Tại Đào nhíu mày:

- Cưng à, cô ta nói với em cái gì rồi?

- Cô ấy cũng không nói cái gì, chỉ kể với em về hoàn cảnh gia đình và tình hình công tác của cô ấy, nhờ em nói giúp cho cô ấy.

- Anh còn chưa nhậm chức, cô ta đã tìm tới cửa rồi. Hiểu Tuyết, em không hiểu đâu. Nói thế nào bây giờ? Cô ta là người do Lãnh Mai đề bạt, có câu vua nào, tôi ấy, văn phòng Huyện uỷ là một bộ phận rất quan trọng, nếu chỗ này xảy ra vấn đề, công việc của anh sẽ không cách gì triển khai. Quan trọng hơn, đó là năng lực của cô ta rất hạn chế, vả lại rất có thể lộng quyền, làm việc bên cạnh anh mà không chia sẻ được áp lực công việc cho anh, lại còn có thể gây cho anh không ít phiền phức, anh dây vào cô ta làm gì?

An Tại Đào khoát tay:

- Quan trường hiểm ác, anh không thể không phòng!

Hạ Hiểu Tuyết thở dài:

- Thôi, em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chuyện của anh em cũng không hiểu, để tự anh xử lý đi. Tuy nhiên, em cho rằng tốt hơn là anh không nên đắc tội với nhiều người.

An Tại Đào khẽ mỉm cười:

- Anh biết mà. Đừng nói chuyện này nữa, em đi tắm đi. Anh về phòng trước chờ em.

Nghe hắn nói vậy, Hạ Hiểu Tuyết ửng hồng hai má, cúi đầu nói:

- Anh chờ em làm gì, đi ngủ đi!

- Ha ha,

An Tại Đào vừa đi về phía phòng ngủ, vừa cười:

- Mẹ anh và ba mẹ em đều đang chờ bồng cháu đấy, chúng ta không cố gắng sao được?

Chuyện của Trương Manh đối với An Tại Đào chỉ là chuyện nhỏ, căn bản là hắn không để trong lòng. Trong quan trường, có một số việc có thể “chín bỏ làm mười” nhưng có một số việc tuyệt đối không thể nhân nhượng. Vị trí Chánh văn phòng Huyện uỷ rất quan trọng, tuy quyền không lớn, nhưng là bộ phận mấu chốt, có thể nói là mắc xích chủ yếu trong hệ thống quyền lực đầu mối trong tương lai của An Tại Đào.

Nếu làm không tốt, mắc xích này sẽ làm toàn bộ hệ thống tê liệt. An Tại Đào tuyệt đối sẽ không cho phép tình huống này xảy ra. Cho nên, việc lúc này Trương Manh phải tạm rời vị trí cũng như Đồng Hồng Cương lúc trước, đêug là thay đổi tất yếu trong quan trường.

Nhưng ai sẽ tiếp nhận vị trí của Trương Manh? Giờ phút này An Tại Đào hơi có phần dao động, hắn đã định điều Mã Hiểu Yến về văn phòng Huyện uỷ, cho dù xét về góc độ công việc hay về góc độ cá nhân, cô đều là một lựa chọn thích hợp.

Nhưng rốt cuộc Trương Manh nói gì với Hạ Hiểu Tuyết, thật ra An Tại Đào cũng đoán được vài phần. Theo hiểu biết của An Tại Đào đối với Hạ Hiểu Tuyết, sở dĩ cô đồng ý chủ động nói giúp cho Trương Manh, tất nhiên là vì đã nghe cô ta ám chỉ điều gì đó, một loại ám chỉ rất dễ đoán. Cho nên tuy An Tại Đào không thật sự biết rõ ràng, nhưng trong lòng hắn cảm thấy phải đắn đo, cân nhắc.

Mã Hiểu Yến có năng lực làm việc rất tốt, ý thức phục vụ cũng rất cao, rất thích hợp làm quản lý hành chính. Nhưng dù sao cô cũng là một cô gái còn rất trẻ, nếu cô vẫn tiếp tục ở lại công tác bên cạnh mình, nhất là làm Chánh văn phòng cho mình, sớm chiều chung đụng một thời gian dài, khó tránh khỏi miệng tiếng người đời đồn đãi. Tuy An Tại Đào không để ý, nhưng dù sao miệng người đáng sợ, vô duyên vô cớ tăng thêm ra rất nhiều phiền toái không cần thiết.


Thậm chí, nếu điều đó làm cho Hạ Hiểu Tuyết nghi nghi ngờ ngờ thì lại càng phiền phức. Cho nên, suy đi tính lại, cuối cùng An Tại Đào quyết định không để Mã Hiểu Yến làm Chánh văn phòng Huyện uỷ. Nhưng Mã Hiểu Yến không làm thì còn ai thích hợp đâu?

Đêm khuya, sau khi cùng Hạ Hiểu Tuyết “triền miên”, thấy cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ say, An Tại Đào liền rời giường ra ngồi ở phòng khách hút thuốc, suy nghĩ hồi lâu.

Ai thích hợp đây? Những gương mặt quen thuộc do hắn bồi dưỡng và tin cậy được kể từ khi tới Quy Ninh lần lượt hiện lên trước mắt hắn.

Tôn Hiểu Linh chắc chắn là không được, cô đã là cấp phó huyện, hơn nữa lại là nhân vật số một của Khu kinh tế mới Tư Hà, trọng trách rất nặng; mà Lộ Binh tuổi lớn, lại cũng không thích hợp làm công việc văn phòng Huyện uỷ, Lý Kiệt phải ở công ty rượu Quy Ninh, Bành Quân cũng không thích hợp vì còn rất trẻ, sự từng trải còn rất kém.

Lương Mậu Tài? An Tại Đào lắc đầu, lập tức gạt ý nghĩ này sang một bên. Phẩm chất anh ta không hợp, thiếu sự trung thành, hơn nữa đã từng phản bội mình, về sau không thể tiếp tục trọng dụng được.

Đến lúc thật sự cần người, An Tại Đào mới chợt nhận ra cấp dưới có thể sử dụng được của mình không nhiều. trước kia mình quá mức thiên về “chủ nghĩa anh hùng cá nhân”, không quan tâm bồi dưỡng lực lượng tâm phúc.

An Tại Đào gãi đầu, cảm thấy về sau mình nên chú ý hơn về mặt này. Dù không thích kết bè kết phái, nhưng người trong quan trường không có cấp dưới đáng tin cậy, có thể san sẻ gánh nặng công việc, thì cũng không được.

Đột nhiên, trước mắt An Tại Đào thoáng hiện khuôn mặt một người đàn ông, Đồng Hồng Cương? Người trước đây là Chánh văn phòng Huyện uỷ, hiện giờ là Giám đốc kiêm Bí thư Đảng uỷ nhà máy điện Quy Ninh!

Phải nói là, đến Quy Ninh lâu như vậy, Đồng Hồng Cương luôn cung kính đối với An Tại Đào, cho dù vào thời điểm Huyện uỷ theo ý của Tôn Cốc luôn tìm cách chèn ép An Tại Đào, y vẫn giữ vẻ kính cẩn cần thiết đối với hắn. Cho nên ấn tượng của An Tại Đào đối với y không tệ, cảm thấy y là một người thông minh, có thể nói là một người phúc hậu hiếm thấy trong quan trường.

Về cơ bản, tác phong đối nhân xử thế phản ánh tính cách một con người. Có người chanh chua lòng lang dạ sói, mà có người lại khá khoan dung độ lượng, Đồng Hồng Cương thuộc hạng người sau. Đương nhiên, người có tính cách như vậy trong quan trường có danh tiếng rất tốt, nhưng rất khó lên cao.

Trải qua mấy năm nay tìm hiểu, An Tại Đào biết rõ, nói một cách khách quan thì Đồng Hồng Cương cũng không thể xem như tâm phúc cuả Tôn Cốc. Chỉ có điều y là người rất cẩn thận, chặt chẽ, làm việc chu đáo, mà Tôn Cốc lại cần một người như vậy bên cạnh, cho nên y mới có thể đảm nhiệm vị trí Chánh văn phòng Huyện uỷ nhiều năm như vậy.

Gương mặt diềm tĩnh, dè dặt của Đồng Hồng Cương từ từ hiện rõ trước mắt An Tại Đào, hắn âm thầm gật đầu, đột nhiên phất tay, thầm nghĩ: “Chính là y!”


Sáng hôm sau, An Tại Đào đi đến phòng làm việc, trước hết gọi Mã Hiểu Yến tới, dùng lời lẽ nhẹ nhàng, uyển chuyển nói về chuyện này. Nghe An Tại Đào quyết định không cho mình đến văn phòng Huyện uỷ, lập tức trong lòng Mã Hiểu Yến vô cùng thất vọng.

Chức vụ là một chuyện, mà không thể tiếp tục được làm việc ở bên cạnh người đàn ông mình yêu lại là một chuyện khác. Trong lúc nhất thời sự thất vọng bỗng tràn ngập trong lòng Mã Hiểu Yến, đôi mắt cô đỏ lên, yên lặng cúi đầu xuống.

- Hiểu Yến, chúng ta không phải người ngoài, tôi sẽ không nói với cô những lời vô nghĩa. Cô là người thích hợp nhất cho vị trí đó, thế nhưng, chúng ta công tác cùng một chỗ, còn phải chú ý ảnh hưởng một chút.

An Tại Đào dịu dàng nói xong, không kìm nổi, lấy tay vỗ nhẹ vào vai cô.

- Tôi biết, tôi hiểu mà, tôi phục tùng bố trí của tổ chức.

Mã Hiểu Yến buồn bã nói một cách đầy thâm ý.

- Tôi quyết định điều cô đến Ban tổ chức cán bộ Huyện uỷ làm Phó ban thường trực, tôi sẽ không nói nhiều lời, sau này cô sẽ rõ cả thôi!

An Tại Đào không thể nói cặn kẽ kế hoạch của mình cho Mã Hiểu Yến biết, chỉ có thể nói sơ qua như vậy rồi im lặng.

Thấy Mã Hiểu Yến vẫn còn có chút buồn bã, hờn giận, An Tại Đào thở dài, khẽ nói:

- Công tác do tổ chức giao cho so với việc cô ở lại bên tôi quan trọng hơn, mọi người ai cũng muốn tiến bộ, chẳng lẽ cô muốn cả đời ở bên tôi làm công tác văn phòng sao? Được rồi, cô trở về suy nghĩ lại cho thông suốt đi. À đúng rồi, cô đi gọi điện đến nhà máy điện cho Đồng Hồng Cương giúp tôi, tôi muốn gặp hắn nói chuyện!

Mã Hiểu Yến là cô gái rất thông minh và nhạy cảm, cô nghe An Tại Đào nói vậy liền biết đây là hắn chuẩn bị cho Đồng Hồng Cương trở về cơ quan Huyện uỷ làm Chánh văn phòng như trước.

Cô yên lặng gật đầu, quay về phòng làm việc của mình để gọi điện cho Đồng Hồng Cương.

- Bí thư Đồng, xin chào, tôi là Mã Hiểu Yến, Chánh văn phòng Huyện uỷ.

Đồng Hồng Cương đang ở trong phòng làm việc đọc báo, đột nhiên nhân được điện thoại của Mã Hiểu Yến, cảm thấy hết sức ngạc nhiên, thầm nghĩ, cô ta tìm mình làm gì?

Sau khi Đồng Hồng Cương rời khỏi Huyện uỷ tới nhà máy điện Quy Ninh làm việc, lúc đầu y cảm thấy rất khó thích nghi, dù sao Chánh văn phòng Huyện uỷ và Giám đốc nhà máy điện là hai công việc hoàn toàn khác nhau; nhưng về sau, y cũng bình thản chấp nhận, quen dần với sự vất vả, cuộc đời là vậy mà. Con người lúc nào cũng phải thích ứng với mọi hoàn cảnh và bằng lòng với nó mà?

- Bí thư Đồng, Chủ tịch huyện An muốn tìm anh nói chuyện, anh lt đến Uỷ ban nhân dân một chuyến.

Mã Hiểu Yến nói xong liền treo điện thoại, cô cũng không có tâm trạng đâu mà nói lời khách sáo đưa đẩy với Đồng Hồng Cương.

Đồng Hồng Cương thầm giật mình, lập tức đứng dậy lao ra khỏi phòng làm việc, lên xe chạy về hướng Uỷ ban nhân dân huyện. Đi tới cửa phòng làm việc của An Tại Đào, Đồng Hồng Cương lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng gõ cửa.

- Mời vào.

Đồng Hồng Cương thận trọng đi đến, đầu tiên là xoay người lại đóng cửa, sau đó mỉm cười, nhỏ giọng nói:

- Chủ tịch huyện An, ngài tìm tôi?

An Tại Đào cười cười, từ phía sau bàn làm việc đứng dậy, đi tới ghế sa lon trước mặt, khoát tay:

- Lão Đồng. Mời ngồi!

Đồng Hồng Cương một mực cung kính ngồi ở trên ghế sa lon, trong lòng hơi run lên. Y cũng là người từng trải, lờ mờ hiểu được vào lúc An Tại Đào sắp nhậm chức Bí thư Huyện uỷ, lại đột nhiên tìm mình thì có ý nghĩa như thế nào. Chẳng lẽ là cơ hội của mình lại tới? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK