Mặt Tống Nghênh Xuân rất khó coi, y liếc nhìn Chu Thắng Khoa một cái, hất hất tay:
- Cậu đi về trước đi, chuyện này tôi tự biết. Cậu cũng lạ, uống rượu cũng không biết lựa đúng lúc. Sau khi nhận được báo cáo nổ gas lúc trưa, không thể uống rượu! Nhưng cậu thì sao? Uống đến nồng nặc mùi rượu lại chạy đến hiện trường, đừng nói là đồng chí Tại Đào, dù là tôi, tôi cũng sẽ trị cậu một trận! Cậu đi về trước đi, chờ tổ chức xử lý.
Dường như Tống Nghênh Xuân cảm thấy phải trấn an cấp dưới của mình một chút, để hắn ta khỏi sinh oán, rạn nứt quan hệ phe cánh, liền qua loa nói thêm một câu:
- Cũng không phải chuyện quá lớn, đừng quá để trong lòng, trở về đi, tôi đang bận.
Mà đúng là câu nói này khiến Chu Thắng Khoa an tâm. Chu Thắng Khoa tự biết, nếu quan hệ giữa mình và Tống Nghênh Xuân không đủ để Tống Nghênh Xuân ra sức bảo vệ y, y cũng không có cách nào.
Đương nhiên, ở trong tiềm thức, Chu Thắng Khoa không thể nghĩ tới, một Phó chủ tịch thường trực như An Tại Đào lại dám không nể mặt Tống Nghênh Xuân! Phó bí thư Thành uỷ, Phó chủ tịch thường trực thành phố, chức vị cũng cao đấy, nhưng dù sao cũng ở dưới tay Bí thư Thành uỷ. Giờ phút này, Chu Thắng Khoa cho rằng, dù An Tại Đào mạnh mẽ, cứng rắn và kiêu ngạo cỡ nào, cũng đều nhảy không khỏi lòng bàn tay của Tống Nghênh Xuân.
Theo lẽ thường mà phán đoán, sẽ là như thế, nhưng Chu Thắng Khoa đã quên mất điều mấu chốt và quan trọng nhất: An Tại Đào vốn là một ngoại lệ trong quan trường!
Chu Thắng Khoa cũng đã bỏ qua một điều khác: Tống Nghênh Xuân là người trông bề ngoài ôn hòa nhưng tính cách vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn và hống hách. Bất kỳ cấp dưới nào đụng chạm tới quyền uy của mình, Tống Nghênh Xuân sẽ lập tức phản kích hết sức dữ dội, nhưng đối với An Tại Đào, Tống Nghênh Xuân lại rõ ràng là có chút do dự và nhìn trước ngó sau.
Chu Thắng Khoa hơi bình tĩnh lại, kính cẩn cáo từ rời đi.
Chu Thắng Khoa vừa đi, vẻ mặt Tống Nghênh Xuân liền trở nên hết sức khó coi. Y thật không ngờ, An Tại Đào lại kiêu ngạo như vậy. Vừa mới lên làm Phó chủ tịch thường trực thành phố đã dám chỉnh Chu Thắng Khoa trước mặt mọi người. Ai chẳng biết Chu Thắng Khoa là người tâm phúc của y - Bí thư Thành uỷ, An Tại Đào làm như vậy là muốn “ra uy” với Bí thư Thành uỷ.
Chó chết thật! Tống Nghênh Xuân nắm chặt bàn tay, miệng mím lại, thầm mắng một câu.
Đột nhiên vào lúc này có người gõ gõ cửa phòng làm việc, Tống Nghênh Xuân hơi căm tức và không kiên nhẫn liếc nhìn về phía cửa, trầm giọng hỏi:
- Ai? Vào đi!
Cửa mở ra, Phó trưởng ban thư ký Tống Tử Lâm mỉm cười bước vào, khẽ chào:
- Bí thư Tống.
Tống Nghênh Xuân thầm khó chịu, nhưng ỉm cười dứng dậy, khoát tay:
- Tôi còn tưởng là ai muộn thế này còn quấy rầy tôi, hóa ra là lão Tống! Mời ngồi, tìm tôi có việc à?
Từ lúc Tống Tử Lâm rõ ràng đứng về phía An Tại Đào, Tống Nghênh Xuân liền tỏ ra hết sức lạnh nhạt với Tống Tử Lâm. Tống Tử Lâm biết vậy nên luôn cố tránh tiếp xúc với Tống Nghênh Xuân. Đương nhiên, đây chỉ là biểu hiện người trong cuộc biết với nhau, còn trước mặt mọi người thì vẫn anh anh em em, đồng đồng chí chí rất hòa hợp êm thấm!
Ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm vài câu với Tống Nghênh Xuân, Tống Tử Lâm liền rất uyển chuyển nói ra mục đích của mình. Tống Tử Lâm được người ủy thác, mặt dày mày dạn đến gặp Tống Nghênh Xuân đề nghị chuyện này, nếu người ủy thác không phải là An Tại Đào, ông ta đã từ chối rồi.
Nhưng ngay cả là như thế, Tống Tử Lâm thừa hiểu gần như chắc chắn chuyến đi của mình sẽ là công cốc. Làm sao Tống Tử Lâm có thể đồng ý đề bạt người của An Tại Đào làm Phó bí thư Thành uỷ Quy Ninh chứ? Nghe nói chiều nay An Tại Đào còn sửa trị Chu Thắng Khoa là người tâm phúc của Tống Nghênh Xuân, làm Tống Nghênh Xuân mất mặt, chuyện này càng không có khả năng thành công.
Tống Tử Lâm không tin An Tại Đào không hiểu rõ điều đó, nhưng An Tại Đào lại kiên trì nhờ ông ta đến gặp Tống Nghênh Xuân. Biết rõ là vô ích mà vẫn đâm đầu vào, tiểu tử này muốn làm gì đây?
Quả nhiên, nghe xong “đề nghị” của Tống Tử Lâm, Tống Nghênh Xuân thầm cười lạnh, đồng thời một ngọn lửa giận bốc lên bừng bừng. Tên tiểu tử ngông cuồng, kiêu ngạo kia không coi mình ra gì cả. Không ngờ vào lúc này lại bảo Tống Tử Lâm đến làm thuyết khách thay hắn! Bí thư Thành uỷ này là cái gì trong mắt hắn đây? Là đất sét mặc hắn muốn nắn ra sao thì nắn ư?
Đáng giận! Vô cùng đáng giận! Cơn giận của Tống Nghênh Xuân gần như không thể kìm nén, khiến y suýt mắng thành tiếng. Y miễn cưỡng cười:
- Lão Tống à, tôi cảm thấy lực lượng bộ máy Thành uỷ Quy Ninh đã rất phong phú, không cần phải bổ nhiệm Phó bí thư. Hiện giờ, từ Trung ương đến Tỉnh ủy, đang đề xướng tinh giản biên chế, tuy thành tích công tác của đồng chí Mã Hiểu Yến nổi bật, nhưng…
Tống Tử Lâm vốn đã cảm thấy không có khả năng thành công, cho nên Tống Nghênh Xuân vừa khéo léo từ chối đề nghị của ông ta, ông ta cũng không kiên trì, thuận miệng đưa đẩy vài câu nữa với Tống Nghênh Xuân rồi liền cáo từ rời đi…
...
Bên kia, cuộc họp của Chủ tịch thành phố vẫn đang tiến hành.
Đông Phương Du mỉm cười:
- Được rồi, chuyện này tạm thời thảo luận tới đây đi. Chu Quân, anh ghi chép đầy đủ biên bản hội nghị nhé! Mọ người yên tâm, tôi sẽ tập hợp những ý kiến khác nhau của mọi người, báo cáo lên hội nghị thường vụ Thành ủy. Thái độ của thành phố là thế nào, còn phải xem ở thái độ của Thành uỷ. Tốt lắm, kế tiếp chúng ta tiến hành thảo luận đề tài thứ hai, đó là vấn đề xử lý khẩn cấp Chủ nhiệm Chu Thắng Khoa.
Đông Phương Du vừa nói như vậy, mọi người mới sực nhớ, đó mới là chuyện quan trọng nhất: An Tại Đào tạm thời cách chức Chu Thắng Khoa, nhưng Chu Thắng Khoa lại là người của Bí thư Thành uỷ Tống Nghênh Xuân.
Nhắc đến Chu Thắng Khoa, cần phải nhắc lại một đoạn chuyện xưa. Hiện nay thành phố Phòng Sơn có tới hai văn phòng xử lý khẩn cấp, điều này là trái với quy định trong quan trường, nhưng không có mấy người dám công khai bàn luận chuyện này.
Văn phòng xử lý khẩn cấp thứ nhất là ở Uỷ ban nhân dân thành phố, Chủ nhiệm là Chu Quân, Trưởng ban Thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố, kiêm nhiệm Chủ nhiệm văn phòng xử lý khẩn cấp; còn văn phòng xử lý khẩn cấp thứ hai, mặc dù cũng thuộc Uỷ ban nhân dân thành phố, nhưng là một đơn vị độc lập, tương đương với văn phòng xử lý của chính phủ, đều là cấp chính huyện.
Đấy là do sau khi Tống Nghênh Xuân đến nhậm chức, cưỡng ép bố trí người tâm phúc của mình. Tuy rằng chưa miễn chức Chủ nhiệm văn phòng xử lý khẩn cấp của Chu Quân, nhưng đó chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Ý của Tống Nghênh Xuân là trước hết cứ “quá độ” như vậy một thời gian, sau đó liền biến văn phòng xử lý khẩn cấp thành một đơn vị độc lập thật sự, y làm vậy là vì tính đến cấp bậc và quyền lực của Chu Thắng Khoa sau này.
Đồng thời, từ một góc độ khác, Tống Nghênh Xuân muốn thông qua Chu Thắng Khoa vô hiệu hóa Chu Quân, từ đó dần dần thay thế vị trí của Chu Quân, khống chế văn phòng Uỷ ban nhân dân trong tay mình. Nhưng hành động hết sức mờ mịt này của y bị Đông Phương Du mạnh mẽ chống lại. Để phản kích, Đông Phương Du dốc hết sức đề cử Chu Quân kiêm nhiệm Trưởng ban Thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố.
Đó là lý do vì sao lại xảy ra hiện tượng khác thường này. Đương nhiên, bị quyền lực uy hiếp, không ai dám nói gì, mà các chức năng và chức trách của văn phòng thường trực chính hiệu của Chu Quân, một cách vô tình hay cố ý đều bị chuyển sang cho Chu Thắng Khoa, ai cũng hiểu rõ nhưng không nói ra mà thôi.
Bởi vậy, có thể thấy được, quan hệ của Chu Thắng Khoa và Tống Nghênh Xuân là rất sâu sắc. An Tại Đào muốn đem Chu Thắng Khoa “khai đao”, chẳng khác nào tuyên chiến với Tống Nghênh Xuân? Ánh mắt một số Phó chủ tịch thành phố lóe sáng lên rồi vụt tắt, ai cũng trầm mặc, không ai lên tiếng trước. Nhưng rồi, không ngoài dự kiến của An Tại Đào, chuyện có liên quan đến Bí thư Thành uỷ Tống Nghênh Xuân, ba người Triệu Kiến Quốc, Vương Chí Quân, Cổ Lam rốt cuộc lên tiếng. Ba người bọn họ trước sau mở miệng tỏ ý chuyện này không cần bé xé ra to. Xử lý Chu Thắng Khoa vào lúc này sẽ gây ra phản ứng không tốt, ảnh hưởng đến hình ảnh của đội ngũ lãnh đạo của Uỷ ban nhân dân thành phố. Ngụ ý đơn giản là, chỉ cần Chu Thắng Khoa viết bản kiểm điểm, rồi cho qua.
An Tại Đào muốn nghiêm trị Chu Thắng Khoa, không cần phải nói, Lãnh Mai đương nhiên ủng hộ hắn. Nhưng chuyện này có liên quan tới Bí thư Thành uỷ Tống Nghênh Xuân, đừng nói ba người Triệu Kiến Quốc, Vương Chí Quân và Cổ Lam, ngay cả Đông Phương Du cũng trở nên trầm ngâm, thái độ không rõ ràng dứt khoát.
An Tại Đào đã sớm dự liệu sẽ xảy ra tình huống như thế này. Hắn thừa biết khi mình và Ngô Quốc Cẩm tranh đấu, ba người nhóm Triệu Kiến Quốc giữ trung lập, cũng tương đương như đứng về phía mình. Đó là vì ai cũng thấy được, Ngô Quốc Cẩm không phải là đối thủ của An Tại Đào; nhưng Tống Nghênh Xuân thì lại khác, dù thế nào, Tống Nghênh Xuân vẫn là Bí thư Thành uỷ, ủng hộ An Tại Đào là phiêu lưu quá lớn về chính trị. Cho nên ba người đều lựa chọn phản đối đề nghị của An Tại Đào.
Đông Phương Du cũng không phải muốn đứng về phía Tống Nghênh Xuân, nếu dựa theo tiếng nói trong lòng cô, cô sẽ không chút do dự ủng hộ An Tại Đào. Nhưng vấn đề lúc này là, rốt cuộc cô vẫn là nhân vật đứng đầu chính quyền thành phố, là trợ thủ của Bí thư Thành uỷ, nếu cô tỏ thái độ chống lại Bí thư Thành uỷ, có nghĩa là Chủ tịch thành phố và Bí Thư Thành ủy Phòng Sơn không đoàn kết, lan truyền ra ngoài ảnh hưởng rất lớn. Cho nên Đông Phương Du không thể biểu lộ thái độ của mình một cách tùy tiện được.
Không phải không dám làm mà là không thể làm. Nếu An Tại Đào ở vào vị trí của cô, hắn cũng phải làm như vậy. Cho nên An Tại Đào có thể hiểu được thái độ của Đông Phương Du.
Thật ra An Tại Đào cũng không mong đợi sẽ có được sự ủng hộ của ba người Triệu Kiến Quốc. Họ ủng hộ hay phản đối, đều không quan trọng lắm.
Thứ nhất, An Tại Đào là lãnh đạo trực tiếp của Chu Thắng Khoa, là Phó chủ tịchthường trực thành phố, nếu An Tại Đào quyết tâm xử lý Chu Thắng Khoa, ngay cả Bí thư Thành uỷ Tống Nghênh Xuân cũng không thể ngăn cản được; thứ hai, khi sự cố nổ ga xảy ra, Chu Thắng Khoa rời nhiệm sở đi rượu chè say sưa, là chuyện mọi người đều biết, nếu không xử lý Chu Thắng Khoa, An Tại Đào còn gì là uy tín nữa?
Đây là “cuộc chiến” giữa hắn và Tống Nghênh Xuân, không liên quan tới bọn họ. An Tại Đào thản nhiên mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh lướt qua khuôn mặt mọi người, rồi dừng trên người Đông Phương Du.
Hắn biết Đông Phương Du đang phân vân, hay nói chính xác hơn, cô đang không biết nên dùng biện pháp gì ủng hộ An Tại Đào nhưng lại không đến mức gây ra xung đột gay gắt giữa cô và Tống Nghênh Xuân. Cô cũng không sợ hãi gì Tống Nghênh Xuân. Dù sao cô đã có ý định ra đi, không lâu sau nữa, vị trí Chủ tịch thành phố này sẽ là của An Tại Đào, cô còn gì phải e dè? Chẳng qua, nếu để xảy ra xung dột với Tống Nghênh Xuân, tạo cho cấp trên một ấn tượng không tốt về sự mất đoàn kết giữa Chủ tịch thành phố và Bí thư Thành uỷ, đối với tương lai chính trị của cô cũng không có lợi.
Thấy trên môi An Tại Đào nở một nụ cười mím chi đầy vẻ suy tính mà người ngoài rất khó nắm bắt, vẻ mặt quyến rũ của Đông Phương Du hơi khựng lại, trong lòng cảm thấy có phần không thoải mái. Lúc này An Tại Đào muốn làm cái gì, cô hiểu rõ hơn ai hết, rõ ràng là hắn muốn cô đứng cùng một trận tuyến với hắn, cùng phối hợp tấn công Tống Nghênh Xuân, mong rằng trước khi đi, cô vì hắn mà làm một “vị tướng tiên phong” xung trận.
“Tiểu tử thối, quyền uy của ngươi quan trọng, tiền đồ của ta đây không quan trọng sao? Định mượn tay ta làm khẩu Mauser (1), muốn bắn vào đâu thì bắn sao? Không có cửa đâu! Đông Phương Du lườm An Tại Đào một cái, hai người nhìn nhau, tuy không nói gì, nhưng sự bất mãn, thậm chí có chút gì đó hờn dỗi của Đông Phương Du thì quá rõ ràng, An Tại Đào không thể lầm được, theo bản năng, hắn mỉm cười, quay đầu đi.
Động tác và trạng thái tình cảm tinh tế của hai người, người ngoài đương nhiên không thể nắm bắt được.
Đột nhiên, Ngô Quốc Cẩm đằng hắng một cái, trầm giọng nói:
- Văn phòng xử lý tình trạng khẩn cấp tuy không phải là một đơn vị rất quan trọng, nhưng chuyện liên quan đến cán bộ cấp Cục trưởng, cũng không thể xử lý qua loa. Tôi thấy trước mắt tạm thời gác lại, rồi sẽ đưa ra thảo luận lại sau.
Vào lúc này, ý kiến của Ngô Quốc Cẩm có tính quyết định. Nếu y kiên định ý kiến phản đối, như vậy y và ba người Triệu Kiến Quốc là bốn, chiếm ưu thế tuyệt đối so với hai, đề nghị cách chức Chu Thắng Khoa của An Tại Đào trên cơ bản sẽ không được thông qua. Ngay cả Chủ tịch thành phố Đông Phương Du cũng không thể không nể mặt bốn Phó chủ tịch thành phố một chút.
Theo lý, đề nghị của An Tại Đào bị bác bỏ, là chuyện Ngô Quốc Cẩm muốn nhìn thấy, nhưng y lại muốn thấy An Tại Đào và Tống Nghênh Xuân trực tiếp “tranh đấu”, trai cò đánh nhau, y sẽ là ngư ông đắc lợi. Cái gọi là “tạm thời gác lại”, đơn giản là “cung cấp” thời gianvà không gian cho An-Tống hai người đánh nhau mà thôi.
An Tại Đào muốn mượn tay Tống Nghênh Xuân trừng trị Ngô Quốc Cẩm, nhưng ngược lại, đương nhiên Ngô Quốc Cẩm cũng tìm cách dựa thế, kể cả mượn thế Tống Nghênh Xuân để chèn ép An Tại Đào. Cứ như thế đấu đá nhau, mọi lúc mọi nơi, về phần ai là người thắng lợi cuối cùng, thì phải xem thủ đoạn của ai cao minh hơn, quyết đoán hơn.
Đứng ở góc độ của An Tại Đào mà xem xét, Ngô Quốc Cẩm là người tham lam lại ngu xuẩn, không có khả năng chịu nổi một đòn của đối phương; nhưng theo con mắt của Ngô Quốc Cẩm, An Tại Đào thuộc loại tuổi trẻ non nớt, dễ kích động, có chút khôn vặt, nhưng không thật sự có trí tuệ.
Lúc này Ngô Quốc Cẩm vừa vặn đưa ra một câu nói, khiến An Tại Đào nhìn y với cặp mắt khác trước. Hắn lẳng lặng nhìn Ngô Quốc Cẩm, miệng nở nụ cười, trong lòng thầm nảy sinh vài phần cảnh giác: nhìn kỹ, tên mập họ Ngô này cũng không ngu như mình tưởng.
Sau lưng An Tại Đào lập tức rịn ra mồ hôi lạnh. Hắn âm thầm xấu hổ, âm thầm tỉnh ngộ, biết vài năm vừa qua, con đường làm quan của bản thân mình quá bằng phẳng, quá thuận lợi. Mặc dù trong lòng thường xuyên tự kiểm điểm, tự nhắc nhở, nhưng vẫn có lúc sinh lòng kiêu ngạo, đã quá mức khinh thường một kẻ giảo hoạt như Ngô Quốc Cẩm.
Y có thể có được ngày hôm nay, có thể leo lên được chiếc ghế Phó giám đốc sở, làm sao không có ngón nghề? Ngô Quốc Cẩm còn như thế, nói gì đến Tống Nghênh Xuân?
Nhưng tỉnh ngộ thì tỉnh ngộ, điều đó không có nghĩa An Tại Đào thay đổi quan điểm của mình. Chuyện của Chu Thắng Khoa, lập trường của hắn vẫn không thay đổi.
Nói cách khác, hắn chấp nhận “đấu tranh” với Tống Nghênh Xuân, chỉ có điều phương thức đấu tranh như thế nào thì hắn phải điều chỉnh một chút. Với tình thế hiện giờ, hắn cần kiềm chế bất kỳ tâm tư coi thường đối với Tống Nghênh Xuân, một lần nữa bắt đầu cân nhắc và hoàn thiện kế hoạch của mình. Từ nay về sau, chân của hắn sẽ bước càng vững vàng, thủ đoạn của hắn sẽ càng tinh tế và chắc chắn.
Nhìn mọi người, An Tại Đào bình tĩnh khoát tay:
- Chu Thắng Khoa rời bỏ nhiệm sở, say sưa rượu chè, ảnh hưởng rất tai hại, nhất định phải xử lý nghiêm, nếu không, tính răn đe của quy định và kỷ luật sẽ không còn tác dụng gì. Tôi giữ ý kiến của mình, Chu Thắng Khoa vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, tác phong hư hỏng, phải tiến hành xử lý cách chức, khẩn cấp rời bỏ cương vị Chủ nhiệm văn phòng xử lý khẩn cấp. Tôi bảo lưu ý kiến của mình.
An Tại Đào nhẹ nhàng mà kiên định thản nhiên nói:
- Không thể để một con sâu làm rầu nồi canh, tôi là Phó chủ tịch thường trực thành phố, phải buộc cấp dưới chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Nếu cuộc họp này của Chủ tịch thành phố không thông qua đề nghị của tôi, tôi sẽ lấy tư cách Phó bí thư Thành uỷ để đề nghị với Thành ủy và Ban tổ chức Thành uỷ, xử lý Chu Thắng Khoa về mặt Đảng.
Lời nói của An Tại Đào hết sức nghiêm túc, cũng trực tiếp biểu đạt thái độ kiên định và kiên quyết của hắn. Trên thực tế, nếu An Tại Đào thật sự muốn “nắm đầu” Chu Thắng Khoa như vậy, không cần nói đến những người khác, ngay cả Bí thư Thành uỷ Tống Nghênh Xuân cũng không có cách nào.
Đông Phương Du thở dài, mệt mỏi nhìn An Tại Đào một lúc rồi mới nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, đồng chí Tại Đào, các vị, theo tôi thì cứ tạm thời gác lại, cơm muốn ăn cũng phải ăn từng miếng một, chuyện này sẽ làm từng bước. Bây giờ, việc cấp bách chính là công tác giải quyết tốt hậu quả của sự cố lần này. Về phần Chu Thắng Khoa, tạm thời cách chức hắn và điều tra đi, công tác của văn phòng xử lý khẩn cấp, giao cho Âu Bản tạm thời phụ trách.
Dự thính cuộc họp, Âu Bản như mở cờ trong bụng. Y vạn lần không ngờ, chính mình thu được lợi ích trong cuộc đấu tranh quyền lực này. Bất kể sau lưng Chu Thắng Khoa có hậu thuẫn vững vàng, chỉ cần An Tại Đào quyết tâm trị hắn ta, Chu Thắng Khoa sợ là khó thoát khỏi “kiếp nạn” này.
Nếu không được dự thính cuộc hội nghị, nếu không tận mắt chứng kiến cuộc tranh luận gay gắt về vấn đề Chu Thắng Khoa và thái độ mạnh mẽ, cứng rắn, thậm chí là “liều lĩnh” của An Tại Đào, Âu Bản cũng không tin rằng thành phố sẽ thật sự xử lý Chu Thắng Khoa.
Hội nghị của Chủ tịch thành phố vừa kết thúc không đến mười phút, Tống Nghênh Xuân đã biết được tin tức về cuộc tranh luận trong cuộc hội nghị và một số chi tiết khác, y liền nổi cơn lôi đình, không ngờ thất thố đến nỗi ngồi trong phòng làm việc liên tục mắng chửi thật to. Đương nhiên, y không mắng An Tại Đào mà là mắng Ngô Quốc Cẩm.
Lúc này đối với Tống Nghênh Xuân, vấn đề Chu Thắng Khoa chỉ là chuyện nhỏ, chỉ vì sự cố nổ gas mới thành lớn chuyện. Với những loại chuyện như thế này, y thừa sức biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, nhưng tên Ngô Quốc Cẩm này lại cầm chậu nước dơ mà hắt lên đầu y, quả là vừa gian ngoan vừa vô cùng ngu dốt!
Tống Nghênh Xuân hầm hầm bước ra cửa hô to:
- Gọi điện cho Chủ tịch thành phố Đông Phương, bảo cô ấy nhanh chóng sang đây một chuyến!
(1) Súng Mauser: Mauser là một công ty sản xuất súng nổi tiếng của Đức, với nhiều loại súng khác nhau. Ở đây có lẽ tác giả muốn nói tới súng ngắn Mauser C96, một loại súng ngắn “được” Trung Hoa Dân Quốc làm nhái từ những năm 1916, được Tàu Tưởng dùng phổ biến ở Trung Quốc và được du nhập sang Việt Nam với cái tên “Pạc-hoọc”. Tất nhiên, súng nhái thì chất lượng không thể tốt bằng súng do Đức sản xuất. Trong cuốn Một thời ngang dọc của Hoàng Ly, thường nhắc đến loại súng Pạc hoọc này. Còn trong “Thép đã tôi thế đấy”, súng Mauser được phiên âm là “mô-de”. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK