Mễ Na lẩm bẩm nói một câu với nét mặt cực kỳ nghi hoặc.
“Cậu chủ Trương, thật ngại quá, hôm nay nhà hàng chúng tôi đông khách hơn bình thường, nếu tôi biết hôm nay ngài tới đây dùng bữa, thì chắc chắn sẽ chuẩn bị cho ngài một chỗ ngồi tốt nhất!”
Tôn Cường nghe Trương phong nói vậy xong, tức khắc, anh ta sợ tới mức toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Phương Chí Hoa là ông chủ nhà hàng Tân Thế Kỷ, mà Trương Phong lại là ông chủ của Phương Chí Hoa, mối quan hệ như vậy làm sao Tôn Cường có thể không hiểu được chứ.
Cho nên thời điểm anh ta đối mặt với Trương Phong, anh ta nào có dám chậm trễ một giây phút nào.
“Không sao hết, tôi đổi chỗ khác ăn là được!”
Trương Phong vẫy vẫy tay nói, nói xong lại quay đầu liếc mắt nhìn Lưu Thần Vi một cái, sau đó nhấc chân chuẩn bị rời đi.
“Cậu chủ Trương, nếu ngài đã tới đây rồi, thì sao tôi có thể để ngài đi được chứ?”
Tôn Cường vội vàng cản Trương Phong lại, nét mặt có chút khẩn trương, mở miệng nói: “Cậu chủ Trương, cảm phiền ngài chờ một lát, giờ tôi lập tức đi sắp xếp chỗ ngồi cho ngài đây!”
Trương Phong thấy Tôn Cường nhiệt tình tiếp đón mình như thế, nên anh cũng ngại rời đi, đành phải đứng lại đợi xem thế nào.
Mà ngay lúc này, bên trong nhà hàng Tân Thế Kỷ, những khách hàng đang đứng xếp hàng chờ đó, đều dùng một loại ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Trương Phong.
Phải biết rằng, nhà hàng Tân Thế Kỷ này chính là một trong những nhà hàng xa hoa bậc nhất thành phố Giang Thành này, hầu hết những người có thể đến đây ăn đều là những người thuộc tầng lớp giàu có của Giang Thành.
Mà Tôn Cường là giám đốc nhà hàng Tôn Thế Kỷ, nên đương nhiên địa vị của anh ta cũng không phải dạng tầm thường.
Nhưng lúc này anh ta lại chủ động sắp xếp một chỗ ngồi cho Trương Phong, rốt cuộc là nhân vật lớn đến cỡ nào chứ?
Mà lúc này đây, khuôn mặt đang nhìn về phía Trương Phong của Hoàng Phong, cũng bị nỗi khiếp sợ giăng kín lối.
Tôn Cường chỉ nói mấy câu ngắn gọn với lễ tân, sau đó lại xoay người chạy tới bên cạnh Trương Phong, nhìn Trương Phong cười ha ha nói: “Cậu chủ Trương, chúng tôi đã sắp xếp cho ngài chỗ ngồi dành cho khách vip, mời ngài đi theo tôi!”
“Được!”
Trương Phong khẽ gật đầu, sau đó rảo bước đi thẳng đến vị trí chỗ ngồi của mình.
Mà Lưu Thần Vi cũng hào hứng đi theo phía sau Trương Phong, cô ta cảm thấy bản thân có cơ hội đi ăn cơm cùng người siêu cấp giàu có quyền thế như Trương Phong đúng thật là vinh dự không để đâu cho hết.
Nhưng ngay khi hai người Trương Phong và Lưu Thần Vi đi lướt qua Hoàng Phong, Hoàng Phong đột nhiên mở miệng nói: “Trương Phong, tôi thấy anh có lẽ không chỉ đơn thuần là được phú bà bao nuôi, mà dường như anh còn được chủ nhà hàng này bao nuôi nữa đúng không?”
Những vị khách trong nhà hàng nghe thấy những lời Hoàng Phong vừa mới nói xong thì lập tức đứng ngây ngốc tại chỗ, bởi vì bọn họ đã biết thân phận của Trương Phong có lẽ không hề tầm thường, nên cũng chẳng ai dám hé miệng cười.
Trương Phong quay đầu liếc mắt nhìn Hoàng Phong một cái, sau đó hờ hững nói một câu: “Lập tức đuổi người này cút khỏi đây cho tôi!”
“Được, cậu chủ Trương!”
Tôn Cường gật gật đầu.
Trương Phong đưa Lưu Thần Vi đi tới chỗ ngồi.
Sau khi Tôn Cường thấy Trương Phong rời khỏi vị trí xếp hàng, anh ta vội vàng nhìn về phía nhân viên an ninh đứng ngoài cửa rồi hô lên: “Các người còn đứng thất thần ngoài đó làm gì? Mau đuổi người này ra khỏi đây cho tôi!”
Nhân viên an ninh đứng ngoài cửa nghe thấy lời này của giám đốc Tôn xong, thì nào dám chậm trễ, lập tức chạy tới chỗ Hoàng Phong.
“Anh… Các anh muốn làm gì? Tôi chính là hội viên của nhà hàng này, chẳng lẽ đây là cách đối đãi với hội viên của nhà hàng các người sao?”
Sau khi Hoàng Phong thấy mấy tay nhân viên an ninh cao to anh dũng đứng vây quanh mình, nét mặt anh có chút khẩn trương.
“Anh là hội viên của nhà hàng chúng tôi sao? Tại sao tôi lại chưa từng nhìn thấy anh?”
Tôn Cường nhìn Hoàng Phong đang đứng trước mắt bằng nét mặt ngờ vực.
Bởi vì nhà hàng Tân Thế Kỷ có yêu cầu rất khắt khe với các hội viên, mỗi một người muốn trở thành hội viên đều phải trải qua quá trình sàng lọc nghiêm khắc, cho nên về cơ bản tư liệu của mỗi hội viên Tôn Cường đều hiểu rất rõ, để thuận tiện cho việc trao đổi với mỗi khách hàng khác nhau.
“Đây là thẻ hội viên của tôi!”
Dưới tình thế cấp bách, Hoàng Phong trực tiếp giao thẻ hội viên mà bản thân đi mượn được ra, nhằm chứng minh thân phận.
Nhưng anh ta lại không biết rằng, hành vi này của anh ta ngu xuẩn đến mức nào.
“Có thể để tôi xem thử thẻ hội viên của anh một chút được không?”
Tôn Cường nhìn về phía Hoàng Phong, nhẹ giọng nói.
“Tất nhiên là được!”
Hoàng Phong giao thẻ hội viên vào tay Tôn Cường.
Mà sau khi Tôn Cường nhận được thẻ hội viên từ tay Hoàng Phong, anh ta lập tức đưa thẻ cho nhân viên lễ tân xinh đẹp kia, nhẹ giọng nói: “Kiểm tra giúp tôi thông tin của người sở hữu thẻ hội viên này!”
“Dạ!”
Nhân viên lễ tân xinh đẹp gật gật đầu, sau đó cầm tấm thẻ hội viên cắm vào đầu đọc thẻ của máy tính.
Sau khi Hoàng Phong nghe thấy những lời này của Tôn Cường, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, bởi vì anh ta biết thẻ hội viên này là anh ta đi mượn, nó căn bản không thuộc quyền sở hữu của anh ta.
“Mễ Na, chúng ta nên đi thôi!”
Hoàng Phong sợ thân phận của mình bị người ta vạch trần, nên vội vã túm Mễ Na muốn rời khỏi nhà hàng.
“Được.”
Mễ Na vội vàng gật gật đầu, muốn rời khỏi nơi này với Hoàng Phong.
Nhưng đúng vào lúc này, Tôn Cường bất ngờ duỗi tay ngăn cản Hoàng Phong, sau đó nói với sắc mặt âm trầm: “Bây giờ anh không thể đi được nữa!”
“Anh… Anh dựa vào cái gì mà không cho tôi đi?”
Hoàng Phong lắp bắp hét lên.
“Bởi vì thân phận của anh vẫn chưa được chứng thực!”
Tôn Cường đáp lại bằng giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
“Giám đốc Tôn, thẻ hội viên này là của anh Triệu của tập đoàn Đỉnh Thịnh!” Giọng nói của nhân viên xinh đẹp đứng quầy lễ tân vang vọng khắp nhà hàng.
Sau khi Tôn Cường nghe thấy lời nhân viên xinh đẹp đứng quầy lễ tân mới nói, trên mặt anh ta tức khắc lộ ra nụ cười khẩy, rồi quay sang nhìn Hoàng Phong nói với khuôn mặt không cảm xúc: “Tôi đã từng gặp anh Triệu của tập đoàn Đỉnh Thịnh rồi, anh chắc không phải là anh Triệu đâu nhỉ?”
Hoàng Phong ngây ngốc nhìn Tôn Cường đang đứng trước mặt mình, há miệng, nhất thời không thể nói ra lời.
Mà lúc này, Mễ Na cũng phải nhìn Hoàng Phong bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu, bởi vì cô ấy không hiểu nếu Hoàng Phong đã có tiền như vậy, thì tại sao anh ta còn phải dùng thẻ hội viên của người khác?
“Hoàng Phong, chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?”
Mễ Na hơi do dự một chút, nhìn Hoàng Phong nhẹ giọng hỏi.
“Mễ Na, thật ra thì thẻ hội viên này là anh đi mượn của người khác.”
Hoàng Phong biết giờ phút này anh ta đã không thể giấu được nữa, đành phải nhìn Mễ Na thẳng thắn thừa nhận.
“Thẻ này anh đi mượn của người khác?”
Khoảnh khắc nghe thấy lời này, Mễ Na không thể thốt nên lời.
“Nếu anh đã chịu thừa nhận, vậy thì chuyện này cũng dễ giải quyết hơn nhiều rồi!”
Đúng lúc này, Tôn Cường đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng kết một câu.
“Dễ giải quyết hơn nhiều? Anh nói vậy là có ý gì?” Hoàng Phong nhìn về phía Tôn Cường hỏi với nét mặt khó hiểu.
“Nhà hàng chúng tôi có quy định rất rõ ràng, chỉ cần là lấy trộm hoặc mượn thẻ hội viên của người khác rồi đi vào nhà hàng này, đều sẽ bị phạt tiền!” Tôn Cường nói bằng nét mặt không cảm xúc.
“Phạt tiền?”
Hoàng Phong nhìn Tôn Cường đứng trước mặt mình, nét mặt càng lúc càng lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
“Ừm, bị phạt 150 triệu!”
Tôn Cường nhẹ giọng đáp lại một câu.
Mà sau khi Hoàng Phong nghe thấy những lời Tôn Cường nói, anh ta lập tức nhíu mày, cho dù anh ta vẫn luôn trầm ổn, thì lúc này cũng không thể giữ nổi bình tĩnh.
Bởi vì hiện tại có lục từ trên xuống dưới người anh ta cũng không kiếm nổi một triệu rưỡi, vậy mà còn muốn anh ta trả số tiền phạt lên tới 150 triệu!
Này quả thực là muốn lấy mạng Hoàng Phong mà!
Vì để xây dựng hình tượng là một kẻ siêu cấp giàu có trước mặt Mễ Na, Hoàng Phong đã trải qua trăm cay ngàn đắng mới có thể mượn được thẻ hội viên của nhà hàng Tân Thế Kỷ từ một người bạn.
Anh ta vốn tưởng rằng khi mình lôi thẻ hội viên ra, là Tôn Cường sẽ không gây khó dễ cho anh ta nữa.
Nhưng Hoàng Phong có chết cũng không thể ngờ được, thẻ hội viên của nhà hàng Tân Thế Kỷ lại được thiết lập một hệ thống tên thật.
Hơn nữa, điều khiến anh ta đau lòng hơn cả là nhà hàng Tân Thế Kỷ lại có quy định rõ ràng rằng, một khi xuất hiện hành vi lấy trộm hay mượn thẻ hội viên của người khác vào nhà hàng, sẽ bị phạt với mức tiền lên tới 150 triệu.
Suốt mấy ngày nay vì theo đuổi Mễ Na, Hoàng Phong đã dẫn cô ấy đi du ngoạn khắp nơi, thăm thú hết những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Giang Thành, mặc dù số tiền anh ta phải chi tiêu cũng không gọi là quá nhiều, nhưng mỗi ngày cũng phải tiêu hết những ba bốn mươi triệu gì đó.
Chưa kể, vì xây dựng thân phận là người siêu cấp giàu có, anh ta còn cố tình thuê một con ô tô BMW cùng với một bộ vest đắt tiền.
Phần lớn số tiền này đều là Hoàng Phong mượn từ chỗ người bạn đó, cho nên hiện tại Hoàng Phong đã biến thành kẻ nợ ngập đầu từ lâu, anh ta căn bản là không thể móc ra nổi 150 triệu nào nữa hết!
Chưa kể, vì xây dựng thân phận là người siêu cấp giàu có, anh ta còn cố tình thuê một con ô tô BMW cùng với một bộ vest đắt tiền.