"Trương Phong?"
Trong mắt Thẩm Phi hiện lên một tia kinh ngạc sau khi nhìn thấy Trương Phong.
Bởi vì anh ta không ngờ hôm nay Trương Phong lại dám tới nơi này.
Lúc này Lâm Phỉ Nhi cũng kinh ngạc nhìn về phía Trương Phong, vừa rồi cô hoàn toàn tuyệt vọng, cô cảm thấy hôm nay Trương Phong nhất định sẽ không tới đây, cho nên cô mới chuẩn bị đồng ý với Thẩm Phi.
Nhưng vào lúc này, Trương Phong lại tới!
"Muốn hủy bỏ hôn ước giữa hai chúng ta, không phải trước tiên phải được sự đồng ý của tôi hay sao?"
Trương Phong đi đến trước mặt Lâm Phỉ Nhi và hỏi với giọng điệu rất bình tĩnh.
"Trương Phong…."
Lâm Phỉ Nhi nhìn Trương Phong với cảm xúc lẫn lộn, không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
"Trương Phong, anh đến rồi sao? Không phải ngày hôm qua anh đã hứa sẽ đưa nhà đầu tư qua sao? Nhà đầu tư hiện tại ở nơi nào?"
Lâm Phỉ Nhi còn chưa kịp mở lời, Lâm Tiểu Mạn đã chỉ vào mũi Trương Phong.
"Tôi nói chuyện với cô hả?"
Trương Phong quay sang nhìn Lâm Tiểu Mạn và hỏi.
"Đừng ở đây nói nhảm với tôi, ngày hôm qua anh đã thỏa thuận với chị họ tôi, hôm nay nếu không tìm được nhà đầu tư, anh nhất định phải cắt đứt hôn ước với chị họ tôi. Anh có dẫn nhà đầu tư đến không?"
Đôi mắt của Lâm Tiểu Mạn mở to nhìn Trương Phong, sau đó lấy hết sức bình sinh mà hét lên.
"Trương Phong, tôi khuyên anh nên biết khó mà lui đi, nếu Phỉ Nhi ở bên tôi thì ít nhất không phải lo lắng chuyện tiền bạc, tôi có thể giúp cô ấy trả số tiền bồi thường này, anh cũng không cần gánh vác gì cả. Bằng không thì dựa vào trình độ kinh tế hiện tại của anh, tôi đoán anh có làm cả đời cũng không thể trả lại được!”
Thẩm Phi lúc này cũng cười ha hả nói với Trương Phong.
"Chuyện của vị hôn thê của tôi, không cần người ngoài như anh lo lắng!"
Trương Phong quay đầu nhìn về phía Thẩm Phi, lạnh lùng nói.
"Anh…"
Nghe xong Trương Phong nói xong, Thẩm Phi không khỏi sửng sốt một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi thấp giọng quát: "Trương Phong, anh đúng là không biết xấu hổ, tôi nói cho anh biết, hiện tại lựa chọn tốt nhất là anh nên hủy bỏ hôn nước với Phỉ Nhi, nếu không dựa theo hợp đồng mà anh đã ký ngày hôm qua, Lâm Phỉ Nhi không thể trả tiền bồi thường, vậy thì anh phải trả đấy!”
"Ai nói với anh là cô ấy không thể trả?"
Trương Phong bình tĩnh nói với Thẩm Phi.
"..."
Thẩm Phi nghe được lời nói của Trương Phong, không khỏi sửng sốt.
Mà Lâm Phỉ Nhi cũng khó hiểu, vội vàng đi tới trước mặt Trương Phong, hỏi: "Trương Phong, anh có ý gì? Anh đã tìm được người đầu tư rồi sao?"
Lúc này, Lâm Phỉ Nhi lại cảm thấy hy vọng vì cô cảm thấy rằng nếu Trương Phong không tìm được nhà đầu tư, anh sẽ không đến đây để tự làm nhục mình.
"..."
Trương Phong quay đầu và liếc nhìn Lâm Phỉ Nhi.
"Trương Phong, anh nói gì đi, anh tìm được nhà đầu tư rồi sao?"
Thấy Trương Phong im lặng, Lâm Phỉ Nhi kích động hét lên.
"Vừa rồi cô nói muốn hủy bỏ hôn ước với tôi thật sao?"
Trương Phong nhẹ nhàng hỏi Lâm Phỉ Nhi.
"..."
Lâm Phỉ Nhi im lặng trong giây lát, đã lúc này rồi mà anh vẫn còn quan tâm đến những điều này sao!
"Trương Phong, rốt cuộc anh tìm được người đầu tư chứ? Có chuyện gì nói mau đi, đừng ở đây giở trò nữa được không?"
Lâm Tiểu Mạn sốt ruột hét lên.
"Đúng vậy, nhóc con, tìm được người đầu tư chứ? Nếu không có thì mau trả tiền đi, chúng tôi không có tâm trạng ở chỗ này lãng phí thời gian với cậu đâu!"
"Mau đi, đừng ở chỗ này giở trò quỷ! Tôi không có tâm trạng nói chuyện phiếm ở chỗ này đâu..."
Một số cổ đông trong phòng họp thừa nước đục thả câu, kích động hét vào mặt Trương Phong.
Thẩm Phi nhìn Trương Phong, không khỏi cười lạnh một tiếng, bởi vì anh ta nhìn thấy Trương Phong do dự, nói cách khác Trương Phong nhất định chưa tìm được nhà đầu tư, nếu không anh tuyệt đối sẽ không thể nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.
"Trương Phong, nhanh lên, nói gì đó đi? Anh đã tìm thấy nhà đầu tư chưa?" Lâm Phỉ Nhi lo lắng hỏi Trương Phong.
"Trước tiên trả lời vấn đề mà tôi vừa hỏi, cô thực sự muốn hủy bỏ hôn ước với tôi sao?"
Trương Phong mặt không đổi sắc hỏi Lâm Phỉ Nhi.
"Bây giờ nói chuyện này có ích lợi gì? Sở dĩ lúc đầu tôi đồng ý kết hôn với anh là gì công ty bố tôi có vấn đề, nhưng hiện tại công ty tôi cũng xuất hiện vấn đề, nếu tôi hủy bỏ hôn ước với anh và ở bên Thẩm Phi thì mọi vấn đề có thể giải quyết.Tôi chỉ muốn tối đa hóa giá trị hôn nhân của mình mà thôi!"
Lâm Phỉ Nhi nhìn Trương Phong và hét lớn.
"..."
Trương Phong nghe được lời nói của Lâm Phỉ Nhi, lập tức lâm vào trầm tư, sau đó lạnh nhạt nói: "Được, tôi hiểu ý của cô rồi!"
"Vậy rốt cuộc anh tìm được nhà đầu tư chứ? Nếu không tìm được nhà đầu tư, tôi chỉ có thể cắt đứt hôn ước với anh thôi!"
Mặc dù Lâm Phỉ Nhi nói như vậy, nhưng trên thực tế, cô vẫn rất hy vọng Trương Phong có thể tìm được nhà đầu tư.
Dù sao Lâm Phỉ Nhi cảm thấy nếu ở bên Trương Phong thì cô khá tự do, nhưng nếu ở bên Thẩm Phi, cô chỉ có thể bị biến thành món đồ chơi của Thẩm Phi thôi.
"Phù…"
Trương Phong hít sâu một hơi, sau đó quay đầu nói về phía cửa phòng họp: "Trợ lý Hà, vào đi!"
Thật ra sở dĩ vừa rồi Trương Phong hỏi Lâm Phỉ Nhi vấn đề như vậy chủ yếu là vì anh muốn xem Lâm Phỉ Nhi đang nghĩ gì, nếu Lâm Phỉ Nhi một lòng muốn ở bên Thẩm Phi, thì cho dù Trương Phong giúp Lâm Phỉ Nhi tìm một nhà đầu tư, Lâm Phỉ Nhi vẫn sẽ chọn rời bỏ anh nếu có điều gì không ổn xảy ra trong tương lai.
Trương Phong biết dù thế nào anh cũng phải cưới Lâm Phỉ Nhi, nhưng nếu Lâm Phỉ Nhi không muốn ở bên anh, thì Trương Phong sẽ không cần lãng phí quá nhiều tâm tư với Lâm Phỉ Nhi, làm vợ chồng hữu danh vô thực là được rồi.
Nhưng nếu Lâm Phỉ Nhi chọn hủy bỏ hôn ước với Trương Phong vì bất đắc dĩ, thì Trương Phong cảm thấy anh có thể vẫn còn cơ hội trở thành một cặp vợ chồng thực sự với Lâm Phỉ Nhi.
Trương Phong vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên mặc vest đen bước vào phòng họp.
Người này là trợ lý của Phương Chí Hoa và là giám đốc của một công ty tài chính do Trương Phong đứng tên.
Lý do chính khiến Trương Phong đến muộn là vì anh đang đợi Phương Chí Hoa.
Nhưng Trương Phong cũng không biết làm sao vì chuyến bay của Phương Chí Hoa bị hoãn, vì vậy anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa trợ lý của Phương Chí Hoa đến để ông ta nói chuyện với Lâm Phỉ Nhi về vấn đề đầu tư.