Đám người Trần Văn Văn, Dương Uy ngây ngốc nhìn Trương Phong, vẻ khó hiểu hiện trên khuôn mặt.
Cho đến bây giờ, hai người họ vẫn không thể hiểu tại sao Ngô Văn Hùng lại sợ Tần Lan như vậy.
Đối mặt với Ngô Văn Hùng, Trương Phong hung hăng tát vào mặt anh ta hơn chục cái, cảm thấy hai tay hơi tê dại, sau đó anh dừng lại, quay sang nói với Tần Lan: "Cô Tần, em hơi mệt rồi, trước mắt như vậy được rồi…”
"Được!"
Tần Lan nhẹ gật đầu, sau đó đi tới trước mặt Ngô Văn Hùng.
Ngô Văn Hùng đứng tại chỗ với đôi mắt đỏ hoe, ít nhất có hơn trăm người đang theo dõi trong quán bar. Ngô Văn Hùng là đại ca xã hội đen ở khu mới phía Nam,, thế mà bây giờ lại bị Trương Phong đánh, Ngô Văn Hùng cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng anh ta không biết mình nên trả thù Trương Phong như thế nào.
"Anh có biết cậu ấy là ai không?"
Tần Lan chỉ vào Trương Phong và hỏi Ngô Văn Hùng với giọng điệu lạnh lùng.
"..."
Ngô Văn Hùng nghiến răng, không nói gì.
"Nhớ kỹ cho tôi, Tần Lan, Trương Phong chính là em trai tôi, từ hôm nay trở đi, không ai được khi dễ Trương Phong, nếu không tôi nhất định sẽ khiến các người chịu không nổi đâu?"
Tần Lan gằn từng chữ nói với Ngô Văn Hùng.
Ngô Văn Hùng không phải kẻ ngốc, anh ta biết những lời của Tần Lan có ý gì, anh ta lập tức nói: “Cô Tần, tôi sẽ nhớ kỹ.”
"Cút đi!"
Tần Lan nhàn nhạt nói.
Ngô Văn Hùng thở phào nhẹ nhõm và vội vàng dẫn đàn em ra khỏi quán bar.
Mọi người nhìn đám người Ngô Văn Hùng rời đi, ai nấy cũng thổn thứ, ai có thể ngờ được kết quả cuối cùng lại như vậy.
Trương Phong hết sức buồn bực, bởi vì anh vốn định để Tạ Hoa Cường tới xử lý chuyện này, nhưng không ngờ cuối cùng lại thành ra như vậy.
"Sao trông giống như Tần Lan đang bao nuôi mình thế nhỉ?"
Trương Phong có một biểu hiện cực kỳ bất lực và lẩm bẩm.
"Hôm nay thật sự xin lỗi, làm chậm trễ việc uống rượu vui chơi của mọi người, tôi tuyên bố ngày hôm nay sẽ giảm 50%, mọi người tùy ý vui chơi đi!"
Hàn Tuyết Nghiên nói với các vị khách ở quán bar.
Mọi người nghe xong câu này, nhất thời ồ lên, sau đó đều bận việc của mình.
Tuy Trương Phong đánh Ngô Văn Hùng là một tin tức lớn, nhưng hiện tại Ngô Văn Hùng đã rời đi, bọn họ tiếp tục vây quanh ở đây cũng không có ý nghĩa gì.
Trần Văn Văn, Dương Uy và Vương Báo nhìn Trương Phong với ánh mắt không cam tâm.
Vốn bọn họ cho rằng hôm nay Trương Phong nhất định sẽ bị Ngô Văn Hùng dạy cho một bài học, không ngờ Tần Lan lại xuất hiện, giúp Trương Phong thoát khỏi vòng vây.
"Tên Trương Phong này thật là may mắn!"
Trần Văn Văn cong cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm.
"Được rồi, mấy người chúng ta cũng đi đi, miễn cho một lát nữa bị cô Tần nhìn thấy!"
Dương Uy bất lực thở dài, sau đó đi về phía bên ngoài quán bar.
...
Mặt khác.
Sau khi Ngô Văn Hùng và những người khác rời đi, Hàn Tuyết Nghiên vội vàng ra lệnh cho những người phục vụ trong quán bar bắt đầu tiếp khách.
Trương Phong đi tới trước mặt Tần Lan, nhẹ giọng nói: "Cô Tần, chuyện hôm nay cảm ơn cô!"
"Cảm ơn gì chứ, tôi bảo cậu đến quán bar này làm, nếu có người bắt nạt cậu, tôi nhất định phải giúp cậu rồi!" Tần Lan nhàn nhạt đáp.
"Cô Tần, cô biết Ngô Văn Hùng này à? Tại sao Ngô Văn Hùng lại sợ cô như vậy?" Trương Phong bối rối hỏi.
"Ồ, thật ra không có gì đâu!"
Tần Lan vẫy tay với Trương Phong và tiếp tục nói: "Tôi không biết Ngô Văn Hùng này, nhưng tôi biết ông chủ của Ngô Văn Hùng. Anh ta có lẽ nghĩ rằng tôi có mối quan hệ tốt với ông chủ của anh ta, đó là lý do tại sao anh ta sợ tôi."
"..."
Trương Phong nghe Tần Lan nói, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó thấp giọng nói: "Cô Tần, chắc là cô được đại ca nào đó bao nuôi đúng không?"
Theo Trương Phong, một người như Ngô Văn Hùng thì chắc sẽ có ông chủ là đại ca xã hội đen mới đúng!
"Cút!"
Tần Lan tức giận, trừng mắt nhìn Trương Phong một cái, sau đó nhẹ giọng nói: "Cậu bị đánh thành như vậy rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi, đã lâu rồi tôi không gặp Tuyết Nghiên, tôi đi nói chuyện với cô ấy!"
Nói xong lời này, Tần Lan cũng không để ý tới Trương Phong, vặn vẹo người đi về phía Hàn Tuyết Nghiên.
Trương Phong biết Tần Lan nhất định đang trốn tránh câu hỏi của anh, cho nên cũng không hỏi thêm nữa, mà xoay người đi ra ngoài quán bar, anh biết Tạ Hoa Cường đã chờ anh ở ngoài quán bar, anh định hỏi Tạ Hoa Cường về Tần Lan.
Ngô Văn Hùng là đàn em của Tạ Hoa Cường, nếu Ngô Văn Hùng biết thân phận của Tần Lan, vậy thì Tạ Hoa Cường cũng phải biết thân phận của Tần Lan!
Sau khi đi ra khỏi quán bar, Trương Phong nhìn thấy Tạ Hoa Cường dẫn theo mấy tên vệ sĩ đang đứng ở cửa với vẻ mặt căng thẳng, bởi vì không biết vừa rồi trong quán bar xảy ra chuyện gì.
"Cậu Trương, cậu ra ngoài rồi?"
Tạ Hoa Cường nhanh chóng hét lên sau khi nhìn thấy Trương Phong bước ra khỏi quán bar.
"Xin lỗi đã để ông đợi ở ngoài lâu như vậy!"
Trương Phong quay đầu lại và nhìn Tạ Hoa Cường cùng những vệ sĩ xung quanh Tạ Hoa Cường, cảm thấy hơi xấu hổ và nói.
"Hôm nay chúng tôi đến muộn..."
Tạ Hoa Cường có chút áy náy, sau đó nhìn khuôn mặt đầy vết thương của Trương Phong hỏi: "Cậu Trương, vết thương của cậu là sao vậy?"
"Chúng ta lên xe nói chuyện đi. Đúng lúc tôi có chuyện muốn hỏi ông!"
Trương Phong biết rằng đôi khi những người phục vụ sẽ đi ngang qua lối vào của quán bar, nếu những người phục vụ đó vô tình nhìn thấy anh nói chuyện với Tạ Hoa Cường, chắc chắn sẽ gây ra hiểu lầm khác, vì vậy Trương Phong muốn tìm một nơi vắng vẻ nói chuyện với Tạ Hoa Cường.
"Được!"
Tạ Hoa Cường nhanh chóng đồng ý, sau đó chủ động giúp Trương Phong mở cửa xe, Trương Phong trực tiếp ngồi vào trong xe.
"Cậu Trương, bên trong xảy ra chuyện gì thế? Vết thương trên mặt cậu là sao vậy?"
Sau khi lên xe, Tạ Hoa Cường quan tâm hỏi Trương Phong.
“Chuyện này nói sau đi, tôi hỏi ông, ông biết Tần Lan không?” Trương Phong híp mắt nhẹ giọng hỏi.
"Tần Lan?"
Tạ Hoa Cường nghe xong cái tên này, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó nhẹ giọng nói: "Cậu Trương, người cậu nói là cô Tần sao?"