Tiết Vũ Nhu phớt lờ Chu Mập, trực tiếp đi tới chỗ cô gái, nói với cô ta: "Vừa rồi cô nói không có ai thích Trương Phong, đúng không?"
Cô gái tròn xoe mắt nhìn Tiết Vũ Nhu, không biết nên trả lời câu hỏi của mình như thế nào.
"Để tôi nói cho cô biết, tôi thích Trương Phong, vả lại bạt tai vừa rồi cũng là tôi đánh giúp anh ấy!"
Tiết Vũ Nhu nói với giọng điệu lạnh như băng.
Toàn bộ nhà hàng lại rơi vào im lặng chết chóc, mọi người trợn tròn mắt, biểu cảm trên mặt là vẻ không thể lý giải nổi.
Bởi vì họ không bao giờ nghĩ rằng Tiết Vũ Nhu lại chủ động thừa nhận rằng cô ta thích Trương Phong.
Còn Trương Phong thì nhìn Tiết Vũ Nhu với vẻ mặt bình tĩnh, không ngạc nhiên lắm trước lời nói của Tiết Vũ Nhu.
Bởi vì anh đã biết Tiết Vũ Nhu muốn theo đuổi anh từ lâu, chẳng qua giờ anh không có ý gì với Tiết Vũ Nhu thôi.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tiết Vũ Nhu chậm rãi quay đầu nhìn Trương Phong, lớn tiếng nói: "Trương Phong, em thích anh, anh có muốn làm bạn trai của em không?"
Nhìn thấy cảnh này, đám người Dương Uy, Trần Văn Văn há hốc miệng, đến mức có thể nhét được một quả trứng.
Quý cô xinh đẹp giàu có muốn diện mạo có diện mạo, muốn dáng người có dáng người, vậy mà lúc này lại chủ động tỏ tình với một tên nghèo kiết xác kém cỏi như Trương Phong?
Các sinh viên trong nhà hàng nghe Tiết Vũ Nhu nói thế, tất cả đều chuyển sự chú ý sang Tiết Vũ Nhu, ánh mắt của mọi người đều kinh ngạc như nhau.
Chỉ có Trương Phong và Tô Hiểu Huyên là bình tĩnh.
Bởi vì Tô Hiểu Huyên đã biết Tiết Vũ Nhu sẽ tỏ tình với Trương Phong, nhưng cô ta không biết rằng Tiết Vũ Nhu thực sự muốn ở bên Trương Phong chứ không chỉ đơn giản là lợi dụng Trương Phong để xua đuổi Lương Lập.
Trương Phong biết Tiết Vũ Nhu sẽ tỏ tình với mình chẳng qua là thích tiền trong tay anh mà thôi.
Lúc trước khi ở biệt thự biệt thự Hằng Khoa, Tiết Vũ Nhu đã tỏ tình với anh một lần rồi.
Nhưng những sinh viên trong nhà hàng không biết chuyện đó, thế nên trong lòng họ như nhấc lên sóng to gió lớn.
Đây chẳng phải là tình tiết chỉ xuất hiện trong các bộ phim truyền hình thôi à?
Một quý cô xinh đẹp giàu có lại theo đuổi một chàng trai nghèo?
Hai người Vương Hùng và Nhãn Kính thì sững sờ, nhìn Trương Phong với vẻ mặt đờ đẫn.
Mấy ngày hôm trước, Tiết Vũ Nhu còn khinh thường Trương Phong bằng mọi cách có thể trong quán bar, vậy mà hôm nay lại chủ động tỏ tình với Trương Phong?
Chuyện quái gì đang xảy ra thế, điều này quá bất hợp lý!
Họ thực sự không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra giữa Trương Phong và Tiết Vũ Nhu lại khiến Tiết Vũ Nhu thay đổi nhiều như vậy.
Tất nhiên, mấy người Dương Uy, Trần Văn Văn là những người sốc nhất vào lúc này.
Ánh mắt Trần Văn Văn lúc này vô cùng phức tạp, cô ta không thể tin được những gì mình nhìn thấy trước mắt. Cô ta tự nhéo mình thật mạnh, nhưng nỗi đau rõ ràng cho cô ta biết tất cả đều là sự thật!
"Trương Phong này rốt cuộc là sao thế? Sao lại có thể khiến một cô gái như Tiết Vũ Nhu chủ động tỏ tình với anh ta? Có phải anh ta rót mê dược gì cho Tiết Vũ Nhu uống không?" Diệp Mị cũng trợn mắt cảm thán một câu.
"Ai biết được, Trương Phong chắc chắn đã dùng thủ đoạn nào đó mới có thể khiến Tiết Vũ Nhu chủ động tỏ tình với anh ta!"
Tôn Lị không phục mà nói một câu.
"Tôi muốn đi vạch trần Trương Phong này! Không thể để cho anh ta thực hiện được!"
Trần Văn Văn hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật rằng Trương Phong và Tiết Vũ Nhu đang ở bên nhau, vì vậy nhanh chóng đứng dậy và muốn đi về phía vị trí của Tiết Vũ Nhu.
"Văn Văn, em có thể bình tĩnh một chút được không? Nếu bây giờ em đi, cái bẫy chúng ta giăng ra trước đây chẳng phải là vô ích sao?"
Dương Uy vội vàng vươn tay nắm lấy Trần Văn Văn, kích động nói.
"Anh yên tâm đi, em sẽ không nói ra chuyện đó, em có cách khác chia rẽ hai người họ!"
Trần Văn Văn bình tĩnh trả lời, sau đó hất tay Dương Uy ra và đi về phía vị trí của Tiết Vũ Nhu.
Dương Uy nhìn bóng lưng của Trần Văn Văn với đôi mắt bất lực.
"Trương Phong, em rất thích anh, anh làm bạn trai em được không?"
Tiết Vũ Nhu cảm thấy vừa rồi cô ta đã giúp đỡ Trương Phong, giúp Trương Phong thoát khỏi vòng vây, cho nên bây giờ cô ta tỏ tình với Trương Phong, có lẽ Trương Phong sẽ thật sự cảm động mà đồng ý ở bên cô ta.
"Tôi…"
Trương Phong vừa mở miệng định nói chuyện.
"Tiết Vũ Nhu, cô không thể hẹn hò với Trương Phong!"
Nhưng không đợi Trương Phong có thể nói cho hết lời, giọng của Trần Văn Văn đã vang lên trong nhà hàng.
Tiết Vũ Nhu vừa nghe Trần Văn Văn nói thì không nhịn được quay đầu liếc mắt một cái.
Sau khi nhìn thấy Trần Văn Văn xuất hiện, một tia chán ghét hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta.
Bởi vì khi ở trong quán bar, nếu như Trần Văn Văn không ra gây rối, cô ta đã không hiểu lầm Trương Phong, có lẽ bây giờ cô đã đang yêu đương với Trương Phong rồi.
"Tại sao tôi không thể hẹn hò với Trương Phong?"
Tiết Vũ Nhu hỏi Trần Văn Văn bằng một giọng điệu lạnh lùng.
“Anh ta chỉ là một gã nghèo giao đồ ăn, nhất định cô bị anh ta lừa gạt rồi!” Trần Văn Văn kích động nói.
"Tôi biết anh ấy là người nghèo, cũng biết anh ấy sống bằng nghề giao đồ ăn, nhưng tôi không quan tâm đến những thứ này mà? Tôi thích con người của anh ấy, không phải tiền của anh ấy, cho dù anh ấy nghèo xác xơ tôi cũng thích. Dù sao, tôi có tiền là được rồi!"
Tiết Vũ Nhu trả lời với gương mặt không chút biểu cảm, sau đó tiếp tục: "Tôi biết cô là bạn gái cũ của Trương Phong. Cô chia tay Trương Phong vì anh ấy không có tiền và không thể cho cô cuộc sống như cô muốn, phải không?"
"Cô…"
Trần Văn Văn không bao giờ ngờ được Tiết Vũ Nhu sẽ trực tiếp nói ra tất cả những gì cô ta muốn nói.
"Tôi muốn nói với cô rằng không phải tất cả phụ nữ trên đời này đều ái mộ hư vinh như cô, và không phải phụ nữ nào cũng vì tiền mà từ bỏ tình yêu. Tôi không giống như cô chút nào, nên cô không cần thuyết phục tôi, tôi chân thành thích Trương Phong. Cho dù anh ấy có tiền hay không, tôi cũng thích anh ấy!” Tiết Vũ Nhu nhìn Trần Văn Văn, nói tiếp.
Trương Phong híp mắt nhìn Tiết Vũ Nhu trước mặt, không khỏi có chút buồn cười.
Nếu Tiết Vũ Nhu không biết thân phận của anh mà có thể nói những điều như vậy, có lẽ Trương Phong sẽ rất cảm động, và có lẽ sẽ thực sự đồng ý ở bên Tiết Vũ Nhu vì điều này.
Nhưng tiếc rằng Tiết Vũ Nhu đã biết thân phận của anh từ sớm, vả lại sở dĩ hiện tại Tiết Vũ Nhu nói như vậy còn không phải là vì Trương Phong giàu có ư?
Vì vậy trong mắt Trương Phong, Tiết Vũ Nhu và Trần Văn Văn về cơ bản là cùng một loại người.
Hai người bọn họ là cá mè một lứa, năm mươi bước cười một trăm bước!
"..."
Mà sau khi Trần Văn Văn nghe những lời của Tiết Vũ Nhu, đầu óc cô ta thoáng chốc trở nên trống rỗng, không ngờ Tiết Vũ Nhu lại một mực u mê không chịu tỉnh ngộ đến vậy.
Gặp phải tình huống như vậy, Trần Văn Văn coi như chó cùng rứt giậu, điên tiết nói với Tiết Vũ Nhu: "Cô nghĩ tôi bỏ Trương Phong vì anh ta không có tiền, đúng không?"
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Tiết Vũ Nhu hỏi lại với vẻ chế nhạo.
"Không phải!"
Trần Văn Văn hét lên với đôi mắt đỏ hoe, rồi nói tiếp: "Lúc trước hoàn toàn không phải tôi bỏ Trương Phong, mà là Trương Phong vứt bỏ tôi!"