Trương Phong híp mắt nhẹ giọng nói với Mã Hoành Lượng.
"Hôm nay... Hôm nay… Chuyện hôm nay..."
Lúc này Mã Hoành Lượng hoàn toàn đã bị thân phận của Trương Phong chấn động, ánh mắt thoáng qua sợ hãi, thậm chí còn không biết phải trả lời Trương Phong thế nào.
Vốn dĩ Mã Hoành Lượng định nói ra toàn bộ chuyện này, nhưng ngay lúc Mã Hoành Lượng sắp mở miệng, anh ta đột nhiên nghĩ đến nếu mình thật sự thừa nhận bản thân hãm hại Trương Phong, vậy thì hiệu trưởng chắc chắn sẽ xử lý mình như kẻ trộm, đến lúc đó mình sẽ là người bị đuổi học.
Nói cách khác, hiện tại bất kể Mã Hoành Lượng có nói hay không, anh ta đều có nguy cơ bị đuổi học.
Nhưng nếu không nói, có lẽ còn có thể có cơ hội sống.
Vì thế Mã Hoành Lượng do dự một hồi, hắng giọng nói: "Chuyện hôm nay không liên quan đến em, em không hãm hại Trương Phong!"
"Đã đến lúc này mà cậu vẫn mạnh miệng với tôi phải không?" Trương Phong nhìn Mã Hoành Lượng, mặt mày không chút thay đổi nói.
"Tôi... Tôi không mạnh miệng, chuyện này vốn không có liên quan gì đến tôi, chuyện cậu trộm tiền chỉ là do tôi ngẫu nhiên phát hiện, tôi không biết gì cả!" Giọng điệu Mã Hoành Lượng vô cùng kiên quyết.
"Mã Hoành Lượng, tôi vốn còn muốn cho cậu một cơ hội nhận sai, nhưng nếu cậu đã không biết điều như thế, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!"
Trương Phong lạnh lùng nói một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Ngụy Đức Hải, nhẹ giọng nói: "Ngụy Đức Hải, nếu tôi không nhớ lầm, bên trong phòng học của trường chúng ta học đều lắp camera đúng không?"
Nghe thấy Trương Phong nói lời này, trong mắt Mã Hoành Lượng nhất thời hiện hoảng sợ.
Bởi vì đến lúc này, anh ta mới đột nhiên nghĩ đến bên trong phòng học có lắp cameras.
"Cậu Trương, trường học chúng ta đúng thật là có lắp cameras trong phòng học, nhưng cameras đều không mở..." Ngụy Đức Hải có chút bất đắc dĩ đáp lại một câu.
Mã Hoành Lượng nghe thế, không nhịn được lén cười, nếu những cameras này không mở, vậy thì Trương Phong không có cách nào tìm được chứng cứ mình hãm hại cậu ta.
Đến lúc đó, mình liều chết không thừa nhận, cho dù Trương Phong có là hội trưởng Hội Đồng Quản Trị của trường cũng không thể làm gì mình.
"Không sao, tuy cameras trong phòng học đóng, nhưng cameras trong hành lang chắc là vẫn hoạt động chứ? Hiện tại ông sai người lấy băng theo dõi ở hành lang đến đây cho tôi!"
Theo học tại đại học Giang Thành đã ba năm, Trương Phong đương nhiên biết cameras bên trong phòng học chỉ để bày trí.
Nhưng vừa rồi trên đường tới phòng làm việc của hiệu trưởng, Trương Phong có chú ý đến cameras trong hành lang có mở, hơn nữa cameras trong hành lang chẳng những được quay được tình huống trên hành lang mà, còn có thể thấy được sơ bộ bên trong phòng học.
Cho nên vừa rồi Trương Phong đã nghĩ xong cách đối phó đám người Mã Hoành Lượng rồi.
"Vâng thưa cậu Trương!"
Ngụy Đức Hải vội vàng đi làm.
Mà Mã Hoành Lượng thì nản lòng thoái chí ngồi bệt trên đất, vẻ mặt tuyệt vọng.
Lúc này tâm trạng anh ta giống như ngồi xe đường núi, lúc lên lúc xuống, nghe Trương Phong nói những lời này, cả người anh ta như muốn sụp đổ rồi.
Mã Hoành Lượng sao có thể nghĩ đến, cameras trong hành lang còn có thể chụp quay được tình huống bên trong phòng học chứ?
Mấy phút sau, Ngụy Đức Hải cầm một đĩa cứng đến văn phòng hiệu trưởng, sau đó trực tiếp đưa cho Trương Phong, nhẹ giọng nói: "Cậu Trương, video cậu muốn đều ở bên trong này!"
Trương Phong nhận đĩa cứng nhưng hoàn toàn không có ý mở ra, bởi vì anh biết bên trong video này là thứ gì.
"Mã Hoành Lượng, đã đến lúc này, cậu còn không định nói thật với tôi sao?" Trương Phong nhìn về phía Mã Hoành Lượng lắc lắc đĩa cứng trong tay mình, nhỏ giọng hỏi.
"..."
Lúc này Mã Hoành Lượng đã hoàn toàn sụp đổ, do dự một hồi, cao giọng nói với Trương Phong: "Trương Phong, tôi biết sai rồi, là tôi nhất thời bị ma xui quỷ ám, cầu xin cậu đừng đuổi học tôi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi không nên hãm hại cậu, tôi không phải người..."
"Hiện tại mới biết nhận sai sao?"
Trương Phong nhìn Mã Hoành Lượng cười khẩy một tiếng, sau đó cân nhắc nói: "Tôi có thể giữ cậu lại ở đại học Giang Thành, nhưng cậu nhất định phải đồng ý với tôi ba chuyện!"
"Chuyện gì?"
Mã Hoành Lượng vội vàng hỏi.
"Chuyện thứ nhất, không được tiết lộ thân phận của tôi trước mặt những người khác!"
"..."
Mã Hoành Lượng nhìn Trương Phong sửng sốt một phen, lập tức gật đầu nói: "Được được, tôi nhất định sẽ không nói cho người khác biết!"
"Chuyện thứ hai, theo tôi về lớp học thừa nhận những việc cậu đã làm, sau đó nói ra người đứng sau sai khiến cậu!"
Trương Phong tiếp tục nói.
"Tôi..."
Trong mắt Mã Hoành Lượng hiện lên chút do dự.
"Nếu cậu không đồng ý, hiện tại có thể cút đi được rồi!" Trương Phong lạnh nhạt nói.
"Tôi đồng ý... Tôi đồng ý với cậu!"
Mã Hoành Lượng mặc dù không muốn bán đứng đám người Dương Uy và Trần Văn Văn, nhưng bất đắc dĩ chuyện đã đến nước này, anh ta chỉ có thể lựa chọn nghe theo lời Trương Phong để tự bảo vệ mình.
Lúc này Mã Hoành Lượng đã hối hận xanh cả ruột rồi, ai có thể nghĩ đến Trương Phong vẫn luôn là hổ giả heo chứ.
Là một tên con ông cháu cha giàu có, bình thường không chỉ ăn mặc rách rưới mà sau khi học xong còn đi giao đồ ăn ngoài, đây quả thực chính là rảnh rỗi sinh nông nổi mà!
"Được rồi, chúng ta đi thôi!"
Trương Phong cầm đĩa cứng xoay người đi về phía phòng học.
"Trương Phong, thế còn chuyện thứ ba thì sao?"
Mã Hoành Lượng nhìn Trương Phong hỏi.
"Chuyện thứ ba, tôi sẽ nói với cậu sau!"
Trương Phong lạnh nhạt đáp lại một câu, sau đó đi ra khỏi văn phòng.
Ba người Ngụy Đức Hải, Triệu Vĩnh Xương và Mã Hoành Lượng vội vàng đi theo sau Trương Phong, còn về Phương Chí Hoa thì không theo Trương Phong trở lại phòng học.
Bởi vì Phương Chí Hoa mà xuất hiện, thân phận kia của Trương Phong sẽ bị bại lộ ngay lập tức.
Trên đường về lớp học.
Ngụy Đức Hải, Triệu Vĩnh Xương và Mã Hoành Lượng vẫn luôn dùng ánh mắt kính sợ nhìn Trương Phong, lúc này trong lòng ba người bọn họ tràn ngập tò mò về Trương Phong.
Bởi vì bọn họ nghĩ không ra, người như Trương Phong vì sao lại muốn giả nghèo trong trường học, còn cố ý nói với bọn họ không được để lộ thân phận của mình.
Trương Phong làm như vậy có ý nghĩa gì?
Thật ra ý nghĩa Trương Phong làm như vậy rất đơn giản, nếu tất cả mọi người đều biết anh kế thừa khối di sản di sản 30 triệu tỷ kếch xù kia thì Trương Phong không có cách nào trải qua cuộc sống bình thường, cũng không có cách nào hiểu rõ được người bên cạnh mình, là ai thật tâm thành ý đối xử với mình, ai là kẻ chỉ vì tiền của mình.
Cảm giác này thật giống như người trúng 15 tỷ vậy, không thể khoe khoang khắp nơi rằng mình trúng thưởng được.
Bởi vì một khi người thân, bạn bè bên cạnh biết rõ chuyện này, sẽ mang đến rất nhiều phiền toái, hiện tại Trương Phong nghĩ như vậy.