Vương Hùng có chút không vui, quát.
“Tôi có nói sai sao? Tên shipper này lấy đâu ra tiền mà đi ăn uống?”
“Hơn nữa lớp chúng ta đã tụ tập nhiều lần như vậy, cậu thấy cậu ta đi lần nào chưa?”
Diệp Mị trợn mắt đáp lại một câu.
“Trương Phong không có tiền, tôi trả giúp cậu ấy là được, hai cô cần sỉ nhục cậu ấy như vậy sao?” Nhãn Kính dường như cũng có hơi không nhìn nổi nữa, đứng ra nói.
“Ha ha, Nhãn Kính nếu cậu có tiền như vậy, vậy trả tiền phần của tôi đi?” Dương Uy nghe thấy lời của Nhãn Kính, mặt không cảm xúc hô một tiếng.
Nhãn Kính ngoảnh đầu nhìn Dương Uy, trong mắt vụt qua một tia băn khoăn.
Tuy nhà Nhãn Kính cũng có chút tiền, nhưng so với Dương Uy, không khác gì kiến so với voi.
Cho nên anh ta chỉ có thể lặng lẽ mà im miệng.
“Phần tiền của Trương Phong tôi trả, mọi người đều là bạn học cần tới mức như vậy sao?”
Đường Tiểu Mạn dường như cũng có chút không nhìn nổi nữa, nhíu mày nói.
“Lớp trưởng, số tiền này không cần cậu trả, tôi có!”
Lúc này, Trương Phong lên tiếng.
Các bạn học trong lớp nghe thấy lời của Trương Phong, lập tức đều sững người, biểu cảm trên mặt rất là kỳ lạ.
Bởi vì bọn họ có thế nào cũng không ngờ, Trương Phong hôm nay vậy mà khác bình thường, đồng ý đi tham gia buổi tụ tập.
Bình thường bất luận tụ tập gì, Trương Phong đều không tham gia, nguyên nhân chỉ có một, đó là không có tiền.
Dương Uy thấy Trương Phong nói có tiền, lập tức cười rồi nói: “Aiya, shipper vậy mà có tiền tham gia tụ tập rồi sao? Trương Phong, hay là như này đi, cậu hôm nay mời các bạn trong lớp ăn một bữa thì sao hả?”
“Cậu Dương, cậu đừng nói đùa, đồ quỷ nghèo này nếu có thể mời mọi người ăn cơm thì tôi lập tức đi ăn cứt!”
Vào lúc này, một nam sinh dung tục với gương mặt đầy dầu móc mỉa nói.
“Được, nếu mọi người đều có hứng thú như vậy, vậy thì tôi mời mọi người.”
Trương Phong nói bằng giọng điệu dửng dưng.
Nam sinh dung tục kia nghe thấy lời của Trương Phong, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.
Biểu cảm của các bạn học xung quanh cũng rất là kinh ngạc, không ai ngờ rằng, Trương Phong vậy mà thật sự đồng ý yêu cầu của Dương Uy.
Dương Uy sau khi nghe thấy Trương Phong nói mời mọi người ăn cơm, trong ánh mắt vụt qua một tia nghi hoặc.
Bởi vì anh ta quả thật không hiểu, một tên nghèo vì tiền mà đi làm shipper.
Bây giờ sao giống như biến thành một người khác, vậy mà chịu bỏ tiền mời mọi người ăn cơm?
Trần Văn Văn nhìn sang Trương Phong trong mắt cũng có chút sửng sốt, có điều rất nhanh cô ta phản ứng lại, Trương Phong chắc chắn đang ra vẻ, anh ta sao có thể có tiền mời mọi người chứ?
Nghĩ tới đây, Trần Văn Văn thầm tự thấy may mắn khi mình đã chia tay với Trương Phong.
Nếu không thì giờ cô ta sẽ xấu hổ chết mất.
Trong mắt cô ta, Trương Phong chính là một tên ất ơ không cầu tiến, không những không có tiền, còn thích ra vẻ ta đây!
“ Trương Phong hôm nay bị làm sao thế?” Vương Hùng cũng rất nghi hoặc.
“Không biết, có lẽ là bạn gái chạy theo người khác nên trong lòng bực bội thì đồng ý thôi!”
Nhãn Kính nhỏ giọng nói một câu, nói tiếp: “Để bao tất cả mọi người cũng phải tốn sáu triệu, cùng lắm hai chúng ta trả giúp cậu ấy khoản tiền này!”
“Ừ! Mỗi người ba triệu.”
Vương Hùng gật đầu, anh ta thông cảm cho Trương Phong.
“Ha ha, Trương Phong cậu hôm nay bị sao thế? Không những muốn tham gia, còn mời mọi người, không phải là đang nói phét đấy chứ?”
Diệp Mị mỉa mai.
“Đúng thế, cậu mà mời thật, vậy Chu Minh là phải ăn cứt rồi!” Tôn Lị nói vào.
Chu Minh chính là nam sinh dung tục vừa rồi nói nếu Trương Phong mời mọi người ăn cơm thì anh ta đi ăn cứt!
“Đương nhiên, không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao?”
Trương Phong đáp lại một câu với giọng điệu thản nhiên, sau đó nhìn Chu Minh nói: “Cậu chuẩn bị khi nào ăn cứt cho mọi người xem?”
“Nếu cậu dám mời thì tôi dám ăn! Có điều, cậu sẽ không định mời chúng tôi đi ăn quán ven đường chứ?” Giọng Chu Minh khinh thường.
“Trương Phong không dễ gì mới mời mọi người ăn bữa cơm, sao có thể là quán ven đường, có thế nào cũng phải là nhà hàng Túy Tiên!” Dương Uy hùa theo.
“Nhà hàng Túy Tiên sao?”
Trương Phong nghe thấy lời của Dương Uy mà không nhịn được lắc đầu.
“Đúng đúng, Trương Phong nếu cậu hôm nay mời chúng tôi tới nhà hàng Túy Tiên thì tôi ăn cứt cho mọi người xem!” Chu Minh phản ứng lại vội vàng nói.
“Trương Phong, thế nào? Nếu cậu đã muốn mời mọi người, nhà hàng Túy Tiên chắc không thành vấn đề gì nhỉ?” Dương Uy cười gian xảo.
“Không thành vấn đề, nhà hàng Túy Tiên thì nhà hàng Túy Tiên!”
Trương Phong hờ hững đáp.
Nghe thấy lời này, các bạn học trong lớp lần nữa sửng sốt!
Bởi vì bọn họ đều biết, nhà hàng Túy Tiên là nơi cao cấp đẳng cấp quốc tế, đầu bếp ở đó ai cũng xuất thân là đầu bếp nổi tiếng.
Mời cả lớp tới đó, có thế nào cũng phải 150 triệu, Trương Phong sao có thể mời nổi?
“Trương Phong không phải bị điên rồi chứ? Cậu ấy sao có thể đồng ý chứ?”
Vương Hùng không kìm được mà thốt lên một tiếng, nếu là quán ăn bình thường, anh ta và Nhãn Kính vẫn có thể trả được.
Nhưng nếu là nhà hàng Túy Tiên, vậy thì bán hai người bọn họ đi cũng không mời nổi!
“Tới nhà hàng Túy Tiên ăn cơm không thành vấn đề, nhưng tôi có một điều kiện.”
Vào lúc này, Trương Phong đột nhiên mở miệng nói.
“Điều kiện gì?” Dương Uy nhìn Trương Phong hỏi.
“Chi phí của bữa tụ tập bạn học trong lớp ngày hôm nay, tôi và cậu mỗi người một nửa thì sao?”
“Ha ha, mỗi người một nửa sao?”
Dương Uy cười lạnh một tiếng, sau đó gật đầu nói: “Không thành vấn đề, chi phí của lớp ngày hôm nay hai chúng ta mỗi người bỏ một nửa!”
“Cậu Dương, cậu thật là quá ngầu!”
“Oa sa, vậy mà có thể đến nhà hàng Túy Tiên ăn cơm!”
Mọi người sau khi nghe thấy lời này của Dương Uy, lập tức bùng nổ những tràng vỗ tay hoan hô.
Nhiều người tới nhà hàng Túy Tiên ăn cơm như vậy phải tốn tới cả trăm triệu.
Cho dù chỉ trả một nửa thì cũng phải hơn 70 triệu, tuy Dương Uy có hơi xót, nhưng không có nghĩa anh ta không bỏ ra được số tiền này, ngược lại anh ta cảm thấy Trương Phong không thể bỏ ra được số tiền này.
“Trương Phong, cậu đợi đấy, lát nữa tôi xem cậu làm sao thanh toán!”
Dương Uy nhìn bóng lưng của Trương Phong, nở một nụ cười âm hiểm.