Mục lục
Tôi Trúng Số Rồi! - Phong Bất Tiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong phòng khách sạn.

Mễ Na trực tiếp nằm trên người Trương Phong, vô cùng vội vàng kéo Trương Phong quần áo.

Trái tim của Trương Phong lúc này suy sụp, bởi vì bao gồm Mễ Na lần này, hôm nay là lần thứ hai anh bị một cô gái gạ gẫm.

Nhưng Mễ Na trực tiếp hơn Tiết Vũ Nhu, trước đó Tiết Vũ Nhu chỉ hôn mình một cái thôi.

Nhưng bây giờ, Mễ Na này lại muốn cởi quần áo, cưỡng bức mình!

"Mễ Na, cô đang làm gì vậy?"

Mặc dù Mễ Na rất xinh đẹp, dù xét về vóc dáng hay ngoại hình thì đều có thể coi là cực phẩm trong cực phẩm, chỉ cần là một người đàn ông bình thường, có lẽ đều rất khó có thể cưỡng lại sự cám dỗ của cô.

Nhưng đột nhiên bị Mễ Na ép, Trương Phong nhất thời không thể tiếp nhận.

Trương Phong cảm thấy đây là sự xúc phạm của một người đàn ông, cho dù muốn làm chuyện đó thì cũng là Trương Phong đè Mễ Na xuống giường mới đúng!

Nhưng hiện tại, mình đang bị Mễ Na ép ở dưới thân, đây quả thực là một loại khiêu khích tôn nghiêm đàn ông của mình.

"..."

Mễ Na dường như không nghe thấy Trương Phong nói gì, mà chỉ dùng đôi chân thon thả ôm chặt lấy thân thể Trương Phong, hai tay nhỏ bé không ngừng sờ soạng lung tung trên người Trương Phong.

"Không đúng!"

Trương Phong nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn ửng hồng, ánh mắt lơ đễnh của Mễ Na, cộng với hành vi kỳ quái của Mễ Na, Trương Phong cảm thấy chuyện này không đơn giản như mình nghĩ.

Ngay cả khi Mễ Na thực sự muốn báo đáp mình thì cũng không cần phải báo đáp mình theo cách này, đúng không?

"Trương Phong, nhanh giúp tôi... tôi nóng quá, làm ơn, nhanh lên..."

Mễ Na van xin Trương Phong trong từng nhịp thở dồn dập.

Lúc này hai mắt Mễ Na mê ly, khuôn mặt tuyệt sắc ửng đỏ, cực kỳ hấp dẫn khiến người ta không khỏi muốn xông tới, yêu thương cô ấy thật tốt.

"Chẳng lẽ Mễ Na bị Hoàng Phong đánh thuốc?"

Trong đầu Trương Phong chợt lóe lên một ý nghĩ.

"Trương Phong, làm ơn, nhanh lên..."

Mễ Na lúc này dường như mất hết lý trí, nhả khí như lan mà lặp lại những lời này với Trương Phong.

Nhìn thấy dáng vẻ hấp dẫn của Mễ Na, Trương Phong thực sự có ý muốn đè cô ấy xuống giường mà chà đạp cô ấy một hồi.

Rốt cuộc dáng người của Mễ Na vô cùng nóng bỏng, lúc này vừa khéo đang ngồi trên đùi Trương Phong.

Trương Phong có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại trên thân thể non mịn của Mễ Na, cộng thêm vẻ quyến rũ của Mễ Na, ước chừng chỉ cần là một người đàn ông bình thường đều không thể không động lòng.

Nhưng Trương Phong lại nghĩ, nếu như anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà thật sự làm Mễ Na, vậy thì hành vi hiện tại của anh và Hoàng Phong có gì khác nhau?

Vì vậy, Trương Phong dùng một chút lực, trực tiếp đẩy Mễ Na ra khỏi người mình.

Sau khi Mễ Na thấy Trương Phong đẩy mình ra, không khỏi sửng sốt một chút, rồi lập tức cởi bỏ quần áo trên người, lộ ra thân hình gợi cảm.

Sau Trương Phong khi nhìn thấy cảnh này, không khỏi nuốt nước miếng một cái, rồi quát Mễ Na: "Mễ Na, cô làm sao vậy? Mau mặc quần áo vào..."

"Chẳng lẽ anh không thích bộ dạng của tôi bây giờ sao?"

Mễ Na cắn môi, nói một câu bằng giọng điệu mê người, sau đó đưa tay cởi váy.

Trương Phong vội vàng đưa tay ngăn Mễ Na lại, sau đó thì thào nói: "Mễ Na, cô bình tĩnh một chút được không? Cô có biết hiện tại cô đang làm cái gì không?"

"Tôi... Tôi không thể bình tĩnh được, tôi khó chịu quá! Hiện tại tôi không nghĩ tới cái gì cả, chỉ muốn ngủ cùng anh..."

Mễ Na nói với Trương Phong một cách vô cùng quyến rũ, sau đó đưa tay ra và chạm vào bụng dưới của Trương Phong.

Mễ Na cảm nhận được hơi thở nam tính trên người Trương Phong, nơi bầu bĩnh trước người không ngừng lên xuống, hô hấp càng lúc càng gấp gáp.

"..."

Sau khi Trương Phong thấy Mễ Na như vậy, trực tiếp vươn tay đè Mễ Na xuống giường, sau đó dùng chăn bông quấn quanh người Mễ Na.

"Trương Phong, anh làm sao vậy? Thả tôi ra... tôi nóng quá... Cầu xin anh, làm ơn giúp tôi..."

Sau khi Mễ Na thấy mình bị Trương Phong quấn trong chăn thì bắt đầu vùng vẫy tuyệt vọng, nhưng dù Mễ Na có lăn lộn thế nào đi nữa, Trương Phong vẫn ấn chặt chăn, ngăn không cho Mễ Na đi ra.

Trương Phong lo lắng rằng nếu anh thực sự thả Mễ Na ra và có quan hệ với cô ấy, thì chuyện này sẽ rắc rối.

Mà sau khi trằn trọc khoảng hai mươi phút, cũng không biết là do mệt hay do tác dụng của thuốc đã qua, sau khi than nhẹ hai tiếng, Mễ Na từ từ nhắm mắt lại, nằm trong chăn bông chìm trong giấc ngủ say sưa.

"Cuối cùng cũng dừng lại!"

Trương Phong hít một hơi dài sau khi thấy Mễ Na đã ngủ, sau đó xoay người nằm bên cạnh Mễ Na.

"Không ngờ loại thuốc này lại mạnh đến vậy, có thể khiến một người phụ nữ lạnh lùng như Mễ Na trở nên điên cuồng như thế. Thật không thể tin được!"

Trương Phong nằm trên giường không khỏi thở dài.

Vừa rồi để chế phục Mễ Na, Trương Phong cũng tiêu hao không ít thể lực, cho nên nằm xuống không bao lâu, Trương Phong liền chìm vào giấc ngủ say.



Bên kia.

Sau khi Lâm Phỉ Nhi và Lâm Tiểu Mạn tìm được căn hộ mà Trương Phong thuê, họ trực tiếp lái xe đến nhà Trương Phong, muốn tìm Trương Phong và hỏi thăm về căn biệt thự.

Nhưng bất đắc dĩ, hai người đợi chừng ba tiếng đồng hồ, đến khi trời đã tối, Trương Phong vẫn không có trở lại.

"Chị họ, hay là chúng ta đừng đợi nữa? Nhìn nơi ở tồi tàn này mà Trương Phong ở, thậm chí còn không có nhân viên bảo vệ, đây là nơi cho người ở sao? Nếu anh ta thật sự có tiền mua biệt thự, làm sao có thể vẫn còn ở đây được?"

Lúc này, Lâm Tiểu Mạn cũng mất kiên nhẫn mà nói với Lâm Phỉ Nhi bằng vẻ mặt khinh thường.

Sau khi Lâm Phỉ Nhi nghe thấy những lời này của Lâm Tiểu Mạn, cô ta không khỏi chần chừ một lúc, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số của Trương Phong, nhưng Trương Phong vẫn trong trạng thái tắt máy.

"Trương Phong này đang làm cái quái gì vậy? Sao điện thoại cứ luôn tắt máy chứ!"

Lâm Phỉ Nhi bất lực hét lên một tiếng, sau đó quay đầu nói với Lâm Tiểu Mạn: "Được rồi, đã muộn như vậy, chị đoán là anh ta sẽ không về đâu, chúng ta vẫn nên đi thôi!"

"Đã nên rời đi từ sớm rồi, một gã nghèo như Trương Phong làm sao có thể mua được biệt thự, hôm nay hai chúng ta không nên đến đây!"

Lâm Tiểu Mạn bĩu môi trả lời, sau đó rời khỏi tiểu khu với Lâm Phỉ Nhi.



Ngày hôm sau, tám giờ sáng.

Trương Phong mơ mơ màng màng tỉnh dậy, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ của mình.

Nhưng khi Trương Phong mở mắt ra, anh lại sững người tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì lúc này, anh phát hiện Mễ Na đang ngủ bên cạnh quần áo không chỉnh tề, ôm chặt lấy anh.

Hai cái đùi thon dài kẹp chặt eo Trương Phong, đôi môi đỏ tươi không ngừng phả ra hơi nóng lên khuôn mặt của Trương Phong.

Tư thế của cả hai vô cùng mập mờ.

Trương Phong hít sâu một hơi, phát hiện Mễ Na vẫn đang ngủ say nên chuẩn bị kéo người ra.


Nhưng vào lúc này, Mễ Na đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm Trương Phong trước mặt với đôi mắt to ngấn nước.


"Cái đó, cô tỉnh rồi à?"


Trương Phong nói với Mễ Na bằng vẻ mặt hơi xấu hổ.


"A! Đồ lưu manh!"


Mễ Na phát hiện mình nằm cùng giường với Trương Phong trong trạng thái quần áo không chỉnh tề, đột nhiên hét ầm lên.


"Cái đó, Mễ Na, cô nghe tôi giải thích đi, chuyện không phải như cô nghĩ đâu!"


Trương Phong mở miệng muốn giải thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK