Mục lục
Tôi Trúng Số Rồi! - Phong Bất Tiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau lần trước chia tay ở nhà hàng Tân Thế Kỷ, Trương Phong vẫn không liên lạc gì với Lâm Phỉ Nhi.

Tuy rằng hay người có đưa nhau số điện thoại của đối phương, nhưng Lâm Phỉ Nhi vẫn luôn không chủ động gọi điện cho Trương Phong.

Lúc này Trương Phong nhìn ba chữ Lâm Phỉ Nhi trên màn hình điện thoại, vẻ mặt của anh vô cùng khó hiểu.

Bởi vì anh thật sự không rõ đã muộn như vậy rồi mà Lâm Phỉ Nhi còn gọi điện cho anh làm gì?

Mà lúc này Vương Hùng cũng nhìn thấy ba chữ Lâm Phỉ Nhi hiện trên màn hình di động của Trương Phong, không khỏi bật cười nói: “Trương Phong, vợ chưa cưới của cậu gọi đến kìa, sao cậu không nghe máy?”

“Đúng vậy, mau nghe đi.”

Nhãn Kính cũng nói theo.

Trương Phong do dự một chút sau đó nhấn nghe, nhẹ giọng nói: “Alo?”

“Bây giờ anh đang ở đâu?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng của Lâm Phỉ Nhi.

“Tôi đang ở quán bar Dạ Sắc, có chuyện gì thế?” Trương Phong sửng sốt nói, nhẹ giọng đáp lời.

“Vậy anh cứ ở quán bar Dạ Sắc đợi tôi, giờ tôi qua đó tìm anh…”

Lâm Phỉ Nhi nhàn nhạt đáp một câu, sau đó không đợi Trương Phong nói gì nữa đã thẳng tay cúp điện thoại.

Trương Phong nghe thấy đầu bên kia đã vang lên tiếng tút tút, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, không biết rốt cuộc Lâm Phỉ Nhi muốn làm cái quái gì.

“Trương Phong, vợ chưa cưới nói gì với cậu vậy?”

Vương Hùng cực kỳ tò mò hỏi Trương Phong.



“Không có gì đâu, chúng ta đi thôi.”

Trương Phong nhàn nhạt nói một câu, xoay người định rời đi.

Lúc này anh vẫn không muốn làm bại lộ thân phận thật sự của mình, nếu như hiện tại anh nói cho hai người Vương Hùng và Nhãn Kính lát nữa Lâm Phỉ Nhi sẽ tự mình tới đây tìm anh, vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ ở lại xem vợ chưa cưới của anh.

Nếu mà hai người Vương Hùng Nhãn Kính biết được thân phận thật sự của Lâm Phỉ Nhi, đến lúc đó Trương Phong cho dù không muốn làm bại lộ thân phận của anh cũng rất khó khăn.

Cho nên Trương Phong định rời khỏi đây trước đã, sau đó lại quay trở lại sau.

Hai người Vương Hùng Nhãn Kính thấy sắc mặt Trương Phong có vẻ không ổn lắm, cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa, chỉ có thể đi cùng Trương Phong rời khỏi quán bar.

Vài phút sau, Trương Phong tách khỏi Vương Hùng Nhãn Kính ở cổng trường, rồi đi một mình quay lại cửa quán bar Dạ Sắc yên lặng chờ đợi Lâm Phỉ Nhi tới đây.

Mười phút sau, một chiếc xe taxi dừng trước cửa quán bar Dạ Sắc.

Nhưng mà người bước xuống khỏi xe lại không phải Lâm Phỉ Nhi, mà là người lúc trước bị Trương Phong lợi dụng – Lâm Tiểu Mạn.

Hôm nay Lâm Tiểu Mạn mặc một chiếc váy liền ngắn, dáng người vốn dĩ đã rất gợi cảm, nhờ có chiếc váy ngắn tôn dáng lại càng toát lên vẻ mê người, cảm thấy toàn thân đều tản ra sự mê hoặc khiến người ta không thể kháng cự được.

Gương mặt xinh đẹp trang điểm thoáng qua, đôi mắt động lòng người, đôi môi gợi cảm nhẹ phớt ánh son hồng, váy ngắn ôm lấy bờ mông mê người.

Một đôi chân dài trắng nõn lộ ra ngoài khiến cho người ta có một cảm giác vui thích khi ngắm cảnh đẹp tuyệt vời.

Lâm Tiểu Mạn bước xuống xe, đơn giản quét mắt liếc nhìn về phía cửa quán bar Dạ Sắc.

Khi Lâm Tiểu Mạn nhìn thấy Trương Phong, trong mắt cô ta lập tức hiện lên một sự chán ghét, sau đó giẫm trên giày cao gót đi tới trước mặt Trương Phong.

“Không phải chị cô muốn gặp tôi sao? Sao lại là cô đến đây vậy?”

Trương Phong nhẹ giọng hỏi Lâm Tiểu Mạn.

“Anh tưởng tôi muốn gặp thằng shipper nghèo hèn như anh à?”

Lâm Tiểu Mạn cực kỳ không khách sáo đáp trả một câu, sau đó tiếp tục nói: “Chị tôi bận chút việc ở công ty không thể tự mình qua đây được, thế nên đã bảo tôi qua đưa tiền sinh hoạt phí cho anh.”

“Sinh hoạt phí?”

Trương Phong nghe thấy vậy, hơi sửng sốt một chút.

“Trước đó không phải anh đã nói với chị tôi rồi sao, bảo chị mỗi tháng đưa cho anh sáu mươi triệu còn gì? Đây là ba trăm sáu mươi triệu, là sinh hoạt phí nửa năm của anh…”

Lâm Tiểu Mạn vừa nói, vừa cầm chiếc túi màu đen mà cô ta đang xách đưa tới trước mặt Trương Phong.

Mà Trương Phong thấy trong túi toàn là tiền mặt, lúc này mới phản ứng được chuyện gì đang xảy ra. Lúc trước khi anh đàm phán điều kiện với Lâm Phỉ Nhi ở nhà hàng Tân Thế Kỷ, thật sự đã đòi cô tiền sinh hoạt phí sáu mươi triệu một tháng.



Trương Phong giơ tay muốn nhận cái túi nhưng mà Lâm Tiểu Mạn giống như cố ý thả tay ra.

“Bịch.”

Chiếc túi trong tay Lâm Tiểu Mạn rơi bộp xuống đất.

Trương Phong nhìn thấy chiếc túi bị rơi, không khỏi hơi sửng sốt một chút nhưng cũng không nói gì cả, mà chậm rãi khom lưng muốn nhặt chiếc túi dưới đất lên.

Lâm Tiểu Mạn thấy bộ dạng khom lưng uốn gối của Trương Phong, vẻ mặt lại càng thêm khinh bỉ, không nhịn được mở miệng chế giễu: “Trương Phong, rốt cuộc anh có còn là đàn ông không hả? Một thằng đàn ông như anh lại còn muốn lấy tiền từ tay chị tôi, thật sự là đồ vô dụng. Lẽ nào anh không có chút tôn nghiêm làm người nào hay sao hả?”

“Chị cô là vợ chưa cưới của tôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng kết hôn, tôi tiêu tiền của cô ấy cũng là lẽ đương nhiên, liên quan gì đến cô hả?”

Giọng điệu Trương Phong bình thản đáp lại một câu, sau đó ở trước mặt Lâm Tiểu Mạn mở túi ra, đếm tiền vô cùng nghiêm túc.

“Anh…”

Lâm Tiểu Mạn nghe thấy lời này của Trương Phong, vẻ mặt lại càng thêm khó coi.

“Hừ, chẳng trách anh lại bị đám sinh viên trường chế nhạo như thế, bởi vì loại người như anh thật sự quá hãm tài, bám váy phụ nữ lại còn có thể nói ra đàng hoàng như vậy, tôi thật sự bái phục anh. Trên thế giới này sao lại có loại đàn ông như anh cơ chứ.”

Lâm Tiểu Mạn không chút lưu tình, giọng điệu cực kỳ đanh đá, hết sức xả ra sự bất mãn trong lòng cô ta với Trương Phong.

“Loại đàn ông như tôi?”

Trương Phong nghe thấy câu này của Lâm Tiểu Mạn, trong mắt hiện lên một vẻ khác thường.

“Không sai, loại đàn ông như anh thật khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm.” Lâm Tiểu Mạn đáp trả.

“Ha ha…”

Trương Phong nhìn Lâm Tiểu Mạn cười lạnh một tiếng, sau đó không chút suy nghĩ trực tiếp xé tan chiếc túi màu đen, quăng lên không trung.

“Xoạt xoạt.”

Chỉ trong chớp mắt, vô số tờ tiền bay tứ tung trong gió, cảnh tượng cực kỳ bắt mắt.

“Trương Phong, anh làm gì vậy? Anh bị điên à?”

Lâm Tiểu Mạn thấy Trương Phong ném tiền lên không trung, vẻ mặt cực kỳ kích động gào lên với Trương Phong.

“Bây giờ cô nhặt hết tiền trên mặt đất lên, sau đó đưa cho tôi.” Trương Phong mặt không cảm xúc nói với Lâm Tiểu Mạn.

“Là anh ném tiền đi, tại sao tôi phải nhặt cho anh, anh thích thì tự mà nhặt.”

Lâm Tiểu Mạn đương nhiên sẽ không nghe theo Trương Phong, nhặt số tiền này lên.



“Cô không nhặt đúng không?”

Trương Phong cười nhạt sau đó tiếp tục nói: “Vậy thì cô quay về nói cho Lâm Phỉ Nhi biết, tiền sinh hoạt phí tháng này tôi chưa nhận được, nếu trong ba ngày tôi không thấy sáu mươi triệu, thì ước định lúc trước của tôi và cô ta cũng sẽ không có hiệu lực, cô ta sẽ phải trở thành vợ hợp pháp của Trương Phong tôi.”

“Trương Phong, anh…”

Lâm Tiểu Mạn vừa há miệng định nói tiếp, Trương Phong lại trực tiếp xoay người đi về phía xa.

Mà Lâm Tiểu Mạn do dự một chút, cô ta biết nhiệm vụ của mình hôm nay là đến đây đưa tiền cho Trương Phong, nếu như Trương Phong không nhận khoản tiền này, vậy thì cô ta phải bù khoản tiền ba trăm sáu mươi triệu này cho anh ta.

Tuy rằng gia đình Lâm Tiểu Mạn cũng giàu có, là một tiểu thư nhà giàu xinh đẹp.

Nhưng cô ta hiện tại cũng chỉ là sinh viên, ba trăm sáu mươi triệu đối với cô ta mà nói cũng là một con số không hề nhỏ.

“Trương Phong, anh là quân khốn nạn.”

Lâm Tiểu Mạn hét lên mắng một tiếng, sau đó vội vàng cúi người chuẩn bị nhặt số tiền dưới đất lên.


Nhưng mà đúng lúc này đám người trong quán bar dường như cũng phát hiện ra số tiền này, nháo nhào từ trong quán bar lao ra ngoài bắt đầu cướp tiền.


“Đừng có cướp, đây là tiền của tôi, các người đừng cướp, đừng có cướp.”


Lâm Tiểu Mạn thấy những người này xông ra, phẫn nộ hét toáng lên.


Nhưng mọi người nhìn thấy tiền ai cũng sáng mắt, ai còn để ý tới những lời này của Lâm Tiểu Mạn, mọi người đã loạn lên tranh cướp.


Cho dù là đám người Trần Văn Văn Diệp Mị Tôn Lị lúc này cũng rất sôi nổi gia nhập vào giữa đoàn người giật tiền.


Lâm Tiểu Mạn trước đó còn rất kiêu ngạo, lúc này chỉ có thể giống như một tên điên nhặt tiền dưới đất lên, bộ dạng cực kỳ chật vật.


Cách đó không xa, Trương Phong nhìn thấy một màn này, không khỏi cong miệng cười, giơ tay vẫy một chiếc taxi chuẩn bị về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK