Bây giờ Lâm Phỉ Nhi đã biết Trương Phong không phải là một kẻ nói dối, mà Trương Phong thực sự đã giúp cô tìm được một nhà đầu tư rất mạnh mẽ.
Hiện tại cô hối hận vì những lời đã nói với Trương Phong vừa rồi, nếu không phải bởi vì cô hiểu lầm Trương Phong, sự tình sẽ không biến thành như bây giờ.
Lâm Phỉ Nhi không còn lựa chọn nào khác, nếu Trương Phong không cho Phương Chí Hoa đầu tư vào công ty, Lâm Phỉ Nhi chỉ có thể bất lực nhìn công ty phá sản.
Bởi vì cha con Thẩm Phi đã không thể tự bảo vệ mình, nên hoàn toàn không thể lấy tiền ra đầu tư cho công ty của cô.
"Trương Phong, thực sự xin lỗi, tôi xin lỗi anh!"
Lúc này, Lâm Tiểu Mạn đột nhiên nói với Trương Phong.
Lâm Tiểu Mạn lúc nào cũng kiêu ngạo, thế mà bây giờ lại cúi đầu xin lỗi Trương Phong.
Mặc dù cô không biết tại sao Trương Phong lại quen một người như Phương Chí Hoa.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Trương Phong thật sự không nói dối, và đúng là anh đã tìm được một nhà đầu tư để đầu tư vào công ty của Lâm Phỉ Nhi.
Vì vậy, Lâm Tiểu Mạn cảm thấy trước đó mình làm nhục Trương Phong và nói những lời lẽ hơi vô lý, vì vậy cô ta đã chủ động đứng ra xin lỗi Trương Phong.
"Cô xin lỗi tôi?"
Trương Phong sững sờ nhìn Lâm Tiểu Mạn.
"Đúng vậy, mặc dù trong mắt tôi, anh vẫn là tên vô dụng, nhưng chuyện hôm nay anh thật sự không có nói dối, tôi xin lỗi vì những lời đã nói với anh trước đó!" Lâm Tiểu Mạn thẳng thắn nói với Trương Phong.
Trên thực tế, tính cách của Lâm Tiểu Mạn luôn như vậy, cô ta thẳng thắn, nghĩ gì thì nói nấy, hoàn toàn không cân nhắc hậu quả.
Mà một phần lớn nguyên nhân cô ta làm nhục Trương Phong là vì trước đó Trương Phong đã chiếm hời của cô ta, cô ta vẫn luôn không vượt qua được rào cản đó.
“Ha ha…”
Trương Phong nhìn Lâm Tiểu Mạn và mỉm cười, nhưng anh không nói gì, anh cũng không ngờ Lâm Tiểu Mạn sẽ xin lỗi mình.
"Trương... Trương Phong, tôi cũng xin lỗi anh, trước đó tôi không nên hiểu làm anh!"
Lâm Phỉ Nhi do dự một lúc, nhưng cũng lấy hết can đảm để nói chuyện với Trương Phong.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Lâm Phỉ Nhi, Trương Phong đột nhiên mềm lòng.
"Phù…"
Trương Phong hít một hơi thật sâu, đi đến trước mặt Lâm Phỉ Nhi, sau đó chậm rãi nói: "Lâm Phỉ Nhi, tôi hy vọng cô nhớ cho kỹ, tôi là vị hôn phu của cô, có nghĩa là bất kể cô xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, cô có thể tin tưởng tôi hơn, Trương Phong tôi không vô dụng như cô nghĩ!"
Lâm Phỉ Nhi xấu hổ sau khi nghe những lời của Trương Phong.
Trương Phong nói đúng, Lâm Phỉ Nhi luôn coi Trương Phong là một kẻ vô dụng, đó là lý do tại sao cô luôn nghi ngờ Trương Phong.
Thà tin người ngoài còn hơn tin Trương Phong!
Nhưng sau khi trải qua sự việc hôm nay, trong lòng Lâm Phỉ Nhi đã có suy nghĩ khác về Trương Phong.
Có lẽ Trương Phong là một người bình thường, vô dụng, có lẽ Trương Phong không phải là một công tử giàu có từ một đại gia tộc.
Nhưng đôi khi, Trương Phong cũng không bình thường và bất tài như họ tưởng tượng!
Một người bình thường quen biết những người như Phương Chí Hoa và Hà Vĩnh Quân đã là một điều rất tốt rồi.
"Nếu cô Lâm là vị hôn thê của anh, vậy thì quá tốt rồi. Tôi đã quyết định Đầu tư Đế Hào của chúng tôi sẽ đầu tư 300 tỷ vào công ty của cô Lâm. Nếu công ty có thể xoay chuyển khoản lỗ trong ba năm tới, công ty Đầu tư Đế Hào của chúng tôi sẽ tiếp tục đầu tư nhiều hơn nữa!"
Kỹ năng diễn xuất của Phương Chí Hoa rất tốt, sau khi nghe Trương Phong và Lâm Phỉ Nhi nói chuyện, ông ta nhanh chóng cười nói.
Sau khi nghe Phương Chí Hoa nói, Lâm Phỉ Nhi rất phấn khích và lắp bắp hỏi Phương Chí Hoa: "Ông Phương, những lời ông nói đều là thật sao?"
"Đương nhiên là thật, hiện tại tôi sẽ bảo người của công ty chuẩn bị hợp đồng, cô Lâm, chúng ta đổi một nơi khác nói chuyện đi!" Phương Chí Hoa khẽ gật đầu.
"Được, ông Phương, xin mời!"
Lâm Phỉ Nhi nhanh chóng đồng ý và chủ động đưa Trương Phong và Phương Chí Hoa ra khỏi phòng họp.
Sau khi Trương Phong và những người khác rời đi, đám người Thẩm Quốc Nguyên tiếp tục quỳ trên mặt đất, cúi đầu về phía Hà Vĩnh Quân với hy vọng Hà Vĩnh Quân sẽ tha thứ cho họ.
Hà Vĩnh Quân lúc này cũng rất khó chịu, bất lực vì người họ xúc phạm, không chỉ có Hà Vĩnh Quân mà còn là Trương Phong.
Vì vậy, cho dù họ có cầu xin Hà Vĩnh Quân bao nhiêu, Hà Vĩnh Quân cũng không thể tha thứ cho họ.
...
Ở bên kia, Lâm Phỉ Nhi đưa Phương Chí Hoa và Trương Phong đến văn phòng của cô, sau đó nói chuyện ngắn gọn với Phương Chí Hoa về khoản đầu tư.
Vì Phương Chí Hoa cũng đã biết Lâm Phỉ Nhi từ trước nên trong hai bên công ty đang liên lạc với nhau, thời gian cũng tiến triển rất thuận lợi.
Ngay sau đó Phương Chí Hoa đã ký hợp đồng với Lâm Phỉ Nhi với tư cách là chủ tịch đại diện của Công ty Đầu tư Đế Hào.
Phương Chí Hoa đã đầu tư 300 tỷ vào Lâm Phỉ Nhi và có 51% cổ phần của Công ty Phỉ Lệ Nhã, điều này có nghĩa là Trương Phong hiện sở hữu 51% cổ phần của công ty của Lâm Phỉ Nhi.
Sau khi hai người ký hợp đồng, bên Công ty đầu tư Đế Hào đã gửi tiền trực tiếp vào tài khoản của công ty của Lâm Phỉ Nhi.
Sau khi Lâm Phỉ Nhi nhận được tiền, cô nhanh chóng phân bổ tiền bồi thường cho các cổ đông của công ty mình, sau đó lần lượt chuyển vào tài khoản của họ.
Nhưng vào lúc này, những cổ đông đó vẫn đang nghĩ cách để Hà Vĩnh Quân tha thứ cho họ, hoàn toàn không quan tâm đến tiền bồi thường.
Bởi vì chỉ cần đắc tội với Công ty đầu tư Đế Hào, ước chừng không đầy hai tháng nữa những công ty đó đều sẽ phá sản, công ty sẽ phá sản thì số tiền bồi thường này cũng sẽ chẳng bù đắp được tổn thất.
Những người này vốn định lợi dụng Lâm Phỉ Nhi để tranh thủ cơ hội lấy lòng Thẩm Phi, nhưng không ngờ lại mất cả chì lẫn chài.
Sau khi ký hợp đồng với Phương Chí Hoa, Lâm Phỉ Nhi đã giới thiệu ngắn gọn cho Phương Chí Hoa về tình hình công ty của cô.
Phương Chí Hoa vẫn rất hứng thú với công ty mỹ phẩm của Lâm Phỉ Nhi, bởi vì ông ta cảm thấy chỉ cần Lâm Phỉ Nhi có thể phát triển thương hiệu mỹ phẩm này, nó nhất định sẽ dẫn đầu một xu hướng mới.
Ba giờ chiều.
Trương Phong, Phương Chí Hoa, Hà Vĩnh Quân rời công ty của Lâm Phỉ Nhi.
Lâm Phỉ Nhi trực tiếp tiễn đám người Trương Phong đến cửa công ty.
"Được rồi, cô Lâm, cô không cần tiễn nữa, mau trở về đi!"
Phương Chí Hoa mỉm cười và nói với Lâm Phỉ Nhi.
"Được rồi, ông Phương, sau này có thời gian, ông có thể tới đây bất cứ lúc nào!"
Tâm trạng của Lâm Phỉ Nhi lúc này rất tốt, cô cười đáp.
“Được.”
Phương Chí Hoa nhẹ gật đầu, sau đó quay người đi về phía chiếc Bentley của mình.
Thấy Trương Phong muốn rời đi, Lâm Phỉ Nhi do dự một chút, sau đó đột nhiên kêu to: "Trương Phong, anh có thể tới đây một chút được không? Tôi có chuyện muốn nói với anh..."