Nhưng Trương Phong chẳng thể nào ngờ đến, ngày hôm ấy sẽ đến nhanh như vậy. Để nuôi sống bản thân và bạn gái, chưa tốt nghiệp đại học Trương Phong đã khoác áo shipper, cưỡi xe điện, lượn khắp phố lớn ngõ nhỏ trong Giang Thành đi ship hàng hàng ngày. Hôm nay là sinh nhật của bạn gái Trần Văn Văn, giao xong đơn cuối cùng trong buổi sáng nay thì Trương Phong có thể đi hẹn hò với cô rồi. Mang tâm trạng phấn khích, Trương Phong mặc đồng phục giao đồ ăn chạy vào khách sạn Tứ Quý. Đúng lúc này, một đôi nam nữ trẻ tuổi tay nắm tay bước ra thang máy. Nam mặc áo sơ mi Armani, tay đeo đồng hồ Rolex, bên hông còn treo một chùm chìa khoá BMW. Nữ mặc một chiếc đầm ngắn lộ ra đôi chân dài trắng nõn, gương mặt hơi ửng hồng, thoạt nhìn rất quyến rũ. Hai người dính lấy nhau, thỉnh thoảng lại đùa giỡn, cử chỉ rất mập mờ.
"Trần Văn Văn?"
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Trương Phong không thể tin vào mắt mình, anh kích động chạy tới. Tối qua Trần Văn Văn nói muốn đi xem phim với bạn nên buổi tối sẽ không quay về. Nhưng Trương Phong không ngờ tới sẽ gặp cô ta ở khách sạn. Đột nhiên nghe thấy giọng của Trương Phong, sắc mặt Trần Văn Văn thay đổi, theo bản năng định rút tay ra nhưng lại bị chàng trai bên cạnh ôm chặt vào lồng ngực.
"Em sợ gì chứ?"
"Chẳng lẽ em vẫn còn muốn quay lại với cái tên nghèo kiết xác này?"
Chàng trai ôm lấy Trần Văn Văn cũng không cao lớn, ngược lại còn có chút thấp bé.
Nếu không phải cả người treo đầy đồ hiệu thì không chừng đặt trong đám đông, chẳng có cô gái nào chịu liếc mắt nhìn hắn ta. Con ngươi Trần Văn Văn loé sáng, không còn bối rối như lúc trước mà chỉ còn sự lạnh lùng vô tận.
"Trương Phong, cậu cũng phát hiện ra rồi, nói thẳng với cậu, bạn gái cậu đi theo tôi rồi!"
Chàng trai ôm Trần Văn Văn tên là Dương Uy, là bạn học cùng lớp Trương Phong.
Chỉ có điều Dương Uy lại là phú nhị đại nổi tiếng trong lớp. Nghe Dương Uy nói, anh lảo đảo bước về phía sau vài bước, sắc mặt trở nên khó coi. Nhưng anh không để ý tới Dương Uy mà là đưa tay kéo Trần Văn Văn.
"Văn Văn, chúng ta quay lại đi! Anh sẽ khiến em hạnh phúc."
"Đừng chạm vào tôi!" Trần Văn Văn hất tay Trương Phong ra: "Tôi và anh quay lại làm gì? Tôi thích điện thoại, tôi muốn túi xách, anh mua nổi không? Mà ngay cả xem một bộ phim cũng phải đợi đến sinh nhật tôi mới được đi, anh lấy cái gì khiến tôi hạnh phúc!"
"Văn Văn, tuy bây giờ anh nghèo, nhưng, nhưng anh sẽ cố gắng!" Trương Phong cắn răng nói.
"Cố gắng? Ha ha! Một đứa mồ côi như anh, không tiền không thế không có hậu thuẫn, dù anh có giao đồ ăn cả đời cũng không bằng một cọng tóc của cậu chủ Dương, anh lấy cái gì mà cố gắng?" Trần Văn Văn cười lạnh, nói.
"Trương Phong cậu tỉnh táo lên, Văn Văn sẽ không quay lại với cậu đâu, quay về cùng cậu giao đồ ăn ư?" Dương Uy châm chọc.
"Trương Phong, tôi muốn nói từ lâu rồi, anh không xứng với tôi, chúng ta chia tay đi!" Trần Văn Văn nói, giọng lạnh lẽo.
Rồi quay đầu nhìn Dương Uy, cười quyến rũ: "Cậu Dương, chúng ta đi thôi."
Dứt lời, liền chủ động khoác tay Dương Uy. Dương Uy khinh thường nhìn về phía Trương Phong, giọng lạnh như băng: "Kẻ thất bại thì không xứng có được tình yêu, hiểu không?"
Nói xong, hai người đi về phía chiếc xe BMW đỗ bên ngoài khách sạn. Nhìn bóng lưng Trần Văn Văn đi xa, trái tim Trương Phong co thắt đau đớn. Tức giận, đau khổ, không cam lòng, rồi lại không thể làm gì hơn...
"Chỉ bởi vì Dương Uy có tiền thì cô có thể sỉ nhục tôi như thế sao?"
Trương Phong cúi đầu, hai nắm tay siết chặt, móng tay bấu vào lòng bàn tay chảy máu. Trương Phong và Trần Văn Văn quen nhau khi lên đại học, xác nhận quan hệ yêu đương trong buổi họp lớp đầu tiên, khi đó Trần Văn Văn còn rất đơn thuần. Nhưng bây giờ cô ta lại phản bội anh, chọn ở bên Dương Uy.
Trương Phong không níu kéo, cũng không đuổi theo Trần Văn Văn, bởi vì anh là một kẻ thất bại, có tư cách gì tranh cướp với Dương Uy chứ?
Hơn nữa Trương Phong cũng đã nhìn rõ Trần Văn Văn. Nói thật, trong hai năm qua vì bản thân nghèo nàn mà không ít lần Trần Văn Văn dùng tiền sỉ nhục Trương Phong. Nhưng Trương Phong chẳng nói câu nào, chỉ bạt mạng đi giao đồ ăn, kiếm tiền cung phụng cô ta.
Nhưng bây giờ, cô ta lại lén qua lại với phú nhị đại sau lưng anh!
"Trần Văn Văn, hôm nay cô sỉ nhục tôi, sau này chắc chắn tôi sẽ khiến cô hối hận!" Đôi mắt Trương Phong loé sáng, anh nói.
Bên trong phòng ăn của trường đại học Giang Thành.
"Trương Phong, nghĩ thoáng chút đi."
Bạn cùng phòng Vương Hùng nói: "Tôi nói rồi, Trần Văn Văn không cùng thế giới với chúng ta, cô ta xinh đẹp, body bốc lửa, sexy như thế, nhìn là biết không phải là loại con gái đàng hoàng."
"Loại con gái ngực lớn chân dài này đều làm ấm giường cho đám con nhà giàu, đừng có dây vào, cuối cùng cũng bị cắm sừng thôi."
"Hơn nữa, không phải cậu đã ngủ cô ta rồi sao? Cậu cũng đâu mất mát gì đâu..."
"Tôi chưa ngủ..." Trương Phong nói.
"Mẹ nó, không phải chứ, yêu nhau hai năm, mà chưa từng lên giường? Bình thường đi xem phim xong, không phải có thuê khách sạn sao!"
Vương Hùng nhảy dựng lên ngạc nhiên.
"Thuê phòng thì là phòng có giường đôi, không xảy ra chuyện gì hết." Trương Phong nói.
"Không phải chứ! Thế thì lỗ quá..."
Ngẫm lại thì hình như đúng là như vậy...
Nhưng Trương Phong thật sự thích Trần Văn Văn, vì tôn trọng nên chưa từng ép cô ta phải làm chuyện gì với mình.
Chỉ là, haizz... Trương Phong đưa mắt nhìn thông tin đơn hàng hiển thị trên điện thoại di động, chuyện tốt duy nhất khi chia tay là cuối cùng cũng không phải đi giao đồ ăn nữa! Đúng lúc này, "Ting" một tiếng, có tin nhắn mới được gửi đến.
"Tài khoản đuôi 4466 được cộng 30,000.000.000.000 đồng, số dư hiện tại: 30.000,000,000,000,056 đồng"
Trương Phong căng mắt nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn.
Má, đứa nào lại chuyển cả 30 nghìn tỷ vào thẻ của mình thế này???