Câu nói này giống như một quả bom hẹn giờ, đã làm lớp học nổ tung.
Những người bạn cùng lớp đang chế giễu Trương Phong lúc đầu đều sững sờ khi nghe những lời này, trên mặt lộ ra vẻ rất khó hiểu.
Ngay cả bản thân Diệp Mị cũng không nghĩ rằng Trương Phong sẽ nói ra chuyện này.
Giờ đây Diệp Mị như bị sét đánh, há hốc mồm, ngây ngốc nhìn Trương Phong.
Sau khi Trương Phong nói xong, toàn bộ phòng học chìm vào một sự im lặng chết chóc, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Mọi người trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn Trương Phong và Diệp Mị với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Dù sao thì bạn học trong lớp cũng không bao giờ tưởng tượng được Trương Phong lại có tin đồn bùng nổ như vậy với Diệp Mị.
Thế mà Diệp Mị lại cởi hết quần áo trong khách sạn và đòi lên giường với Trương Phong?
Trong mắt các bạn cùng lớp, sự việc này không có khả năng xảy ra.
Đừng nói là một người đẹp như Diệp Mị, ngay cả một cô gái có vẻ ngoài bình thường nhất trong lớp cũng không thể chủ động rủ rê Trương Phong lên giường.
Hơn nữa Diệp Mị luôn chán ghét Trương Phong, sao cô ta có thể làm chuyện như vậy chứ?
Diệp Mị mở to mắt nhìn chằm chằm vào Trương Phong, không thể che giấu được vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt.
Lúc này cô ta rất hối hận, hối hận vì sao lúc ấy mình lại muốn thuê phòng với Trương Phong.
Bởi vì cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng Trương Phong sẽ nói ra chuyện hai người cùng thuê phòng ở khách sạn.
Thật ra lúc đầu Trương Phong cũng không muốn nói chuyện này ra, mặc dù trong mắt Trương Phong, Diệp Mị quả thực rất đáng ghét.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì mọi người đều là bạn cùng lớp, nếu nói ra điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Diệp Mị.
Nhưng hôm nay tâm trạng của Trương Phong không tốt lắm, hơn nữa Diệp Mị cứ gây chuyện nên Trương Phong mới nói ra trước cả lớp.
“Trương Phong, cậu nói bậy bạ gì đó?”
Đúng lúc này, một nam sinh cao lớn trong lớp chạy tới từ hàng ghế đầu và hét vào mặt Trương Phong với vẻ mặt vô cùng phấn khích.
Trương Phong ngẩng đầu lên và liếc nhìn nam sinh này, anh ta tên là Mã Hoành Lượng, là uỷ viên ban thể thao của lớp, cao lớn nhưng trí não không tốt lắm, nói trắng ra là đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Mã Hoành Lượng thích Diệp Mị thì ai cũng biết, trong lớp, anh ta đã tỏ tình với Diệp Mị biết bao nhiêu lần nhưng cuối cùng lại bị cô ta từ chối.
Mặc dù Diệp Mị rất coi thường Mã Hoành Lượng, nhưng cô ta vẫn nửa vời Mã Hoành Lượng và sử dụng anh ta như một chiếc lốp dự phòng.
Mỗi khi Mã Hoành Lượng muốn từ bỏ việc theo đuổi Diệp Mị, cô ta sẽ cho anh ta một chút ngọt ngào và để anh ta tiếp tục với tư thế quỳ liếm.
Lúc này, Trương Phong lại nói rằng Diệp Mị chủ động cởi quần áo và cầu xin Trương Phong lên giường với cô ta, đối với Mã Hoành Lượng, câu nói này chính là một sự sỉ nhục đối với Diệp Mị, là chà đạp lên nhân cách của người khác.
“Tôi nói bậy ư?”
Trương Phong ngước nhìn Mã Hoành Lượng và mỉm cười: “Nếu tôi đang nói bậy, cậu cứ hỏi Diệp Mị thì sẽ biết!”
Nghe vậy, các bạn trong lớp quay lại nhìn Diệp Mị.
Mà Diệp Mị lúc này vẫn còn đang bối rối, cô ta vẫn còn chưa bước ra khỏi những gì Trương Phong đã nói vừa rồi, lúc này cô ta không biết mình nên giải thích như thế nào.
“Diệp Mị, hỏi cô đấy, mau nói Trương Phong nói dối đi, chỉ cần cô nói, tôi sẽ giúp cô đánh cậu ta.”
Mã Hoành Lượng trợn mắt với Diệp Mị.
Diệp Mị đứng im lặng trong một phút, sau đó khóc ầm lên mà không giải thích bất cứ điều gì.
Trần Văn Văn nhìn thấy Diệp Mị khóc, cô ta vội vàng chạy đến đỡ Diệp Mị dậy.
Sau đó quay qua nhìn Trương Phong, lạnh lùng nói: “Trương Phong, nếu anh nói Diệp Mị chủ động cầu xin lên giường với anh, vậy có chứng cớ gì không?”
“Loại chuyện này còn cần bằng chứng sao?”
Trương Phong lạnh lùng đáp.
“Nếu đã không chứng minh được thì chứng tỏ anh nói bậy, là một người đàn ông mà lại bắt nạt một cô gái như thế à, anh có còn là đàn ông không? Giờ anh hãy xin lỗi Diệp Mị đi.” Trần Văn Văn quát Trương Phong.
“Muốn tôi xin lỗi cũng được thôi, nhưng Diệp Mị phải trả lại một trăm năm mươi triệu mà tôi đã cho cô ta vay. Bây giờ mấy người có thể hỏi Diệp Mị xem cô ta muốn tôi xin lỗi hay là muốn trả tiền!”
Trương Phong lạnh lùng nói.
Trần Văn Văn nghe vậy thì sững sờ một lúc, quay qua nhìn Diệp Mị, trong lòng rất khó hiểu, Diệp Mị nợ Trương Phong một trăm năm mươi triệu từ khi nào vậy?
“Diệp Mị, cậu có mượn tiền anh ta không?”
Mã Hoành Lượng khẽ hỏi Diệp Mị.
“Tôi… tôi…”
Diệp Mị vừa rơi nước mắt vừa ấp úng không biết giải thích chuyện này với mọi người như thế nào.
“Reng reng reng!”
Đúng lúc này, chuông vào lớp đột ngột vang lên.
“Được rồi, đừng đứng đây nữa, có chuyện gì thì giải quyết riêng đi. Lát nữa cô Tần đi vào thấy cảnh này sẽ không vui đâu.”
Nghe thấy tiếng chuông vào lớp, lớp trưởng Đường Tiểu Mạn quát lớn, như là muốn giải vây cho Trương Phong.
Đường Tiểu Mạn vừa nói xong, bên ngoài phòng học đã truyền đến tiếng giày cao gót.
Cô giáo Tần Lan đã xuất hiện ở cửa lớp với một bộ đồng phục gợi cảm.
Và sinh viên trong lớp cũng trở về chỗ ngồi sau khi nhìn thấy giáo viên hướng dẫn Tần Lan bước vào.
Sau khi Trần Văn Văn, Mã Hoành Lượng do dự một lúc, họ không dám tiếp tục cãi nhau với Trương Phong chuyện này cũng nên giải tán.
Cuối cùng không ai biết liệu Diệp Mị đã thuê phòng với Trương Phong, hay việc Diệp Mị muốn ngủ với Trương Phong là thật hay giả.
Và tại sao Diệp Mị lại nợ Trương Phong một trăm năm mươi triệu? Xét cho cùng, số tiền này không phải là số tiền nhỏ đối với sinh viên đại học.
Và điều khó hiểu nhất là, một tên nghèo như Trương Phong làm sao lại có được một trăm năm mươi triệu chứ?
Trương Phong quay trở lại chỗ ngồi một mình, Nhãn Kính và Vương Hùng thấy Trương Phong thì cũng rất khó hiểu.
“Trương Phong, những gì cậu vừa nói có phải là sự thật không?”
Nhãn Kính nhỏ giọng hỏi Trương Phong.
“Đoán xem những gì tôi nói là thật hay giả đi?”
Trương Phong thản nhiên đáp.
“Diệp Mị sẽ không chủ động muốn lên giường với cậu chứ?”
Nhãn Kính cũng rất sửng sốt, tò mò hỏi.
“Ha ha…”
Trương Phong nhìn Nhãn Kính cười nhạt, cũng không giải thích gì nhiều.
Sở dĩ Trương Phong muốn nói điều này là muốn chà đạp tinh thần của Diệp Mị và trút sự bất mãn của mình với cô ta.
Bây giờ mục tiêu của anh đã đạt được, Trương Phong sẽ không tiếp tục dây dưa với Diệp Mị nữa.
Mặc dù Nhãn Kính và Vương Hùng đều nghi hoặc, nhưng bởi vì đây là tiết học của Tần Lan, bọn họ cũng không dám hỏi Trương Phong quá nhiều, cho nên cũng không tiếp tục nói chuyện.