"Cháu suốt ngày chỉ biết gây rắc rối ở bên ngoài cho cậu. Cậu đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, làm việc ở bên ngoài phải khiêm tốn một chút, bớt gây hoạ cho cậu lại, vậy mà cháu cứ không chịu nghe."
Người đàn ông trung niên sa sầm mặt mắng.
"Cậu, cậu thật sự đổ oan cho cháu rồi. Lần này không phải là cháu đi gây sự với người khác, mà là có người chủ động trêu chọc cháu. Cháu thật sự không còn cách nào khác, mới gọi điện cho cậu..."
Nhưng Hứa Bác Văn còn chưa kịp nói xong, người đàn ông trung niên bỗng run lên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Trương Phong.
"Cậu, cậu làm sao vậy?"
Hứa Bác Văn khó hiểu hỏi người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên hoàn toàn phớt lờ Hứa Bác Văn, mà chỉ bước nhanh đến trước mặt Trương Phong, cung kính hỏi: "Cậu Trương, sao cậu cũng ở đây thế?"
Sau khi nghe thấy câu hỏi của người đàn ông trung niên, mọi người có mặt tại đây đều trợn tròn mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Không ai ngờ rằng cậu của Hứa Bác Văn lại quen biết Trương Phong, hơn nữa từ giọng điệu của ông ta đối với Trương Phong có thể cảm nhận được, hình như cậu của Hứa Bác Văn cực kỳ sợ Trương Phong.
"Rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao cậu của Hứa Bác Văn lại quen biết Trương Phong?"
Tiết Vũ Nhu nhìn Trương Phong, nhất thời trợn tròn mắt, cũng không khá hơn người khác là bao.
Trương Phong bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt mình, thật ra Trương Phong không ngờ hoá ra cậu của Hứa Bác Văn lại là Tạ Hoa Cường.
Thật ra lúc nãy Trương Phong cũng định gọi cho Tạ Hoa Cường, bảo ông ta đến đây giải quyết Hứa Bác Văn này, ai dè Hứa Bác Văn lại gọi thẳng cho Tạ Hoa Cường giúp anh.
"Cậu, cậu quen thằng nhãi này sao?"
Hứa Bác Văn sững sờ, khó hiểu hỏi Tạ Hoa Cường.
"Bốp!"
Nhưng Tạ Hoa Cường không hề trả lời câu hỏi của anh ta, mà còn tát mạnh vào mặt Hứa Bác Văn, khiến anh ta quỳ xuống đất, đầu óc choáng váng.
Mọi người nhìn thấy Tạ Hoa Cường tát Hứa Bác Văn thì vẻ mặt càng kinh ngạc hơn.
Bây giờ cậu của Hứa Bác Văn không những không giúp Hứa Bác Văn, mà còn tát vào mặt anh ta, rốt cuộc chuyện này là sao?
"Cậu... Cậu, cậu đánh cháu làm gì?"
Hứa Bác Văn quỳ dưới sàn, vội vàng ôm mặt, vẻ mặt vô cùng tủi thân hỏi.
"Cháu còn không mau quỳ xuống xin lỗi cậu Trương đi."
Tạ Hoa Cường trừng mắt nhìn Hứa Bác Văn.
"Tại sao chứ? Tại sao cậu lại bắt cháu quỳ xuống xin lỗi cậu ta? Ban nãy chính tên này đã bắt nạt cháu, không để cho cháu đi." Hứa Bác Văn vô cùng kích động nói.
"Bây giờ cậu bảo cháu quỳ xuống xin lỗi cậu Trương. Cháu bị điếc à?"
Tạ Hoa Cường đã đoán được tình hình đại khái, nhất định là do Hứa Bác Văn không có mắt trêu chọc Trương Phong, nên mới gọi điện cho mình, bảo mình đến đây dạy cho Trương Phong một bài học.
Nếu hôm nay Hứa Bác Văn trêu chọc người khác, chắc chắn Tạ Hoa Cường sẽ đứng về phía anh ta, nhưng không ai có thể ngờ rằng Hứa Bác Văn lại đắc tội với ông chủ Trương Phong của mình.
Phải biết rằng, Trương Phong là chủ tịch đứng sau tập đoàn Đế Hào, sở hữu khối tài sản lên tới ba mươi triệu tỷ, ngay cả nhân vật thuộc cấp bậc như Phương Chí Hoa cũng phải ngoan ngoãn nghe lời Trương Phong.
Vậy cho hỏi một Tạ Hoa Cường nhỏ bé như ông ta, làm sao có thể đắc tội với Trương Phong chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như này?
"Cậu…" Hứa Bác Văn vẫn hơi không cam tâm.
“Cậu bảo cháu quỳ xuống xin lỗi cậu Trương, cháu có nghe thấy không hả?” Tạ Hoa Cường hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Bác Văn, vẻ mặt vô cùng giận dữ quát.
Hứa Bác Văn đứng đó do dự hai giây, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Tạ Hoa Cường nổi giận như vậy.
Bây giờ phản ứng của Tạ Hoa Cường chỉ có thể chứng tỏ một điều, đó chính là Trương Phong ở trước mặt hoàn toàn không phải là người mà anh ta có thể trêu chọc.
Vì thế, sau khi do dự hai giây, Hứa Bác Văn đã thật sự quỳ xuống trước mặt Trương Phong.
Thấy Hứa Bác Văn quỳ xuống trước mặt Trương Phong, Phan Diễm liền há hốc mồm, không nói nên lời, cảm thấy tia hy vọng cuối cùng của mình đã tan thành mây khói.
Ban đầu, Phan Diễm định mượn thế lực của nhà Hứa Bác Văn, để dạy cho Trương Phong một bài học, lấy lại uy tín của mình ở phòng kinh doanh.
Ai ngờ sau khi cậu của Hứa Bác Văn đến, ông ta không những không dạy cho Trương Phong một bài học, ngược lại còn bảo Hứa Bác Văn quỳ xuống xin lỗi Trương Phong. ngôn tình hoàn
Bây giờ Tiết Vũ Nhu càng hận không thể tát mình hai cái, đầu tiên là Trương Phong bỏ ra một trăm năm mươi tỷ để mua lại căn biệt thự đó, đã khiến Tiết Vũ Nhu thay đổi ánh nhìn về Trương Phong, hối hận tại sao hôm qua mình lại cùng đám người Trần Văn Văn sỉ nhục Trương Phong.
Bây giờ nhìn thấy Hứa Bác Văn quỳ xuống trước mặt Trương Phong, cô ta lại càng hối hận hơn.
Nếu hôm qua mình không sỉ nhục Trương Phong, mà kết bạn WeChat với anh, nói không chừng bây giờ mình đã trở thành bạn gái của Trương Phong rồi.
Nhưng tiếc rằng, trên đời này hoàn toàn không bán thuốc hối hận.
"Cậu Trương, tôi xin lỗi, chuyện hôm nay đều là lỗi của tôi."
Hứa Bác Văn nghiến răng nghiến lợi nói với Trương Phong.
Trương Phong lạnh lùng liếc nhìn Hứa Bác Văn, không nói gì cả.
Bây giờ, mọi người có mặt tại đây nhìn thấy Hứa Bác Văn thật sự quỳ xuống trước mặt Trương Phong, đều đồng loạt hít ngụm khí lạnh, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Chứng kiến cảnh tượng này, bọn họ mới hoàn toàn hiểu rõ, Trương Phong trước mặt không chỉ là phú nhị đại siêu cấp, mà còn có bối cảnh vô cùng to lớn, bằng không Tạ Hoa Cường sẽ không bao giờ tỏ thái độ như vậy.
Hôm nay đám người Phan Diễm và Tiết Vũ Nhu đã chọc phải người không nên chọc.
Thậm chí Tiết Vũ Nhu còn bắt đầu cảm thấy, hành động lúc trước của mình thật sự quá buồn cười.
Không ngờ cô ta còn muốn bảo Trương Phong xin lỗi Hứa Bác Văn, rồi bản thân cũng có thể thuận nước đẩy tình với Trương Phong, lúc nhìn thấy Trương Phong từ chối mình, Tiết Vũ Nhu còn cảm thấy Trương Phong không biết trời cao đất rộng.
Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ Trương Phong hoàn toàn không để Hứa Bác Văn vào mắt, nên mới tự tin như vậy.
"Rốt cuộc tên Trương Phong này bị bệnh gì vậy? Rõ ràng là phú nhị đại siêu cấp, vậy mà lại đi giả vờ làm kẻ nghèo hèn đi giao đồ ăn..."
Tiết Vũ Nhu nhất thời cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, thật sự không thể nào hiểu nổi mấy hành vi này của Trương Phong.
Lưu Thần Vy cũng há hốc mồm, ngơ ngác chứng kiến cảnh tượng này, cô ta cũng không ngờ bối cảnh của Trương Phong lại mạnh đến thế.
Ngay cả Tạ Hoa Cường - cậu của Hứa Bác Văn, sau khi nhìn thấy Trương Phong cũng phải cung kính gọi một tiếng cậu Trương, hơn nữa còn lựa chọn đứng về phía Trương Phong.
Tạ Minh và Tiền Hưng Quốc cũng mơ màng, trong lòng hai người đều biết rõ Tạ Hoa Cường là nhân vật như thế nào ở Giang Thành.
Nhưng không ai có thể ngờ rằng, bây giờ nhân vật máu mặt ăn cả trắng lẫn đen như này, lại phải cúi đầu trước Trương Phong.
Tiền Hưng Quốc không nhịn được quan sát Trương Phong ăn mặc hơi khắc khổ một lần nữa, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
"Tiểu Cường, người này là cháu trai của ông à?"
Đúng lúc này, Trương Phong bỗng lên tiếng hỏi Tạ Hoa Cường.
Mọi người nghe Trương Phong nói thế thì vẻ mặt càng kinh ngạc hơn. Không ai có thể tin rằng Trương Phong lại gọi Tạ Hoa Cường - đại ca xưng bá nhiều năm ở Giang Thành là Tiểu Cường.
Cách xưng hô này cũng quá đùa bỡn rồi đó.