Đang đi vệ sinh, thì vô duyên xông vào.
Trương Phong là trẻ mồ côi, lúc mới tới Giang Thành học đại học, vì có thể nuôi sống mình và bạn gái nên đã thuê một phòng trọ cạnh trường, lúc không phải lên lớp thì đi giao đồ ăn, coi nó như một nghề kiếm sống.
Lúc Trương Phong vừa chuyển vào, Mễ Na đã ở chỗ này rồi.
Tuy đã ở chung với nhau gần nửa năm, nhưng hai bên lại chẳng nói được mấy câu.
Mọi ngày Trương Phong trừ đi học ra thì giao đồ ăn, mà Mễ Na cũng thường nhốt mình trong phòng, không biết là làm gì.
Bình thường lúc không có chuyện gì làm, Trương Phong cũng sẽ suy nghĩ xấu về cô ta.
Cô nàng này, có phải được bao nuôi không nhỉ, mỗi lần gặp cô ta đều mang dáng vẻ mệt mỏi.
Hiểu lầm như hôm nay là lần đầu tiên xảy ra.
Ở chung lâu như vậy, Trương Phong cũng biết Mễ Na không có thói quen dậy sớm, cho nên lúc đi vệ sinh cũng không khóa cửa.
Ai ngờ hôm nay Mễ Na dậy sớm như thế, hơn nữa còn chẳng nói gì cả, xông thẳng vào nhà vệ sinh!
Bị Trương Phong mỉa mai, Minna trợn tròn mắt, mất một lúc mới hoàn hồn.
"Vậy…Vậy tại sao anh không khóa cửa! Đi vệ sinh không khóa cửa, anh cho rằng nhà vệ sinh là nhà anh xây nên à!"
Thiếu chút nữa thì bị Trương Phong nhìn thấy hết, món nợ này cô sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy đâu.
"Cô bị mù à, đèn nhà vệ sinh sáng như thế mà cô không thấy sao?"
Mễ Na không nói lý lẽ, Trương Phong anh cũng không phải hiền lành gì.
Nếu không phải xét thấy Mễ Na là phụ nữ thì anh đã muốn lao vào đánh nhau với cô ấy rồi!
Mễ Na nổi trận lôi đình, hung hăng chỉ tay vào Trương Phong, nói:
"Rốt cuộc anh có phải là đàn ông không vậy, bản thân không khóa cửa còn đổ lỗi lên đầu tôi! Hôm nay không giải thích rõ ràng việc này với tôi thì tôi sẽ không để anh yên đâu."
"Ha ha, cô làm như bản thân là hotgirl vậy."
"Cái sân bay của cô, xin tôi nhìn tôi còn không nhìn nữa là."
Trương Phong cười lạnh một tiếng, đôi mắt quét qua bộ ngực của Mễ Na, ánh mắt tràn đầy khinh thường.
"Anh!"
Mễ Na tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng, dây áo lót cũng theo lồng ngực phập phồng mà nhúc nhích.
Thật ra ngực Mễ Na ngực cũng không lớn, nhưng chắc chắn không phải là sân bay.
Hơn nữa hình dáng và kích thước của chúng cũng đẹp, là kích cỡ dễ dàng nắm trong lòng bàn tay.
"Mặc kệ cô, tôi còn có việc, cô cứ từ từ mà chơi một mình đi."
Trương Phong đưa mắt nhìn đồng hồ, phát hiện đã một giờ chiều rồi.
Anh không có thời gian chơi với Mễ Na, vội vàng cầm chìa khoá trên bàn rồi chạy ra ngoài.
"Trương Phong, tên biến thái chết tiệt, anh mau quay lại cho tôi."
Mễ Na chộp lấy chiếc gối trên ghế sô pha rồi ném về phía Trương Phong, Trương Phong chuồn rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến ngoài cửa rồi.
Chỉ nghe thấy "Bộp" Một tiếng, cửa rung lên dữ dội vì bị gối đập mạnh vào. "Mẹ nó, em gái này cũng hung hăng ghê." Trương Phong cảm thán một câu, bất bình đi xuống dưới lầu.
Trương Phong chạy xe điện thẳng đến cao ốc Đế Hào cao ốc.
Hai giờ chiều.
Trương Phong đã đến dưới lầu của cao ốc Đế Hào.
Được mệnh danh là tòa văn phong cao cấp bậc nhất Giang Thành, cao ốc Đế Hào có tổng cộng có 68 tầng, tiền thuê một tầng cao đến đáng sợ.
Lúc bấy giờ, bên trong bãi đỗ xe lộ thiên của cao ốc Đế Hào đã đỗ đầy nhiều loại xe sang trọng.
Mỗi người ra vào cao ốc Đế Hào đều quần tây áo sơ mi, dáng vẻ như những người thành công.
Chỉ có Trương Phong, mặc bộ đồ đồng phục bẩn thỉu của hãng giao đồ ăn, đứng ở cửa ra vào như tên ăn mày.
"Xin lỗi, giao đồ ăn thì mời đi vào lối đi thoát hiểm ở bên cạnh."
Trương Phong vừa đi vào cao ốc Đế Hào, người đẹp đứng ở quầy lễ tân liền nhíu mày kêu một tiếng, biểu cảm khinh thường.
"Tôi không đến để giao đồ ăn!" Trương Phong hờ hững trả lời lại một câu.
"Anh không đến giao đồ ăn sao? Thế anh tới đây làm gì vậy?"
Người đẹp ở quầy lễ tân khó chịu, hỏi.
"Tôi tới đây tìm người."
"Tìm người? Một tên giao đồ ăn như anh, anh tới đây muốn tìm ai?" Người đẹp liếc nhìn Trương Phong đầy khinh thường.
Lúc này, Trương Phong cũng không biết người gọi điện thoại cho mình tên là gì, bây giờ anh thầm nghĩ phải nhanh chóng biết rõ rốt cuộc khoản tiền này có phải là thật hay không.
Cho nên anh không quan tâm đến cô ta nữa mà nhấc chân bước tới thang máy.
"Này, anh làm gì đó? Tôi đã nói rồi mà, giao đồ ăn thì đi lối thoát hiểm, anh đứng lại đó cho tôi..."
Người đẹp vội vàng chạy tới, muốn ngăn Trương Phong lại.
"Ting!"
Lúc này, cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Trương Phong trông thấy cô gái lễ tân đuổi theo thì vội chạy vào trong thang máy.
"A...!"
Trong thang máy bỗng vang lên một tiếng la nhỏ.
Bởi vì khi nãy bước vào gấp gáp quá, Trương Phong không thấy được bên trong thang máy có người nên đụng thẳng vào người ta.
"Anh không có mắt à, không thấy bên trong có người hả?"
Người ở trong thang máy nổi giận quát một tiếng.
Trương Phong không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trong thang máy, sau đó lập tức ngây ra như phỗng.
Người phụ nữ rất xinh đẹp, thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi, một thân trang phục công sở màu đen, càng làm nổi bật dáng người gần như là hoàn hảo của mình.
Hai chân thon dài được trong đôi tất chân màu đen, không có chút thịt thừa nào hết, nhìn cả người rất có cảm giác vui mắt vui tai.
Tuy khuôn mặt mang vẻ tức giận nhưng vẫn rất gợi cảm quyến rũ.
Hơn nữa vừa rồi người phụ nữ đang cầm một ly cà phê trong tay, bị Trương Phong đụng vào như thế khiến cà phê đổ vào ngực cô gái.
"Một tên giao đồ ăn như anh, đây là nơi anh có thể tới sao? Bảo vệ đâu, mau đuổi anh ta ra!"
Người đẹp thấy Trương Phong mặc đồng phục giao đồ ăn thì ghét bỏ, mắng mỏ anh.
"Thật xin lỗi, khi nãy tôi vội quá, không thấy bên trong có người..."
Trương Phong vừa nói vừa lấy khăn tay trong túi quần ra, muốn giúp người đẹp lau sạch cà phê trên người.
Khi đặt khăn tay lên cổ áo cô gái, anh chợt nhận thấy xúc cảm mềm mại.
"A...yêu râu xanh..."
Người đẹp theo bản năng hét lên một tiếng.