Mấy người họ chào hỏi nhau một hồi sau đó thì ngồi xuống.
Tuy rằng trông Dương Đồng Đồng rất bình thường, như do ngày thường cô ta ăn diện rất quyến rũ nên bên cạnh cô ta cũng không thiếu gì bạn bè là con trai.
Cô ta biết Vương Hùng vẫn luôn theo đuổi Tô Hiểu Huyên, tuy điều kiện gia đình Nhãn Kính không tệ nhưng trông anh ta khá bình thường.
Ngoại hình của trương cũng không tồi, nhưng do ăn mặc hơi nghèo khổ nên Dương Đồng Đồng cũng không hứng thú gì với Trương Phong.
Vốn dĩ Dương Đồng Đồng cứ tưởng lần này Tô Hiểu Huyên có thể dẫn các con nhà giàu ra dáng chút đến đây.
Nhưng không ngờ Tô Hiểu Huyên lại dắt hai người Trương Phong và Nhãn Kính tới, đột nhiên Dương Đồng Đồng thấy mất hứng, cô ta tự mình ngồi trên sô pha chơi điện thoại.
“Đồng Đồng, Tiết Vũ Nhu đâu rồi? Không phải cậu ấy đi sang đây cùng cậu hay sao?”
Chính vào lúc này, Tô Hiểu Huyên bỗng khẽ lên tiếng hỏi Dương Đồng Đồng.
“Tiết Vũ Nhu đi rửa tay rồi!”
Dương Đồng Đồng vừa cầm điện thoại gạ gẫm các anh trai đẹp trên Momo vừa không để tâm trả lời một câu.
Nếu như hai người mà Tô Hiểu Huyên dẫn tới không thể đáp ứng được yêu cầu của Dương Đồng Đồng thì dĩ nhiên Dương Đồng Đồng cũng không lãng phí thời gian với mấy người bọn họ.
Bởi vậy cô ta chuẩn bị quyến rũ các anh trai đẹp ở gần trên Momo, nói không chừng có thể quyến rũ được anh trai có tiền đó.
“Ừm, vậy thì đợi tí đi, có lẽ lát nữa Tiết Vũ Nhu sẽ quay lại!”
Tô Hiểu Huyên lạnh lùng nói.
Nhưng cô ta vừa nói xong thì liền nhìn thấy một cô gái đẹp có dáng người cao, trang điểm quyến rũ bước đi trên đôi giày cao gót đi về phía mấy người bọn họ.
“Tiết Vũ Nhu, tụi mình ở đây này!”
Sau khi nhìn thấy cô gái đẹp thì Tô Hiểu Huyên nhanh chóng gọi cô ta.
Sau đó cô ta đứng dậy dẫn cô gái đẹp đó đi đến bên cạnh mọi người.
“Để mình giới thiệu với mọi người một chút, người này chính là một trong mười hoa khôi của Viện Mỹ thuật Giang Thành, cô Tiết Tiết Vũ Nhu!”
Tô Hiểu Huyên kéo cô gái đẹp ở bên cạnh rồi tự hào giới thiệu.
Sau khi nghe vậy thì Trương Phong không khỏi ngẩng đầu nhìn cô gái đẹp đang đứng bên cạnh Tô Hiểu Huyên.
Không thể không thừa nhận, vẻ ngoài của hoa khôi Viện Mỹ thuật Giang Thành đúng là xinh đẹp hơn hai người Tô Hiểu Huyên và Dương Đồng Đồng nhiều.
Vả lại Tiết Tiết Vũ Nhu còn mang đến cho người khác cảm giác sang trọng lạnh lùng nữa, bất luận là vóc dáng hay gương mặt của cô ta đều thuộc hàng cực phẩm.
Lúc này Tiết Tiết Vũ Nhu đang mặc một cái váy yếm, mái tóc dài đen nhánh xõa tung ra, dáng người cô ta cao ráo, trông cô ta bình tĩnh, cô ta không trang điểm đậm lắm nhưng trông cô ta quyến rũ vô cùng.
Dưới ánh đèn mập mờ, cả người cô ta được bao phủ bởi một lớp ánh sáng nhẹ nhàng như trong mộng, cô ta mang đến cho người ta cảm giác không thể rời mắt.
“Tiết Vũ Nhu, ba người này chính là bạn của mình, Vương Hùng, Nhãn Kính và Trương Phong!”
Tô Hiểu Huyên quay đầu lại nhìn ba người Trương Phong rồi lên tiếng giới thiệu.
“Chào mọi người!”
Tiết Tiết Vũ Nhu khẽ lên tiếng chào hỏi.
“Chào người đẹp!”Vương Hùng nở nụ cười tươi rói với Tiết Tiết Vũ Nhu sau đó nói tiếp: “Nếu như mọi người đã đến đông đủ cả rồi vậy thì bắt đầu nhập tiệc thôi, ai muốn uống gì thì cứ việc gọi, dù sao hôm nay cũng do Trương Phong mời…”
Sau khi nghe Vương Hùng nói vậy, Dương Đồng Đồng không nhịn được quay sang ngắm nhìn Trương Phong, ánh mắt cô ta rất ngạc nhiên.
Bởi vì theo cô ta thấy thì Trương Phong chỉ là một sinh viên bình thường, ăn bận cũng nghèo nàn nữa.
Nhưng cô ta không hề ngờ rằng lần này mấy người họ đến quán rượu lại do Trương Phong trả tiền.
Bởi vậy lúc này, suy nghĩ trong lòng Dương Đồng Đồng đối với Trương Phong đã có chút thay đổi, nói không chừng Trương Phong chính là loại con nhà giàu thích giả lợn ăn thịt hổ thì sao!
Dương Đồng Đồng do dự một hồi, chuẩn bị tìm cơ hội đến ngồi cạnh Trương Phong, quyến rũ anh một phen.
Nhưng Dương Đồng Đồng không ngờ rằng cô ta còn chưa kịp hành động.
Thì Vương Hùng đã kéo Tiết Tiết Vũ Nhu đến bên cạnh Trương Phong, sau đó anh ta cười khà khà nói: “Tiết Vũ Nhu, cậu ngồi ở đây đi!”
Nghe trương hùng nói vậy, Tiết Tiết Vũ Nhu không khỏi ngẩn người một hồi, sau đó cô ta vẫn chọn ngồi cạnh Trương Phong.
Tuy rằng trông Trương Phong có hơi nghèo hèn nhưng anh lại rất đẹp trai.
Vả lại hôm nay người mời chầu là Trương Phong, vậy rõ ràng là Trương Phong cũng có chút tiền, bởi vậy dĩ nhiên Tiết Tiết Vũ Nhu cũng không từ chối rồi.
Sau khi Dương Đồng Đồng thấy vậy thì cô ta lập tức cau mày tức giận ngồi im tại chỗ cũ.
Tô Hiểu Huyên cũng không vạch trần thân phận của Trương Phong, bởi vì cô ta hiểu Tiết Tiết Vũ Nhu, chỉ cần Tiết Tiết Vũ Nhu biết Trương Phong là một tên nghèo nát thì cô ta sẽ chủ động tránh xa anh.
Bởi vậy Tô Hiểu Huyên cũng âm thầm cách làm của Vương Hùng, tác hợp cho hai người Trương Phong và Tiết Tiết Vũ Nhu.
Sau khi mọi người ngồi xuống thì liền bắt đầu vừa uống rượu vừa trò chuyện.
Vẻ mặt của Tiết Tiết Vũ Nhu có hơi lạnh lùng, nhưng tính tình cô ta lại không hướng nội, lúc này cô ta bắt đầu chủ động bắt chuyện với Trương Phong.
Suy cho cùng hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp mặt, Tiết Tiết Vũ Nhu nhất định cũng sẽ không nảy sinh cảm tình gì với Trương Phong.
Nhưng ấn tượng của Tiết Tiết Vũ Nhu về Trương Phong cũng không tệ, làm bạn bè với anh có lẽ cũng không có vấn đề gì.
Khi Trương Phong thấy cô gái đẹp nhiệt tình như vậy thì anh cũng không tiện xụ mặt mãi được, nến anh cũng nhiệt tình trả lời cô ta.
Chính vào lúc Trương Phong với Tiết Tiết Vũ Nhu đang hăng say nói chuyện thì có một đám người đi vào quán rượu Dạ Sắc.
Đám người này không phải ai khác mà chính là Dương Uy, người chịu thiệt trước mặt Trương Phong lần trước.
Sau lưng Dương Uy còn có Trần Văn Văn Diệp Mị Tôn Lị, còn có mấy bạn học trong lớp khác nữa.
Bên trong quán rượu Dạ Sắc.
Dương Uy dẫn theo đám người Trần Văn Văn Diệp Mị Tôn Lị đi vào trong quán rượu, sau đó họ ngồi xuống hàng ghế sô pha chín triệu đồng.
“Cậu Dương, sao tôi thấy cái thằng ngồi ở phía đối diện quen quen ấy?”
Chính vào lúc này, Trần Bác ngồi ở bên cạnh Dương Uy đã chú ý đến Trương Phong ngồi cách đó không xa.
“Người đó không phải Trương Phong sao? Sao anh ta lại ở đây chứ.
Lúc này diệp lị cũng nhìn sang chỗ cách đó không xa, nhìn Trương Phong đang hăng say nói chuyện với Tiết Tiết Vũ Nhu, trong mắt xinh đẹp của cô ta có chút nghi ngờ.
“Ha ha, không ngờ tên shipper nghèo nát này cũng có tiền đến đây chơi nữa, vả lại còn thuê chỗ ngồi giống chúng ta, rốt cuộc mấy nay tên Trương Phong này thế nào rồi? Đang yên đang lành sao lại cứ giống như biến thành người khác vậy…” Trần Bác trề môi thấp giọng nói.
Sau khi nghe vậy thì vẻ mặt Dương Uy bỗng nhiên tối sầm lại, trong lòng anh ta vô cùng khó chịu.
Suy cho cùng bản thân anh ta dẫn người đến quán rượu Dạ Sắc chơi, thuê chỗ ngồi chín triệu rẻ nhất, Dương Uy cũng cảm thấy vậy là có mặt mũi lắm rồi, nhưng anh ta không ngờ Trương Phong lại thuê chỗ hệt như chỗ của anh ta.
Chính vào lúc này, Trần Văn Văn lại nheo mắt nhìn sang Tiết Tiết Vũ Nhu đang vui vẻ trò chuyện với Trương Phong cách đó không xa.
Bất luận là vóc dáng, gương mặt hay cách ăn mặc thì Tiết Tiết Vũ Nhu đều hơn hẳn Trần Văn Văn, chuyện này khiến trong lòng Trần Văn Văn khó chịu vô cùng.
Cô ta mới chia tay với Trương Phong có mấy ngày mà Trương Phong đã chạy tới quán rượu tìm một cô gái xinh đẹp hơn cô ta để hẹn hò, cảnh tượng này đã đốt cháy sự ghen tị trong lòng Tiết Tiết Vũ Nhu.
“Chắc Trương Phong đang hẹn hò với cô gái đó nhỉ!”
Chính vào lúc này, Diệp Mị bỗng nhiên lên tiếng nói.
“Diệp Mị, cậu đang kể chuyện hài thế giới hả?”
“Cả Đại học Giang Thành của chúng ta ai không biết Trương Phong là một tên shipper nghèo nát chứ? Trừ Văn Văn có hơi ngốc chút thì làm gì có cô gái nào chịu hẹn hò với người như anh ta!”
Tôn Lị nói lời cay đắng, hình như cô ta đã quên sạch sành sanh ân tình Trương Phong cứu cô ta ra khỏi tay của Diệp Tiểu Long trước đó rồi.
Còn Diệp Mị nhìn sang chỗ Trương Phong ngồi, cô ta do dự một hồi rồi không nói gì.
Suy cho cùng Diệp Mị không nói cho ai biết chuyện xảy ra ở khách sạn Thất Thiên lúc trước.
Vả lại sau khi trải qua chuyện đó, Diệp Mị đã cảm nhận thấy rõ ràng Trương Phong không đơn giản chỉ là một tên nghèo khó như thế.