Mục lục
Tôi Trúng Số Rồi! - Phong Bất Tiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi mọi người nghe Tiết Vũ Nhu nói xong câu này thì nhất thời xôn xao.

Bọn họ vốn nghi ngờ thân phận phú nhị đại của Trương Phong, nhưng Lưu Thần Vy luôn nói đỡ cho Trương Phong.

Vì thế bọn họ luôn duy trì thái độ bán tín bán nghi đối với thân phận của Trương Phong.

Nhưng đúng lúc này, sự xuất hiện của Tiết Vũ Nhu đã dứt khoát vạch trần bộ mặt thật của Trương Phong, trong lòng mọi người nhất thời khinh bỉ.

Ai cũng nhìn Trương Phong bằng vẻ mặt chán ghét và đồng cảm với Lưu Thần Vy.

Bởi vì bọn họ cảm thấy chắc chắn Lưu Thần Vy đã bị Trương Phong lừa gạt.

Là giám đốc, nhân duyên của Lưu Thần Vy cũng khá tốt, cô ta hoàn toàn không cần phải dẫn người đến đây để đùa bỡn bọn họ.

“Tiểu Nhu, những gì em nói đều là thật chứ?” Phan Diễm lạnh lùng nhìn Tiết Vũ Nhu hỏi.

"Tất nhiên là thật rồi. Nếu chị họ không tin thì bây giờ em có thể gọi bạn của em đến đây, để bọn họ nói cho chị biết tối qua đã xảy ra chuyện gì." Tiết Vũ Nhu cực kỳ chắc chắn đáp.

"Không cần đâu…"

Phan Diễm nở nụ cười chế giễu, tiến lên một bước nhìn Lưu Thần Vy nói: "Lưu Thần Vy, tôi cảm thấy có lẽ chúng ta không cần phải đợi đến ngày mai đâu, đúng không? Nếu thằng nhãi này là tên nghèo hèn đi giao đồ ăn, chắc chắn ngày mai sẽ không có tiền đi mua biệt thự, vì thế cô mau đi làm thủ tục từ chức đi."

"Sao cô biết anh Trương không có tiền mua biệt thự?"

Lưu Thần Vy mặt không cảm xúc đáp.

"Chẳng lẽ ban nãy cô không nghe thấy Tiểu Nhu đã nói gì à?"



"Tôi có nghe thấy thì sao chứ? Ai mà biết cô ta có đang nói linh tinh hay không? Cô có bằng chứng chứng minh những gì cô ta nói là thật không?" Lưu Thần Vy lạnh lùng hỏi ngược lại.

"Lưu Thần Vy, tôi thấy cô đúng là vịt chết còn mạnh miệng. Đã đến nước này rồi mà cô vẫn còn ngụy biện cho kẻ nghèo hèn này, vậy thì tôi sẽ cho cô thời hạn một ngày, nếu ngày mai tên này không đến giao tiền, để tôi xem cô còn có thể nói gì được."

Bây giờ Phan Diễm cảm thấy mình thắng chắc rồi, nên giọng điệu cực kỳ hống hách.

"Không cần thời hạn một ngày đâu."

Đúng lúc này, Trương Phong luôn đứng im lặng ở bên cạnh bỗng lên tiếng.

"Ý anh là sao?" Phan Diễm nhìn Trương Phong hỏi.

“Hôm nay tôi có thể mua căn biệt thự này, nhưng lúc nãy Lưu Thần Vy đã nói, nếu tôi không có tiền mua căn biệt thự này, cô ấy sẽ chủ động từ chức, nhưng nếu tôi mua được căn biệt thự này, cô phải trả điều gì?”

Phan Diễm nghe Trương Phong hỏi thế thì ngẩn người theo bản năng.

"Nếu anh mua lại căn biệt thự này thì tôi phải trả điều gì ư?"

Nghe Trương Phong hỏi thế, hình như Phan Diễm không hiểu rõ ý của Trương Phong cho lắm.

"Phan Diễm, lúc nãy tôi đã nói rồi, nếu ngày mai anh Trương không có tiền mua lại căn biệt thự này, tôi sẽ chủ động từ chức không làm nữa, ngược lại nếu anh Trương mua lại căn biệt thự này, cô định làm thế nào?"

Lưu Thần Vy nhanh chóng hiểu rõ hàm ý của Trương Phong, đôi mắt to long lanh nhìn về phía Phan Diễm lớn tiếng hỏi.

"..."

Phan Diễm biết rằng bây giờ Lưu Thần Vy đang muốn cá cược với mình, nhưng cô ta không đáp lại Lưu Thần Vy ngay, mà bắt đầu hơi do dự.

Dù gì cô ta cũng không thể chắc chắn như Lưu Thần Vy, bởi vì bây giờ Phan Diễm hoàn toàn không hiểu về Trương Phong.

Vì thế Phan Diễm quay lại nhìn Tiết Vũ Nhu, hỏi nhỏ: "Tiểu Nhu, em có chắc chắn thằng nhãi này là kẻ nghèo hèn đi giao đồ ăn không?"

"Chị họ, chị cứ yên tâm, em sẽ không lừa chị đâu, tên Trương Phong này chính là kẻ nghèo hèn."

"Tối qua ở quán bar Dạ Sắc, toàn bộ bạn học của anh ta đều đứng ra vạch trần anh ta. Nếu không có mấy bạn học của anh ta, em cũng suýt bị tên Trương Phong này lừa gạt, hơn nữa tối qua Trương Phong cũng chính miệng thừa nhận, những gì bạn học của anh ta nói là thật. Anh ta lấy đâu ra tiền để mua biệt thự cơ chứ?"

Tiết Vũ Nhu đáp lại bằng giọng điệu cực kỳ chắc nịch.

Phan Diễm nghe Tiết Vũ Nhu nói thế thì nhất thời có được sự tự tin.

Bởi vì cô ta biết chắc chắn em họ của mình sẽ không nói dối với mình, nếu Tiết Vũ Nhu đã nói Trương Phong là kẻ nghèo hèn đi giao đồ ăn.



Vậy thì hơn một trăm năm mươi tỷ tiền mua biệt thự, thật sự là con số trên trời đối với Trương Phong, làm sao anh ta có thể lấy ra số tiền đó?

"Lưu Thần Vy, nếu tên nghèo hèn này có thể mua lại căn biệt thự này, vậy thì tôi cũng sẽ chủ động từ chức. Như vậy đã được chưa?"

Phan Diễm khẽ nói với Lưu Thần Vy.

"Được!"

Lưu Thần Vy liền gật đầu nói tiếp: "Vậy ngày mai chúng ta gặp lại, anh Trương, chúng ta đi."

"Chúng ta đi làm gì? Bây giờ tôi có thể mua lại căn biệt thự này."

Trương Phong hờ hững đáp, rồi vươn tay lấy điện thoại ra, bấm số của Phương Chí Hoa.

Thật ra Trương Phong vốn định quay về lấy thẻ ngân hàng trước, rồi ngày mai sẽ đến đây mua lại căn biệt thự này.

Ai ngờ lại gặp Tiết Vũ Nhu ở đây, cộng thêm những lời chế giễu của Tiết Vũ Nhu đối với mình, khiến trong lòng Trương Phong vô cùng khó chịu.

Mặc dù trải qua chuyện ở quán bar Dạ Sắc đêm qua, Trương Phong biết cảm tình mà Tiết Vũ Nhu dành cho mình đã tuột dốc không phanh, hai người không thể tiếp tục qua lại với nhau nữa.

Nhưng anh cảm thấy, cho dù mình thật sự là kẻ nghèo giao đồ ăn thì Tiết Vũ Nhu cũng không cần phải châm chọc, bỏ đá xuống giếng như vậy đúng không?

Trương Phong chưa bao giờ muốn tiết lộ thân phận của mình, nhưng không có nghĩa là anh để mặc cho người khác bắt nạt.

Vì thế bây giờ, anh định mua lại căn biệt thự này, vả mạnh vào mặt đám người Tiết Vũ Nhu và Phan Diễm.

"Cậu Trương!"

Phương Chí Hoa nhanh chóng nghe điện thoại, giọng điệu cực kỳ cung kính.

"Phương Chí Hoa, bây giờ tôi đang cần một trăm năm mươi tỷ."

Trương Phong mặt không cảm xúc nói.

"Cậu Trương, bây giờ tôi đang giải quyết công việc kinh doanh ở Kinh Thành, cậu hãy nói địa chỉ cho tôi biết, tôi sẽ bảo người của ngân hàng đến thẳng đó tìm cậu, đến lúc đó cậu cần bao nhiêu thì cứ việc nói với bọn họ.” Phương Chí Hoa vội đáp.

"Bây giờ tôi đang ở phòng kinh doanh của khu biệt thự Bất động sản Hằng Khoa."

Trương Phong ngẩng đầu nhìn tên của phòng kinh doanh, hờ hững nói.



"Được, tôi sẽ cử người của ngân hàng đến đó ngay."

Phương Chí Hoa khẽ đáp lại.

Trương Phong cũng không nói lời thừa thãi, dứt khoát cúp điện thoại.

Mặc dù bây giờ Trương Phong hoàn toàn có thể về nhà lấy thẻ ngân hàng cùng Lưu Thần Vy, nhưng anh cảm thấy làm như vậy thật sự hơi phiền phức, không bằng để người của Phương Chí Hoa mang thẳng tiền đến đây.

Hơn nữa, nếu bây giờ Trương Phong lựa chọn rời đi, có lẽ Tiết Vũ Nhu và Phan Diễm cũng sẽ rời đi.

Trương Phong cảm thấy chuyện vả vào mặt này, một là không làm, hai là đã làm thì phải đánh đến mức đối phương trở tay không kịp.

Tục ngữ có câu, quân tử báo thù không để qua đêm, muốn vả vào mặt thì phải tát ngay tại chỗ.


"Người của ngân hàng sẽ mang tiền đến ngay, mấy người cứ đợi một lát."


Sau khi Trương Phong cúp điện thoại thì nói với Lưu Thần Vy.


“Vâng, anh Trương!” Lưu Thần Vy vội vàng gật đầu, khinh thường liếc nhìn hai người Phan Diễm và Tiết Vũ Nhu.


Lưu Thần Vy biết rất rõ thực lực của Trương Phong, cũng biết thân phận và bối cảnh của anh.


Bây giờ Trương Phong nói tiền sẽ được mang đến ngay, cũng có nghĩa là chắc chắn tiền sẽ được mang đến, Lưu Thần Vy biết hôm nay mình thắng chắc rồi.


Lúc này, vẻ mặt của Phan Diễm và Tiết Vũ Nhu đều trở nên hơi khó hiểu, mặc dù bọn họ biết Trương Phong là kẻ nghèo.


Nhưng giọng điệu khi mới nói chuyện điện thoại của Trương Phong, cộng thêm vẻ mặt chế giễu đó, như đang nói cho bọn họ biết, hình như Trương Phong không nói đùa với bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK