Mục lục
Tôi Trúng Số Rồi! - Phong Bất Tiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trương Phong à, cậu đi đâu rồi?”

“Một lát là đến giờ của giáo viên cố vấn rồi, sao cậu còn chưa đến nữa?”

Lúc Trương Phong rời khỏi cửa hàng quần áo, định chạy đến trường thì Vương Hùng vừa hay lại gọi đến.

“Bây giờ tôi đang đi qua đây này…”

Trương Phong móc điện thoại ra, nhanh chóng trả lời một câu, sau đó lái xe điện chạy đến trường học.

Là một sinh viên năm ba, có rất nhiều môn học đều có thể không cần phải học.

Nhưng chỉ có mỗi tiết của giáo viên cố vấn, có làm gì thì Trương Phong vẫn muốn đi học.

Lý do thứ nhất, bởi vì cô ta là giáo viên cố vấn, nên Trương Phong không dám cúp học.

Hai là giáo viên cố vấn này là một con hồ ly cái, Trương Phong không muốn vì thế mà đắc tội với cô ta.


Trong mắt của Trương Phong, giáo viên cố vấn đại học của anh là một con hồ ly cái chính hiệu, vả lại còn là một con hồ ly rừng quyến rũ tất cả mọi người.

Mười phút sau, Trương Phong đã hấp tấp chạy đến lớp học.

Lúc này, giáo viên cố vấn đã giảng bài trong lớp, Trương Phong khẽ gõ cửa.

“Vào đi.”

Một giọng nói dịu dàng truyền đến.

Trương Phong đẩy cửa lớn của phòng học ra rồi đi thẳng vào trong, sau đó sự chú ý của anh va phải người phụ nữ hệt như con hồ ly đang đứng trên bục giảng.

Anh thấy cô ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khuôn ngực đầy đặn tròn trĩnh, phía dưới là một chiếc váy ngắn ôm sát vòng hông, để lộ đường cong tuyệt đẹp.

Nhìn xuống dưới nữa là một đôi chân dài thẳng tắp, chân cô ta mang một đôi giày cao gót, cô ta trông rất gợi cảm và mê người.

Cô gái này chính là giáo viên cố vấn đại học của Trương Phong, Tần Lan.

“Sao em lại đến trễ?”

Tần Lan có thân hình nóng bỏng đang dò xét Trương Phong, cô ta hỏi có vẻ hơi tức giận.

“Còn vì sao nữa chứ, dĩ nhiên là hôm qua gắng gượng mời mọi người ăn cơm, bây giờ không có tiền nữa nên chỉ có thể đi giao đồ ăn mà thôi!”

Chu Minh cất tiếng hét lớn nói.

“Ha ha ha!”

Sau khi nghe Chu Minh nói vậy, bạn bè trong lớp đồng thanh bật cười lớn.

“Tôi hỏi em hay chưa? Sao miệng em hư quá vậy?”

Tần Lan quay đầu sang nhìn Chu Minh, cô ta lạnh lùng nhắc nhở nói.

Chu Minh nghe cô ta nói vậy thì nhanh chóng ngậm miệng lại.

Ở đại học Giang Thành, có một lời đồn như thế này, họ nói thế lực sau lưng Tần Lan vô cùng lớn mạnh, đến hiệu trưởng cũng không dám đắc tội cô ta.

Bởi vậy nên lúc này, Chu Minh liền ngoan ngoãn im miệng lại.

“Xin lỗi cô, hôm nay em ngủ lố giờ.”

Trương Phong nhìn Tần Lan rồi nói.

“Đi ra ngoài đứng cho tôi, nếu như còn có lần sau thì em cũng không cần đến đây nữa.” Tần Lan lạnh lùng nói.

“Dạ.”

Trương Phong bất lực gật đầu, sau đó quay người đi ra khỏi lớp học.

Sau khi rời khỏi lớp học, một mình Trương Phong đi đến hành lang, bắt đầu suy nghĩ về chuyện xảy qua trong hai ngày nay.

Cảm giác này khiến Trương Phong cảm thấy rất kì lạ, có chút không chân thật cho lắm.

“Nếu như Trần Văn Văn biết mình có nhiều tiền như vậy, không biết cô ấy sẽ nghĩ như thế nào.”

Trương Phong không khỏi thở dài ở trong lòng.

Nửa tiếng đồng hồ sau, tiếng chuông tan học vang lên.

Tần Lan bước đi trên đôi giày cao gót, bước ra khỏi phòng học, đi đến trước mặt Trương Phong.

Cô ta nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, rồi chớp chớp mắt nói: “Trương Phong, bốn giờ chiều nay đến phòng giáo vụ nhận chút đồ rồi mang đến kí túc xá của cô tôi, có biết chưa hả?”

“Dạ biết rồi!”

Trương Phong nhanh chóng gật đầu.

“Lần sau còn dám đi trễ thì tôi không ta cho em đâu!”

Sau khi nói xong thì Tần Lan ngoắt mông đi xuống lầu.

Trương Phong bất lực quay trở về phòng học.

Sau khi Trương Phong đi vào phòng học, anh phát hiện trong lớp không có mặt mấy người Trần Văn Văn và Diệp Mị.

“Trương Phong, cậu đi đâu làm gì vậy, tiết của cô cố vấn mà cậu cũng dám đi trễ nữa hả!” Vương Hùng khẽ lên tiếng hỏi Trương Phong.

“Tối hôm qua đánh game, đánh đến khuya quá…” Trương Phong khẽ lên tiếng giải thích nói.

“Tôi thấy cậu trúng xổ số rồi thì bị giải thưởng làm cho đầu óc quay cuồng ấy chứ?” Nhãn Kính cười cười, sau đó nói: “Cậu trúng bao nhiêu đấy?”

“Cũng không bao nhiêu, mấy trăm triệu thôi!” Trương Phong cười rồi nói.

“Trời má, mấy trăm triệu mà không bao nhiêu hả? Cậu kiếm được một mớ to rồi ấy chứ!” Nhãn Kính vô cùng ngạc nhiên hét lên một tiếng.

Lúc này, Trương Phong cũng không có tâm trạng nói với bọn họ mấy chuyện này, anh nhìn sơ qua phòng học, sau đó hỏi: “Đám người Dương Uy Trần Văn Văn đồ đâu, sao hôm nay không đến lớp học?”

“Cậu không biết sao? Tối hôm qua khi bọn họ rời khỏi nhà hàng, ba đứa con gái Trần Văn Văn Diệp Mị đã nảy sinh mâu thuẫn với một tên côn đồ ở nhà hàng ấy.”

“Nghe nói tên côn đồ đó có thế lực, quen biết người trong xã hội, sáng sớm hôm nay đã đi thẳng đến trường học để dẫn đám người Diệp Mị và Trần Văn Văn đi, có lẽ bây giờ Dương Uy đang đi cứu người ấy.”


Vương Hùng nhanh chóng lên tiếng giải thích.


“Từ lúc đi theo Dương Uy, đám con gái Trần Văn Văn như thể biến thành người khác vậy, hành xử vô cùng hống hách, nghe nói cô ta đã đá tên côn đồ đó, nhưng lại không ngờ rằng thằng đó lại có thế lực vậy ấy!” Nhãn Kính cũng nói theo.


“Khà khà…”


Trương Phong nghe vậy không khỏi bật cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK