Cô ấy cảm thấy nếu có thể hy sinh một người mà có thể cứu cả nhà họ Lâm Thị cô áy cũng bằng lòng hy sinh.
Suy cho cùng cô ấy cũng không muốn tập đoàn Lâm Thị phải vì vậy sụp đổ, cũng không muốn bố mình bị dấn thân vào chốn lao tù.
Với lại Lâm Phỉ Nhi cảm thấy, nếu như đối phương đã chỉ định cô phải gả cho Trương Phong vậy thì chắc chắc Trương Phong sẽ vô cùng giàu có, sau khi cô ấy kết hôn với Trương Phong thì tập đoàn Lâm Thị cũng sẽ được giúp đỡ rất nhiều.
Nhưng Lâm Phỉ Nhi không hề ngờ rằng, người mà bản thân cô ấy phải lấy là một người giao hàng nghèo xác xơ!
Vốn dĩ Lâm Phỉ Nhi đã buông bỏ những hoang tưởng về tình yêu, muốn đổi lấy mặt đủ đầy về mặt vật chất, để tập đoàn Lâm Thị ổn định.
Nhưng mà Trương Phong đứng trước mặt cô bây giờ không những không thể đáp ứng nhu cầu về mặt vật chất của Lâm Phỉ Nhi mà cũng không thể giúp ích gì được cho tập đoàn Lâm Thị.
Thật sự Lâm Phỉ Nhi không thể hiểu nổi, công ty nước ngoài đó sao lại yêu cầu như vậy.
Mà lúc này Trương Phong vẫn đang đắm chìm vào hoang tưởng về Lâm Phỉ Nhi.
Vốn dĩ Trương Phong không hề mong đợi gì về người vợ chưa cưới của mình, thậm chí còn có chút kháng cự.
Nhưng sau khi Trương Phong biết vợ chưa cưới của mình là một người đẹp thuộc hàng cực phẩm thì anh liền thay đổi suy nghĩ ở trong lòng.
“Chị họ, em sẽ không đồng ý để chị gả cho người như Trương Phong đâu!”
“Bây giờ em sẽ đi tìm dượng làm cho rõ mọi chuyện, sao lại gả chị cho loại người này chứ!”
Sau khi Lâm Tiểu Mạn hoàn hồn lại, cô ấy lập tức kéo Lâm Phỉ Nhi đi ra khỏi phòng bao.
“Không cần hỏi đâu, chị biết chuyện này là chuyện gì mà!”
Lâm Phỉ Nhi bình tĩnh trả lời, sau đó trực tiếp đi đến trước mặt Trương Phong, cô ấy khẽ hỏi: “Anh là chồng chưa cưới của tôi đứng không?”
“Ừm, có lẽ vậy!”
Sau khi Trương Phong nghe Lâm Phỉ Nhi nói vậy thì ngẩn người một hồi rồi sờ sờ đầu gượng gạo nói.
“Vậy chúng ta ngồi xuống nói chuyện chút đi!”
Lâm Phỉ Nhi nói tiếp.
Lâm Tiểu Mạn thấy Lâm Phỉ Nhi không có ý định rời đi, vẻ mặt cô ấy tràn ngập sự khó hiểu, cô ấy hơi lo lắng hỏi: “Chị họ à, chị có gì để nói với người nghèo này đâu chứ? Không lẽ chị định gả cho anh ta thật hả?”
Lúc này Lâm Tiểu Mạn không hề hay biết tình hình của tập đoàn Lâm Thị, nhưng trong lòng Lâm Phỉ Nhi lại hiểu rất rõ, cô ấy biết bây giờ cô ấy chỉ có thể chọn gả cho Trương Phong, nếu không thì bố cô sẽ không có được sự giúp đỡ về mặt tài chính.
Bởi vậy cho dù bây giờ Lâm Phỉ Nhi không muốn gả cho Trương Phong thì cô ấy cũng không thể rời đi như vậy được.
Thân là con gái lớn của nhà họ Lâm, trước giờ Lâm Phỉ Nhi đều rất thông minh.
Khi nãy cô ấy vừa suy nghĩ, tuy rằng Trương Phong cũng không phải người giàu gì, nhưng chỉ cần tập đoàn Lâm Thị có thể vượt qua khoảng thời gian này, dù Trương Phong không có tiền thì nhà họ Lâm vẫn có thể sống rất tốt.
Vả lại còn một điểm nữa khiến Lâm Phỉ Nhi cảm thấy rất tốt, chính là Trương Phong dễ khống chế hơn mấy đứa con nhà giàu khác.
“Chị họ, bây giờ chị đi về cùng em đi, em nhất định có thể thuyết phục dượng mà!”
Lâm Tiểu Mạn không nỡ nhìn chị họ mình gả cho Trương Phong nên kích động hét.
“Không cần đâu, Tiểu Mạn!”
Lâm Phỉ Nhi nói một câu, sau đó đoan trang ngồi xuống ghế, giơ ngón tay ngọc ra chỉ sang chỗ đối diện rồi khẽ nói: “Trương Phong, anh cũng ngồi xuống đi!”
Trương Phong do dự một hồi, sau đó ngồi xuống đối diện Lâm Phỉ Nhi.
“Anh tên Trương Phong đúng không?”
Lâm Phỉ Nhi khẽ hỏi Trương Phong.
“Đúng rồi, tôi tên Trương Phong!”
Trương Phong gật gật đầu, trông anh rất vui.
Khi Lâm Phỉ Nhi nhìn thấy Trương Phong vui thì cô ấy lại càng trở nên ghét anh hơn, cô ấy khẽ nói: “Trương Phong, có lẽ trong lòng anh hiểu rõ tại sao hôm nay tôi lại đến gặp anh đúng không?”
“Hiểu rõ!”
Trương Phong gật gật đầu, trước khi đến đây Phương Chí Hoa đã kể lại mọi chuyện cho anh biết rồi.
“Nếu như anh hiểu rõ thì chuyện dễ dàng rồi, tôi có thể gả cho anh!”
Lâm Phỉ Nhi trừng mắt nhìn Trương Phong, nói chuyện không chút do dự.
Trương Phong vô cùng bất ngờ khi nghe Lâm Phỉ Nhi nói vậy, vì anh không ngờ Lâm Phỉ Nhi lại đồng ý kết hôn với anh một cách dễ dàng như thế.
Theo những quy định trong di chúc, Trương Phong phải kết hôn với Lâm Phỉ Nhi trong khoảng thời gian hai năm mà không được tiết lộ thân phận.
Tuy tằng Phương Chí Hoa đã dùng cách thức ở thương trường để uy hiếp nhà họ lâm đính ước với Trương Phong, nhưng đây thực chất chỉ vì để Trương Phong và Lâm Phỉ Nhi xác nhận mối quan hệ mà thôi.
Nếu như không tiết lộ thân phận thì Trương Phong chỉ là một đứa nghèo hèn đi giao đồ ăn.
Đừng nói đến loại con gái đẹp thuộc hàng cực phẩm như Lâm Phỉ Nhi, đến những cô gái bình thường cũng nhất định không chịu gả cho Trương Phong.
Nhưng chuyện khiến anh không ngờ thấy là vừa gặp mặt Lâm Phỉ Nhiên liền lập tức đồng ý với mối hôn sự này.
“Chị họ, có phải chị điên rồi không? Sao chị lại muốn gả cho loại người này?”
Lâm Tiểu Mạn trợn tròn mắt vô cùng ngạc nhiên nói.
“Cô thật sự muốn gả cho tôi hay sao?”
Trương Phong cũng thẫn thờ một hồi, sau đó hỏi Lâm Phỉ Nhi.
“Không sai, tôi có thể gả cho anh! Nhưng mà tôi có ba điều kiện, chỉ cần anh có thể đồng ý ba điều kiện này thì tôi có thể kết hôn với anh bất cứ lúc nào!”
Lâm Phỉ Nhi nói từ từ.
“Ba điều kiện gì, cô nói nghe thử xem?”
Trương Phong biết khi Lâm Phỉ Nhi sảng khoái đồng ý như vậy thì chuyện cũng không dễ dàng như thế.
Lâm Phỉ Nhi nhìn Trương Phong do dự một hồi sau đó nói: “Đầu tiên, điều kiện thứ nhất chính là chúng ta có thể kết hôn, cũng có thể công bố quan hệ vợ chồng ra bên ngoài, nhưng đời tư thì tôi và anh không liên quan với nhau, anh là anh còn tôi là tôi!”
“Được, cô nói tiếp đi!”
Trương Phong gật gật đầu.
“Điều kiện thứ hai, anh không được có những suy nghĩ quá đà với tôi, không thể vì chúng ta là vợ chồng nên anh muốn làm vợ chồng thật với tôi!” Lâm Phỉ Nhi nhìn Trương Phong rồi tiếp tục nói.
“Được, còn điều kiện cuối cùng thì sao?”
Trương Phong không nhịn được cười, lúc này anh đã cảm nhận thấy thực chất Lâm Phỉ Nhi không muốn gả cho anh.
Chẳng qua cô ấy chỉ muốn cùng Trương Phong diễn một vở kịch, để lấy tiền đầu tư từ phía Phương Chí Hoa mà thôi.
“Điều kiện thứ ba chính là dù tôi có làm chuyện gì anh cũng không có quyền can thiệp vào!” Lâm Phỉ Nhi chầm chậm nói.
“Dù cô có làm chuyện gì tôi cũng không được can thiệp vào?” Trương Phong sờ sờ mũi, rồi khẽ lên tiếng hỏi: “Câu này có nghĩa là gì?”
“Ý nghĩa rất đơn giản, nếu như tôi gặp được người đàn ông tôi thích, tôi có thể yêu đương với anh ấy, nhưng anh không được can thiệp vào, tương tự khi anh gặp được người con gái anh thích, anh có thể làm chuyện anh muốn làm, tôi cũng sẽ không can thiệp vào!” Lâm Phỉ Nhi giải thích.
“Ý của cô chính là chúng ta sẽ làm một cặp vợ chồng hữu danh vô phận sao?”
Trương Phong hỏi.
“Đúng vậy, ý của tôi là vậy đó.”
“Nếu như tôi nói tôi thật sự muốn gả cho anh, chắc là anh sẽ không tin đâu nhỉ, bởi vậy chi bằng nói rõ mọi chuyện, như vậy sẽ công bằng hơn chút với hai người chúng ta!”
Lâm Phỉ Nhi nhìn Trương Phong rồi chân thành nói.
“Nếu như tôi đồng ý với ba điều kiện của cô, nhà họ Lâm các của cô sẽ có được sự giúp đỡ về mặt tài chính, mà tôi lại chỉ có thể cưới một người vợ hữu danh vô phận, đến giường của cô ấy cũng không được lên nằm.”
“Vậy sao tôi phải làm như vậy chứ? Tôi có được ích lợi gì chứ?”
Trương Phong chớp chớp mắt, sau đó thắc mắc hỏi hai câu.