"Vậy chắc hẳn là cô chủ Tần rồi!"
Tạ Hoa Cường nhìn Trương Phong và khẽ gật đầu.
"Ông biết cô ấy sao?"
Thấy phản ứng của Tạ Hoa Cường, Trương Phong vội vàng hỏi.
"Coi như biết đi, lúc trước khi cô Tần mới đến thành phố Giang Thành của chúng ta, tôi phụ trách tiếp đón cô ấy, tôi cũng giúp liên hệ với hiệu trưởng trường đại học Giang Thành, giúp cô ấy làm giáo viên, nhưng sau khi cô Tần đến đại học Giang Thành thì cũng không liên lạc với tôi nữa!"
Tạ Hoa Cường nhìn Trương Phong, dừng một chút, sau đó vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Cậu Trương, cậu hỏi chuyện này làm gì thế?"
"Cô ấy là giáo viên cố vấn đại học của tôi, hôm nay Tần Lan đã cứu tôi. Ông có biết rốt cuộc Tần Lan là ai không?" Trương Phong sốt ruột hỏi Tạ Hoa Cường.
"Không biết…"
Tạ Hoa Cường lắc đầu mà không cần suy nghĩ.
"Không biết ư? Nếu ông không biết cô ấy là ai, tại sao lại tiếp đón cô ấy? Tại sao anh lại giúp cô ấy tìm việc làm?"
Trương Phong khó hiểu hỏi.
"Tôi chỉ biết cô Tần đến từ nơi khác, nhưng tôi không biết danh tính cụ thể của cô ấy. Tôi chỉ biết cô Tần có lai lịch rất vững chắc. Còn việc tôi tiếp đón cô ấy khi đó, chỉ là vì ông chủ của tôi giao nhiệm vụ mà thôi. Thật ra tôi cũng khá tò mò về danh tính của cô Tần, ngay cả ông chủ của tôi cũng sợ cô ấy..." Tạ Hoa Cường nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Phong và giải thích.
"Ông có ông chủ sao? Ông chủ của ông không phải tôi sao?"
Trương Phong hơi bối rối trước những lời nói của Tạ Hoa Cường, bởi vì anh không biết đằng sau Tạ Hoa Cường còn có một ông chủ.
"Cậu Trương, đúng là bây giờ cậu là ông chủ của tôi, nhưng khi cô Tần đến tôi chỉ là một phó tổng giám đốc của một công ty, chủ tịch công ty đó mới là ông chủ của tôi.” Tạ Hoa Cường chậm rãi nói.
"Vậy chủ tịch công ty ông bây giờ ở đâu?"
Trương Phong vội vàng hỏi.
"Ông ấy chết rồi, cho nên tôi mới dìu dắt chủ tịch mới, bằng không hiện tại người nói chuyện với cậu là ông chủ trước của tôi, chứ không phải tôi!" Tạ Hoa Cường bất đắc dĩ nói.
Lúc này Trương Phong mới nhận ra Tạ Hoa Cường nói có ông ch là như thế nào.
Bây giờ Tạ Hoa Cường và Phương Chí Hoa đang giúp Trương Phong làm ăn kinh doanh, một trong số họ phụ trách thế giới ngầm và người còn lại phụ trách ngoài sáng.
Nhưng khi cựu chủ tịch còn sống, chắc hẳn Phương Chí Hoa và Tạ Hoa Cường cũng có anh cả để giúp quản lý công việc kinh doanh.
Chỉ là khi Trương Phong đến đây, anh cả của Tạ Hoa Cường đã chết, cho nên Tạ Hoa Cường kế thừa vị trí của anh cả!
"Vậy dựa theo lời ông nói, bây giờ không ai biết thân phận của Tần Lan là gì đúng không?"
Trương Phong bất lực hỏi Tạ Hoa Cường.
"Trước đó tôi cũng thử điều tra thân phận của cô Tần, nhưng cũng không điều tra được gì, bên Phương Chí Hoa chắc cũng không biết thân phận của cô Tần!" Tạ Hoa Cường chậm rãi nói.
"Không ngờ thân phận của Tần Lan lại bí mật như vậy!"
Trương Phong không khỏi nhẹ nhàng thở dài.
Lúc này, thân phận của Tần Lan càng bí mật, Trương Phong càng tò mò.
Nhưng nếu Tạ Hoa Cường nói điều tra không được, như vậy Trương Phong nhất định không điều tra được, Tạ Hoa Cường sẽ không vì những chuyện này mà nói dối anh.
"Phù…"
Trương Phong hít một hơi thật sâu, sau đó quay sang Tạ Hoa Cường và hỏi: "Ông biết Ngô Văn Hùng đúng không?"
"Đúng vậy, trước đó Ngô Văn Hùng là tài xế của tôi, người đắc tội với cậu Trương hôm nay không phải là Ngô Văn Hùng chứ?" Tạ Hoa Cường nhìn Trương Phong và thốt lên.
"Đúng vậy, vết thương trên mặt tôi là do Ngô Văn Hùng gây ra!"
Trương Phong nhàn nhạt đáp.
"Tên Ngô Văn Hùng này muốn chết sao?"
Sau khi Tạ Hoa Cường nghe thấy điều này, ông ta lập tức trở nên tức giận.
Bản thân ông ta khi nói chuyện với Trương Phong cũng phải thận trọng trong lời nói và việc làm, thế mà bây giờ đàn em của ông ta lại đánh ông chủ của ông ta, làm sao Tạ Hoa Cường có thể không tức giận được chứ!
"Nếu không phải Tần Lan kịp thời xuất hiện, có lẽ bây giờ tôi đã bị Ngô Văn Hùng đánh què hai chân rồi!"
Trương Phong quay sang nhìn Tạ Hoa Cường và tiếp tục nói.
"Cậu Trương, cậu đừng nóng giận, bây giờ tôi sẽ giúp cậu giải quyết tên Ngô Văn Hùng này!"
Tạ Hoa Cường kích động trả lời, sau đó lấy điện thoại di động ra và bấm số của Ngô Văn Hùng.
"Bíp bíp..."
Sau khi điện thoại reo hai lần, Ngô Văn Hùng bắt máy, giọng điệu kính cẩn nói: "Anh Cường, đã muộn như vậy rồi, sao anh lại gọi cho em?"
"Ngô Văn Hùng, bây giờ mày đang ở đâu?"
Tạ Hoa Cường kìm nén cơn giận trong lòng, dùng giọng điệu rất lạnh lùng hỏi.
"Anh Cường… xảy ra chuyện gì vậy?"
Lúc này, Ngô Văn Hùng cũng cảm thấy giọng điệu của Tạ Hoa Cường có gì đó không ổn, nên cẩn thận hỏi.
"Đừng có nói nhảm với tao, tao hỏi mày, bây giờ mày đang ở đâu?"
Tạ Hoa Cường hét lên từng chữ.
"Em… em đang ở nhà!"
Ngô Văn Hùng run rẩy trả lời.
"Bíp bíp!"
Sau khi nghe xong những lời của Ngô Văn Hùng, Tạ Hoa Cường cúp điện thoại, sau đó lạnh giọng mắng người lái xe phía trước: "Tiểu Vương, đến nhà Ngô Văn Hùng ngay!"
"Vâng!"
Tài xế Tiểu Vương nhanh chóng trả lời rồi khởi động xe.
Cùng lúc đó.
Tần Lan đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng VIP của quán bar với tư thế khiêu khích, híp đôi mắt mê người, nhìn phong cảnh bên ngoài quán bar.
Nhìn thấy xe của Tạ Hoa Cường rời đi, Tần Lan không khỏi liếm đôi môi đỏ mọng quyến rũ, sau đó nhẹ giọng nói: “Tiểu Trương Phong, xem ra chị đây thật sự đánh giá thấp cậu rồi, không ngờ cậu lại biết Tạ Hoa Cường, xem ra cậu cũng có chút bản lĩnh đấy!"