Một sinh viên chạy tới phòng học, sau đó thở hổn hển nói với Tần Lan: "Cô Tần, hiện tại khả năng Trương Phong đã bị đuổi học rồi!"
Tần Lan nghe thế, nhìn về phía sinh viên nọ, mở to mắt hỏi: "Sao em biết?"
"Vừa rồi em thấy chủ nhiệm Vương bên phòng hồ sơ cầm một tập hồ sơ đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng!" Sinh viên nọ đáp.
"Xong rồi, Trương Phong thật sự bị đuổi học rồi!"
Ánh mắt Tần Lan có chút tuyệt vọng nói thầm một câu.
Là giảng viên đại học Giang Thành, Tần Lan đương nhiên biết phòng hồ sơ đựng thứ gì.
Một khi có người lấy hồ sơ ra ngoài, chỉ có hai khả năng, thứ nhất là có giảng viên tạm rời cương vị công tác, thứ hai đó là có sinh viên phải chuyển trường hoặc là bị đuổi học.
"Không được, mình phải đi tìm hiệu trưởng!"
Tần Lan nhỏ giọng nói thầm một câu, sau đó trực tiếp xoay người đi về phòng làm việc của hiệu trưởng.
Đường Tiểu Mạn do dự một hồi cuối cùng cũng chạy ra ngoài theo Tần Lan.
Đám người Dương Uy và Trần Văn Văn nghe tin Trương Phong bị đuổi học, trên mặt nhất thời cười tươi như hoa, vài người đã bắt đầu thương lượng tối nay nên đi đâu mở tiệc chúc mừng rồi.
Mà hai người Vương Hùng và Nhãn Kính thì tuyệt vọng, bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, Trương Phong sẽ thật sự bị đuổi học như vậy.
...
Đại học Giang Thành, trong phòng làm việc của hiệu trưởng.
Triệu Vĩnh Xương và Ngụy Đức Hải quỳ gối trước mặt Trương Phong, khổ sở cầu xin Trương Phong cho bọn họ một cơ hội.
Mà Trương Phong thì vẫn còn nghĩ, nên làm sao để trừng phạt bọn họ.
Dù sao nếu thật sự đuổi hai người này đi, muốn trong thời gian ngắn tìm một người thích hợp làm hiệu trưởng, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng không đuổi bọn họ, vậy thì quá có lỗi với những nữ sinh bị bọn họ chà đạp, bởi vì hai người kia hoàn toàn không có tư cách làm thầy.
Cho nên trong lúc nhất thời, Trương Phong có chút do dự.
"Lộc cộc!"
Đúng lúc này, bên ngoài văn phòng đột nhiên truyền đến một trận giày cao gót.
Trương Phong nghe thấy không nhịn không được mà sửng sốt.
"Cốc cốc cốc!"
Ngay sau đó là tiếng gõ cửa vang lên.
"Hiệu trưởng, thầy có ở bên trong không?" Tần Lan gọi dồn dập.
"Sao cô Tần lại đến đây?"
Trương Phong nghe được tiếng Tần Lan, trong lòng thoáng qua kinh ngạc, nhưng sau đó anh ngay lập tức phản ứng kịp, Tần Lan có lẽ là vì muốn giúp anh cầu xin nên mới đến.
Lúc này Trương Phong không hề muốn bại lộ thân phận thật sự của mình, cho nên do dự một hồi rồi thấp giọng nói với Triệu Vĩnh Xương: "Ông đứng lên đi, lát nữa lúc Tần Lan vào, đừng nói cho cô ấy biết thân phận của tôi, ông hiểu ý tôi chứ?"
"Hiểu... hiểu ạ!"
Triệu Vĩnh Xương vội vàng gật đầu, sau đó đứng lên đi đến vị trí của mình ngồi xuống.
Trương Phong thì cúi đầu đứng ở trước mặt Triệu Vĩnh Xương, cả người thoạt nhìn giống như sinh viên tiểu học phạm lỗi.
Ngụy Đức Hải và Phương Chí Hoa thì ngồi sang sofa bên cạnh.
"Ai vậy?"
Triệu Vĩnh Xương bình ổn lại cảm xúc, sau đó mặt mày không chút thay đổi hô một tiếng.
"Hiệu trưởng Triệu, tôi là Tần Lan!"
Tần Lan vội vàng nói.
"Cô Tần à, cô vào đi!"
Triệu Vĩnh Xương lạnh nhạt nói.
Tần Lan nghe được những lời này của Triệu Vĩnh Xương, vội vàng đẩy cửa đi vào văn phòng.
Đương lúc Tần Lan thấy tập hồ sơ trên bàn Triệu Vĩnh Xương, trong lòng càng thêm chắc chắn Triệu Vĩnh Xương muốn đuổi học Trương Phong.
"Hiệu trưởng Triệu, tôi cảm thấy Trương Phong sẽ không phải kẻ trộm, tôi và Trương Phong quen biết nhau đã lâu, tôi cho rằng em ấy không phải người như thế!"
Tần Lan nhìn Triệu Vĩnh Xương nói.
"Đúng vậy, hiệu trưởng Triệu, khoản tiền này là em đánh mất, nhưng hiện tại em không nghĩ truy cứu nữa, thầy có thể đừng đuổi học Trương Phong được không?" Đường Tiểu Mạn vội nói theo.
Đã đến nước này mà Tần Lan và Đường Tiểu Mạn vẫn cầu xin cho mình, trong lòng Trương Phong vô cùng cảm động, thậm chí anh đã có xúc động muốn trực tiếp ngả bài với hai người bọn họ rồi.
Nhưng Trương Phong lo lắng Tần Lan và Đường Tiểu Mạn sẽ cảm thấy mình lừa bọn họ, cho nên vẫn cố nhịn xuống sự kích động này.
"Cô Tần, về chuyện Trương Phong có phải là kẻ trộm hay không, cô không cần phải gấp, tôi vẫn đang trong quá trình điều tra, chờ tôi điều tra rõ mọi chuyện, sẽ thông báo cho cô đầu tiên!" Triệu Vĩnh Xương nói với Tần Lan.
"Nhưng mà hiệu trưởng Triệu..."
"Cô Tần, chẳng lẽ cô không tin tôi sao? Nếu hiện tại cô có thể lấy ra chứng cứ chứng minh Trương Phong không phải kẻ trộm, tôi lập tức có thể thả Trương Phong, nhưng nếu cô không lấy ra được, vậy thì trở về chờ tin đi!"
Lúc này trong lòng Triệu Vĩnh Xương chỉ nghĩ đến chuyện rốt cuộc Trương Phong có đuổi mình hay không, cho nên không muốn nói chuyện với Tần Lan.
"..."
Mà Tần Lan thấy thái độ này của Triệu Vĩnh Xương, cũng không dám tiếp tục nói thêm gì, quay đầu nói với Trương Phong: "Trương Phong, em nhất định phải phối hợp điều tra với hiệu trưởng Triệu, biết không?"
"Cô Tần, em biết rồi!"
Trương Phong thấp giọng đáp lại một câu.
"Tiểu Mạn, chúng ta đi thôi!"
Tần Lan bất đắc dĩ thở dài, sau đó xoay người đi ra bên ngoài văn phòng.
Đường Tiểu Mạn do dự một hồi cũng đi theo Tần Lan rời đi, lúc này hai người bọn họ đều hy vọng Triệu Vĩnh Xương có thể trả lại trong sạch cho Trương Phong.
Triệu Vĩnh Xương thấy Tần Lan đi rồi, vội vàng đứng dậy nói với Trương Phong: "Cậu Trương, mời ngồi, vừa rồi biểu hiện của tôi được chứ?"
Trương Phong ngồi xuống ghế của Triệu Vĩnh Xương, nhẹ giọng nói: "Triệu Vĩnh Xương, ông còn muốn làm cái chức hiệu trưởng này không?"
"Muốn ạ, cậu Trương, tôi cầu xin cậu cho tôi một cơ hội đi!"
Triệu Vĩnh Xương kích động nói.
Vừa rồi thật ra Trương Phong vốn định đuổi Triệu Vĩnh Xương, nhưng đám người Tần Lan xuất hiện lại khiến Trương Phong ý thức được, nếu hiện tại mình đuổi Triệu Vĩnh Xương, vậy thì sẽ khiến cho người khác hoài nghi, hơn nữa mình và đám Dương Uy, Mã Hoành Lượng vẫn còn món nợ chưa tính rõ, anh còn cần Triệu Vĩnh Xương và Ngụy Đức Hải tiếp tục giúp mình diễn kịch.
Cho nên lúc này Trương Phong thay đổi ý định, ngược lại nói: "Được rồi, tôi có thể không đuổi ông, nhưng ông nhất định phải đồng ý tôi hai điều kiện!"
"Cậu nói đi cậu Trương, cho dù có 10 điều kiện tôi cũng đồng ý!" Triệu Vĩnh Xương vội vàng thề thốt.
"Điều kiện thứ nhất, ông không được nói với bất cứ ai chuyện tôi là hội trưởng hội đồng quản trị đại học Giang Thành, nếu có người biết, tôi lập tức đuổi ông!"
Trương Phong chậm rãi nói.
"Cậu Trương, cậu yên tâm, chuyện này chỉ có mấy người chúng ta biết, tôi sẽ không nói cho những người khác!"
Mặc dù Triệu Vĩnh Xương không biết vì sao Trương Phong phải làm vậy, nhưng vẫn cực kỳ sảng khoái đồng ý.
"Điều kiện thứ hai, những chuyện xấu mà ông và Ngụy Đức Hải đã làm tại trường học, đều viết hết ra giấy cho tôi, hơn nữa còn phải đóng dấu điểm thủ, đảm bảo sau này không tái phạm nữa, nếu không tôi không chỉ đuổi ông mà còn giao những thứ này cho cảnh sát, để cho cảnh sát xử lý ông!"
Trương Phong biết mấy năm nay Triệu Vĩnh Xương làm không ít chuyện xấu, anh lo sau này Triệu Vĩnh Xương sẽ còn tiếp tục, cho nên anh cần một thứ để khống chế được Triệu Vĩnh Xương và Ngụy Đức Hải.
"Chuyện này..."
Trong mắt Triệu Vĩnh Xương thoáng qua chút khó xử.
"Nếu ông không muốn, hiện tại tôi lập tức đuổi ông là được!"
Trương Phong chậm rãi nói.
"Tôi làm, tôi làm!"
Triệu Vĩnh Xương kích động hô một tiếng, sau đó tiếp tục nói: "Cậu Trương yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ giao mấy thứ này cho cậu!"
"Được!"
Trương Phong khẽ gật đầu, sau đó xoay người nói với Ngụy Đức Hải: "Hiện tại ông đi gọi Mã Hoành Lượng đến đây cho tôi!"
"Vâng, tôi đi ngay đây!"
Ngụy Đức Hải Liên vội vàng đồng ý, sau đó xoay người đi ra ngoài văn phòng.