Trong một tòa nhà chung cư nào đó ở thành phố Giang Thành.
Ngô Văn Hùng lau khuôn mặt sưng tấy như đầu lợn bằng một quả trứng, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt anh ta rất nghiêm túc.
Bởi vì vừa mới đắc tội Tần Lan ở bên kia là Tạ Hoa Cường đã gọi điện tới, Ngô Văn Hùng mơ hồ cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó không ổn.
"Anh, tại sao anh lại sợ người phụ nữ đó?"
Đúng lúc này, Ngô Văn Nhạc say xỉn từ bên ngoài bước vào, hét vào mặt Ngô Văn Hùng với vẻ mặt vô cùng kích động.
"Chuyện của tao không cần mày quản..."
Ngô Văn Hùng sốt ruột hét lên.
"Em chỉ cảm thấy chuyện hôm nay thật sự là ấm ức cho chúng ta, hai người chúng ta đều bị cái tên ngốc Trương Phong kia đánh, thật sự là rất xấu hổ, nếu như lộ ra ngoài thì làm sao chúng ta có thể lăn lộn ở Giang Thành nữa chứ?"
Ngô Văn Nhạc đi đến trước mặt Ngô Văn Hùng và nói.
"Ai mà biết thằng nhóc đó có vận may ma quỷ gì mà quen được một người như cô Tần chứ!"
Ngô Văn Hùng trả lời với vẻ mặt rất bất lực.
"Anh, anh định quên chuyện này như vậy sao?"
Ngô Văn Nhạc lắc vai Ngô Văn Hùng, kích động nói với Ngô Văn Hùng.
"..."
Sau khi Ngô Văn Hùng nghe thấy điều này, vẻ mặt trở nên u ám, sau đó anh ta cau mày nói: "Nếu không thì mày định làm gì? Vừa rồi anh Cường đã gọi điện cho tao, nghe giọng điệu của anh ấy có vẻ không vui, không biết có phải bởi vì Trương Phong…"
"Không phải người phụ nữ kia nói không so đo với chúng ta à? Sao cô ta có thể đi tìm anh Cường tố cáo nữa chứ?"
Ngô Văn Nhạc tức giận nói.
"Tốt nhất là không phải vì chuyện này!"
Ngô Văn Hùng hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp: "Trong khoảng thời gian này, mày đừng tìm Trương Phong gây phiền phức, chờ chuyện này êm xui, tao sẽ tìm cơ hội dạy cho nó một bài học!"
"Vâng!"
Ngô Văn Nhạc khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm.
"Ầm ầm ầm!"
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa gấp gáp.
Ngô Văn Hùng không khỏi sững sờ trong giây lát khi nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó chạy đến mở cửa mà không cần suy nghĩ.
Tuy nhiên, khi Ngô Văn Hùng mở cửa và nhìn thấy người đứng bên ngoài là Trương Phong, anh ta sững người tại chỗ, trong mắt hiện lên một chút khó hiểu.
"Trương Phong? Sao lại là mày?"
Ngô Văn Hùng cao giọng, phẫn nộ hét về phía Trương Phong.
Mặc dù Ngô Văn Hùng không có ý định buông tha cho Trương Phong, nhưng vì anh ta sợ mối quan hệ của Trương Phong với Tần Lan, vì vậy anh ta định để chuyện này êm xui thì sẽ tìm người đi xử lý Trương Phong.
Đến lúc đó, cho dù Tần Lan có truy vấn Ngô Văn Hùng thì anh ta cũng có thể không thừa nhận.
Nhưng mà, anh ta không ngờ bây giờ Trương Phong lại tự mình tìm tới cửa.
"Đúng vậy, là tôi!"
Trương Phong nhìn Ngô Văn Hùng và trả lời một cách bình tĩnh.
"Nhóc con, tao đã nói với mày rồi, hôm nay tao cho mày đi là nể mặt cô Tần, nếu không đã đánh gãy chân chó của mày rồi, bây giờ tốt nhất mày nên cút cho tao, đừng để tao nhìn thấy mày, nghe không?”
Ngô Văn Hùng hung dữ chỉ vào mũi Trương Phong.
"Nếu không bởi vì Tần Lan, mày cảm thấy hiện tại còn có thể đứng nói chuyện với tao sao?"
Trương Phong bình tĩnh dùng một tay đẩy Ngô Văn Hùng ở bên cạnh mình ra, sau đó bước vào nhà của Ngô Văn Hùng.
"Uầy, là Trương Phong à, mẹ nó, mày cho rằng mày quen biết cô Tần là bọn tao không dám làm gì mày hả?"
Lúc này, Ngô Văn Nhạc đang ngồi trên ghế sô pha hét vào mặt Trương Phong, sau đó cầm chiếc gạt tàn trên bàn lao về phía vị trí của Trương Phong.
"Ngô Văn Hùng, Ngô Văn Nhạc, bọn mày không muốn sống nữa đúng không?"
Đúng lúc này, một giọng nam đột nhiên từ phía sau Trương Phong truyền đến.
Sau khi nghe những lời này, Ngô Văn Hùng và Ngô Văn Nhạc sững người tại chỗ, trong mắt hiện lên sự kinh sợ sâu sắc.
Tạ Hoa Cường chậm rãi bước vào phòng.
"Anh… anh Cường?"
Khi Ngô Văn Hùng nhìn thấy Tạ Hoa Cường, đôi mắt của anh ta ngay lập tức mở to, người luôn tỏ ra bình tĩnh như anh ta, đến bây giờ cũng không bình tĩnh nổi nữa.
"Ầm!"
Chiếc gạt tàn trong tay Ngô Văn Nhạc cũng trực tiếp rơi xuống đất.
Trương Phong nhìn thấy phản ứng của hai người này, khinh thường cười cười, trực tiếp đi vào giữa phòng khách, ngồi trên sô pha nở nụ cười nửa miệng.
Thật ra Trương Phong đã đoán được Ngô Văn Hùng và Ngô Văn Nhạc sẽ có phản ứng như vậy!
"Anh… anh Cường... sao anh lại ở đây?"
Ngô Văn Hùng nuốt nước bọt nhìn Tạ Hoa Cường, kinh hãi hỏi.
"Bốp!"
Tạ Hoa Cường không trả lời câu hỏi của anh ta mà trực tiếp tát vào mặt Ngô Văn Hùng, sau đó mắng Ngô Văn Hùng: "Ngô Văn Hùng, mày nghĩ mày là ai hả, đến cậu Trương mà mày cũng dám đánh? Mẹ nó, mày không thích sống nữa sao?"
"Cậu… cậu Trương?"
Sau khi bị Tạ Hoa Cường tát, Ngô Văn Hùng không dám phản kháng chút nào, run rẩy nhìn về phía Trương Phong đang ngồi trên ghế sô pha, trong mắt anh ta đầy vẻ kính sợ.
Nhưng vào lúc này, Ngô Văn Nhạc lại càng bối rối hơn!
Anh ta không hiểu, Trương Phong không phải chỉ là một người phục vụ trong quán bar thôi sao? Từ khi nào lại trở thành cậu Trương rồi?
"Anh Cường... chuyện này... chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Ngô Văn Hùng ôm khuôn mặt sưng húp hỏi Tạ Hoa Cường.
"Cậu Trương, chủ tịch mới của công ty chúng ta, cậu nói xem thử là có chuyện gì?"
Tạ Hoa Cường lạnh lùng trả lời.
Ngô Văn Hùng kinh ngạc ngỡ ngàng sau khi nghe những lời của Tạ Hoa Cường.
Mặc dù Tạ Hoa Cường, Ngô Văn Hùng và những người khác là những tay xã hội đen nổi tiếng ở thành phố Giang Thành, nhưng Tạ Hoa Cường đã thành lập một công ty ở thành phố Giang Thành để có thể quản lý những người này dưới quyền của mình.
Trong công ty, các vị trí khác nhau được phân công tùy theo thân phận của từng tên đàn em.
Lúc trước Ngô Văn Hùng chỉ là tài xế cho Tạ Hoa Cường, nhưng vì Ngô Văn Hùng đã cứu Tạ Hoa Cường một mạng, anh ta được thăng chức làm quản lý của khu mới giải phóng ở phía Nam.
Trong mắt người ngoài, Ngô Văn Hùng là lão đại của khu mới giải phóng ở phía Nam, toàn bộ khu mới giải phóng ở phía Nam đều do một mình Ngô Văn Hùng quản lý.
Vị trí của Tạ Hoa Cường trong công ty là tổng giám đốc, đó là lý do tại sao trong mắt người ngoài Tạ Hoa Cường mới là ông chủ thực sự của thành phố Giang Thành, hầu như tất cả các địa điểm trong thành phố Giang Thành đều do một mình Tạ Hoa Cường kiểm soát.
Ngô Văn Hùng ban đầu nghĩ rằng Tạ Hoa Cường đã là ông chủ của công ty, nhưng anh ta không ngờ phía trên Tạ Hoa Cường còn có một chủ tịch, nói cách khác, nhiều năm nay Tạ Hoa Cường thực sự đã làm việc cho Trương Phong.
Trương Phong mới là ông chủ của tất cả bọn họ, có địa vị cao hơn cả Tạ Hoa Cường!
"Anh Cường, anh nói đùa với bọn em à? Sao Trương Phong có thể là chủ tịch của công ty chúng ta chứ?"
Ngô Văn Hùng run rẩy đứng đó nói, vẻ mặt kinh ngạc không thể tả!
"Mày cảm thấy tao giống đang đùa với mày lắm à?"
Tạ Hoa Cường nhìn Ngô Văn Hùng, khẽ hừ lạnh một tiếng.
Đến bây giờ Ngô Văn Hùng mới hiểu những gì Trương Phong nói có nghĩa là gì!
Người mà Tần Lan cứu hôm nay không phải là Trương Phong, mà là chính Ngô Văn Hùng!
Nếu Ngô Văn Hùng thực sự đánh gãy chân của Trương Phong, tương đương với việc anh ta sẽ bị đại ca Tạ Hoa Cường đánh gãy chân!
Nghĩ đến đây, hai chân của Ngô Văn Hùng mềm nhũn, phịch một tiếng, anh ta trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt Trương Phong.
"Chuyện này... chuyện này, sao có thể chứ?"
Ngô Văn Nhạc ở một bên dường như vẫn chưa hiểu tình hình hiện tại, nhưng sau khi nhìn thấy Ngô Văn Hùng quỳ trước mặt Trương Phong, anh ta không thể không hét lên.