Mục lục
Tôi Trúng Số Rồi! - Phong Bất Tiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chẳng phải trước đó cô đã nói, chỉ cần tôi mua lại căn biệt thự này thì cô sẽ chủ động từ chức hay sao?"

"Do đó hôm nay, nếu cô không chủ động từ chức thì mấy người đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này."

Trương Phong nhìn Phan Diễm, cực kỳ lạnh lùng nói.

Trương Phong vốn không muốn làm lớn chuyện, nhưng thái độ ăn nói của Hứa Bác Văn thật sự quá hống hách, khiến Trương Phong cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Cộng thêm bây giờ thân phận của mình đã bị bại lộ, mọi người đều biết rằng mình có tiền, tất nhiên Trương Phong phải trả thù Phan Diễm và Tiết Vũ Nhu một trận.

Lưu Thần Vy nghe Trương Phong nói thế thì nhất thời sáng mắt, bởi vì cô ta cảm thấy lúc Trương Phong nói câu này thật sự rất đẹp trai.

Cho dù là Tiết Vũ Nhu đang trốn sau lưng Hứa Bác Văn, cũng không khỏi rung động.

Bởi vì cô ta có thể cảm nhận được, Trương Phong đang đứng trước mặt mình, hoàn toàn khác với Trương Phong bị người khác sỉ nhục nhưng không dám nói câu nào vào tối qua.

"Ranh con, cậu tưởng cậu là ai? Cậu không cho tôi đi thì tôi sẽ không dám đi à?"

Hứa Bác Văn nhìn Trương Phong, cười khẩy chế giễu.

“Nếu anh không tin thì cứ việc thử xem.” Trương Phong cực kỳ ngang ngược đáp.

"Thật láo xược! Cậu là cái thá gì mà cũng dám uy hiếp Hứa Bác Văn tôi? Tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi muốn đi, cho dù là ông trời đi đến đây cũng không cản nổi tôi."

Hứa Bác Văn nổi trận lôi đình gầm lên, rồi xoay người định rời khỏi phòng kinh doanh.

Lúc này, nhiều người vây xem như vậy, sao Hứa Bác Văn có thể nhận thua được chứ?

"Tiền Hưng Quốc, kêu nhân viên bảo vệ trong phòng kinh doanh của các ông bắt anh ta lại cho tôi."



Trương Phong quay đầu lại nói với Tiền Hưng Quốc.

"Cậu Trương, cậu Hứa..."

Bây giờ vẻ mặt của Tiền Hưng Quốc hơi khó xử.

“Chỉ cần ông giúp tôi bắt người này lại, bây giờ tôi có thể mua lại căn Lầu Vương trị giá sáu trăm tỷ của phòng kinh doanh của các ông.” Trương Phong hờ hững nói.

Lúc trước khi Lưu Thần Vy giới thiệu biệt thự cho Trương Phong đã thuận miệng nhắc đến biệt thự Lầu Vương của phòng kinh doanh.

Nhưng Lưu Thần Vy cảm thấy cho dù Trương Phong là phú nhị đại siêu cấp, cũng không thể nào bỏ ra số tiền lớn như thế, để mua lại căn biệt thự Lầu Vương này.

Dù gì Lầu Vương cũng là căn có vị trí đẹp nhất, đầy đủ tiện nghi nhất, đồng thời cũng được hưởng góc view đẹp nhất trong khu biệt thự, nhưng giá cả cũng đắt nhất.

Vì thế lúc đó Lưu Thần Vy đã không giới thiệu quá nhiều với Trương Phong, mà chỉ nhắc qua loa.

Nghe Trương Phong nói thế, các nữ nhân viên phòng kinh doanh có mặt tại đây đều sửng sốt.

Đám người Phan Diễm, Tiết Vũ Nhu và Hứa Bác Văn cũng bị sốc.

Phải biết rằng, căn biệt thự Lầu Vương này trị giá sáu trăm tỷ, cực kỳ nổi tiếng ở Giang Thành.

Vô số người đều đang mong ngóng, rốt cuộc là ông trùm nào mới đủ độ giàu có để mua lại căn biệt thự Lầu Vương này.

Nhưng lúc này, Trương Phong lại nói mình muốn mua lại căn biệt thự này, hơn nữa giọng điệu còn tùy ý như vậy, như thể đang đi mua củ cải trắng ở ngoài chợ.

Mọi người đều nhất thời cả kinh, ánh mắt tràn ngập vẻ kính sợ.

"Cậu Trương, cậu... cậu nói thật chứ?"

Tiền Hưng Quốc vô cùng kích động, thậm chí còn nói hơi lắp bắp.

"Ông thấy tôi có giống người đang nói đùa không?"

Trương Phong hỏi ngược lại.

Rõ ràng bây giờ Tiền Hưng Quốc đã hơi do dự, mặc dù Hứa Bác Văn có bối cảnh to lớn, là người mà Tiền Hưng Quốc không thể trêu chọc.

Nhưng nếu Trương Phong thật sự có thể mua lại biệt thự Lầu Vương trị giá sáu trăm tỷ, riêng Tiền Hưng Quốc đã có thể nhận được mười lăm tỷ tiền hoa hồng, mà toàn bộ nhân viên trong phòng kinh doanh cũng có thể nhận được một trăm năm mươi triệu tiền khen thưởng.

Đối với Tiền Hưng Quốc và các nữ nhân viên phòng kinh doanh, đây chính là số tiền phát tài, thử hỏi ai mà không động lòng cơ chứ?

"Tiền Hưng Quốc, ông cảm thấy thằng nhãi này giống như người có thể mua nổi căn biệt thự Lầu Vương đó à?"

Dường như Hứa Bác Văn cũng nhìn ra Tiền Hưng Quốc đã hơi dao động, vội vàng hắng giọng nói.



"Tạ Minh, ông hãy nói cho anh ta biết, tôi có thể mua nổi căn biệt thự này không?"

Trương Phong quay đầu lại khẽ nói với Tạ Minh.

Tạ Minh nghe xong thì không khỏi sửng sốt.

Ông ta vươn tay lau mồ hôi trên trán, khẽ nói: "Quả thật cậu Trương có thể mua lại căn biệt thự này."

Lần này Tạ Minh đến là để đưa chi phiếu cho Trương Phong, nhưng đích thân chủ tịch ngân hàng Hoa Hạ đã cử ông ta đến.

Hơn nữa, trước khi xuất phát, chủ tịch ngân hàng còn cố ý căn dặn Tạ Minh rằng, mặc kệ hôm nay Trương Phong tiêu bao nhiêu, ngân hàng Hoa Hạ đều có thể chi trả cho anh.

Mặc dù Tạ Minh không biết thân phận thật của Trương Phong, nhưng cũng biết câu nói này của chủ tịch ngân hàng có nghĩa là gì.

Tiền Hưng Quốc nghe thấy câu trả lời của Tạ Minh thì vẻ mặt nhất thời trở nên kích động, hắng giọng nói: "Bảo vệ đâu, mau đến đây bắt ba người này lại cho tôi!"

"Rầm rầm..."

Nháy mắt, mười mấy nhân viên bảo vệ mặc đồng phục dứt khoát chặn ở cửa.

Bây giờ các nữ nhân viên phòng kinh doanh cũng đồng loạt chặn trước mặt Hứa Bác Văn, Tiết Vũ Nhu và Phan Diễm.

Dù sao thì nếu Trương Phong thật sự mua lại căn biệt thự Lầu Vương, thì mỗi người bọn họ đều có thể nhận được một trăm năm mươi triệu tiền thưởng.

Do đó bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến tình cảm giữa mình với Phan Diễm hồi trước, mà tất cả đều đứng về phía Trương Phong.

Sau khi Trương Phong chứng kiến cảnh tượng này thì không khỏi nhếch miệng, mỉm cười.

Bây giờ, cuối cùng anh cũng hiểu rõ thế nào là có tiền có thể điều khiển ma quỷ.

Lưu Thần Vy đứng bên cạnh Trương Phong, ngực liên tục phập phồng, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ sâu sắc.

Cô ta vốn dĩ chỉ nghĩ Trương Phong có thể mua lại căn biệt thự một trăm năm mươi tỷ này, như vậy bản thân cũng có thể nhận được không ít hoa hồng.

Ai ngờ bây giờ Trương Phong lại muốn mua lại căn biệt thự tên là Lầu Vương đắt đỏ và lớn nhất ở Giang Thành.

Đồng thời mình cũng có thể mượn cơ hội này để loại trừ kẻ thù không đội trời chung như Phan Diễm.

Trong lòng Lưu Thần Vy vui như nở hoa, trên mặt cũng không nhịn được nở nụ cười rạng rỡ.

"Mấy người muốn làm gì? Mấy người có biết bạn trai của tôi là ai không hả? Mau tránh ra cho tôi! Hạng người như Trương Phong làm sao có thể mua lại biệt thự Lầu Vương kia chứ? Mấy người đều bị anh ta lừa gạt rồi."

Phan Diễm vô cùng kích động quát nhân viên bảo vệ ở trước mặt mình.

Tiết Vũ Nhu đứng ngơ ngác tại chỗ, há hốc mồm, không nói nên lời.



Bây giờ trong lòng cô ta chỉ nghĩ đến một chuyện, đó chính là nếu Trương Phong thật sự có tiền mua lại biệt thự Lầu Vương, vậy thì anh đã không còn hình dung bằng từ phú nhị đại nữa.

"Tiền Hưng Quốc, ông có chắc là mình muốn giúp đỡ thằng nhãi kia không?"

Hứa Bác Văn quay đầu lại nhìn Tiền Hưng Quốc, vẻ mặt vô cùng giận dữ hỏi.

"Cậu Hứa, quả thật trước đó Phan Diễm đã nói, chỉ cần cậu Trương có thể mua lại căn biệt thự này thì cô ta sẽ chủ động từ chức, vì thế bây giờ cậu chỉ cần bảo Phan Diễm từ chức thì tôi có thể thả hai người đi ngay."

Tiền Hưng Quốc lạnh nhạt đáp.

"Ông nói tôi bảo Phan Diễm từ chức ư?"

Hứa Bác Văn không khỏi cười khẩy.

Thật ra Hứa Bác Văn hoàn toàn không quan tâm đến công việc này của Phan Diễm, nhưng Phan Diễm là người phụ nữ của anh ta, nếu hôm nay mình thật sự yêu cầu cô ấy từ chức, chắc chắn đó sẽ là sự sỉ nhục đối với nhân cách của anh ta.


"Được rồi, tôi thấy các người đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ngay cả Hứa Bác Văn tôi cũng dám bắt nạt."


Hứa Bác Văn cười dữ tợn, lấy điện thoại của mình ra, vẻ mặt hung ác nói: “Các người cứ đợi đấy cho tôi, bây giờ tôi sẽ nhờ cậu tôi dẫn người đến đây, hôm nay tôi phải cho các người hiểu rõ, thế nào là bản lĩnh thông thiên, ở đất Giang Thành này, không phải có tiền thì muốn làm gì cũng được."


Tiền Hưng Quốc và Tạ Minh vừa nghe thấy Hứa Bác Văn định gọi cho cậu của mình thì nhất thời ngẩn người, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.


"Cậu... cậu Trương, không bằng chúng ta bỏ qua chuyện này đi, cậu của Hứa Bác Văn không dễ trêu chọc đâu, cậu hãy để bọn họ rời đi đi..."


Bây giờ Tạ Minh cũng sợ sệt, run rẩy nói với Trương Phong.


"Cậu của anh ta không dễ trêu chọc à?"


Trương Phong nghe Tạ Minh nói thế thì cười khinh bỉ: "Tôi mặc kệ cậu của anh ta có dễ trêu chọc hay không, chỉ cần hôm nay Phan Diễm không từ chức, ai cũng đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK