Bọn họ mới chẳng quan tâm Trương Phong hay Dương Uy ai sẽ trả tiền, dù sao cũng không phải bọn họ trả, chỉ cần ăn no nê là được.
Mà Trần Văn Văn đang ngồi cạnh Dương Uy, vẻ mặt khó coi như nuốt phải ruồi.
Bởi vì cô ta biết Dương Uy hoàn toàn không trả nổi chi phí hôm nay.
Hơn nữa dù Trương Phong có thanh toán được số tiền này thì phỏng chừng cũng sẽ tiêu sạch số tiền để dành của anh.
Vì sĩ diện mà tiêu sạch tiền tiết kiệm, có đáng không?
Nghĩ đến đây, Trần Văn Văn càng xem thường Trương Phong.
Bởi vì cô ta thấy Trương Phong không cần phải tranh cao thấp với cậu ấm như Dương Uy. Dù thắng được một lần cũng không thể nào thay đổi sự thật anh là kẻ nghèo kiết xác!
Một tiếng sau, mọi người ăn cũng sắp xong rồi.
Đám bạn học cùng lớp nhao nhao nhìn về phía Dương Uy và Trương Phong, lúc này bọn họ mới bắt đầu lo lắng hai người này không có tiền thanh toán.
Người đẹp mặc sườn xám mang giày cao gót màu đen, ưỡn ẹo đi tới bên cạnh hai người Dương Uy và Trương Phong, khẽ nói: "Hai ông chủ, bữa ăn hôm nay tổng cộng là bốn trăm hai mươi triệu, xin hỏi hai anh sẽ trả tiền mặt hay quẹt thẻ ạ?”
Bốn trăm hai mươi triệu?
Sau khi nghe giá tiền, đám bạn học thi nhau xuýt xoa, vẻ mặt sốc tận óc. Ai cũng không ngờ, bữa cơm hôm nay lại đắt như vậy!
Ánh mắt Dương Uy đờ đẫn, 420 triệu, dù có chia nửa thì cũng là 210 triệu hơn nữa lúc này trong tay anh ta cũng không có nhiều tiền như vậy!
Trong lúc mọi người còn ngơ ngác nhìn nhau thì Trương Phong nhấc hộp giao thức ăn dưới chân lên, lấy ra một xấp tiền giấy, vừa đủ 210 triệu.
Khi mọi người nhìn thấy những tờ tiền đỏ tươi trong hộp giao thức ăn của Trương Phong, ai nấy cũng ngoác miệng há hốc mồm.
Đệch mợ, cả một hộp tiền giấy, rốt cuộc trong đó có bao nhiêu tiền chứ?
Nhưng Trương Phong lại rất thờ ơ, đưa xấp tiền cho người đẹp mặc sườn xám, nhẹ giọng nói: "Trả cho cô!"
"Dạ...Dạ!" Người đẹp mặc sườn xám run run nhận xấp tiền giấy.
Dương như cô ta không ngờ Trương Phong sẽ rộng rãi như vậy, trả cả 420 triệu mà không thèm chớp mắt một cái.
"Tôi chỉ trả cho cô 210 triệu, một nửa còn lại là của anh ta!"
Lúc người đẹp mặc sườn xám sắp rời đi thì Trương Phong duỗi tay ra chỉ về phía Dương Uy, hờ hững nói.
Lúc này đám bạn học trong phòng Vip đều ngây ra như phỗng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trương Phong.
Bởi vì bọn họ chưa từng nghĩ Trương Phong lại có thể tỉnh bơ như không khi lấy ra số tiền 210 triệu tệ.
Mà lúc này, Dương Uy ngồi tại chỗ cũng bắt đầu toát mồ hôi hột, không biết nên làm thế nào!
"Dạ được!"
Người đẹp mặc sườn xám gật đầu, sau đó nhìn Dương Uy rồi hỏi anh ta: "Cậu chủ Dương, xin hỏi anh muốn trả tiền mặt hay quẹt thẻ?"
Dương Uy nghe hỏi vậy, trong đầu lập tức trống rỗng.
Tuy anh ta biết trước đến nhà hàng Túy Tiên ăn cơm chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền.
Cho nên lúc nãy anh ta đã mượn bạn 60 triệu, cộng thêm 60 triệu của anh ta, cũng chỉ mới được 120 triệu.
Nhưng dù thế nào anh ta cũng không ngờ bữa cơm này thế mà lại tốn hết 420 triệu.
"Cô...Cô chờ tôi gọi điện thoại một chút..."
Dương Uy lắp bắp nói, sau đó cầm điện thoại lên gọi.
Trước khi đi ăn cơm ai cũng nghĩ Trương Phong mới là người không có đủ tiền, nào ngờ cuối cùng lại là Dương Uy.
Người đẹp mặc sườn xám biết Dương Uy làm vậy là muốn đi mượn tiền nên cũng không nói gì chỉ xoay người đi về phía quầy lễ tân.
Mấy phút sau, người đẹp mặc sườn xám trở lại bên cạnh Trương Phong, đưa tiền giấy cho anh, dịu dàng nói: "Ông chủ, chi phí của anh đã thanh toán xong rồi!"
"Ừm!"
Trương Phong hờ hững gật đầu, sau đó xách hộp giao thức ăn sải bước đi thẳng ra khỏi phòng VVip.
Còn về việc Dương Uy có thể trả nổi tiền cơm hôm nay hay không chẳng liên quan tới Trương Phong, anh cũng không muốn biết.
Ba người Vương Hùng, Nhãn Kính, Đường Tiểu Mạn thấy Trương Phong rời đi cũng vội vàng chạy ra khỏi phòng VVip.
"Phong, cậu chờ một chút!"
Vương Hùng hô lớn.
Trương Phong nhìn Vương Hùng rồi cười ha ha hỏi: "Sao thế, anh có chuyện gì à?"
"E hèm, Phong này, rốt cuộc sao cậu có nhiều tiền vậy? Chắc không phải vì Trương Văn Văn chia tay cậu nên khiến cậu bị sốc đấy chứ?" Vương Hùng nhíu mày, ân cần hỏi han.
"Việc này không liên quan gì tới Trương Văn Văn."
Trương Phong cười hờ hững rồi nói tiếp: "Hai ngày trước tôi trúng số, nên bây giờ trong tay cũng có chút đỉnh tiền."
Trương Phong không muốn để lộ bản thân, chỉ đành viện cớ đối phó cho qua.
"Thì ra là vậy!" Đường Tiểu Mạn đăm chiêu gật đầu, sau đó sờ cằm nói: "Nếu cậu có tiền tại sao không mua đồ đẹp mặc, hoặc làm mấy việc có ý nghĩ gì đó? Tại sao phải phí tiền mời mọi người ăn cơm..."
"Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy!" Trương Phong cười ha hả nói.
"Chả trách cậu lại có tiền mời mọi người ăn cơm!" Nhãn Kính nói.
"Các cậu còn việc gì nữa không? Nếu không thì tôi về trước đây!"
Trương Phong sợ nếu tiếp tục tán gẫu với bọn nữa sẽ lòi đuôi, nên đành hỏi vậy.
"Đúng rồi Trương Phong, tài khoản wechat của cậu là gì? Lớp chúng ta có nhóm wechat, chỉ còn thiếu mỗi cậu thôi đấy. Để tớ add cậu vào nhé!" Đường Tiểu Mạn vừa nói vừa móc điện thoại Iphone từ túi ra.
"Ặc..."
Trương Phong hơi chần chừ, sau đó bất đắc dĩ nói: "E hèm, điện thoại của tớ vẫn chưa tải wechat, đợi ngày mai tớ đổi điện thoại mới rồi cậu hãy add tớ nhé!"
"Được!"
Đường Tiểu Mạn gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Còn Trương Phong nói xong cũng xoay người đi ra khỏi nhà hàng.
Vương Hùng và Nhãn Kính nhìn bóng lưng rời đi của Trương Phong, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ.
Tuy lúc nãy Trương Phong giải thích nói đó là tiền tích góp của anh.
Nhưng hai người vẫn có thể nhận ra, bây giờ Trương Phong đã khác trước rất nhiều.