"Cô Tần, hôm nay cô tới quán bar này làm gì thế?"
Thấy Tần Lan không trả lời câu hỏi của mình, Ngô Văn Hùng vội vàng hỏi lại.
Nhưng Tần Lan đã chọn trực tiếp phớt lờ Ngô Văn Hùng và đi về phía Trương Phong.
Khi Ngô Văn Hùng nhìn thấy Tần Lan đối xử với mình một cách thờ ơ như vậy, trong mắt anh ta hiện lên một tia tuyệt vọng, lông mày nhíu chặt lại.
Một lúc sau, Tần Lan đi tới trước mặt Trương Phong, nhẹ giọng hỏi: "Trương Phong, cậu không sao chứ?"
"Thưa cô, em không sao..."
Trương Phong do dự một chút, trầm giọng đáp.
"Chảy máu cả rồi mà còn nói không sao!"
Tần Lan không vui nhìn Trương Phong, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng lau trên mặt Trương Phong.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Văn Văn và Dương Uy đột nhiên có chút bối rối.
Bởi vì bọn họ không hiểu tại sao Tần Lan lại đối xử tốt với Trương Phong như vậy, cũng không hiểu tại sao người như Ngô Văn Hùng lại sợ hãi Tần Lan?
Trương Phong nhìn Tần Lan trước mặt, có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thơm từ cơ thể của Tần Lan, lúc này anh cũng đang tự hỏi tại sao Ngô Văn Hùng lại sợ Tần Lan như vậy.
"Chẳng lẽ Tần Lan cũng có thân phận khó nói như mình sao?"
Trương Phong không khỏi lẩm bẩm trong lòng.
Sau khi nhìn thấy Tần Lan lau vết máu trên mặt Trương Phong, vẻ mặt của Ngô Văn Hùng trở nên rất khó coi, trên trán bắt đầu túa ra mồ hôi lạnh.
Làm sao anh ta có thể đoán ra một người như Trương Phong lại quen biết Tần Lan chứ!
Mặc dù Ngô Văn Hùng không biết lai lịch của Tần Lan, nhưng anh ta biết rằng danh tính của Tần Lan rất bí ẩn.
Vào thời điểm Ngô Văn Hùng là tài xế của Tạ Hoa Cường, thái độ của Tạ Hoa Cường đối với Tần Lan lúc đó rất kính cẩn tôn trọng.
Ngô Văn Hùng đã ở bên Tạ Hoa Cường nhiều năm như vậy, anh ta chưa bao giờ thấy Tạ Hoa Cường tôn trọng ai như vậy, kể cả khi đối mặt với Phương Chí Hoa.
Sau đó, Ngô Văn Hùng nghe nói Tần Lan đến Đại học Giang Thành để làm cố vấn, hết sức khiêm tốn, không ai biết thân phận của Tần Lan cả.
Ngô Văn Hùng cũng từng hỏi Tạ Hoa Cường về Tần Lan, nhưng Tạ Hoa Cường chỉ trả lời anh ta một câu, đừng trêu chọc người phụ nữ này, nếu không sẽ chết rất khó coi!
Ngô Văn Hùng chưa bao giờ thấy Tạ Hoa Cường sợ một người như thế.
Cho nên khi đó, trong lòng anh ta đã khắc ghi người phụ nữ tên Tần Lan này.
Vài năm trôi qua, Ngô Văn Hùng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Tần Lan trong tình cảnh thế này!
"Cút khỏi đây cho tôi!"
Lúc này, Tần Lan đã lau sạch vết máu trên mặt Trương Phong, quay đầu lại quát Ngô Văn Hùng.
Ngô Văn Hùng đứng tại chỗ do dự hai giây, sau đó sợ hãi đi đến trước mặt Tần Lan, nhẹ nhàng nói: "Cô Tần, tôi không biết cô và Trương Phong có quen biết, tôi... Nếu tôi biết Trương Phong quen biết cô, cho dù cho tôi trăm lá gan, tôi cũng không dám…."
"Vừa rồi anh bắt nạt Trương Phong đúng không?"
Tần Lan hoàn toàn không có tâm trạng để nghe Ngô Văn Hùng giải thích, trực tiếp ngắt lời anh ta.
"Cô Tần, cậu ta đánh em trai tôi trước, nên tôi..."
"Tôi hỏi anh, vừa rồi anh bắt nạt Trương Phong đúng không?"
Tần Lan có vẻ không kiên nhẫn lặp lại.
"Cậu ta đánh tôi trước!"
Ngô Văn Hùng nghiến răng và nói với vẻ mặt suy sụp.
"Trương Phong là học sinh hiền lành nhất trong lớp tôi, sao có thể đánh anh chứ? Mà vừa rồi tôi chỉ thấy anh bắt nạt Trương Phong thôi!"
Tần Lan nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Phong nói: "Trương Phong, lại đây!"
"Cô giáo Tần, có chuyện gì vậy?"
"Đánh anh ta cho tôi!"
Tần Lan chỉ vào Ngô Văn Hùng và nói.
Ngô Văn Hùng nghe vậy thì sững người tại chỗ, trên khuôn mặt hiện lên vẻ đau khổ, trong lòng liên tục than khóc.
Mà những vị khách trong quán bar lúc này đều trợn mắt ngoác mồm, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Họ không bao giờ ngờ rằng người phụ nữ có thân hình quyến rũ và gợi cảm trước mặt lại là một người có tính cách độc đoán, chẳng có chút đạo lý nào!
Trương Phong nghe Tần Lan nói vậy, cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Bởi vì anh vốn định nhân cơ hội này gọi Tạ Hoa Cường đến, tát vào mặt Trần Văn Văn và Dương Uy, để sau này họ không dám quấy rối anh nữa.
Nhưng Trương Phong không bao giờ ngờ rằng Tần Lan lại chạy ra cướp hết ánh đèn sân khấu của anh.
Hàn Tuyết Nghiên trợn tròn mắt nhìn Tần Lan, thật ra cô và Tần Lan quen biết chưa lâu, chẳng qua lúc đầu em gái của Hàn Tuyết Nghiên đang học ở đại học Giang Thành, tình cờ học trong lớp của Tần Lan, hai người gặp nhau sau vài lần thì trở thành bạn tốt.
Trong mắt Hàn Tuyết Nghiên, ngoại trừ tính cách bá đạo, Tần Lan không khác gì người thường.
Nhưng cô không ngờ Tần Lan lại có lai lịch kinh khủng như vậy, ngay cả ngô Văn Hùng cũng sợ cô ta.
"Trương Phong, còn đứng đó làm gì? Đánh anh ta đi!"
Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Tần Lan lại vang lên.
Trương Phong không chút do dự, trực tiếp đi về phía Ngô Văn Hùng.
"Bịch bịch!"
Khi đàn em của Ngô Văn Hùng nhìn thấy Trương Phong đi tới, họ lập tức đứng trước mặt Ngô Văn Hùng.
"Ý anh là gì?"
Tần Lan cau mày hỏi Ngô Văn Hùng.
"Cút hết ra đi!"
Ngô Văn Hùng đứng đó do dự hai giây rồi nghiến răng hét lên.
Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc, ai có thể ngờ rằng Ngô Văn Hùng lại sợ Tần Lan như vậy chứ.
"Tao bảo cút đi, không nghe thấy hả?"
Ngô Văn Hùng tiếp tục hét lên sau khi nhìn thấy mấy tên đàn em không phản ứng.
Mọi người lập tức tránh ra.
Trương Phong không chút do dự, bước tới và tát mạnh vào mặt Ngô Văn Hùng.
"Chát!"
Trương Phong dùng hết sức tát Ngô Văn Hùng, Ngô Văn Hùng liên tục lùi lại, máu cũng chảy ra từ khóe miệng.
Lúc này, Ngô Văn Hùng rất uất ức, nhưng anh ta chỉ có thể nghiến răng và đứng tại chỗ, một người phụ nữ mà ngay cả Tạ Hoa Cường cũng sợ thì anh ta chắc chắn không thể đắc tội được!
"Tiếp tục đánh!"
Tần Lan nheo đôi mắt quyến rũ, ngữ khí vô cùng bình tĩnh nói với Trương Phong.
Trương Phong cũng không ngần ngại, sau đó anh tát mạnh vào mặt Ngô Văn Hùng.
Nhìn thấy cảnh này, những vị khách trong quán bar đều sững sờ, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Họ thực sự không thể hiểu tại sao Ngô Văn Hùng lại sợ Tần Lan đến mức bị đánh mà thậm chí không dám đánh trả!
Còn Trương Phong thì nhân cơ hội này để trút giận, lần lượt giang hai tay trái phải ra, liên tục tát vào mặt Ngô Văn Hùng.